Tỉnh dậy trong đêm Giáng sinh, tôi thấy mình đang nằm giữa một vùng đất xa lạ. Tuyết phủ trắng xóa, trải dài đến tận chân trời. Không gian im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít như tiếng thì thầm của một thế giới vô hình. Cái lạnh tê tái ngấm dần vào từng thớ thịt, khiến tôi rùng mình. Đưa tay lên miệng, tôi thở ra một làn khói mờ rồi khẽ tự véo mình để chắc rằng đây không phải là mơ. Những hạt tuyết lả tả rơi xuống bàn tay, tan ra thành nước lạnh buốt.

 

Tôi đứng dậy, đôi chân lún sâu trong lớp tuyết xốp mềm. Mọi thứ mờ ảo, không một dấu hiệu của sự sống. Giữa lúc đôi mắt gần như tuyệt vọng nhìn vào khoảng không vô tận, một ánh sáng yếu ớt từ xa đập vào tầm nhìn của tôi. Đó là một căn nhà gỗ với ánh đèn vàng le lói hắt qua khung cửa sổ.

 

Trái tim tôi bỗng đập mạnh, như thể có một sợi dây kéo tôi về phía ấy. Tôi lội từng bước khó nhọc trong tuyết dày, hơi thở gấp gáp vì mệt và lạnh. Cuối cùng, tôi đứng trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ, đóng bụi thời gian. Do dự một chút, tôi đưa tay gõ cửa. Tiếng gõ vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như thể chẳng có ai bên trong đáp lời. Nhưng ngay khi tôi định quay đi, cánh cửa chầm chậm mở ra, kêu lên một tiếng kẽo kẹt.

 

Trước mặt tôi là một cô bé. Em có mái tóc trắng dài như tuyết, đôi mắt hồng trong veo như hai viên ngọc. Em nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi:

 

-Anh cần gì ở đây?

 

 

Tôi nhìn em, lòng ngập tràn sự bối rối lẫn hy vọng:

 

-Anh... không biết. Anh chỉ cần một nơi để trú nhờ, được không?

 

 

Cô bé khẽ gật đầu, giọng nói dịu dàng như gió xuân giữa đêm đông:

 

-Vâng, mời anh vào nhà.

 

Bên trong căn nhà, không khí ấm áp như một vòng tay ôm trọn tôi khỏi cơn bão tuyết ngoài kia. Ánh lửa từ lò sưởi nhảy nhót, chiếu sáng những bức tường gỗ đã nhuốm màu thời gian. Tôi ngồi xuống chiếc ghế cũ, đưa mắt nhìn quanh. Cảm giác thân thuộc kỳ lạ len lỏi trong tâm trí.

 

-Em tên là gì? – Tôi hỏi, giọng khẽ khàng.

 

-Hanako.

 

 

Hanako. Cái tên ấy như một tiếng vang từ quá khứ. Tôi nhíu mày, đầu đau nhói khi cố nhớ lại điều gì đó nhưng không thể. Tôi nhìn Hanako, hỏi tiếp:

 

-Anh có gặp em ở đâu chưa? Cảm giác rất quen thuộc…

 

 

Hanako cúi mặt, đôi vai nhỏ khẽ run lên.

 

-Có lẽ vậy, anh ạ.

 

Tôi nhận ra mình vô ý và vội vàng nói lời xin lỗi, nhưng Hanako chỉ lắc đầu, đôi môi mỉm một nụ cười yếu ớt.

Những ngày sau đó, tôi ở lại căn nhà gỗ cùng Hanako. Ngoài trời vẫn là một biển tuyết mênh mông không dứt. Hanako ít nói, em lặng lẽ làm những công việc nhỏ nhặt trong nhà. Có đôi khi, tôi thấy em ho sặc sụa vào giữa đêm, đôi tay ôm lấy ngực đầy đau đớn. Nhưng mỗi lần tôi hỏi, em chỉ cười và lắc đầu bảo rằng mình không sao.

 

Một đêm, bão tuyết ngừng hẳn. Bầu trời trong vắt, hàng vạn vì sao lấp lánh như đang nhảy múa trên nền trời đen. Hanako kéo tay tôi ra ngoài.

 

-Anh Akira, bầu trời đẹp quá, phải không?

 

Tôi giật mình khi nghe em gọi tên tôi. "Akira"… Đúng rồi, tôi tên là Akira. Ký ức như một cơn sóng tràn về, từng mảnh vỡ rời rạc dần gắn lại với nhau. Tôi nhớ ra mình và Hanako… chúng tôi là anh em ruột.

 

-Hanako… em là em gái của anh, đúng không?

 

Hanako quay lại nhìn tôi, đôi mắt hồng như chứa cả bầu trời buồn bã.

 

Phải. Nhưng anh đã quên mất em rồi. Chúng ta đã hứa sẽ bên nhau mãi mãi mà,đúng không.

 

Không… không thể nào. – Tôi ôm đầu, những hình ảnh xưa cũ ùa về như lưỡi dao cứa vào trái tim. Tôi nhớ ra ngày hôm đó, một cơn bão tuyết kinh hoàng đã cuốn em ra khỏi vòng tay tôi. Giữa cơn bão, tôi gào thét gọi tên em, nhưng chỉ còn lại sự im lặng vô vọng.

 

Anh xin lỗi… Anh đã không bảo vệ được em.

 

Hanako khẽ lùi lại, đôi chân nhỏ xíu in hằn trên tuyết trắng.

Em không còn thuộc về thế giới này nữa. Em đã ra đi từ hôm ấy. Nhưng em hạnh phúc vì đã được ở bên anh thêm một lần nữa. Hãy sống cho thật tốt nhé,Akira

 

Nói rồi, Hanako mỉm cười. Nụ cười dịu dàng như ánh mặt trời mùa xuân. Em quay người bước đi, bóng dáng mờ dần giữa biển tuyết trắng xóa.

Hanako! Đừng đi! Xin em đừng bỏ anh lại một lần nữa!

 

Tôi chạy theo, nhưng bóng em đã tan biến vào hư vô. Chỉ còn lại tuyết trắng phủ kín mặt đất, như xóa đi dấu vết của những gì đã xảy ra. Tôi quỵ xuống, nước mắt rơi hòa vào tuyết lạnh.Tôi hét lên trong vô vọng:

-Tại sao ông trời lại lấy hết mọi thứ của con vậy,ông trời ơi.

 

Kể từ ngày đó, mỗi mùa đông đến, tôi lại trở về căn nhà gỗ giữa biển tuyết ấy. Tôi đứng dưới bầu trời đầy sao, ngước nhìn lên và thầm thì:

-Hanako, sao trời đẹp quá, em nhỉ?

Tôi biết ở đâu đó, em vẫn dõi theo tôi, mỉm cười và trả lời:

-Phải, anh Akira. Sao trời đẹp thật.

Có lẽ vậy,giờ đây anh sắp được gặp lại em rồi,mặc dù em vẫn đang ở độ tuổi trăng tròn như ngày xưa,còn anh đã trở nên già nữa và ốm yếu. Anh sẽ không để em phải cô đơn đâu,Hanako.