K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Bài làm

~ Chuyện này có tên là: Cô gái! ~

Cô gái nắm tay bạn trai đi dạo trên đường. "Tiền ai làm rơi kìa?"Cô gái nói. Anh bạn trai nhặt lên xem một cách tỉ mỉ, đây là tờ đô-la âm phủ mà. Anh ta liền quăng đi, gió thổi tờ tiền rơi xuống giữa đường. Cô gái nói:"Sao lại quăng đi? Rõ ràng là 100 ngàn thật mà"Cô gái vội vàng chạy ra giữa đường, nhặt tờ tiền lên vẫy vẫy về phía bạn trai, vui vẻ nói: "Anh xem, em đã nói là tiền thật rồi mà”. Một chiếc xe từ đâu lao đến...... Trong vũng máu, trong tay của cô gái vẫn đang nắm tờ đô-la âm phủ đã nhuốm đầy màu đỏ của máu tươi.

# Chúc bạn học tốt #

Một cặp đôi dù đã chia tay nhưng còn nhiều vương vấn nên họ hẹn nhau tại bờ hồ trong khuôn viên trường. Cô gái này một mình đứng đợi chàng trai đến tận 22 giờ đêm mà anh ta vẫn không tới, cuối cùng cô đã gieo mình xuống hồ tự tử. Từ đó có nhiều tin đồn rằng hồn ma nữ vẫn đứng đợi chàng trai ở ven hồ và cô ta thường lởn vởn ở đó vào lúc 22h đêm.

Đại học Đài Loan được ca ngợi là một trong những trường Đại học đẹp và danh giá nhất Đài Loan.

Câu chuyện thứ hai cũng bắt nguồn từ sự thất tình. Nghe đồn một cô gái vì muốn níu kéo người yêu mà đã hẹn anh ta lúc 22h đêm tại khu hồ trong khuôn viên trường. Cuối cùng chàng trai không đến, vì tuyệt vọng cô gái đã nhảy xuống hồ tự tử. Nhiều sinh viên trong trường cho biết cứ đúng 22h đêm đi qua hồ sẽ nghe thấy tiếng người nói thầm bên tai vô cùng đáng sợ "Bây giờ là mấy giờ rồi..."

Khu hồ này là nơi đã xảy ra những câu chuyện đáng tiếc...

Thật trùng hợp cả hai cô gái này đều cùng nặng tình, cùng hẹn người yêu ở khu hồ trong trường vào cùng 1 khung giờ giống nhau và cùng tự tử vì thất tình...

Ca ngợi ông Hai Long và những chiến sĩ tình báo hoạt động trong lòng địch đã dũng cảm, mưu trí giữ vững đường dây liên lạc, góp phần xuất sắc vào sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc.

14 tháng 2 2019

cảm ơn nha

14 tháng 2 2019

công dân danh dự là chỉ người

danh dự công dân là chỉ một loại danh dự

14 tháng 2 2019

Đề 1 :

Tôi được sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải cố gắng học tập, không được thua bạn nào cả, có như vậy sau này tôi sẽ không khổ giống bố mẹ tôi bây giờ. Tôi đã làm theo lời bố mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn nói chuyện với ai vì tôi cảm thấy như vậy sẽ lãng phí thời gian. Trên lớp, ngoài thời gian học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi quan tâm đến các bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy!

Cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. Thật bất ngờ khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải giúp đỡ bạn ấy học tập.

Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc nhiên khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi "bạn nhìn gì vậy", Trang mỉm cười nói "đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần". Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang "nếu bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn". Trang cười nhẹ "thật nhé!". Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn tôi, bạn ấy không có bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là do hàng xóm khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không có tiền để mua. Nghe

Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục.

Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những kiến thức mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và giúp đỡ bà nội của Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp nhau đến từng sở thích về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm trạng mình lại thoải mái đến thế, tôi đã lắng nghe nhiều hơn và chia sẻ nhiều hơn. Từ ngày có Trang là bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với các bạn rất vui. Trang đã làm cho tôi thay đổi, bạn ấy nói với tôi rằng "dù cuộc sống có khó khăn đến mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cười vui vẻ". Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ từ khi chơi với Trang. Bạn ấy đã khiến cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang đã là bạn của tôi.

Trong cuộc đời, ai cũng có những người bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm hạnh phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui vẻ, bền vững.

Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: "Hôm nay sao con về trễ vậy? Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một chút là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?" "Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé". Trả lời mẹ xong, tôi vào cất cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.

- Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau cùng. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, hai đứa nép vào vệ đường mà đi. Đến ngã tư đầu làng, vừa mới bước sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương dừng lại:

- Phương ơi! Hình như có tiếng ai rên?

- Mình cũng nghe như thế.

Chúng con nhìn quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại cất lên. Cả hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút.

- Ôi! Một bà già.

Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.

- Làm sao bây giờ hả Phương?

Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:

- Cậu có mang theo dầu không?

Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới mua cho con hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Chừng độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở bắt đầu đều dần. Bà mở mắt nhìn chúng con rồi thều thào:

- Cho bà chút nước.

Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại con nói nhanh:

- Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!

- Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:

- Bà ờ làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thây nắng quá, bà dừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một chút thì thấy xây xẩm cả mặt mày, chẳng có ai mà kêu cả.

- Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?

- Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn thấy mệt.

Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người nhà của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc Honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này có lẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn con hỏi:

- Cháu đi về đâu?

- Thưa bác, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!

Bác xuống xe cùng con đi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác vội nói:

- Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác đưa bà vào bệnh viên.

Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa Phương trở lại. Khi chia tay với chúng con, bác nói:

- Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu yên tâm mà về. Bác đến xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà đến bệnh viện ngay.

Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là vì lí do thế đấy, mẹ ạ!

Bây giờ thì Phương - người bạn gái thân thiết của tôi đã theo gia đình về Thành phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.

14 tháng 2 2019

Ngôi nhà là nơi quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi con người. Đó là nơi mà hằng ngày cùng em chia sẻ biết bao vui buồn, hạnh phúc bên những người thân yêu!

Sau mỗi buổi học ở trường, em thường mong mẹ đến đón về ngôi nhà nhỏ bé của mình. Nơi ấy, mọi thứ đã quá đỗi thân thương đối với em.

Đó là một ngôi nhà nằm khiêm tốn trong khu tập thể bệnh viện cách trường em học khoảng hai cây số. Dù được xây cách đây ba năm nhưng trông còn rất mới và đẹp. Tường nhà được phun sơn hồng nhạt nên bền màu và sáng sủa. Cánh cửa chính ra vào mới được bố em sơn lại tuần trước, trông mới và bóng loáng. Cửa kính, cửa chớp đều được mẹ em lau chùi sạch bóng.

Nhà em gồm hai tầng. Phòng khách và bếp ở dưới tầng một.Tầng hai có hai phòng: một phòng của bố mẹ và một phòng dành riêng cho em nghỉ ngơi và học tập. Giữa phòng khách được kê bộ sa lông màu nâu trông thật trang nhã. Mẹ em đặt một lọ hoa tươi trên bàn làm cho căn phòng càng thêm sinh động.

Trên tường phòng có treo bức tranh phong cảnh một vùng quê ven biển chiều hoàng hôn. Kia nữa, chiếc đồng hồ quả lắc ông bà em để lại lâu lắm rồi, sau mỗi giờ lại buông những tiếng chuông thánh thót ngân nga. Phía trong, là gian bếp nâu ăn một bàn ăn đặt cạnh đó. Mẹ em sắp xếp đồ rất gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ: một chạn bát mi ni, một bộ bếp ga nhỏ và tủ lạnh để đồ ăn…

Trên tầng hai, phòng của bố mẹ em có kê một giường ngủ, một tủ đựng quần áo, một bàn làm việc. Ở cửa sổ trông về hướng nam làm cho căn phòng này luôn luôn thoáng mát. Bố mẹ em xếp đặt rất ngăn nắp, trong căn phòng này lúc nào cũng sạch sẽ ấm cúng. Phòng dành cho em được bố mẹ quan tâm nhiều hơn cả. Năm ngoái, bố mua về cho em một bộ bàn ghế có gắn cả giá sách rất tiện lợi. Em thích lắm. Nằm cạnh chiếc giường xinh xinh là chiếc tủ đựng quần áo. Mẹ em luôn nhắc nhở và giúp em sắp xếp đồ đạc gọh gàng. Chỗ nào trong ngôi nhà em cũng thấy yêu thích. Tuy nó không có đồ đạc sang trọng nhưng có đủ tiện nghi và thoáng mát.

Em yêu quý ngôi nhà của mình lắm! Nó gắn bó với em đã rất lâu rồi. Em cảm thấy rất tuyệt khi được sống trong ngôi nhà này cùng gia đình thân yêu của mình.

14 tháng 2 2019

Trong tâm khảm mỗi người thì có lẽ ngoài hình ảnh những người thân yêu trong gia đình thì hình ảnh ngôi nhà là khó phai mờ hơn cả. Bởi lẽ nhà là nơi gắn bó, chứng kiến ta được sinh ra, lớn lên và trưởng thành. Đối với riêng em, ngôi nhà cũng giống như một người thân ruột thịt vậy.

Ngôi nhà của em mới được xây dựng cách đây 2 năm nên vẫn còn rất mới và khang trang. Bên ngoài sơn màu xanh da trời có cảm giác thanh thoát, mát mẻ. Còn bên trong tường nhà được sơn màu vàng nhạt. Bố nói với em là màu vàng tượng trưng cho sự ấm áp, vì thế bố mong muốn gia đình mình sẽ luôn hạnh phúc, ấm áp trong ngôi nhà này.

Ngôi nhà em có 2 tầng. Phòng khách và hai phòng ngủ ở tầng 1. Còn tầng 2 là phòng thờ và một phòng ngủ nữa. Phòng bếp nhà em là một nhà nhỏ, tách hẳn với nhà ở chứ không nằm trong nhà ở như nhiều nhà khác.

Phòng khách nhà em có một bộ xa-lông bằng gỗ màu đỏ gụ sang trọng. Trên bàn luôn có một bình hoa pha lê do chính tay chị em làm. Phía trên tường, bố mẹ em treo một chiếc gương lớn để tạo cho căn phòng như rộng rãi thêm. Phía đối diện là để kệ ti vi. Trên tường có treo có treo một bức tranh hoa sen cá chép rất đẹp. Thi thoảng, mẹ em mua một lọ hoa tươi đặt trong phòng khách để cho căn phòng thêm phần sinh động và thoang thoảng mùi thơm hơn.

Hai phòng ngủ đặt hai bên cầu thang lên tầng 2. Một phòng ngủ của bố mẹ, một phòng của em. Bên phòng bố mẹ có kê một giường ngủ, một tủ đựng quần áo và một bàn làm việc của bố. Căn phòng của bố mẹ luôn được xếp đặt rất ngăn nắp, trong phòng lúc nào cũng có cảm giác ấm cúng và thân thuộc.

Căn phòng của em cũng kê một chiếc giường, một tủ quần áo nhỏ màu hồng, một bàn học và giá sách của em. Trên tường, em vẽ rất nhiều bức tranh và treo lên đó. Căn phòng của chị em ở trên tầng 2. Phòng chị sơn màu xanh nõn chuối rất nhạt. Trên giá sách của chị có rất nhiều sách và truyện đọc nữa. Nhưng chỉ khi nào em đã học xong thì cả hai chị em em mới đọc truyện cùng nhau. Đây cũng được em là "căn cứ" thứ hai của em trong ngôi nhà. Mẹ em luôn nhắc nhở và giúp hai chị em sắp xếp đồ đạc gọn gàng trong phòng ngủ của mình.

Phòng thờ trên tầng 2 được bố mẹ em trang hoàng rất trang nghiêm. Từ bàn thờ cho đến án giang đều được sơn son thếp vàng. Đây là căn phòng trầm tĩnh nhất trong nhà, vì thế đối với em, nó là căn phòng gợi nhiều điều sâu xa nhất. Mỗi lần bước vào căn phòng này em luôn có cảm giác thân thuộc và nhớ về những ngày còn nhỏ khi ông bà nội hãy còn sống. Em vẫn luôn cảm thấy như ông bà vẫn còn ở đây, ngay trong chính ngôi nhà này và dõi theo em từng ngày lớn lên.

Không quá rộng rãi hay bề thế, ngôi nhà của em tuy khá nhỏ bé so với những ngôi nhà khác nhưng trong nhà lúc nào cũng ấm áp và tràn ngập tiếng cười. Em rất yêu ngôi nhà của em và chắc chắn sau này, dù có đi đâu xa đi chăng nữa, thì em vẫn luôn móng ngóng để được trở về ngôi nhà thân yêu ấy.

Chuyện này mới nghe đây thui, mà cũng thấy ghê

Nói sơ qua: xóm mình ở bây giờ có 5 phòng, 3 phòng cuối thì mình ít nói chuyện, có mỗi c phòng đầu, 2 c,e đều ở 1 mình nên buổi tối cũng hay nói chuyện. Cách đây mấy ngày thui, tự nhiên buổi sáng mình bị bể mất cái vòng tay đeo lâu rùi. Buổi tối về rảnh rỗi lại vào page ” Hội sợ ma nhưng vẫn thích xem phim ma” đọc chán chê rùi mới tắt đèn đi ngủ. Vừa tắt đèn thì mình thấy có cái gì đó nhấp nháy trong cái chăn, nhìn kỹ lại thì hóa ra con đom đóm, tự nhiên lúc ấy hết hồn, người cứ ngây ra 1 lúc, rùi lại nghĩ sáng nay mình bị bể mất cái vòng tay, cả ngày lại gặp toàn chuyện xui xẻo đâu đâu, đã thế gần cả tuần nay ngủ lúc nào cũng bị mệt, trc đó tầm 1 tháng mới gặp ác mộng như bị bóng đè ấy. Lúc ấy cũng khá muộn rùi, tầm 11h30, sợ làm phiền nhưng quả ấy thần hồn nát thần tính rùi nên suy nghĩ 1 hồi mình quyết định sang gõ cửa phòng c, hên là chị ấy chưa ngủ, nói chị: “e mới gặp con đom đóm trong phòng, mà cả mấy năm nay e có thấy đom đóm bao giờ, sáng nay bị bể mất cái vòng tay nữa nên hơi sợ, chị cho e quả ngủ vs c”.

Bà chị này thì gan rùi, ko sợ gì cả nên cười đồng ý. Thế là mình ôm chăn vs gối (cả cái gối ôm, đi đâu cũng ôm theo ^_^)qua phòng c. Qua đấy thì bà chị bảo ko ngủ dc nên đang nằm nghe nhạc thui. 2 chị e nói chuyện 1 hồi thì lại quay về chuyện ma quỷ, chị bảo đàng nào cũng ko ngủ dc nên chị kể chuyện gia đình c cho nghe. Mình tuy sợ mà vẫn ham nên cũng hóng. Chị kể thế này:

Chuyện của chị là bên gia đình chồng. Chị lấy chồng dc có mấy tháng thì bố chồng c mất. ( Nhà chồng c thì cũng đông a,e. Chồng chị là út, trên còn mấy anh trai và chị gái nữa. Nhà ở quê, lúc trc cũng ko khá khẩm gì). 3 năm sau, tính đến ngày giỗ bố thì quyết định làm lớn để sang cát cho ông lun. Cả nhà cũng rậm rịch cả tháng rùi. Bỗng khoảng 3 ngày trc đám giỗ, bà mẹ chồng chị buổi tối ngủ cứ ngửi thấy mùi bùn rất nặng ở phía đầu giường, bà nghĩ là đêm rùi mà ai còn đào bới gì không biết, bà tỉnh dậy mở cửa kiểm tra quanh nhà nhưng ko thấy gì, quay vào ngủ tiếp.

Nhưng nằm xuống bà vẫn ngửi thấy mùi bùn và ngày càng nồng nặc hơn, quay qua quay lại kiểu gì bà cũng ko ngủ dc. Tự nhiên lúc ấy bà thấy cái bóng đen mờ mờ cứ lập lờ, bà giật mình tỉnh dậy và như là có người xúi ấy, bà mới nhìn lên ban thờ ở phòng ngoài ( nhà ở quê, đêm đến thì tối om, đâu có đèn đóm gì, chỗ bà nằm kề chỗ gian thờ, nhìn nghiêng là thấy ) thì thấy có 1 cái đốm như ngón tay đỏ chót trên bàn thờ ( kể đến đây mà mình vẫn nổi da gà). Không sợ gì, lúc âý bà chỉ nghĩ ” chắc là sắp đến ngày giỗ của ông nên ông về nhà chơi”, nên bà mới đi ra gian thờ thắp hương và khấn ông ” tui biết là ông về, cả nhà cũng đang lo để sang áo mới cho ông rùi, nên ông cứ yên tâm đi đi, để cho tui ngủ lấy sức mai còn làm nữa”. Khấn xong bà vô giường nằm tiếp, nhưng bà vẫn cứ ngửi thấy mùi bùn ở giường, bà lẩm nhẩm khấn 1 hồi nữa thì mới thấy mùi bùn hết dần.

Đang nằm thiu thiu ngủ, tự nhiên bà nghe thấy tiếng hét thất thanh của con dâu cả bà nhà ở bên cạnh ( mấy nhà con ở xung quanh nhà bà, quê toàn thế. Chồng chị là con cả, làm tài xế đường dài, đi suốt, chị này ở nhà với 2 đứa con). Bà và mấy người trong nhà mới vội vàng chạy qua, mấy a e ở xung quanh cũng đổ xô qua, hỏi có chuyện gì, bà chị dâu mới nói ” con đang ngủ tự nhiên thấy như có ai cứ lay lay chân con, giật mình tỉnh dậy thì con thấy cái đốm như ngón tay đỏ lòe trên bàn thờ, con sợ quá”. Nghe vậy bà mới bảo ” bố mày về đấy, lúc nãy ông có về trên nhà, tao khấn ông đi mà ông lại qua đây. Không biết là có gì ko”.

Ngày hum sau, ông anh trai kế chồng chị, nhà ở bên cạnh, sáng sớm ông đã quét sạch cái sân trc nhà để phơi thóc (ông này rất kỹ tính, cái sân ông quét phải sạch bong, ko 1 cái lá nào nữa ông mới chịu), cổng thì vẫn cài nhá. Quét xong, ông vô buồng để lấy thóc ra, thì vừa ra đến cửa tự nhiên ông thấy cái sân có 1 vệt máu rất lớn chạy từ ngoài cổng vào đến chỗ bậc thềm ( khúc này mình nghe vừa sợ mà vừa ko tin lắm ). Ông cứ ngây người ra 1 lúc. Rùi ông như chợt tỉnh, vội vàng chạy qua nhà bà mẹ kể chuyện. Cả nhà kéo qua thì ko thấy gì nữa, nhưng bà mẹ nói ” chắc là có chuyện gì nên từ hôm qua đến giờ mới có nhiều chuyện lạ vậy”. Nói rùi bà mới nói với chị chuẩn bị ít đồ qua gặp ông thầy cúng trong làng coi sao. Qua đến nơi, vừa vào nói chuyện chưa dc bao lâu thì ông thầy nói” nhà bà chuẩn bị có việc lớn, nhưng đừng có làm, người âm đã về báo cho gd biết rùi, mà nếu cứ cố tình làm thì sẽ có chuyện xui xẻo”. Bà nghe thì biết vậy, nhưng về nhà bàn bạc thì mọi người đều nói đã mời cỗ hết, mọi thứ cũng đã chuẩn bị hết, bây giờ có rời lại cũng ko dc, thui cứ làm đi”.

Qua ngày hum sau ( trc ngày giỗ nha), ông anh cả chồng chị về nhà. Anh chạy xe đường dài, chuẩn bị đến ngày giỗ bố thì thu xếp để về. Vừa về đến nhà thì anh hỏi nhà có gì lạ ko, mọi người mới kể sơ sơ. Lúc ấy anh mới kể ” trên đường về đây, có lúc mệt quá anh tấp vào quán ven đường nghỉ ngơi uống nc. Đang ngồi thì có 1 ông già bước vào quán, đang ngồi tự nhiên ông già nhìn a rùi nói ” nhà a có đang có việc lớn, nhưng đừng có làm, vì nếu cứ làm thì trong 3 anh con trai sẽ có 1 anh chết thảm”. Nói xong ông đi, a thì lúc ấy chẳng biết nói gì nữa. Cứ vậy mà về thui”.

Cả nhà chị lúc ấy là cũng bắt đầu lo rùi, nhưng mà bảo nhau thui cứ chuẩn bị tiếp mọi thứ để xem thế nào rùi tính. Buổi chiều hum ấy, cả nhà bắt đầu mang gà vịt ra làm. Thì thật kỳ lạ, gà cắt tiết rùi mà vẫn ko chết, cứ đập phành phạch suốt, còn vịt thì cắt đến đứt cả đầu mà con vịt ko đầu cứ chạy quanh sân, máu me chảy đầy ra hết sân. Mọi người lúc ấy hoảng rùi, nhất là ông anh cả, ông nghĩ ” mình chạy xe đường dài, mà nhỡ có chuyện gì thì người chịu đầu tiên là mình”. Nên ông quyết định là dừng lại hết, ko làm gì nữa, mọi người chia nhau ra đi báo hủy với ng ta. Tới ngày hum sau là ngày giỗ thì gd chị chỉ làm mâm cơm nhỏ thắp hương rùi thui. Cũng ko có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra cả.

Chuyện bên lề: bà chị dâu cả có nuôi con heo bảo để đến giỗ bố thì thịt, cũng bự, hơn 100kg ý. Vì ko làm giỗ nên ko thịt, bà mới nhờ ng tới xẻ thịt để bán, lúc làm ra thì thấy 2 hòn dái của con lợn mỗi hòn to bằng cả nắm tay đàn ông ý. Còn thịt bán cho ng ta thì nhà nào mua về làm xong cũng đến nói là thịt hôi ko thể ăn dc, fai bỏ đi hết. Lúc ấy bà mới nghĩ ” cũng may là ko làm giỗ, nếu ko thì ng ta ăn người ta lại chửi cho vào mặt rùi lại có chuyện”.

Đấy là câu chuyện của chị hàng xóm mình về đám giỗ bố, khá sợ, nhưng may là cả nhà dừng lại kịp ko thì đúng là ko bít sẽ có chuyện gì. Ngoài ra mình kể thêm mấy câu chuyện lẻ tẻ về ma mà bà chị ấy đã gặp nhá. Bà chị này dc thấy nói là rất cao số, chỉ ng ta sợ mình chứ mình ko sợ ng ta.

14 tháng 2 2019

trẻ em như búp trên cành biết ăn biết ngủ biết học hành là ngoan : dựa vào câu thơ trên, hãy viết một đoan văn nói về quyền và nghĩa vụ của trẻ em

Đã ba năm kể từ lần đầu tiên em gặp Kha – người bạn tốt nhất của em, nhưng em vẫn chẳng thể nào quên kỉ niệm sâu đậm giữa em và bạn ấy từ khi hai đứa học chung lớp.

Lúc ấy là hồi em và Kha mới chỉ là những đứa nhóc lớp năm ngây ngô, chúng em học cùng một trường, ngồi cùng một bàn, không những thế nhà lại còn ở gần nhau nên bọn em rất thân thiết. Ngày nào em và Kha cũng đi học và đi về cùng nhau, chúng em dính lấy nhau như sam dù hai đứa hai tính cách trái ngược hoàn toàn. Kha là một cô bé hiền lành và thích đọc sách, trong khi đó em là là con bé nghịch nhất trường, là học sinh luôn khiến các thầy cô mệt mỏi. Ở lớp, em luôn là người đội sổ trong các bài kiểm tra, trái ngược với Kha là người luôn được các thầy cô tuyên dương vì thành tích học tập xuất sắc. Bạn bè nói tụi em là hai cực của nam châm và nói tụi em bù trừ cho nhau những phần bị khuyết. Chúng em có lẽ sẽ mãi là bạn thân mà không bao giờ cãi vã nếu như chuyện đó không xảy ra.

Hôm đó, cô giáo dặn các bạn về nhà học thuộc phần bài cô cho ghi để ngày hôm sau kiểm tra một tiết. Em vốn có ý định học thuộc để đạt điểm tốt nhưng chẳng hểu sao cái đầu nó lại chẳng chịu nghe theo. Ngồi trên bàn học mà đầu óc em cứ nghĩ về những chuyện vui khi còn ở lớp, đến khi không còn chuyện gì để nghĩ nữa cũng là lúc mà hai mắt em díp hết lại. Em bỏ cuộc quyết đinh đặt đồng hồ để sáng mai dạy sớm học bài. Xui xẻo thay, đồng hồ báo thức của em lại bị hỏng, em ngủ dậy muộn và chỉ kịp vơ vội vài quyển vở nhét vào túi sau đó ba chân bốn cẳng chạy đến trường. Vào lớp, em nơm nớp lo sợ khi cô nói lấy giấy ra làm bài kiểm tra. Cô đọc đề mà em thấy hoang mang vô cùng, đây toàn là những câu em chưa học, hoặc học chưa kĩ. Các bạn trong lớp bắt đầu cắm cúi viết trong khi em chỉ biết ngồi cắn bút. Được khoảng mười lăm phút, em nảy ra một ý tưởng, em chỉ cần nhìn bài Kha là được rồi, cô chắc chắn sẽ không phát hiện ra. Em ngồi gần vào bạn ấy, lấy khuỷa tay huých vào tay Kha, nói nhỏ:
- Ê, cho tớ chép với. Tớ quên chưa học rồi.

Nhưng trái với mong đợi của em, Kha lạnh lùng dùng tay che bài đi, trả lời:
- Bài của cậu thì cậu nên tự làm lấy, không được ỷ lại vào người khác. Như thế là gian lận đấy

Em lúc đó cảm thấy như mình bị xúc phạm vậy. Em bực bội quay mặt đi, em không nghĩ rằng Kha lại coi em như thế. Trong lòng em tự nhiên cảm thấy bạn thật kiêu căng và đáng ghét biết bao. Cả một tiết kiểm tra em chẳng viết được gì hết và khi tiếng trống vang lên, em chỉ biết xấu hổ nộp cho cô tờ giấy trắng. Lúc về, em không nói một lời đi về trước chứ không đứng chờ Kha như mọi khi. Kha nhận thấy em lạ nên đuổi theo hỏi rõ vậy mà em lại lạnh lùng hất tay bạn ra và bỏ về. Từ hôm đó chúng em không còn dính lấy nhau nữa, em đi chơi cùng những bạn khác còn Kha chỉ im lặng ngồi đọc sách. Tuy lạnh nhạt nhưng em luôn cảm thấy nhớ những lúc hai đứa còn vui vẻ. Chuyện cứ tiếp diễn như thế cho đến một tuần sau, Kha đến nhà và nói với em rằng bận ấy sắp chuyển nhà. Em ngạc nhiên đến chết sững sau khi nghe câu nói ấy. Em chỉ biết khóc khi bản thân đã quá ích kỷ không quan tâm đến cảm xúc của bạn. Chiều hôm ấy, em và bạn lại ngồi bên nhau như lúc trước và chúng em đã hứa sẽ cùng nhau cố gắng học tập để vào được ngôi trường chuyên của tỉnh, chỉ có như thế chúng em mới được gặp lại nhau.

Đã ba năm nhưng kí ức của em về Kha và kỉ niệm lần ấy vẫn sống mãi trong tâm tưởng em. Em chỉ mong hai đứa có thể trở lại như xưa, lúc mà chúng em còn là những người bạn thân thiết của nhau.

14 tháng 2 2019

Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: "Hôm nay sao con về trễ vậy? Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một chút là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?" "Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé". Trả lời mẹ xong, tôi vào cất cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.

- Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau cùng. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, hai đứa nép vào vệ đường mà đi. Đến ngã tư đầu làng, vừa mới bước sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương dừng lại:

- Phương ơi! Hình như có tiếng ai rên?

- Mình cũng nghe như thế.

Chúng con nhìn quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại cất lên. Cả hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút.

- Ôi! Một bà già.

Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.

- Làm sao bây giờ hả Phương?

Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:

- Cậu có mang theo dầu không?

Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới mua cho con hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Chừng độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở bắt đầu đều dần. Bà mở mắt nhìn chúng con rồi thều thào:

- Cho bà chút nước.

Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại con nói nhanh:

- Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!

- Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:

- Bà ờ làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thây nắng quá, bà dừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một chút thì thấy xây xẩm cả mặt mày, chẳng có ai mà kêu cả.

- Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?

- Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn thấy mệt.

Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người nhà của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này có lẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn con hỏi:

- Cháu đi về đâu?

- Thưa bác, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!

Bác xuống xe cùng con đi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác vội nói:

- Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác đưa bà vào bệnh viên.

Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa Phương trở lại. Khi chia tay với chúng con, bác nói:

- Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu yên tâm mà về. Bác đến xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà đến bệnh viện ngay.

Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là vì lí do thế đấy, mẹ ạ!

Bây giờ thì Phương - người bạn gái thân thiết của tôi đã theo gia đình về Thành phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.

Bài làm

~ Cái này là mình đã rút ngắn gọn đi rồi nhé, rút gọn cũng không thay đổi nội duy đâu nên đừng lo ~
Tấm là một người con gái hiền lành, tốt bụng lại rất chăm chỉ. Mẹ mất sớm, rồi bố cũng ra đi, Tấm sống cùng với dì ghẻ và người em cùng cha khác mẹ là Cám. Cuộc sống của nàng ở đây là một chuỗi những ngày bị đối xử bất công, cực nhọc, không tìm cho mình được một niềm vui sống.Một lần, hai chị em Tấm được dì ghẻ giao cho nhiệm vụ đi bắt tép. Người bắt được nhiều hơn sẽ là chủ nhân của chiếc yếm thắm- niềm ao ước của biết bao cô gái bấy giờ. Chiếc giỏ của Tấm, bằng sự chăm chỉ vốn có của nàng, chẳng mấy chốc mà đã đầy ắp. Còn Cám, rong chơi, bắt bướm cùng với chiếc giỏ rỗng không của mình. Nhưng khi trở về, vì nghe lời Cám xuống sông tắm gội, khi lên bờ, Tấm chỉ còn thấy chiếc giỏ không. Tiếng khóc nức nở của Tấm đã gọi Bụt hiện lên. Bụt chỉ cho Tấm con vật còn lại trong giỏ- một con cá bống. Bống từ đó là người bạn của Tấm, được Tấm xẻ phẩn cơm của mình và được gọi lên bằng lời rất âu yếm.Phát hiện ra con cá, mẹ con Cám bày mưu lừa Tấm đi chăm trâu đồng xa để giết cá Bống. Về đến nhà, khi gọi chỉ còn thấy cục máu nổi lên, Tấm lại òa khóc nức nở. Bụt lại hiện lên. Nhờ có chú gà mà Tấm đã tìm được xương cá Bống. Nghe lời Bụt, Tấm đem cho vào bốn lọ chôn ở bốn chân giường.Ngày hội- ngày vui của trai gái đã đến, nhờ có Bụt, Tấm có quần áo mới, có giày mới đi chẩy hội. Chiếc giày nàng đánh rơi được vua nhặt được. Vua tuyên bố, chủ nhân đôi giày ấy sẽ là hoàng hậu. Sau rất nhiều cuộc thử giày, chỉ có Tấm đi vừa và nàng thành hoàng hậu.Dù sống trong nhung lụa, nhưng Tấm vẫn luôn hướng về quê nhà, muốn về thăm quê nhân ngày giỗ cha. Mẹ con Cám lừa Tấm chèo lên cây cau rồi đốn cây khiến Tấm chết. Còn Cám thay chị tiến cung. Tấm đã nhiều lần hóa thân, bị sát hại bởi mẹ con Cám rồi lại được hồi sinh thành chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửi. Cuối cùng, dưới hình dáng cô con gái nuôi của bà bán nước, nhờ miếng trầu têm mà vua nhận ra Tấm. Nàng trở lại làm hoàng hậu. Mẹ con dì ghẻ bị trừng trị thích đáng với những hành động mình đã làm. Còn Tấm lại trở về với cuộc sống hạnh phúc mà mình đáng được hưởng.

# Chúc bạn học tốt #

16 tháng 2 2019

Trạng ngữ: trong nhà, ngoài ngõ.

Chủ ngữ: mùi cá biến.

Vị ngữ: đâu đâu cũng sực nức

Bài làm

1. Cách truyền đạt của cô rất là biểu cảm và dễ nghe.

2. Khi còn học cấp 1, tôi là một đứa trẻ ngây ngô. Giờ lớn rồi đã khác, tôi đã chĩnh chạc hơn nhiều.

# Chúc bạn học tốt #

Cách truyền đạt của cô làm chúng em dễ hiểu hơn

Khi còn học cấp 1 em đã quen với rất nhiều bạn bè