K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

28 tháng 2 2018

ngừng tưởng tượng

28 tháng 2 2018

KO ĐĂNG CÂU HỎI LINH TINH

ĐỌC NÔI QUY ĐI BN

TK MK

28 tháng 2 2018

Bài làm

Đã là trẻ con ai cũng phải có đồ chơi. Còn tôi, tôi có cả một thế giới đồ chơi búp bê, gấu bông, xếp hình… Nhưng đồ chơi mà tôi thích nhất là một chú gấu bông tên là La. Đó là quà của mẹ tặng tôi nhân dịp sinh nhật.

Chú có một bộ lông trắng muốt điểm thêm mấy mảng màu hồng. Chú trông rất xinh và ngộ nghĩnh. Chú cao chỉ bằng đầu gối tôi , nhưng được nhồi rất nhiều bông nên lúc nào trông cũng mũm mĩm.

Đôi tai của chú giống như hai cái nấm dựng lên. Cặp mắt của Mi - lu đen láy. Cái mũi xinh xinh được gắn trên chiếc mõm nhỏ xinh. Ôi, khuôn mặt đó mới xinh làm sao.

Cổ chú đeo một chiếc vòng hoa do chính tay tôi làm và đeo vào cổ chú. Cái vòng có rất nhiều màu sắc: đỏ, hồng, vàng… Ở giữa đính một viên kim cương, hai cánh tay chú thì lúc nào cũng dang ra như đòi bế.

Hôm nào đi học về, điều đầu tiên tôi làm là chạy thật nhanh vào phóng bế chú lên và cọ cọ vào cái mũi của chú. Trời đã trở rét mà chú vẫn chưa có quần áo ấm để mặc nên tôi đã xin mẹ một ít vải rồi may cho chú một đôi tất màu hồng.

Tôi còn may cho chú một cái áo khoác để chú có thể đi dạo với tôi trong những ngày mùa đông lạnh buốt. Trông chú cũng điệu lắm chứ.

Tôi rất yêu chú. Trong giấc mơ, tôi đã mơ thấy La nói với tôi rằng: “Chị ơi, em muốn sống với chị suốt đời”.

28 tháng 2 2018

Nhân dịp sinh nhật lần thứ 10 của em, bố em tặng cho em một chú gấu bằng bông rất đẹp. Em rất thích món quà của bố và em đặt tên chú là Midu.

Em thích món quà của bố lắm, ngày nào mỗi khi đi học về em cũng ra chơi với Midu. Midu cao khoảng 70 em nhưng chú được nhồi rất nhiều bông nên lúc nào trông chú cũng mũm mĩm, trên người chú là một lớp lông màu hồng, rất mềm và mượt. Đôi tai của Midu không giống những chú gấu mà em có, Misa có một đôi tai luôn cụp xuống, đôi tai được nhồi rất ít bông nên khi được tung lên thì đôi tai của Midu lại bị gió thổi tung lên, nhưng chỉ cần xuống vòng tay của em thì đôi tay ấy lại cụp xuống. Trông rất ngộ nghĩnh và đáng yêu. Một chiếc mũi nhỏ xinh màu đen nháy được đặt trên chiếc mõm nhỏ xinh. Trông mới thật đáng yêu làm sao.

Trên cổ của Midu được gắn một chiếc nhỏ màu vàng trông rất hợp với bộ lông màu hồng của chú. Hai cánh tay của Midu rất to và lúc nào cũng có thể ôm lấy em. Em còn rất thích may đồ cho Midu, cứ hôm nào được nghỉ, sau khi làm xong hết các bài tập em lại trở thành nhà thiết kế riêng cho Midu, em may những bộ quần áo hay những chiếc khăn choàng rất hợp với Midu.

Mỗi khi em buồn, Midu luôn là người bạn để em tâm sự. Mỗi khi em học bài, Midu thường ngồi bên cạnh, ánh mắt đen láy của Midu nhìn em như muốn nói: “Cậu hãy làm bài tập chăm chỉ đi nhé, tớ sẽ luôn ở bên cậu!”

Em và Midu đã trở thành những người bạn rất thân thiết của nhau. Hằng ngày em chơi và ngủ cùng Midu, không có chú là em không bao giờ ngủ được nên đi đâu em cũng mang chú theo. Giờ đây em đã có nhiều gấu bông mới nhưng không một chú gấu nào có thể thay thế Midu yêu quý của em.

28 tháng 2 2018

Bài làm

Trước cổng trường em có một cây cổ thụ rất to, tán cây xòe ra che mát một gốc trời. Đó là cây phượng vĩ.

Gốc phượng không biết đã có tự bao giờ. Em chỉ biết, ngày đầu tiên theo chân mẹ đến trường là em đã thấy nó đứng sừng sững ngay trước cổng với dáng uy nghi, trông giống như một bác bảo vệ chăm chỉ, lúc nào cũng tập trung canh gác cổng trường một cách khẩn trương. Gốc phượng sần sùi, ước chừng cả hai bạn học sinh ôm mới giáp. Từ mặt đất đổ lên ngọn khoảng hai mét, thân cây phân ra thành nhiều cành, nhánh. Lá phượng hao hao giống lá me nhưng to hơn một chút có một màu xanh lặc lìa, trông mát mắt, chen chút với nhau tạo thành một tán lá rộng lớn giống như một cây dù thiên nhiên khổng lồ, che mát cả một góc sân, trước cổng trường. Dưới gốc phượng này, không biết đã qua bao nhiêu ngày, bao nhiêu lần chúng em đứng chờ mẹ đónvà nô đùa với nhau mà không sợ bị nắng...Nhưng lúc em thích nhất, cũng là lúc em buồn nhất là khi tiếng ve ngân nga rãi rác khắp sân trường. Em có cảm giác, cây phượng từ từ trở mình cho ra những chùm hoa đỏ thắm lác đác trên cây. Lúc này cũng là lúc chúng em miệt mài học tập để chuẩn bị cho kì thì cuối học kì. Vừa thi xong thì tiếng ve cũng rộ lên giòn giã liên hồi, thật kỳ diệu cây dù thiên nhiên ấy như được khoác trên mình một màu đỏ rực rỡ của những chùm phượng vĩ. Lúc đó cũng là lúc chúng em tạm chia tay gốc phượng, mái trường để nghỉ hè.

Ôi! Tuyệt làm sao gốc cổ thụ trước cổng trường. Mai này lớn lên buộc phải rời xa. Chắc chắn, gốc phượng, sân trường sẽ là một kỉ niệm khó phai trong đời học sinh của chúng em. Em ước mong sao, năm hay mười năm nữa có dịp được trở lại trường, gốc phượng ấy vẫn luôn xanh tươi và phát triển tốt hơn bây giờ, để chúng em có một chút ít kỉ niệm ôn lại thời thơ ấu.

28 tháng 2 2018

Giữa sân trường tôi, đứng sừng sững một cây phượng đang nở rộ những đoá hoa đỏ thắm. Tôi không biết nó được trồng từ bao giờ, chỉ biết rằng, khi tôi mới đặt chân vào trường đã thấy nó đứng đấy như một chàng hiệp sĩ hiên ngang, che chắn nắng mưa cho tụi nhỏ trường tôi.

Cây phượng đã già lắm rồi. Thân cây đã chuyển sang gam màu xám có nhiều đốm trắng bạc vì cao tuổi. Nó giương những cánh tay che chở cho chúng tôi khỏi những tia nắng gay gắt cùa mùa hè đổ lửa. Dưới gốc cây, nổi lên những cái rễ lớn, ngoằn ngoèo, uốn lượn như những con rắn đang trườn vào bóng râm hóng mát. Phía trên là tán lá như một cái lọng khổng lồ. Tôi không biết ai đã đan những cành cây lại với nhau mà thành cái lọng khéo đến như vậy. Những chú ve thường ẩn mình trong vòm lá phượng và cất tiếng kêu ra rả suốt ngày.

Giữa khoảng trời mênh mông, những đoá hoa phượng đỏ rực nổi bật lên, rực thắm và dễ thương. Vào giờ ra chơi, những cánh hoa phượng được các bạn gái tách ra thành những chú bướm xinh xinh. Sau nhừng ưận mưa rào, hoa phượng rơi rải rác khắp sân trường tựa như cả mặt sân được trải lên một tấm thảm màu đỏ tươi, ánh lên dưới tia nắng mặt trời. Cây phượng thay lá quanh năm. Mùa đông, cây rụng hết lá, phô ra những cành trơ trụi, khẳng khiu. Nhưng sang xuân, chồi non lại nhú ra, phủ một màu xanh tươi mát cho cây. Mỗi lần như thế dường như tuổi thanh xuân lại trở về với cây phượng già, xoá đi sự già nua đã in hằn lên thân hình của nó. Sau đó không lâu, ở khắp sân trường hình ảnh của mùa hè lại được vẽ lên bằng những chùm hoa đỏ thắm. Cây phượng đem lại niềm vui sướng, háo hức cho tuổi học trò.

Mùa hè lại đến và những cánh phượng như những cánh bướm vẫn nằm trong những trang lưu bút của tụi nhỏ chúng tôi như một dấu ấn kỉ niệm đẹp mà trước lúc chia tay gửi lại cho nhau để nghỉ hè.

28 tháng 2 2018

Nhân dịp sinh nhật lần thứ 10 của em, bố em tặng cho em một chú gấu bằng bông rất đẹp. Em rất thích món quà của bố và em đặt tên chú là Midu.

Em thích món quà của bố lắm, ngày nào mỗi khi đi học về em cũng ra chơi với Midu. Midu cao khoảng 70 em nhưng chú được nhồi rất nhiều bông nên lúc nào trông chú cũng mũm mĩm, trên người chú là một lớp lông màu hồng, rất mềm và mượt. Đôi tai của Midu không giống những chú gấu mà em có, Misa có một đôi tai luôn cụp xuống, đôi tai được nhồi rất ít bông nên khi được tung lên thì đôi tai của Midu lại bị gió thổi tung lên, nhưng chỉ cần xuống vòng tay của em thì đôi tay ấy lại cụp xuống. Trông rất ngộ nghĩnh và đáng yêu. Một chiếc mũi nhỏ xinh màu đen nháy được đặt trên chiếc mõm nhỏ xinh. Trông mới thật đáng yêu làm sao.

Trên cổ của Midu được gắn một chiếc nhỏ màu vàng trông rất hợp với bộ lông màu hồng của chú. Hai cánh tay của Midu rất to và lúc nào cũng có thể ôm lấy em. Em còn rất thích may đồ cho Midu, cứ hôm nào được nghỉ, sau khi làm xong hết các bài tập em lại trở thành nhà thiết kế riêng cho Midu, em may những bộ quần áo hay những chiếc khăn choàng rất hợp với Midu.

Mỗi khi em buồn, Midu luôn là người bạn để em tâm sự. Mỗi khi em học bài, Midu thường ngồi bên cạnh, ánh mắt đen láy của Midu nhìn em như muốn nói: “Cậu hãy làm bài tập chăm chỉ đi nhé, tớ sẽ luôn ở bên cậu!”

Em và Midu đã trở thành những người bạn rất thân thiết của nhau. Hằng ngày em chơi và ngủ cùng Midu, không có chú là em không bao giờ ngủ được nên đi đâu em cũng mang chú theo. Giờ đây em đã có nhiều gấu bông mới nhưng không một chú gấu nào có thể thay thế Midu yêu quý của em.

28 tháng 2 2018

Nhân dịp sinh nhật lần thứ 10 của em, bố em tặng cho em một chú gấu bằng bông rất đẹp. Em rất thích món quà của bố và em đặt tên chú là Midu.

Em thích món quà của bố lắm, ngày nào mỗi khi đi học về em cũng ra chơi với Midu. Midu cao khoảng 70 em nhưng chú được nhồi rất nhiều bông nên lúc nào trông chú cũng mũm mĩm, trên người chú là một lớp lông màu hồng, rất mềm và mượt. Đôi tai của Midu không giống những chú gấu mà em có, Misa có một đôi tai luôn cụp xuống, đôi tai được nhồi rất ít bông nên khi được tung lên thì đôi tai của Midu lại bị gió thổi tung lên, nhưng chỉ cần xuống vòng tay của em thì đôi tay ấy lại cụp xuống. Trông rất ngộ nghĩnh và đáng yêu. Một chiếc mũi nhỏ xinh màu đen nháy được đặt trên chiếc mõm nhỏ xinh. Trông mới thật đáng yêu làm sao.

Trên cổ của Midu được gắn một chiếc nhỏ màu vàng trông rất hợp với bộ lông màu hồng của chú. Hai cánh tay của Midu rất to và lúc nào cũng có thể ôm lấy em. Em còn rất thích may đồ cho Midu, cứ hôm nào được nghỉ, sau khi làm xong hết các bài tập em lại trở thành nhà thiết kế riêng cho Midu, em may những bộ quần áo hay những chiếc khăn choàng rất hợp với Midu.

Mỗi khi em buồn, Midu luôn là người bạn để em tâm sự. Mỗi khi em học bài, Midu thường ngồi bên cạnh, ánh mắt đen láy của Midu nhìn em như muốn nói: “Cậu hãy làm bài tập chăm chỉ đi nhé, tớ sẽ luôn ở bên cậu!”

Em và Midu đã trở thành những người bạn rất thân thiết của nhau. Hằng ngày em chơi và ngủ cùng Midu, không có chú là em không bao giờ ngủ được nên đi đâu em cũng mang chú theo. Giờ đây em đã có nhiều gấu bông mới nhưng không một chú gấu nào có thể thay thế Midu yêu quý của em.

28 tháng 2 2018

ai có dại đâu mà viết văn ở đây!?

28 tháng 2 2018

MIK KO THIK.

28 tháng 2 2018

Con kia, hỏi đi hỏi lại.
nn

​nó có tu thêm 999999999 năm nữa cx ko handsome bằng t đâu.

hỏi ít thôi, nhảm chết được.

Người ta là hoa của đất. 
Rừng vàng biển bạc. 

Phá rừng như thể phá nhà - Đốt rừng như thể đốt da thịt mình

 - Nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm! 
- Ai lên nhắn với bạn nguồn/ Mít non gửi xuống, cá chuồn gởi lên. 
Ai về nhắn với miệt trên/ Rừng cây chặt trụi lụt lên tới nguồn... 
- Rác thì chôn lấp gốc cây/ Còn đem vức bậy bệnh lây... cả làng(!) 
- Khủng bố đại ngàn là hủy diệt hạ lưu! 
- Cổ thụ đội nón ra đi thì thiên tai, đại họa tràn về! 
- Vì thương con ốc bươu vàng/ "Bông hồng độc" nở tang hoang ruộng đồng! 

28 tháng 2 2018

1.Mở tủ lạnh ra , bỏ con hươu vào và đóng tủ lạnh lại

2.Mở tủ lạnh ra, lấy con hươu ra rồi bỏ con voi vào rồi đóng tủ lạnh lại

3.Thiếu con voi vì con voi đang ở trong tủ lạnh

4.Thì cứ bơi qua vì cá sấu đang dự cuộc họp của sư tử

28 tháng 2 2018

1.... B1: mở tủ

B2: cho con hươu vào

B3: đóng tủ

2................

B1: mở tủ

B2: lôi con hươu ra

B3: cho voi hươu vào

B4: đóng tủ

3............Đó là con voi đang ở trong tủ lạnh

4............. Cứ thản nhiên mà qua vì cá sấu đi họp tại nhà sư tử rồi

xong...........

28 tháng 2 2018

Tôi chưa hẳn là đứa con ngoan của mẹ. Bởi cái tính ngang ngạnh của mình mà nhiều lúc tôi khiến mẹ không vừa lòng. Có một lần tôi nhớ mãi, đã hơn một năm trôi qua, mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn hình dung thật rõ hình ảnh mẹ lúc ấy.

Đó là những ngày cuối năm học lớp 5. Do sự rủ rê của bạn bè mà tôi thường trốn học đi chơi. Nhiều lần như thế lặp đi lặp lại, kết quả học tập của tôi sút đi trông thấy. Hình như cô giáo đã trao đổi với mẹ.

Trưa hôm ấy, khi tôi đi học về đã thấy mẹ đợi sẵn ở nhà từ bao giờ. Mọi hôm, mẹ thường về muộn hơn tôi. Biết có chuyện, tôi định lỉnh ra sau nhà, nhưng mẹ đã gọi lại. Mẹ hỏi chuyện học của tôi ở lớp. Lẽ dĩ nhiên là tôi trả lời trơn tru. Khi mẹ yêu cầu tôi đưa bài vở của mình cho mẹ xem, bí quá, tôi gắt lên: “Mẹ không có quyền đòi xem sách vở của con!”. Đang cầm chiếc cặp của tôi trên tay, mẹ sững lại.

Trong đôi mắt mẹ thoáng qua một chút ngạc nhiên. Một chút bối rối. Một chút đau đớn và bực bội. Cái cặp rơi xuống đất sổ tung ra. Những bài kiểm tra điểm 3, điểm 4, những trang vở ghi nghệch ngoạc... như phơi ra. Tôi thuỗn mặt, không còn chối cãi vào đâu được nữa. Mẹ im lặng đi vào buồng khiến tôi đứng như trời trồng giữa nhà.

Buổi trưa hôm ấy trôi qua thật nặng nề. Bố tôi đi công tác chỉ còn tôi và mẹ trong căn nhà rộng thênh. Mẹ lặng lẽ soạn sửa cho bữa cơm trưa. Chỉ một mình, không cần tôi trợ giúp như mọi hôm. Len lén đứng ở cửa bếp nhìn vào, tôi thấy rõ nỗi buồn trên gương mặt mẹ. Đôi tay mẹ cứ làm nhưng ánh mắt của mẹ dường như vô định. Thái độ của mẹ làm tôi thấy sợ. Thường ngày mẹ vui tính, lại hay nói hài hước khiến cả nhà cùng cười. Thế mà hôm nay... Chưa bao giờ tôi có dịp nhìn kĩ mẹ đến vậy. Nước da đã xạm lại. Gương mặt nghiêm nghị đầy những vết nhăn và vết chân chim. Mấy sợi gân xanh nổi lên trên vầng trán rộng. Khuôn miệng không còn tươi thắm như trước.

Tôi chợt muốn oà khóc. Suốt bữa cơm, mẹ im lặng. Thỉnh thoảng mẹ vẫn gắp thức ăn bỏ vào bát cho tôi, nhưng tôi làm sao có thể ăn nổi. Tôi chỉ muốn thốt lên một câu: “Con xin lỗi...”. Nhưng cái tính ngang ngạch của tôi hay nỗi sợ hãi đã làm tôi không thốt thành lời.

Chỉ ăn hết lưng cơm rồi mẹ đặt bát xuống. Hình như mẹ đang nén tiếng thở dài. Chưa kịp nghỉ ngơi, mẹ đã vội đi làm ca chiều, để tôi một mình ở nhà với tâm trạng lo âu, buồn rẫu. Những điểm 3, điểm 4 trong trang giấy kiểm tra bị sổ tung ra nền nhà hồi trưa. Ánh mắt thẫn thờ của mẹ. Chưa bao giờ tôi thấy mình tệ như vậy. Và tôi biết mẹ buồn vì sự sa sút trong học tập của tôi thì ít, còn mẹ đau đớn vì thái độ của tôi thì nhiều. Vắng tiếng cười vui và những câu nói đùa của mẹ, tự nhiên tôi thấy mình đơn độc. Nước mắt cứ thế trào ra.

Tối hôm ấy, mẹ đi nằm sớm, mặt quay vào vách tường, lặng lẽ. Ngập ngừng mãi nơi cửa buồng, tôi mới dám len lén bước vào, ghé xuống nằm bên cạnh mẹ, không nhúc nhích. Nhắm mắt vờ ngủ. Tôi biết mẹ đang rất buồn. “Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi!”. Tôi thầm kêu lên trong lòng như vậy. Nước mắt đầm đìa tràn trên má, rơi xuống gối. Tôi thèm được mẹ vuốt ve mái tóc. Tôi thèm được mẹ ôm vào lòng... Bỗng tôi cảm thấy hơi ấm của mẹ thật gần.

Rồi bàn tay khô ráp của mẹ áp vào má tôi, lau những giọt nước mắt cho tôi. Mẹ ôm tôi vào lòng thì thầm: “Ôi, con gái yêu của mẹ! Con ngủ mê rồi đây này!”. Chao ôi! Buồn lòng như vậy mà mẹ vẫn thương tôi vô cùng. Mẹ không hề giận tôi nữa ư? Mẹ đã tha thứ cho tôi rồi ư? Tôi nằm im không nhúc nhích, cứ sợ rằng đó chỉ là giấc mơ...

Thời gian cứ trôi đi. Tôi dần khôn lớn. Nhưng tôi biết rằng hình ảnh mẹ trong cái lần tôi phạm lỗi ấy sẽ đi theo tôi suốt đời, sẽ nhắc nhở tôi sống tốt hơn, sống đẹp hơn. Nhất định như vậy, mẹ ạ!

28 tháng 2 2018

Tôi chưa hẳn là đứa con ngoan của mẹ. Bởi cái tính ngang ngạnh của mình mà nhiều lúc tôi khiến mẹ không vừa lòng. Có một lần tôi nhớ mãi, đã hơn một năm trôi qua, mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn hình dung thật rõ hình ảnh mẹ lúc ấy.

Đó là những ngày cuối năm học lớp 5. Do sự rủ rê của bạn bè mà tôi thường trốn học đi chơi. Nhiều lần như thế lặp đi lặp lại, kết quả học tập của tôi sút đi trông thấy. Hình như cô giáo đã trao đổi với mẹ.

Trưa hôm ấy, khi tôi đi học về đã thấy mẹ đợi sẵn ở nhà từ bao giờ. Mọi hôm, mẹ thường về muộn hơn tôi. Biết có chuyện, tôi định lỉnh ra sau nhà, nhưng mẹ đã gọi lại. Mẹ hỏi chuyện học của tôi ở lớp. Lẽ dĩ nhiên là tôi trả lời trơn tru. Khi mẹ yêu cầu tôi đưa bài vở của mình cho mẹ xem, bí quá, tôi gắt lên: “Mẹ không có quyền đòi xem sách vở của con!”. Đang cầm chiếc cặp của tôi trên tay, mẹ sững lại.

Trong đôi mắt mẹ thoáng qua một chút ngạc nhiên. Một chút bối rối. Một chút đau đớn và bực bội. Cái cặp rơi xuống đất sổ tung ra. Những bài kiểm tra điểm 3, điểm 4, những trang vở ghi nghệch ngoạc... như phơi ra. Tôi thuỗn mặt, không còn chối cãi vào đâu được nữa. Mẹ im lặng đi vào buồng khiến tôi đứng như trời trồng giữa nhà.

Buổi trưa hôm ấy trôi qua thật nặng nề. Bố tôi đi công tác chỉ còn tôi và mẹ trong căn nhà rộng thênh. Mẹ lặng lẽ soạn sửa cho bữa cơm trưa. Chỉ một mình, không cần tôi trợ giúp như mọi hôm. Len lén đứng ở cửa bếp nhìn vào, tôi thấy rõ nỗi buồn trên gương mặt mẹ. Đôi tay mẹ cứ làm nhưng ánh mắt của mẹ dường như vô định. Thái độ của mẹ làm tôi thấy sợ. Thường ngày mẹ vui tính, lại hay nói hài hước khiến cả nhà cùng cười. Thế mà hôm nay... Chưa bao giờ tôi có dịp nhìn kĩ mẹ đến vậy. Nước da đã xạm lại. Gương mặt nghiêm nghị đầy những vết nhăn và vết chân chim. Mấy sợi gân xanh nổi lên trên vầng trán rộng. Khuôn miệng không còn tươi thắm như trước.

Tôi chợt muốn oà khóc. Suốt bữa cơm, mẹ im lặng. Thỉnh thoảng mẹ vẫn gắp thức ăn bỏ vào bát cho tôi, nhưng tôi làm sao có thể ăn nổi. Tôi chỉ muốn thốt lên một câu: “Con xin lỗi...”. Nhưng cái tính ngang ngạch của tôi hay nỗi sợ hãi đã làm tôi không thốt thành lời.

Chỉ ăn hết lưng cơm rồi mẹ đặt bát xuống. Hình như mẹ đang nén tiếng thở dài. Chưa kịp nghỉ ngơi, mẹ đã vội đi làm ca chiều, để tôi một mình ở nhà với tâm trạng lo âu, buồn rẫu. Những điểm 3, điểm 4 trong trang giấy kiểm tra bị sổ tung ra nền nhà hồi trưa. Ánh mắt thẫn thờ của mẹ. Chưa bao giờ tôi thấy mình tệ như vậy. Và tôi biết mẹ buồn vì sự sa sút trong học tập của tôi thì ít, còn mẹ đau đớn vì thái độ của tôi thì nhiều. Vắng tiếng cười vui và những câu nói đùa của mẹ, tự nhiên tôi thấy mình đơn độc. Nước mắt cứ thế trào ra.

Tối hôm ấy, mẹ đi nằm sớm, mặt quay vào vách tường, lặng lẽ. Ngập ngừng mãi nơi cửa buồng, tôi mới dám len lén bước vào, ghé xuống nằm bên cạnh mẹ, không nhúc nhích. Nhắm mắt vờ ngủ. Tôi biết mẹ đang rất buồn. “Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi!”. Tôi thầm kêu lên trong lòng như vậy. Nước mắt đầm đìa tràn trên má, rơi xuống gối. Tôi thèm được mẹ vuốt ve mái tóc. Tôi thèm được mẹ ôm vào lòng... Bỗng tôi cảm thấy hơi ấm của mẹ thật gần.

Rồi bàn tay khô ráp của mẹ áp vào má tôi, lau những giọt nước mắt cho tôi. Mẹ ôm tôi vào lòng thì thầm: “Ôi, con gái yêu của mẹ! Con ngủ mê rồi đây này!”. Chao ôi! Buồn lòng như vậy mà mẹ vẫn thương tôi vô cùng. Mẹ không hề giận tôi nữa ư? Mẹ đã tha thứ cho tôi rồi ư? Tôi nằm im không nhúc nhích, cứ sợ rằng đó chỉ là giấc mơ...

Thời gian cứ trôi đi. Tôi dần khôn lớn. Nhưng tôi biết rằng hình ảnh mẹ trong cái lần tôi phạm lỗi ấy sẽ đi theo tôi suốt đời, sẽ nhắc nhở tôi sống tốt hơn, sống đẹp hơn. Nhất định như vậy, mẹ ạ!

28 tháng 2 2018

“Từ khi bập bẹ trong nôi
Lời đầu tiên nói trong đời : Mẹ ơi!
Mẹ như ánh sáng mặt trời
Ngời trong máu chảy nồng hơi thở này”
                                Vô Thường
Mẹ! Tiếng gọi quá đỗi kính yêu và ngọt ngào.Bởi bên mẹ,con nhận được biết bao sự dạy dỗ,chăm sóc yêu thương…Và, rồi trong thâm tâm con cứ ngỡ :con sẽ chẳng bao giờ làm cho mẹ buồn phiền vì con,sẽ chẳng bao giờ con sai phạm điều gì …Thế nhưng mẹ ạ, con cũng đã có lỗi với mẹ,làm mẹ ưu phiền và biết bao lo lắng trong một lần con mắc lỗi đã quên lời mẹ dạy.
Đó là một buổi chiều mùa đông ảm đạm, con theo mấy đứa bạn trong xóm đi chơi xa. Với bọn trẻ chúng con mà được vui chơi thì chẳng còn nhớ thời gian.Mải ham vui nên con quên bẵng lời dặn của mẹ. Lúc về, trời nhá nhem tối, không thấy mẹ ở nhà, con biết mẹ đang tất bật đi tìm con khắp xóm. Một lát sau, mẹ hớt hải chạy về, áo quần ướt sẫm, khuôn mặt xương xương của mẹ tái xanh vì lạnh, mấy cọng tóc lòa xòa bên đôi má... Trông mẹ thật lo lắng, mẹ vừa mừng vừa giận. Mừng vì con đã về nhà trước cơn mưa, giận vì đi chơi xa mà không xin phép mẹ, lại về nhà tối. Mẹ không nói gì nhưng đôi mắt sâu và thâm quầng của mẹ hiện rõ vẻ giận dỗi, bực bội . Rồi mẹ nghiêm nghị bảo:
_ Con xem lại việc làm của con đấy nhé !
Giọng nói của mẹ đã khàn đi vì cơn mưa rạt rào, thấm ướt. Mẹ húng hắn ho rồi xuống bếp làm cơm tối. Con cũng xuống bếp rồi rụt rè phụ mẹ.  Vừa làm vừa nghĩ đến hình ảnh mẹ trong cơn mưa lúc ban chiều, con lại nghĩ đến lời nói của mẹ vừa rồi. Tuy đơn sơ, ngắn gọn nhưng đã thấm sâu vào tâm trí của con. Lúc ấy, con như người ngủ say trong màn đêm lạnh lẽo được mẹ đánh thức dậy và đưa ra ngoài ánh sáng hửng ấm khí trời. Biết mẹ giận, em lễ phép thưa:
_ Con xin lỗi mẹ ạ! Từ nay, con sẽ nhớ lời mẹ dạy.Con sẽ không làm mẹ lo lắng về con nữa đâu!
Mẹ nhìn con như đã nguôi đi cơn giận, mẹ  con đi tắm.
Mẹ ơi!Tấm lòng mẹ thật nhân ái, độ lượng, bao dung. Bàn tay gầy guộc của mẹ đã nuôi chúng con khôn lớn và cũng đôi bàn tay ấy  mẹ đã nấu nước tắm cho con. Nước thật ấm, ấm như tấm lòng của mẹ đang ủ ấm cho con. Vừa tắm con vừa hình dung hình ảnh của mẹ liêu xiêu đang rảo bước dưới mưa. Con lại hình dung đôi mắt dịu hiền của mẹ nhìn con khi con mắc lỗi. Ôi! Lòng mẹ thật bao la! Tình cảm của mẹ dành cho con thật thiêng liêng, cao cả và không bao giờ vơi cạn. Lúc nào con  cũng  có mẹ ở  bên chăm sóc, giúp đỡ bảo ban, chở che tiếp thêm sức mạnh  để  em còn vươn lên trong cuộc sống. Ấy thế mà em đã làm mẹ đau lòng!
Bây giờ con đã lớn khôn, con đã hiểu thế nào là sự nhọc nhằn của mẹ. Nhìn những cơn mưa cùng cái rét căm căm, bóng dáng của mẹ lại hiện về trong kí ức của con...với dáng mẹ gầy, với gương mặt bao lo lắng đang lầm lũi trong cơn mưa... Mẹ ơi! Con có lỗi với mẹ biết bao!Và,trong con lại vang lên khúc hát mà mỗi mùa Vu Lan con hay hát:
''''...Rồi một chiều nào đó con về
   Nhìn mẹ yêu,nhìn thật lâu
   Rồi nói,nói với mẹ rằng:
   Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ có biết hay không?
   Biết gì?Biết là...Biết là...Con thương mẹ không?''

28 tháng 2 2018

Từ khi ngồi trên ghế nhà trường đến nay đã 6 năm rồi .năm nào em cũng nhận được danh hiệu con ngoan trò giỏi . Cháu ngoan Bác Hồ. Những thành công ấy nhờ công lao dạy bảo của thầy cô và sự nỗ lực của bản thân sau một lần mắc lỗi . Hình ảnh, lời nói của mẹ rất buồn ấy theo suốt em đến bây giờ. Khiến em rất sợ phải chứng kiến lần thứ hai, em đã tự nhắc nhở mình phải cố gắng . Chuyện sảy ra đã lâu nhưng mỗi khi nhớ lại em vẫn nhớ như mới đây thôi.

Vào năm lớp 4 do em đã lớn hơn, đã tự một mình đi học khi bố mẹ bận công việc cơ quan cả ngày . Chính sự thoải mái tự do quyết định thời gian đi về, cùng mấy bạn rủ rê, vui bạn nên em thường trốn học bỏ đi chơi, vào quán chơi điện tử cũng học mấy lần mới biết chơi, biết chơi rồi thật không ngờ cái trò chơi máy tính ấy thật thú vị. Lúc ấy em biết là không nên là sai trái nhưng tâm trí em lúc nào cũng như đang nhập hồn vào các nhân vật không có thật trong các trò chơi ấy . Sau lần đó cứ có cơ hội là em tranh thủ bên máy tính. Biết là sai trái nhưng không sao cưỡng nổi thế là 1 lần, 2 lần rồi bao nhiêu lần nữa em không nhớ nổi. Bớt tiền ăn sáng rồi nhịn tiền ăn sáng vẫn không đủ thỏa mãn em đã cúp học thêm để có thời gian và có tiền.. Vốn là đứa con ngoan, nghe lời bố mẹ nên mẹ em rất tin tưởng không một chút nghi ngờ. 

Cho đến một hôm nhờ đâu mà mẹ em biết sự thật, có lẽ là cô giáo đã trao đổi với mẹ chăng.Chiều hôm ấy khi em đi học về như mọi hôm em ngoan ngoãn cất cặp, thay quần áo và nhanh nhảu hỏi mẹ có việc gì không cho con phụ giúp với. Mẹ nói con ngồi đây nói cho mẹ hay chuyện học hành trong thời gian qua. Em đã tưởng là mẹ thấy em vất vả tự lo việc đi về mà tội nghịêp nên em đã kể ra một chuỗi những khó khăn gian khó để nũng nịu để mẹ vuốt ve khen ngợi. Nhưng ôi, không như em nghĩ, mẹ nói nhỏ nhẹ như nói với mình và khẽ lắc đầu “Mẹ thật thất vọng về con” giọng mẹ như lạc đi. Hình như mẹ khóc mẹ đứng lên đi xuống bếp, mẹ đánh rơi luôn tờ giấy báo kết quả và tình hình học tập của em trong thời gian qua có chữ ký của cô. Em tái mặt đi vì em cũng thấy sợ chính bản thân mình vậy .

Tối hôm ấy trôi đi thật nặng nề. Bố trực lại đơn vị, em Tí bên ông bà từ đầu tuần còn có hai mẹ con trong căn nhà nhỏ bé mà sao hôm nay như rộng ra. Em phải làm gì bây giờ, giá như mẹ đánh em, mắng em cho vơi đi cơn giận giữ cho con đỡ đi phần nào tội lỗi. Mẹ lặng lẽ lo cho bữa tối mà không cần em giúp việc gì. Lén nhìn mẹ buồn một nỗi buồn như không chịu nổi của mẹ, làm đấy rồi lại dừng lại như nhìn sâu vào không gian rồi lại nhắm mắt lắc đầu, nước mắt cứ chảy dài. Em muốn nói với mẹ. 

“ Mẹ hãy đánh con đi con là đứa con hư đốn mà ,mẹ đừng thế đi mẹ.”. nhưng em lại không sao nói được . Giá như lúc nãy em đừng kể khổ, vất vả kể là mình đã cố gắng nhiều thì …Ôi làm sao , làm sao bây giờ mẹ ơi !. Mẹ vẫn làm, vẫn lặng lẽ buồn, thường ngày mẹ nói cười vui vẻ là thế còn hôm nay…chưa bao giờ em nhìn kỹ mẹ đến vậy, nước da đã sạm lại gương mặt nghiêm nghị đã đầy nếp nhăn và vết chân chim, miệng không còn tươi thắm luôn nở nụ cười như trước nữa. Mẹ đã già thật rồi ư ? Em muốn chạy tới ôm mẹ mà khóc òa lên vì hối hận nhưng không hiểu sao em lại không làm được vậy.

Suốt bữa cơm mẹ im lặng thỉnh thoảng mẹ vẫn gắp thức ăn cho em, nhưng làm sao em có thể ăn nổi , chỉ ăn hết lưng cơm mẹ đã thôi. Tối hôm ấy mẹ đi nằm sớm, vắng tiếng em Tí cùng tiếng cười vui vẻ của mẹ em thấy mình đơn độc. ngồi học đấy nhưng nước mắt cứ trào ra em biết mẹ buồn vì sự sa sút trong học tập cùng với sự gian dối của em thì nhiều. Nghe tiếng thở dài cùng những tíếng trở mình của mẹ em biết mẹ đang rất buồn, lén vào nằm bên mẹ , nhắm mắt vờ như ngủ nhưng em nghe rất rõ tiếng thở khẽ của mẹ. Nước mắt em cứ thế chảy dài trên gối cố nén nhưng tiếng nấc ngày càng to,mẹ quay lại lau nước mắt cho em mẹ khẽ khàng nói lẽ phải cho em khuyên em phải biết điều gì nên và không nên làm để chở thành người tốt người có ích