dựa vào khổ thơ Lượm em hãy viết thành 1 bài văn bằng lời của tác giả
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Những dòng thơ trong bài "Quê Hương" của Đỗ Trung Quân làm cho tôi nhớ về những ngày thơ ấu ở quê, nơi mà mỗi buổi sáng dậy đều được chạm nhẹ bởi hương vị ngọt ngào của chùm khế. Đó là khoảnh khắc mỗi ngày đều được tôi chèo đò trên dòng sông tuổi thơ, hái lượm những niềm vui nhỏ nhặt từ những trái khế chín đỏ. Đường đi học không chỉ là những bước chân trên con đường mòn mà còn là hành trình tìm kiếm tri thức, sự biết bao của tuổi trẻ. Và khi về, con đường quen thuộc lại trở nên sống động hơn bao giờ hết, với bướm vàng bay rợp trời, tượng trưng cho sự tự do và hạnh phúc trong lòng trẻ thơ. Đó là những kỷ niệm đẹp đẽ về quê hương mà tôi mãi mãi ghi trong tim, nơi tôi được sinh ra và lớn lên.
Trên sân truờng em có rất nhiều loài hoa như hoa hông nhung hoa đồng tiền hoa giấy. Trong số các loài hoa đấy e thích nhất là hoa hồng nhung.
Theo e đuợc biết cây hoa hồng Nhung ấy đã đuợc hơn 1 năm tuổi rồi từ phần gốc to như đốt ngón tay mọc ra rất nhiều cành chúng đang xen với nhau tao thánh một bụi hoa hồng nhung to đồ sộ. Cây hoa hồng nhung này rất đẹp chúng có một màu đỏ tuơi khi non có màu đỏ tuơi khi chín có màu đỏ thẫm. Mùi Huơng của nó thơm ngào ngạt thi thoảng có những làn gió ghé ngang qua cây hoa tỏa ra những mùi Huơng thơm ngào ngạt. Thì thoảng chúng e cg cắt tỉa lá một chút để nó có thể mọc ra nhiều cành hơn.
Em sẽ cg các bn chăm sóc cho cây hoa thật tốt để nó có thể làm cho quang cảnh truờng em thêm đẹp
Thưa cô chúng ta cần Không vứt rác bừa bãi ở những khu cảnh đẹp quê hương đất nước tuyên truyền các hoạt động bảo vệ cảnh đẹp quê hương đất nước
Mà thầy cô dạy phải yêu nhiều
Quê hương là gì hả mẹ?
Mà ai đi xa cũng nhớ nhiều
Những câu thơ trên chứa đựng một tình cảm lớn lao đối với quê hương của mỗi người. Đó chính là nơi ta được sinh ra và lớn lên. Nó chở che ta những ngày ta còn thơ bé và luôn là chỗ dừng chân cho những người con xa quê đi làm ăn trở về sau những năm tháng bôn ba khắp mọi nơi.
Như một lẽ tất nhiên, các bạn ai cũng có quê hương và em cũng vậy. Trong trái tim em, quê em thật đẹp và em luôn tự hào về hai tiếng thiêng liêng ấy.
Quê em cũng như bao làng quê khác, có gốc đa, giếng nước, sân đình, có con sông quê hương chảy dài mang nước đến cho xóm làng, có cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, có những đàn trâu tung tăng gặm cỏ và đặc biệt nơi đây có những con người chất phác, sống với nhau bằng tình cảm rất chân thành. Em yêu quê hương không phải vì nó giàu sang, trù phú mà chính vì nó gắn bó với cuộc sống của dân làng và với tuổi thơ của những đứa trẻ như em. Nhớ đến mùa thu hoạch lúa, trời nắng gay gắt, các bác nông dân trên người lấm tấm mồ hôi vì mệt nhọc nhưng trên mặt vẫn hiện lên nụ cười rạng rỡ mừng vì một vụ lúa bội thu.
Nhớ cả những quán nước chè dưới những gốc cây cổ thụ phục vụ những cô bác nông dân đi làm đồng về, nhớ hình ảnh quen thuộc của những đứa trẻ đi mò cua, bắt ốc. Quê hương còn gắn với tuổi thơ của chúng em bằng những buổi chiều chạy theo những anh chị lớn hơn đi thả diều trên cánh đồng lúa đã được thu hoạch xong chỉ còn trơ gốc rạ, rồi đến món khoai nướng, ngô nướng quen thuộc của bọn trẻ chăn trâu. Yêu quê hương là yêu luôn cả những điều bình dị, mộc mạc, đơn sơ đó bởi vì chính những hình ảnh này làm nên quê hương của mỗi người.
Quê hương luôn là niềm tự hào trong tâm trí em, sau này dù có đi đến nơi đâu đi chăng nữa, thì hình ảnh quê hương luôn khắc sâu trong trái tim em vì ở nơi đó có những người thân và kỉ niệm gắn với một thời thơ ấu không thể nào quên.
cô tick cho e đi =)
Quê hương em ở Vĩnh Phúc có cánh đồng lúa nhênh mông ,báo ngát bầu trời khi ngước lên nhìn sẽ thấy những con diều bay lượng giữa bầu trời xanh
Mạng xã hội đã trở thành thuật ngữ phổ biến với những tính năng đa dạng cho phép người dùng kết nối,chia sẻ,tiếp nhận thông tin một cách nhanh chóng,hiệu quả.Vậy nên không thể nào cho rằng mạng xã hội chỉ mang lại tiêu cực và phiền toái.
Mạng xã hội tuy là một con dao hai lưỡi nhưng khi chúng ta biết dùng nó cho việc học thì điều đó hoàn toàn có lợi cho chúng ta.Nó chỉ có hại khi chúng ta không biết dùng đúng thòi gian và giải trí quá mức độ so với thời gian mà chúng ta giải trí
Tham khảo:
Cứ vào những mùa thu lá rụng , ở nước Pháp xa xôi tôi lại nhớ về Việt Nam ngày còn kháng chiến, nhớ về đứa cháu thân yêu đã hi sinh mà tôi thường gọi bằng cái tên trìu mến : ‘ Lượm’!
Hai chú cháu tôi quen nhau tình cờ như một sự sắp đặt thú vị ở phố Hàng Bè, Thành phố Huế. Thoạt nhìn cái dáng loắt choắt, gầy gầy, đôi chân thoăn thoắt như nhún nhẩy, cái đầu nghênh nghênh, tự cao, kiêu hãnh, tôi đoán ngay, đây là một cậu bé nhanh nhẹn, hoạt bát liền bắt chuyện làm quen như công việc thường nhật của một nhà Cách mạng. Chú bé cởi mở dẫn tôi đi trên cánh đồng thơm mùa lúa chín vừa huýt sáo vừa nhảy nhót như chú chim chích hồn nhiên và vô tư. Khẽ khàng đến mức độ cẩn trọng, từ tốn, cậu bé nắm tay tôi đi nhè nhẹ: ‘Chú Tố Hữu biết không, con đường hai chú cháu mình đang đi chính là con đường tắt tới đồn Mang Cá – nơi cháu đang làm việc. Cháu thường xuyên đi lien lac qua con đường này nên cứ chiều chiều lại được nghe tiếng chim đa đa hót vui ơi là vui ! Còn thích hơn cả ở nhà ấy chứ !’
Nhìn cái cách Lượm kể lể mới đáng yêu làm sao, chẳng khác gì một đứa trẻ lần đầu tập đọc, hai má đỏ ửng như trái bồ quân , híp mí cười ngộ nghĩnh :’ Thôi ! Chào đồng chí ‘
Cậu bé mãi lúc một xa theo cái bong nhỏ tung tăng chiếc xắc và mũ ca lô đội lệch bên đầu. Cách cái ngày tôi gặp Lượm không xa thì khoảng đầu tháng sáu, dưới chiến khu có gửi lên cho tôi một bức thư mà mới thoáng qua dòng đầu tôi đã không kìm được nước mắt : ‘Lượm ! Cháu tôi !’. Trong một lần đưa thư khẩn cấp, mọi người đều ra chiến dịch, Lượm đành phải nhận trách nhiệm của một chiến sĩ đưa thư nhỏ tuổi. Cậu bé bỏ thư vào bao và mỉm cười hạnh phúc như niềm tự hào được đi đánh trận. Mặc bom, mặc đạn, cứ thế đường ta đi, sợ chi cái chết. Cậu bé chạy như bay trên con đường quê một màu lúa chin tay giữ chặt chiếc xắc bên mình. Thế rồi….’Lượm !’ Tôi nghẹn ngào không nói nên lời : Lượm đã hi sinh !
Ngay cả khi lìa khỏi trần đời, tay em vẫn nắm chặt bức thư như hình ảnh một chiến sĩ quyết tâm bảo vệ đến cùng nền độc lập của dân tộc. Trên cánh đồng dường như vẫn phảng phất trong hương sữa lời cậu bé nói với tôi như lần đầu gặp mặt : hồn nhiên, vô tư, nhí nhảnh. Giờ đâu còn hình ảnh Lượm của ngày xưa, đâu còn chú chim chích như ngày nào vừa huýt sáo, vừa nhảy nhót trên đồng.
Cái chết của Lượm như một ngòi sung thúc dục nhân dân ta chiến đấu và bảo vệ Tổ quốc. Lượm mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi về một chiến sĩ nhỏ tuổi gan dạ, dũng cảm, quên đi cái ‘tôi’ của mình để bảo vệ cái ‘tôi’ lớn hơn. Đó là cái ‘tôi’ của Việt Nam trước bạn bè thế giới.