K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

28 tháng 10 2017

khi đối xử với con người ta nên làm những điều tốt đẹp nhất đối vs họ , không làm cho họ buồn vì việc làm của mk 

29 tháng 10 2017

Tat vao mat no mot cai cho no het noi di!😑😑😑

28 tháng 10 2017

phần ghi nhớ đó bạn

28 tháng 10 2017

Truyện ngụ ngôn: là loại truyện kể, bằng văn xuôi hoặc văn vần; Truyện ngụ ngôn mượn chuyện về loài vật, đồ vật hoặc về chính con người để nói bóng gió, kín đáo chuyện con người, nhằm khuyên nhủ, răn dạy con người ta bài học nào đó trong cuộc sống

28 tháng 10 2017

mình cảm thấy nó ko liên quan gì đến ngữ văn lớp 6 đó bạn

28 tháng 10 2017

sự hiểu biết của con người là vô tận 

bạn hãy nhìn quanh bạn xem , công nghệ điện tử như máy tính , điện thoại lf do trí tuệ con người tạo ra đó

theo mình trí tuệ là 1 phần trăm sự thông minh và 99 phần trăm sự cần cù chăm chỉ

  • Sự mưu trí của cậu bé được thử thách qua bốn lần.
    • Lần thứ nhất: Trả lời câu hỏi phi lí của viên quan, khi viên quan hỏi cha cậu cày mỗi ngày được mấy đường.
    • Lần thứ hai: nhà vua bắt dân làng cậu bé nuôi trâu đực phải đẻ được con.
    • Lần thứ ba: Trả lời câu đố vua giao cho chính mình, làm sao thịt một con chim sẻ phải dọn thành ba cỗ bàn thức ăn
    • Lần thứ tư: câu đố hóc búa của sứ thần xâu sợi chỉ mềm qua đường ruột ốc xoắn dài.
  • Cậu bé thông minh đã lần lượt trải qua những thử thách theo cấp độ khó tăng dần, yêu cầu, đòi hỏi cậu bé phải suy nghĩ, dùng trí để giải quyết vấn đề, giải những bài toán thực tế hóc búa.
    • Lần thứ nhất: là lời đố của viên quan chỉ liên quan đến hai bố con.
    • Lần thứ hai: lời đố của nhà vua liên quan đến cả dân làng.
    • Lần thứ ba: cũng là của vua, có mục đích khẳng định thực tài của cậu bé.
    • Lần thứ tư: là câu đó của viên sứ thần, nó không chỉ là thách đố với bản thân mà còn danh dự của cả dân tộc.

==> Qua đó người đọc càng ngày càng thấy rõ được sự thông minh, nhanh nhạy của cậu bé, một tài năng xuất chúng.

28 tháng 10 2017

bạn mua quyển để học tốt như văn đi

28 tháng 10 2017

đẩy ,vươn

28 tháng 10 2017

truyen thach sanh the hien cong li xa hoi và niem tin, hi vong ve cai thien thang cai ac

28 tháng 10 2017

bạn biết mà bạn hỏi cho vui đúng ko ? Đừng có chảnh chó 

28 tháng 10 2017

thường những giấc mơ của mình có một phần giống với thực tế . tất cả là do mình nghĩ về việc ấy nhiều quá cho nên khi ngủ những kí ức thường bị đảo lộn linh tinh và cũng có phần như suy nghĩ của mình .

28 tháng 10 2017

Nhặt được tiền. Hihi

28 tháng 10 2017

tiết kiệm là : sgk 

28 tháng 10 2017

Tiết kiệm là sống không tiêu tiền bừa bãi.

28 tháng 10 2017

............., ngày .... tháng .... năm 2008!

Thư thương nhớ!

Thư ơi, giờ ở dưới đó chắc Thư buồn nhiều vì mình về thành phốrồi! Thư nhỉ? Mình còn nhớ rất rõ những chiều mùa hạ, chúng mình khoác tay nhau cùng đi quanh dòng sông. Rồi những đêm trăng sáng, chúng mình leo lên cây chơi, lại có khi ngủ quên luôn tới sáng. Thư còn dạy mình chăn trâu nữa. Ôi, nếu mà kể lại thì không tờ giấy nào kể hết được những kỷ niệm tuổi thơ của tụi mình. Phải không Thư?

Lần trước, Thư đã kểcho mình nghe ước mơ làm y sĩ của Thư. Ước mơ ấy thật đẹp, nếu quyết tâm thì cậu sẽ làm được chứ không hề viễn vông đâu, Thư ạ! Mình luôn ủng hộ cậu dù thế nào. Hôm nay, như lời hứa, mình sẽ kể cho Thư nghe ước mơ của mình. Đầu thư, mình chúc Thư luôn khỏe mạnh!

Thư thân mến! Từ cái ngày ấy,cái ngày bắt đầu ước mơ này. Hôm ấy, mình lỡ thốt ra lời nói làm cô Dung buồn mà cô không hề trách mắng lại ân cần, độ lượng giải bày sự khúc mắc cho mình rõ. Từ đó, mình thấy sao tình thầy trò thiêng liêng, cao đẹp thế! Và trở thành giáo viên là ước nguyện của mình. Mình nghĩ, muốn làm cô giáo phải bắt đầu tập từ bây giờ thôi.

Thế là cứ mỗi chiều, mình tập hợp các đứa trẻ trong xóm lại để dạy chúng. Bọn trẻ lao nhao, thích thú. Chúng tranh nhau viên phấn, cái bảng. Vui lắm Thư ạ! Mình cũng viết chữ lên bảng rồi tập cho tụi nó đọc, dạy tụi nó viết. Thếmà chẳng đứa nào đọc thành lời, viết thành chữ cả. Tuy vậy mình rất yêu quý chúng nó. Mấy lần đang giờ tập viết, bé Hoài đòi chơi búp bê. Mình bảo đang giờ học, không được chơi. Nó khóc òa lên. Chẳng biết làm thế nào, tớ đành vào nhà bê mấy con búp bê cũ mèm ra. Mấy con búp bê chẳng có gì đẹp, đã thếlại có con bị cụt tay, cụt chân mà bọn trẻ cứ mân mê, ôm ấp mãi. Bọn trẻ cứ tấm tắc khen đẹp... Lúc nhìn thấy thế, Thư ơi! Mình thấy tội nghiệp bọn nhỏ quá! Tiếp theo sau đó, mình cho bọn trẻ học vẽ. Chúng nó vẽ lung tung và nguệch ngoạc hết sức nhưng mình cũng chấm điểm và cho lời phê. Đứa bảy, đứa tám, đứa nào cũng vui mừng khoe điểm của mình.

Có buổi mình đang dạy thì tự nhiên mẹ về. Mình vội vàng dọn dẹp mọi thứ núp sau cửa và giải tán bọn trẻ. Nhưng rồi, mẹ cũng phát hiện Mẹ xoa đầu tớ, mắng yêu: “ Gớm! Con gái mẹ mới lớp năm mà đòi làm có giáo cơ đấy!”. Mẹ làm mình thẹn, đỏ cả mặt. Ngày đó, mình cứ nghĩ sẽ không làm cô giáo nữa nhưng ít hôm sau đó. bọn trẻ năn nỉ mình đừng bỏ dạy, vì: “Cô ơi! Em thương cô lắm!” có đứa khóc bật khóc nức nở. Bỗng nhiên, mình thấy mũi mình cay cay, mình đã khóc và hứa với bọn trẻ sẽ tiếp tục dạy chúng. Thếlà chúng hò reo tán thướng. Thư đọc tới đây chắc thấy buồn cười lắm nhưng tớ kể không phải là truyện cười đâu. Mình không nỡ bỏ những đứa trẻ đáng yêu ấy tí nào.

Thư yêu quý! Từ khi “dạy học” mình mới hiểu rõ sự cực khổ của cô giáo và cảm thấy thương cô nhiều hơn. Thư ạ! Mình tự dặn lòng phải học hỏi nhiều điều để làm một cô giáo giỏi khi đứng trước lũ “học trò nhỏ” của mình!. Tối đến, khi chuẩn bị bài cho ngày hôm sau xong rồi, mình lấy giấy chiếc góp thành những quyển tập nho nhỏ và viết chữ mẫu vào vở, nắn nót từng nét chữ, lúc thanh lúc đậm, để ngày hôm sau phát cho các em tập đồ, tập viết. Mình ngồi trong đêm một mình mà cả lòng mình, tâm hồn mình gửi về các em. Thì ra, những đêm cô giáo thức khuya chấm bài là cực khổ, mệt mỏi là vì thương học sinh quá mà thôi. Thư ạ, làm một cô giáo là mệt như vậy đấy nhưng có cái vui của nó. Đang mệt mỏi nhưng nghĩ đến nhưng gương mặt bé nhỏ, tươi sáng lên đến vui mừng khi mình trao cho bọn nó vào ngày mai là mình thấy cái mệt mỏi nó biến đi đâu mất. Ước mơ của mình như thế đấy. Mình sẽ cốgắng hơn nữa để ước mơ ấy sớm được thực hiện. Vào lớp, mình chăm chú lắng nghe cô giảng bài, chỗ nào chưa hiểu mình mạnh dạn phát biểu. Những bài làm sai, mình xem kỹ chỗ sai và tự rút kinh nghiệm để lần sau không sai nữa. Những bài tập cô giao về nhà, mình làm hết tại lớp. Để làm cô giáo là phải thế đấy... Thư ạ!

Thư thân mến! Những điều mình kể trên, Thư hình dung ra được chứ? Ngày xưa mình ước mơ nhiều lắm nhưng bây giờ chỉ có một ước ao là làm cô giáo thôi! Thư ơi, mình luôn mong những đứa trẻ ấy sau này sẽ trở thành những người có ích cho xã hội. Liệu ước mơ đó có thực hiện được không hả Thư? Có lẽ Thư sẽ động viên mình. Chắc để thực hiện ước mơ này, mình cần phải học thật giỏi để ngày mai lớn lên xây dựng đất nước càng tươi đẹp hơn. Đúng không Thư? Tụi mình là học sinh Việt Nam thế kỷ hai mươi mốt thì phải học thật tốt để xây dựng đẩt nước chứ ? Haichúng ta sẽ cùng cốgắng vươn lên, Thư nhỉ?

Một lần nữa, mình xin chúc gia đình Thư gặp nhiều may mắn trong cuộc sống. Riêng Thư, Thư hãy học giỏi lên để ngày sau gặp nhau cả hai đều đạt kết quả tốt đẹp. Nhớ sớm hồi âm, Thư nhé!

28 tháng 10 2017

Tiền Giang, ngày…. tháng….. năm

Hải Như thân!

Mùa xuân đã thay áo, rồi mùa hạ qua đi… và cứ thế thời gian cứ lẳng lặng trôi đi. Một năm rồi phải không Như? Vậy mà chúng mình vẫn xa nhau biền biệt, chưa một lần gặp lại. Mình ao ước có một ngày nào đó Như sẽ có mặt ở Thành phố ven sông Tiền này, lúc ấy sẽ vui biết chừng nào! Còn bây giờ chúng mình đành gặp nhau trên cánh thư ngắn ngủi này vậy.

Như ơi! Cậu có khỏe không? Thành phố Vũng Tàu của cậu có gì vui kể cho mình nghe với nhé! Thư này mình muốn trao đổi với cậu một chuyện vô cùng quan trọng. Nghe xong, cậu mong hãy góp ý cho mình. Tuần vừa rồi, trường mình tổ chức một chuyến xe đưa những học sinh đạt thành tích học tập xuất sắc đến thăm một trại thương binh cách thành phố Mỹ Tho chừng hai mươi cây số. Sau chuyến đi ấy trở về, trong mình xuất hiện ước mơ trở thành bác sĩ và sẽ xin về ngay trại thương binh này công tác. Như biết không? Mình đã phải rơi nước mắt trước, tình cảnh của các bệnh nhân – các chú ấy cũng bằng tuổi bố mình ấy – bị nhiễm chất độc màu da cam. Sức khỏe các chú ấy mỗi ngày mỗi yếu đi. Nhìn cảnh ấy, mình không cầm được nước mắt. Các chú ấy đã hy sinh quá nhiều rồi, hy sinh cho tương lai đất nước, cho chính chúng ta hôm nay đấy, phải không Như? Bởi vậy mà sau chuyến đi ấy, mình quyết tâm sẽ đi vào ngành y, góp một phần công sức và tình cảm nhỏ bé của mình xoa dịu nỗi đau cho các chú ấy. Ước mơ của mình thế đấy. Như hãy góp ý cho mình nhé!

Mình tạm dừng bút đây. Chúc Như và gia đình vui khỏe. Nhớ hồi âm cho mình nhé.

Bạn gái thân Bích Trâm 

k cho mk nha