hãy đóng vai Trương Sinh kể lại bị kịch của vũ nương . Giúp em với ạ
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Lớp học thân yêu, mái ấm nhỏ xinh, Bàn ghế xếp ngay, ngăn nắp xinh xinh. Ánh nắng ban mai, rọi nhẹ trên tường, Vở sạch, bút thơm, bài học thêm chương.
Giáo viên hiền hậu, giọng nói ấm nồng, Dạy dỗ chúng em, từng bước từng dòng. Bạn bè thân thiết, cùng học cùng vui, Chia sẻ, giúp đỡ, tình bạn đậm sâu.
Trên bảng đen kia, phấn trắng bay bay, Những con chữ viết, mở lối tương lai. Tiếng đọc bài vang, rộn rã khắp nơi, Lớp học thân yêu, chứa chan tình đời.
Giờ ra chơi đến, tiếng cười rộn ràng, Trò chơi náo nhiệt, khắp sân trường vang. Rồi lại vào lớp, học hành chăm chỉ, Tương lai tươi sáng, em luôn cố ghi.
Lớp học thân yêu, em mãi nhớ thương, Nơi ươm mầm ước, chắp cánh bay đường. Mai này xa cách, vẫn nhớ mãi hoài, Những kỉ niệm đẹp, thời học sinh ngây ngô.
Olm chào em, để làm đúng được bài thì em cần nắm vững kiến thức nền tảng, vận dụng tốt, làm cẩn thận khi thực hành các bài tập em nhé. Như vậy khi làm bài em mới không bị sai sót.
Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm.
`->` BPTT: Nhân hóa `(` Ngọn tháp trở nên trầm tư, lặng lẽ uy nghiêm. `)`
`->` Tác dụng:
`+` Tăng sức gợi hình, gợi cảm cho sự diễn đạt
`+` Làm cho những ngọn tháp trở nên sống động, có cảm xúc và tính cách như con người.
`+` Tạo ấn tượng , cảm xúc cho người đọc , người nghe
Ẩn Dụ ở nhớ kẻ trông cây
-Tác dụng: Làm tăng sức gợi hình gợi cảm ở sự diễn đạt. Cụ thể là khi mà chúng ta được hưởng lợi ích như bây giờ là do các vua Hùng dựng nước xua đuổi giắc ngoại xâm.
=> Chúng ta phải biết nhớ ơn các vua Hùng đã có công dựng nước
Tìm rượu khó lắm ai ơi
Tiền bạc thì ít , muốn say thì nhiều.
hay ko ? :)))
Trời đất chứng giám, ta, Trương Sinh, nay xin kể lại nỗi oan khuất, bi kịch kinh hoàng đã giáng xuống đầu ta và gia đình, để cho thiên hạ được biết, để cho lòng ta được phần nào thanh thản.
Chuyện bắt đầu từ khi ta lên đường đi lính. Vợ ta, Vũ Nương, một người con gái hiền thục, đảm đang, xinh đẹp, đã ở nhà chăm sóc mẹ già và con thơ. Ta ra đi với lòng nặng trĩu, nhưng tin tưởng vào đức hạnh của nàng. Bao nhiêu lời hứa hẹn, bao nhiêu lời dặn dò, ta đều đã nói hết, chỉ mong nàng giữ gìn phẩm hạnh, chờ đợi ta trở về.
Thế nhưng, số phận trớ trêu! Khi trở về, ta thấy trong nhà có nhiều thay đổi. Cậu bé, con ta, khi được hỏi về người đàn ông lạ thường xuyên lui tới nhà, đã hồn nhiên chỉ tay vào bóng mình phản chiếu trên vách tường và nói đó là cha. Tức giận, ghen tuông dâng trào, ta không thèm nghe lời giải thích của Vũ Nương, không hề đặt mình vào hoàn cảnh của nàng, trong suốt thời gian ta vắng nhà, nàng phải gồng mình chống chọi với bao khó khăn, với nỗi nhớ nhung da diết. Ta, trong cơn ghen mù quáng, đã kết tội nàng một cách oan uổng, tàn nhẫn. Những lời nói cay nghiệt, những hành động thiếu suy nghĩ của ta đã khiến nàng tuyệt vọng.
Nàng đã kể cho ta nghe sự thật, rằng "người đàn ông" kia chỉ là bóng của ta phản chiếu trên gương, rằng nàng vẫn chung thủy, vẫn một lòng một dạ đợi chờ. Nhưng lúc ấy, tâm can ta đã bị lửa ghen thiêu đốt mù mịt, ta không thể nghe, không thể hiểu.
Giờ đây, khi mọi sự đã quá muộn màng, ta mới nhận ra mình đã sai lầm tày trời. Vũ Nương, người vợ hiền thục, đảm đang, đã tự vẫn vì oan ức. Lời giải thích của nàng, sự thật phũ phàng, giờ đây chỉ còn là tiếng thở dài xót xa trong lòng ta. Nước mắt, hối hận, ăn năn… tất cả đều vô ích. Ta đã giết chết người vợ yêu thương của mình, đã đẩy đứa con thơ vào cảnh mồ côi.
Ta sống trong cõi đời này, mang theo nỗi đau đớn, dày vò, day dứt không nguôi. Đây là lời thú tội của ta, một lời sám hối muộn màng, một bài học đắt giá về sự ghen tuông mù quáng và sự thiếu hiểu biết, thiếu tin tưởng. Ta nguyện cầu cho linh hồn Vũ Nương được siêu thoát, và xin tha thứ cho tội lỗi của ta.