Nguyễn Thị Như Quỳnh

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Thị Như Quỳnh
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

1. Đoạn văn nói về trẻ em và tuổi thơ và lý do tác giả nhắc đến nhiều:

Trong bài, có nhiều đoạn mô tả trẻ em và tuổi thơ, chẳng hạn:

"Về mặt này chúng ta không thể không ca tụng các em bé. Bởi trẻ em phần lớn rất giàu lòng đồng cảm. Hơn nữa, chúng không chỉ đồng cảm với con người mà bằng một cách hết sức tự nhiên, còn đồng cảm với hết thảy sự vật như chó mèo, hoa cỏ, chim cá, bướm sâu,..."
"Chúng hồn nhiên trò chuyện với chó mèo, hồn nhiên hôn lên hoa cỏ, hồn nhiên chơi với búp bê, tấm lòng chúng chân thành mà tự nhiên hơn nghệ sĩ nhiều!"
Tác giả nhắc nhiều đến trẻ em và tuổi thơ vì trẻ em thường có khả năng đồng cảm một cách tự nhiên và hồn nhiên với vạn vật xung quanh, điều mà người lớn hay những người trưởng thành thường mất đi khi bị cuốn vào cuộc sống thực dụng. Sự đồng cảm tự nhiên này chính là cốt lõi của nghệ thuật và là nguồn cảm hứng quan trọng cho sự sáng tạo.

2. Sự tương đồng giữa trẻ em và người nghệ sĩ và cơ sở sự khâm phục, trân trọng trẻ em của tác giả:

Sự tương đồng: Tác giả phát hiện ra rằng cả trẻ em và người nghệ sĩ đều có khả năng đồng cảm mạnh mẽ với mọi sự vật, từ con người, động vật cho đến đồ vật vô tri. Trẻ em nhìn thế giới với con mắt đầy cảm xúc và không bị ràng buộc bởi mục đích thực dụng, giống như cách người nghệ sĩ nhìn nhận và thể hiện thế giới qua nghệ thuật. Tác giả nhận thấy rằng sự quan sát và cảm nhận của trẻ em có tính chất thẩm mỹ tự nhiên, gợi lên cảm hứng nghệ thuật sâu sắc.

Cơ sở sự khâm phục, trân trọng: Sự khâm phục và trân trọng của tác giả đối với trẻ em xuất phát từ sự trong sáng, hồn nhiên và khả năng đồng cảm tự nhiên của chúng, điều mà không phải ai cũng duy trì được khi lớn lên. Trẻ em thường phát hiện những điều tinh tế, mà người lớn hay bỏ qua, và chúng sống với một trái tim chân thành, đồng cảm sâu sắc với mọi thứ. Điều này phản ánh sự hồn nhiên của nghệ thuật chân chính và thể hiện cái đẹp vượt qua mục tiêu thực dụng, làm nổi bật giá trị của sự đồng cảm và cảm nhận trong sáng tạo nghệ thuật.

 

 

 

1. Theo tác giả, góc nhìn riêng về sự vật ở những người có nghề nghiệp khác nhau:

Tác giả cho rằng mọi sự vật trong đời đều có nhiều khía cạnh, và mỗi người sẽ nhìn nhận chúng theo những cách khác nhau tùy thuộc vào nghề nghiệp và mục tiêu của họ. Ví dụ, đối với cùng một gốc cây:

Nhà khoa học nhìn thấy tính chất và trạng thái của cây.
Bác làm vườn nhìn thấy sức sống của nó.
Chú thợ mộc tập trung vào chất liệu gỗ mà cây cung cấp.
Người họa sĩ thì chỉ chú ý đến dáng vẻ của cây mà không bị chi phối bởi mục đích thực tế nào.
2. Cái nhìn của người họa sĩ đối với mọi sự vật trong thế giới:

Người họa sĩ nhìn thế giới với con mắt tập trung vào hình thức, dáng vẻ, màu sắc, và sự tồn tại hiện tại của sự vật. Họ không bị ràng buộc bởi mục đích thực dụng hay mối liên hệ nhân quả với vật thể, mà thay vào đó, chỉ thưởng thức vẻ đẹp nghệ thuật của sự vật. Cái nhìn này khiến họ chú trọng đến khía cạnh mỹ thuật thay vì chân lý hoặc giá trị thực tiễn. Đối với người họa sĩ, một gốc cây khô hay một tảng đá lạ đều có thể trở thành những đề tài nghệ thuật tuyệt vời, bởi họ nhìn thế giới với sự đồng cảm, bình đẳng và nhiệt thành đối với tất cả sự vật.

1. Tóm tắt câu chuyện và ý nghĩa nhận ra của tác giả:

Câu chuyện kể về một đứa trẻ vào phòng tác giả và sắp xếp lại những đồ vật tưởng như nhỏ nhặt: lật ngửa đồng hồ quả quýt, đặt lại chén trà, chỉnh lại đôi giày và dây treo tranh trên tường. Hành động này xuất phát từ cảm giác bứt rứt khi thấy đồ vật không ngay ngắn. Điều đó giúp tác giả nhận ra rằng sự đồng cảm với đồ vật và việc chú ý đến vị trí của chúng có thể đem lại cảm giác dễ chịu, thư thái. Đây là một biểu hiện của tâm cảnh trước cái đẹp, thể hiện sự gắn kết giữa nghệ thuật miêu tả và hội họa, và nguồn gốc của điều này chính là lòng đồng cảm.

2. Theo tác giả, sự khác biệt trong đồng cảm của người nghệ sĩ:

Tác giả cho rằng người bình thường chỉ có thể đồng cảm với đồng loại hoặc động vật. Ngược lại, người nghệ sĩ có khả năng đồng cảm rộng lớn hơn, trải khắp cả vạn vật dù có hay không có tình cảm, thậm chí bao trùm cả những đồ vật vô tri vô giác. Sự đồng cảm này khiến họ nhạy cảm và có thể thổi hồn vào các sáng tạo nghệ thuật.

3. Tác dụng của việc đặt vấn đề bằng cách kể một câu chuyện:

Việc bắt đầu bài viết bằng một câu chuyện tạo sự hấp dẫn, lôi cuốn người đọc, giúp họ dễ dàng tiếp cận vấn đề mà tác giả muốn trình bày. Hình ảnh và tình tiết cụ thể của câu chuyện làm sáng rõ luận điểm, giúp người đọc thấu hiểu và cảm nhận sâu sắc hơn về thông điệp được truyền tải. Cách dẫn dắt này cũng làm cho bài viết trở nên sinh động và thuyết phục hơn.

 

Câu 1:
Thể loại: Văn bản thuộc thể loại truyện ngắn.

Câu 2:
Ngôi kể: Ngôi thứ ba.
Câu văn thể hiện ngôi kể: "Bà lão tiếp tục van vỉ."

Câu 3:
Biện pháp tu từ: So sánh.
Phân tích tác dụng: Câu văn sử dụng hình ảnh so sánh "như đóng đinh bà lão xuống nền đường" để thể hiện sự tăm tối và bất lực của bà lão trước hoàn cảnh. Tia nắng chói chang vừa là hình ảnh cụ thể, vừa biểu trưng cho sự cô đơn, nỗi khổ, khiến bà lão như bị gắn chặt, không thể thoát khỏi số phận.

Câu 4:
Ý nghĩa của nhan đề: "Đồng vọng ngược chiều" gợi lên hình ảnh những con người mù lòa, tội nghiệp và sự giao thoa giữa những số phận khác nhau, từ đó tạo nên một bức tranh xã hội đầy bi kịch, mà trong đó lòng người có thể hướng về nhau nhưng lại bị cản trở bởi sự thiếu thốn và sự vô cảm.

Câu 5:
Tư tưởng, thông điệp: Tác giả thể hiện thông điệp về sự đồng cảm và lòng nhân ái giữa con người với nhau. Qua hình ảnh bà lão mù và bé Chi, tác giả kêu gọi sự chú ý đến những số phận kém may mắn trong xã hội, nhấn mạnh tầm quan trọng của sự sẻ chia và giúp đỡ lẫn nhau trong những lúc khó khăn.

C1 : Bài thơ haiku "Mưa mùa xuân reo" gợi lên một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp và sống động. Câu thơ đầu tiên, "Mưa mùa xuân reo," không chỉ miêu tả âm thanh của mưa mà còn thể hiện sự vui tươi, nhộn nhịp của mùa xuân, nơi mà mọi sự sống bừng tỉnh. Hình ảnh này gợi cảm giác ấm áp và tràn đầy sức sống, khiến người đọc liên tưởng đến niềm vui và hy vọng.Câu thơ thứ hai, "một em gái nhỏ," tạo nên một hình ảnh hồn nhiên, ngây thơ. Cô bé giữa cơn mưa không chỉ đại diện cho sự trong sáng của tuổi thơ mà còn là biểu tượng của niềm vui giản dị trong cuộc sống. Cuối cùng, "dạy con mèo múa theo" mang lại sự vui tươi và hài hước. Hình ảnh này thể hiện sự kết nối giữa con người và động vật, đồng thời phản ánh tâm hồn sáng tạo và niềm đam mê sống của cô bé. Từ đó, bài thơ không chỉ khắc họa vẻ đẹp thiên nhiên mà còn truyền tải thông điệp về niềm vui sống và sự hồn nhiên trong mỗi khoảnh khắc nhỏ bé.

Kính gửi ông bà và các bạn trẻ trong gia đình,

 

Trong cuộc sống hiện đại, thói quen "nước đến chân mới nhảy" đang trở thành một vấn đề đáng lo ngại, đặc biệt trong giới trẻ. Lối sống này không chỉ gây ra nhiều hệ lụy cho bản thân mà còn ảnh hưởng đến gia đình và xã hội. Chính vì vậy, em muốn thuyết phục mọi người từ bỏ thói quen này để sống hiệu quả hơn.

 

Trước hết, thói quen "nước đến chân mới nhảy" khiến chúng ta không biết quý trọng thời gian. Nhiều bạn trẻ thường trì hoãn công việc, chỉ bắt tay vào thực hiện khi đã gần đến hạn chót. Điều này dẫn đến tình trạng căng thẳng, lo âu và hiệu suất làm việc giảm sút. Không ít người đã phải trải qua cảm giác hụt hẫng khi không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, khiến kết quả trở nên tồi tệ. Thời gian là nguồn tài nguyên không thể tái tạo; một khi đã mất, chúng ta không thể lấy lại. Vì vậy, việc sử dụng thời gian một cách hợp lý là rất quan trọng.

 

Hơn nữa, thói quen này hình thành nên tính lề mề, thiếu tổ chức trong cuộc sống hàng ngày. Khi không biết sắp xếp công việc một cách hợp lý, chúng ta dễ rơi vào tình trạng hỗn loạn, từ đó dẫn đến việc bỏ lỡ nhiều cơ hội quý giá. Sự thiếu trách nhiệm không chỉ làm giảm chất lượng công việc mà còn ảnh hưởng đến các mối quan hệ xã hội. Người khác sẽ cảm thấy khó chịu khi phải gánh vác công việc mà chúng ta không hoàn thành đúng thời hạn, từ đó gây ra mâu thuẫn và mất lòng tin.

 

Một khía cạnh khác của lối sống này là nó có thể làm mất đi niềm vui trong cuộc sống. Khi công việc chất đống, áp lực tăng cao, chúng ta sẽ không còn thời gian để tận hưởng những điều giản dị nhưng quý giá như thời gian bên gia đình, bạn bè hay những sở thích cá nhân. Một cuộc sống thiếu cân bằng sẽ dẫn đến căng thẳng và mệt mỏi, từ đó ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe và tinh thần.

 

Để từ bỏ thói quen "nước đến chân mới nhảy," em khuyên mọi người nên xây dựng thói quen lập kế hoạch cho công việc, từ lớn đến nhỏ. Hãy dành thời gian để viết ra danh sách công việc cần làm, đặt ra thời hạn cụ thể cho từng nhiệm vụ và theo dõi tiến độ. Việc này sẽ giúp mọi người có cái nhìn tổng quan hơn về công việc và dễ dàng quản lý thời gian hơn.

 

Ngoài ra, hãy tự thưởng cho bản thân khi hoàn thành công việc đúng hạn. Điều này không chỉ tạo động lực mà còn giúp chúng ta cảm thấy hài lòng hơn với những gì mình đã làm. Đồng thời, hãy biết trân trọng thời gian và các khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống. Dành thời gian cho gia đình, bạn bè và những sở thích cá nhân sẽ giúp cuộc sống trở nên phong phú và ý nghĩa hơn.

 

Cuối cùng, em mong rằng mọi người trong gia đình, đặc biệt là các bạn trẻ, sẽ cùng nhau từ bỏ thói quen này. Hãy sống có kế hoạch, biết quý trọng thời gian và tạo ra những kỷ niệm đẹp trong cuộc sống. Bắt đầu từ hôm nay, để mỗi ngày trôi qua đều có ý nghĩa và đầy ắp niềm vui.

 

Em rất mong được nghe ý kiến của ông bà và mọi người về vấn đề này.Kính gửi ông bà và các bạn trẻ trong gia đình,

 

Trong cuộc sống hiện đại, thói quen "nước đến chân mới nhảy" đang trở thành một vấn đề đáng lo ngại, đặc biệt trong giới trẻ. Lối sống này không chỉ gây ra nhiều hệ lụy cho bản thân mà còn ảnh hưởng đến gia đình và xã hội. Chính vì vậy, em muốn thuyết phục mọi người từ bỏ thói quen này để sống hiệu quả hơn.

 

Trước hết, thói quen "nước đến chân mới nhảy" khiến chúng ta không biết quý trọng thời gian. Nhiều bạn trẻ thường trì hoãn công việc, chỉ bắt tay vào thực hiện khi đã gần đến hạn chót. Điều này dẫn đến tình trạng căng thẳng, lo âu và hiệu suất làm việc giảm sút. Không ít người đã phải trải qua cảm giác hụt hẫng khi không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, khiến kết quả trở nên tồi tệ. Thời gian là nguồn tài nguyên không thể tái tạo; một khi đã mất, chúng ta không thể lấy lại. Vì vậy, việc sử dụng thời gian một cách hợp lý là rất quan trọng.

 

Hơn nữa, thói quen này hình thành nên tính lề mề, thiếu tổ chức trong cuộc sống hàng ngày. Khi không biết sắp xếp công việc một cách hợp lý, chúng ta dễ rơi vào tình trạng hỗn loạn, từ đó dẫn đến việc bỏ lỡ nhiều cơ hội quý giá. Sự thiếu trách nhiệm không chỉ làm giảm chất lượng công việc mà còn ảnh hưởng đến các mối quan hệ xã hội. Người khác sẽ cảm thấy khó chịu khi phải gánh vác công việc mà chúng ta không hoàn thành đúng thời hạn, từ đó gây ra mâu thuẫn và mất lòng tin.

 

Một khía cạnh khác của lối sống này là nó có thể làm mất đi niềm vui trong cuộc sống. Khi công việc chất đống, áp lực tăng cao, chúng ta sẽ không còn thời gian để tận hưởng những điều giản dị nhưng quý giá như thời gian bên gia đình, bạn bè hay những sở thích cá nhân. Một cuộc sống thiếu cân bằng sẽ dẫn đến căng thẳng và mệt mỏi, từ đó ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe và tinh thần.

 

Để từ bỏ thói quen "nước đến chân mới nhảy," em khuyên mọi người nên xây dựng thói quen lập kế hoạch cho công việc, từ lớn đến nhỏ. Hãy dành thời gian để viết ra danh sách công việc cần làm, đặt ra thời hạn cụ thể cho từng nhiệm vụ và theo dõi tiến độ. Việc này sẽ giúp mọi người có cái nhìn tổng quan hơn về công việc và dễ dàng quản lý thời gian hơn.

 

Ngoài ra, hãy tự thưởng cho bản thân khi hoàn thành công việc đúng hạn. Điều này không chỉ tạo động lực mà còn giúp chúng ta cảm thấy hài lòng hơn với những gì mình đã làm. Đồng thời, hãy biết trân trọng thời gian và các khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống. Dành thời gian cho gia đình, bạn bè và những sở thích cá nhân sẽ giúp cuộc sống trở nên phong phú và ý nghĩa hơn.

 

Cuối cùng, em mong rằng mọi người trong gia đình, đặc biệt là các bạn trẻ, sẽ cùng nhau từ bỏ thói quen này. Hãy sống có kế hoạch, biết quý trọng thời gian và tạo ra những kỷ niệm đẹp trong cuộc sống. Bắt đầu từ hôm nay, để mỗi ngày trôi qua đều có ý nghĩa và đầy ắp niềm vui.

 

Em rất mong được nghe ý kiến của ông bà và mọi người về vấn đề này.

 

Trân trọng!

 

 

 

 

 

Trân trọng!