Giáng Sinh: Mùa Của Sự Trưởng Thành Và Những Chuyển Mình Tâm Hồn
Tỉnh dậy trong đêm Giáng Sinh, tôi thấy mình đang ở một xứ sở xa lạ. Xung quanh không một bóng người. Chỉ có một biển tuyết trắng bao trùm, vắng lặng đến rợn người, với cái rét ngấm dần vào cơ thể, khiến tôi run rẩy. Đêm tối như một bức màn đen không lối thoát, chỉ có tuyết trắng bủa vây, phủ kín mọi dấu vết, như muốn nuốt chửng tất cả. Tôi không hiểu sao mình lại ở đây, và càng không biết phải làm gì.

Đêm Giáng Sinh này, tôi lẽ ra đang ở nhà, bên gia đình, nhưng giờ đây, tôi lạc lõng giữa một không gian không có thời gian, không có sự sống. Chỉ có tuyết, chỉ có gió lạnh. Lòng tôi dâng lên một nỗi hoang mang khó tả. Tôi thử gọi tên mình, nhưng tiếng nói của tôi bị nuốt chửng trong không gian vắng lặng. Cảm giác như mình đang ở giữa một giấc mơ, một giấc mơ mà tôi không thể tỉnh dậy.

Bất chợt, một ánh sáng mờ ảo xuất hiện từ phía xa. Nó lấp lánh, như một ngôi sao xa xôi trong đêm tối, và dường như đang vẫy gọi tôi. Tôi không biết đó là gì, nhưng trái tim tôi bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, như thể đó là nơi duy nhất tôi có thể đến, nơi duy nhất có thể giải đáp những câu hỏi trong lòng tôi.

Tôi chạy về phía ánh sáng, đôi chân mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì. Càng gần, ánh sáng ấy càng rõ ràng hơn, nhưng lại càng kỳ lạ. Không phải là ánh sáng của một ngọn đèn hay ngôi nhà ấm áp, mà là một thứ gì đó huyền bí, mờ ảo. Và rồi, tôi bước vào một khu rừng kỳ lạ, nơi những cây cổ thụ phủ đầy tuyết, những chiếc lá khô lác đác rơi xuống dưới chân tôi, không một tiếng động.

Trước mắt tôi, hiện lên một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, ẩn mình giữa những tán cây. Ngôi nhà này chẳng giống bất kỳ ngôi nhà nào tôi từng thấy. Cửa sổ sáng lên một cách kỳ lạ, ánh sáng như phát ra từ một nguồn năng lượng bí ẩn, chứ không phải từ những ngọn đèn thông thường. Một cảm giác ấm áp xộc đến, nhưng cũng đầy kỳ bí. Không phải là sự an toàn của ngôi nhà tôi đã từng biết, mà là một cái gì đó khác biệt, một cái gì đó khiến tôi vừa sợ hãi, vừa tò mò.

Khi tôi đẩy cửa bước vào, không gian bên trong ngôi nhà lại càng khiến tôi hoang mang hơn. Căn phòng nhỏ với một chiếc bàn gỗ cũ, trên bàn là một chiếc đèn dầu đang cháy sáng. Phía sau chiếc bàn là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt ông ta không rõ ràng, như thể bị che khuất bởi bóng tối, nhưng ánh mắt ông lại vô cùng sâu sắc, như nhìn thấu hết mọi bí mật trong lòng tôi.

"Con đang tìm gì?" – ông hỏi, giọng ông trầm ấm, như một tiếng vọng từ đâu xa lắm. Tôi đứng yên, không thể trả lời ngay lập tức. Cảm giác của tôi lúc này như thể bị cuốn vào một câu hỏi mà không biết phải trả lời thế nào.

"Con không thể tìm thấy điều con mong muốn nếu con không biết mình thật sự cần gì," – ông tiếp tục, đôi mắt ánh lên sự hiểu biết sâu sắc. "Giáng Sinh là dịp để nhìn lại bản thân, để tìm lại những điều đã bị lãng quên. Nhưng con có dám đối mặt với những điều con đã bỏ qua?"

Tôi không hiểu ông nói gì. Những câu hỏi này như xoáy sâu vào tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy như có một phần nào đó trong mình đang mất mát, một phần tôi chưa bao giờ chú ý đến. Tôi nhìn vào ánh mắt ông, như tìm kiếm câu trả lời, nhưng tất cả chỉ là sự im lặng nặng nề, không gian này như đã ngừng trôi.

Bất chợt, ông đứng dậy, đi về phía chiếc bàn gỗ, và đặt lên đó một chiếc hộp nhỏ. "Đây là câu trả lời cho con," ông nói, giọng như thở ra một hơi dài, "Nhưng con phải tự mở nó. Cũng giống như những điều con đang tìm kiếm trong cuộc sống, con phải tự mình đối diện với chúng."

Tôi nhìn chiếc hộp. Nó nhỏ bé, nhưng lại mang một sức nặng khó tả. Tôi đưa tay cầm lấy, cảm giác như cả thế giới đang dồn vào đó. Khi mở hộp, một thứ ánh sáng chói mắt phát ra, không phải là vàng, không phải là bạc, mà là một thứ ánh sáng dịu dàng, ấm áp, như một lời mời gọi tôi trở lại chính mình. Trong hộp là một chiếc đồng hồ cũ, mặt đồng hồ đã mờ, nhưng kim đồng hồ lại đang nhích từng chút một, như thể thời gian vẫn đang trôi qua, dù mọi thứ xung quanh đã ngừng lại.

"Con có biết, Giáng Sinh không phải chỉ là thời gian của sự cho đi, mà còn là thời gian để nhận lại. Nhận lại những gì mình đã quên, những điều mình đã không còn cảm thấy thấy giá trị. Chỉ khi con chấp nhận quá khứ, con mới có thể sống trọn vẹn với hiện tại," – ông nói rồi mỉm cười, khuôn mặt ông trở nên sáng lên, như một ngôi sao trong đêm tối.

Tôi đứng lặng người, tay vẫn nắm chặt chiếc đồng hồ. Dường như tôi đã tìm ra một điều gì đó quan trọng, một lời nhắn nhủ mà cuộc sống luôn muốn gửi gắm. Giáng Sinh không chỉ là sự gặp gỡ, là niềm vui với gia đình, mà còn là một dịp để ta nhìn nhận lại chính mình, đối diện với những điều đã bị bỏ quên, những nỗi đau đã bị chôn vùi, để từ đó có thể bắt đầu lại, sống trọn vẹn hơn.

Khi tôi rời ngôi nhà ấy, tuyết vẫn rơi. Nhưng lần này, tôi không còn cảm thấy lạnh. Trái tim tôi đã ấm lại, và tôi biết rằng, dù ở đâu, tôi sẽ luôn có thể tìm thấy con đường trở về chính mình.

loading...