K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 4

 Hỡi em núi rừng cao nguyên hùng vĩ, một bài hát vùng bản có làm ta hiểu về em hơn.

21 tháng 4

cánh đồng như một chiếc khăn gấm vàng óng ả trải dưới một khoảng trời bao la

21 tháng 4

cầu truyền hình

 

cầu truyền hình

21 tháng 4

Cây cầu nhé.

cây cầu

21 tháng 4

Dĩ vãng làng tư tưởng đã chứng minh đây không phải là câu chuyện về yếu nhược, mềm mỏng hay mạnh mẽ, đương nhiên đây là cả một vấn đề về bản lĩnh và khả năng thích ứng.

a) "Chân yếu tay mềm": Thành ngữ này dùng để mô tả một người hoặc một tình huống khiến người đó yếu đuối, thiếu quyết đoán hoặc không có khả năng tự bảo vệ hoặc tự giải quyết vấn đề.

b) "Nam thực như hổ, nữ thực như miêu": Thành ngữ này phản ánh quan điểm về tính cách mạnh mẽ và quyết đoán của nam giới so với tính cách yếu đuối và nhút nhát của nữ giới. Tuy nhiên, đây là một quan điểm cổ điển và không thể áp dụng rộng rãi trong thời đại hiện đại.

c) "Yếu trâu còn hơn khỏe bò": Thành ngữ này ám chỉ rằng sự thông minh và khôn ngoan thường quan trọng hơn sức mạnh thể chất. Nó cho thấy rằng một người có khả năng tư duy và làm việc thông minh có thể vượt qua những thách thức mà người có sức mạnh thể chất mạnh mẽ nhưng thiếu trí óc và kỹ năng không thể.

a,mẹ dặn em phải mang giày khi trời rét

b,em vá bố đi ô tô ra Hạ Long

21 tháng 4

A)đi dép,đi giày  b)đi lại,đi xe

 

 

 

21 tháng 4

Trước đền, những khóm hải đường đâm bông rực đỏ/những cánh bướm nhiều màu sắc dập dờn như đang múa quạt xoè hoa.

         thấy đúng thì like nha

21 tháng 4

tỉ số của 2 số  là :
       75%=\(\dfrac{3}{4}\)
số bé là :
       3.6/1*3= 10.8
số lớn là :
        10.8 +3.6 = 14.4
 

21 tháng 4

TK:

  "Mùa thu ơi mùa thu…”

   Tiếng hát vang lên qua tai nghe từ chiếc máy nghe nhạc. Thời tiết se se lạnh nhưng nắng vàng vẫn len lỏi khắp nơi. Nhìn cảnh tượng này, sao tôi thấy yêu mùa thu đến lạ!

   Mùa thu – hai từ đem đến cho tôi cảm giác thoải mái, dễ chịu. Bầu trời trong vắt, không một mảnh mây vắt ngang. Nó trong đến nỗi tưởng chừng mỗi khi tôi nhìn lên là thấy cả bên kia trái đất. Ôi sao tôi yêu bầu trời mùa thu đến thế! Và tôi yêu cả vạn vật mùa thu nữa! Tiếng chim thánh thót vút cao, ngân dài, ngân mãi kéo tôi đi tận nơi xa mơ hồ… đến khi thôi cất tiếng mới giật mình quay lại hiện tại.

   Lá cây cũng sang màu. Cái thứ màu đỏ đồng của lá bàng, màu vàng vàng của bằng lăng, màu nâu nâu héo lụi của cây cau… sao mà đẹp đến vậy! Nhưng bạn chớ có nghĩ mọi vật đang tàn lụi. Lúc bấy giờ, hoa hồng mới vươn mình kiêu hãnh khoe lớp áo khoác mịn màng với nắng. Hoa sữa mới trổ bông, xòe ra những quả cầu hoa trắng xanh, thơm nồng nàn.

   Và hoa cải mới e lệ diện bộ váy vàng tươi sáng. Còn nữa, mùi hoa quế thơm thơm mới đậu trên tà áo dài con gái đi khắp phố phường để hòa mình vào gió… Một thứ đặc trưng không lẫn vào đâu của mùa thu – gió heo may. Từng cơn gió không rít, không thét gào như gió mùa đông bắc, không ẩm ướt như gió mùa xuân, không nóng như gió mùa hạ, mà man mác, nhè nhẹ riêng biệt.

   Cơn gió ấy, nó thích chơi đùa cùng cành phượng tàn hoa đang ra quả. Nó thích lùa vào tóc người thiếu nữ thanh thanh, mang hương tóc ngọc lan vào lòng tôi. Nhưng nó thích nhất là uốn mình qua gánh hàng hoa của các chị mỗi buổi sáng tinh mơ nhịp bước chân vào phố.

   Nhắc đến mùa thu là không ai quên được ngày tựu trường – cái ngày mà tuổi học trò luôn mong ước. Ấy là lúc nắng dịu dàng không đâu cho đủ. Tiếng chim hót báo hiệu đã hết mùa vui chơi, quay trở về với vòng tay bạn bè và thầy cô. Ra trường, đứa nào cũng tíu tít kể về mùa hè bất tận của mình.

   Và ở một góc nào đó, trái hẳn với sự ồn ã kia, các em lớp Một đang ngỡ ngàng, lo sợ. Đó là sự khởi đầu cho một nụ cười mới tại một ngôi trường mới. Nụ cười ấy mới dễ thương làm sao! Đối với người Hà Nội, thì thứ tượng trưng cho mùa thu của họ là cốm làng Vòng. Từng hạt cốm dẻo, xanh mướt như sự thanh khiết của lá sen và sữa thơm bầu trời thu. Hạnh phúc biết bao khi cái thức quà thần tiên ấy thuộc về mùa thu của tôi!

   Đến cuối thu, vạn vật phải cố gắng lắm mới không cảm thấy tiếc nuối một mùa bình dị yêu thương. Lá bàng kiềm chế không rụng rơi để khoe sắc thắm vào ngày trong trẻo cuối cùng. Nắng gồng mình không tắt để người ta biết được mùa thu sắp đi qua. Hoa cố tươi cười để tạm biệt một mùa thương mến. Chỉ có mùa thu là vẫn vô tư, sống hết mình như thể ở lại mãi với tôi vậy.

   Hết thu, vạn vật như mất đi sự vui tươi thường ngày. Nhưng đúng vào lúc buồn nhất thì mùa thu để lại một thứ kì diệu cho tôi: Nắng! Nắng vẫn thế, dịu dàng như đang sống trong mùa thu. Bài hát đã ngừng. Tôi trở về thực tại. Tôi yêu mùa thu thật nhiều! Và hãy yêu tôi như chính tôi yêu mùa thu vậy, có được không?

22 tháng 4

Cô nói rằng, em bé này rất ngoan.