“Nhưng tốt hơn hết là bị tổn thương bởi sự thật còn hơn là thấy dễ chịu với một lời nói dối."
~ Người đưa diều ~
Bằng những trải nghiệm của bản thân, hãy viết một đoạn văn bày tỏ suy nghĩ của em về câu nói này.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Em không giỏi văn nên em chỉ xin nói lên một số ý kiến của mình về vấn đề này.
Ý kiến trên đôi khi đúng nhưng trong một vài trường hợp khác thì không hoàn toàn hợp lý. Đôi khi ta cần nói thẳng nhưng cũng có lúc ta cần tìm một cách diễn đạt khác phức tạp hơn, khó hiểu hơn, mang tính chiều sâu hơn. Khi cần góp ý chân thành, ta nên thẳng thắn trình bày quan điểm với họ, không cần thiết phải vòng vo, nói bóng gió để ám chỉ điều gì, tuy nhiên chúng ta nên lựa chọn những lời nói nhẹ nhàng nhưng thâm thúy, ý nghĩa, mang tính góp ý hơn là dạy bảo người khác. Cũng như thế, ta cũng nên thẳng thắn trình bày quan điểm của mình khi tranh luận với người khác, hay khi cần một sự tường minh, rõ ràng, dễ hiểu, dễ tiếp thu,....Tuy nhiên, như em đã nói ở trên, đôi khi chúng ta phải dùng cách ngược lại, nghĩa là không dùng cách nói thẳng, nói thật. Có thể lấy ví dụ như khi bác sĩ nói chuyện với bệnh nhân về bệnh tình của họ thì phải dùng những cách nói giảm, nói tránh, không thể bảo rằng bệnh tình của họ đã cực kì nghiêm trọng, rất nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí chỉ sống được một thời gian ngắn nữa. Lý do là vì đại đa số ai trong chúng ta cũng sẽ bị sốc khi nhận được tin sét đánh này, dẫn đến việc nghĩ quẩn và làm những việc tổn hại đến bản thân và thậm chí là cả người khác. Trong trường hợp này, các y bác sĩ thường động viên, khích lệ bệnh nhân để họ có động lực sống tiếp, chiến thắng bệnh tật. Hay một ví dụ khác là không phải lúc nào ta cũng đủ dũng cảm, đủ dũng khí để nói thẳng, nói thật, khi này ta sẽ tìm một cách biểu đạt khác phức tạp hơn một chút là nói theo hướng ngược lại, biểu đạt bằng cảm xúc, bằng hành động, nhằm mục đích để người đối diện tự suy nghĩ và hành động theo cách hiểu của mình. Đâu phải nhân vật nào trong các tác phẩm văn học, trong những câu chuyện cũng nói thẳng với người kia, đôi khi họ chỉ chọn cách đơn giản nhất nhưng cũng phức tạp nhất là sự im lặng. Không nói thẳng cũng là một cách để ta thấy được mức độ hiểu nhau của cả 2 bên là như thế nào....
Trên đây là một số ý kiến của em về vấn đề này, tất nhiên còn nhiều thiếu sót, mong mọi người góp ý và thông cảm.
Bài làm của Trịnh Ngọc Hân:
Tôi đã từng đọc qua một câu nói: “Những người sống thật với chính mình là những người ý thức được suy nghĩ, mong muốn của mình và công khai thừa nhận với đối phương, không dùng vẻ bề ngoài mà trốn tránh cảm xúc thật bên trong”. Thật vậy, sống thật là sự hợp nhất giữa suy nghĩ, lời nói và hành động. Đó là lối sống mà mỗi con người chúng ta ai cũng cần phát triển. Điều này gợi ta nhớ đến câu chuyện tình yêu với tình huống ngang trái, trắc trở trong bài thơ “Em bảo anh đi đi…” của nữ thi sĩ người Armenia – Silva Kaputikian. Có thể nói bài thơ đã ăn sâu vào tiềm thức và có mặt trong những cuốn sổ tay của thế hệ yêu mến Văn học:
“Em bảo anh đi đi
Sao anh không đứng lại
Em bảo anh đừng đợi
Sao anh vội về ngay…
Lời nói thoảng gió bay
Đôi mắt huyền đẫm lệ
Sao mà anh ngốc thế
Không nhìn vào mắt em!”
Ta cảm nhận được tình yêu trong thơ của Silva Kaputikian vô cùng trắc trở, có sự đấu tranh mãnh liệt trong thế giới nội tâm của nhân vật, bên ngoài có vẻ cự tuyệt nhưng bên trong lại vô cùng tha thiết đối với “anh”. Tình huống ấy ắt hẳn gợi cho chúng ta nhiều câu tự vấn cần lời giải đáp, rằng: “Phải chăng cuộc sống sẽ đơn giản và tốt đẹp hơn nếu chúng ta luôn nói thẳng nói thật “yêu thì bảo là yêu, ghét thì bảo là ghét”, tránh những vòng vo bóng gió như cô gái trong bài thơ trên?” – đó cũng là lời phát biểu của một độc giả sau khi đọc bài thơ.
Từ cổ chí kim, chuyện tình cảm nam nữ vỗn đã là đề tài hấp dẫn độc giả. Những cặp đôi yêu đương luôn có nhiều điều khó nói với nhau, là vì e ngại, chưa đủ can đảm đối diện với người mình yêu? Hay là vì chưa dám bộc lộ những xúc cảm chân thành mạnh mẽ? Họ như những nụ hồng trong nắng sớm, tuy đẹp nhưng lại e ấp cảm xúc nồng nàn không dám bày tỏ với nhau. Như chính cô gái trong bài thơ, miệng thì bảo “anh đi đi” nhưng lòng lại muốn “anh ở lại”, bảo anh “đừng đợi” nhưng lại rất mong anh đợi. Tại sao cô gái phải dối lòng mình chứ? Tại sao bên ngoài tỏ ra cự tuyệt nhưng bên trong lại luyến tiếc chàng trai? Để rồi phải trách móc anh vì anh quá “nghe lời”, bảo anh đi thì anh cũng “không đứng lại” và rồi bảo anh “đừng đợi” anh cũng “vội về ngay”. Đối với cô gái tất cả những gì cô ấy nói là “Lời nói thoảng gió bay”, tức là tất cả chỉ là những lời ngoài miệng, sẽ mau chóng bay đi như làn gió. Nhưng chàng trai nào biết được những suy nghĩ bên trong của cô gái cùng với những tấm chân tình thiết tha không muốn bày tỏ ra bên ngoài. “Sao mà anh ngốc thế” – cô gái trách chàng trai vì anh không nhìn vào “Đôi mắt huyền đẫm lệ” của cô để thấy cô đang yếu mềm đến nhường nào. Người ta hay nói rằng “đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”, trong đôi mắt ta thấy được sự chân thật, sự chân thật ấy lấn át đi cái vùng trời đen tối kia, cô gái muốn chàng trai nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô để thấy cảm xúc thật sự của cô, nhưng không…Có thể thấy rằng cô gái đang nhận lấy khổ đau, chua chát vì cho rằng chàng trai không hiểu cô. Nhưng làm sao chàng trai có thể hiểu khi mà người con gái ấy không chịu bộc lộ tình cảm chân thật của mình mà trái lại cứ mãi “xua đuổi” anh đi? Ta có thể thấy sự đối lập giữa suy nghĩ và hành động của cô gái trong bài thơ, có lẽ đó chính là nguyên cớ của bi kịch trong tình yêu. Không chỉ riêng chuyện tình cảm mà trong công việc, trong các mối quan hệ khác, nếu cứ vòng vo không chịu “nói thẳng nói thật” sẽ dẫn đến hậu quả mà chính bản thân ta cũng không mong muốn.
Nhà hiền triết người Ấn Độ Mahatma Gandhi từng có câu: “Hạnh phúc là khi những gì bạn nghĩ, những gì mà bạn nói và những gì mà bạn làm hòa quyện với nhau”. Con người là một thể thống nhất giữa tâm hồn và thể xác, con người chỉ có được hạnh phúc trọn vẹn khi đối diện với cảm xúc thật của mình, biết kết hợp hài hòa giữa tâm hồn và thể xác – “yêu thì bảo là yêu, ghét thì bảo là ghét”. Chớ lừa dối cảm xúc thật của mình, điều đó không những gây tổn thương cho người khác mà còn làm đau chính bạn. Như chính cô gái trong bài thơ trên, vì cứ mãi “vòng vo tam quốc” che giấu đi những tình cảm chân thành dành cho người mình thương để rồi chàng trai đã không thể thấu hiểu cho và vội rời đi. Để rồi cô gái ở lại cùng với mớ tâm tư ngổn ngang muôn nỗi, luyến tiếc không thôi rồi ôm lòng trách móc “Sao anh…”. Thực tế trong cuộc sống hiện nay, vẫn còn rất nhiều người như cô gái, họ không dám nói thẳng nói thật ra những suy nghĩ và những điều mà mình muốn làm. Tại sao vậy? Họ còn vướng bận điều gì chăng? Một nỗi sợ vô hình nào đó đang bao trùm lấy họ. Ta có thể lấy ví dụ từ một anh nhân viên văn phòng, anh nhìn thấy sếp vô tình phát hiện sếp của anh tham nhũng, ăn chặn tiền của công ty, nhưng vì thấp cổ bé họng nên anh không thể nào “nói thẳng nói thật”. Hay một cậu bé, hằng ngày vẫn thấy người dì của mình phun hóa chất độc hại lên thực phẩm để bảo quản rồi mang ra chợ bán cho người khác, cậu bé biết sai nhưng lại không dám nói với suy nghĩ vì đó là dì của mình hay do dì lớn hơn mình… Có rất rất nhiều những lí do, lí sự để họ trốn tránh. Chỉ khi sống thật với những mong muốn của bản thân, con người mới đủ can đảm để vượt qua mà nói ra sự thật.
“Thay vì tình yêu, thay vì tiền bạc, thay vì danh vọng, hãy cho tôi sự thật”, trên hết sự thật là điều mà bất cứ ai cũng muốn có. Bởi vì sự thật là đứa con của lòng tin, niềm hi vọng và là mầm móng của hạnh phúc. Vì thế đừng che giấu đi những sự thật bên trong mà phô diễn những thứ giả dối ra bên ngoài. Khi ta thốt ra những lời trái ngược với suy nghĩ, ấy là lúc bạn trở thành kẻ lừa dối, và người lừa dối đến cùng sẽ chẳng thể có được cuộc sống tốt đẹp một cách trọn vẹn. Nếu là cô gái ấy, đừng nói ra những lời đi ngược với cảm xúc bên trong, vì mình đau họ cũng đau khổ, nhưng người đau đớn trước hết là bản thân mình. Nếu chọn nói ra sự thật rằng “anh hãy ở lại với em”, “anh đừng đi” và “anh hãy nhìn vào đôi mắt đẫm lệ” này, thì chàng trai đã hiểu tâm trạng, mong muốn của cô gái hơn, và sẽ chẳng có cuộc chia ly nào cả! Nếu là anh nhân viên hay cậu bé thì chúng ta vẫn phải “nói thằng nói thật”, vì một ngày nào đó sự thật sẽ được mang ra ánh sáng. Khi biết dung hòa giữa suy nghĩ, lời nói và hành động thì con người sẽ không còn lừa mình, dối người nữa. Ta sẽ biết cách trân trọng cảm xúc thật của chính mình và quan tâm hơn đến cảm xúc của người khác, người khác vui và tất nhiên bản thân ta cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc, sẽ không còn những lần trách móc vô cớ của ta hay những luyến tiếc trong quá khứ. “Nói thẳng nói thật” còn là cách để ta rèn luyện nhân cách, dũng cảm đối diện với sự thật tôn trọng sự thật, ngay cả sự thật từ trong chính con người mình. Chớ nên e thẹn mà giấu đi xúc cảm chân thật của mình, ví như một nụ hồng vỗn dĩ đã đẹp nhưng khi nở lại càng đẹp hơn, khi con người ta chịu bày tỏ tình cảm chân thành nhất thì tự khắc họ cũng sẽ đẹp như một đóa hoa hồng nở rộ.
Nhưng có phải lúc nào chúng ta cũng phải thẳng thắn và thật lòng như vậy không? Đôi khi trong cuộc sống, có những trường hợp lời nói thẳng cùng với sự thật không mang lại hiệu quả tích cực như ta từng nghĩ. Ta vẫn thấy bác sĩ phải nói vòng vo với bệnh nhân, giấu đi căn bệnh hiểm nghèo của họ chỉ vì muốn họ lạc quan để sống tốt hết phần đời còn lại. Đôi lúc ta phải nói “con vẫn khỏe, con vẫn ổn” với cha mẹ, mặc dù đang cảm thấy kiệt sức, mệt mỏi vì áp lực công việc. Đó là những lúc mình buộc phải nói vòng vo, nói sai sự thật, vì nghĩ cho cảm xúc của người khác. Tuy đó vẫn là lừa người, gạt mình nhưng chí ít người khác sẽ cảm thấy an lòng và mình cũng có động lực để làm việc thật tốt. Thế mới biết đi thẳng không phải là cách đi dành cho mọi con đường mà ta đi, đôi lúc vẫn phải có những ngả rẽ quanh co. Và tất nhiên những điều đó chỉ chiếm một phần ít trong cuộc đời bạn, phần lớn vẫn phải nhường chỗ cho những điều thật lòng.
Một văn hào từng nói: “Đừng cố điểm tô lên khuôn mặt một đường nét nào khác, vì bạn vẫn là bạn”. Phải mang một cảm xúc giả cũng như việc mang một chiếc mặt nạ, đó là điều tàn nhẫn nhất dành cho bản thân. Như thế thì làm sao có thể sống tốt được, làm sao có thể mang niềm hạnh phúc đến với những người mà ta yêu quý. Trong những thời khắc cần phải nói thẳng nói thật thì ta hãy sống thật với những suy nghĩ, tình cảm, cảm xúc của bản thân, mạnh mẽ đối diện với thực tại. Rồi mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với bạn. Mỗi chúng ta, hãy tự rèn luyện cho bản thân cách đối diện với những cảm xúc của mình và điều khiển chúng hài hòa với hành động, đừng suy nghĩ một nơi, nói một đằng nhưng lại làm một nẻo. Đồng thời lời nói cũng là vũ khí, nói thẳng nói thật đôi khi lại làm người khác tổn thương. Vì vậy, để không còn những nuối tiếc, những đau buồn, xót xa, ân hận chúng ta hãy “nói thẳng nói thật” một cách thông minh, có như vậy cuộc sống mới đơn giản và tốt đẹp hơn.
Silva Kaputikian là một nữ thi sĩ đầy tài năng, những câu thơ “Em bảo anh đi đi…” của bà đã làm sống dậy biết bao nhiêu kí ức của những thế hệ yêu mến Văn học. Những vần thơ của bà đã gửi đến câu chuyện tình yêu tuy đẹp nhưng đầy chua chát, xót xa. Đồng thời bài thơ còn gợi cho độc giả những chiêm nghiệm đáng quý về lối sống để không phải tiếc nuối, đau khổ. Sống có tốt hay không là do chính bản thân chúng ta lựa chọn nên đừng vội trách móc một ai khác. Hãy trân trọng những cảm xúc chân thành của bản thân và hãy quan tâm đến những cảm xúc của người khác. Việc điều khiển cảm xúc và dung hòa giữa thế giới nội tâm và hành động bên ngoài là yếu tố cốt lõi quyết định việc làm của bản thân có đi đến kết quả tốt nhất hay không. Vì vậy, tùy vào từng trường hợp mà nói thẳng nói thật có thật sự cần thiết để làm cho cuộc sống của chúng ta thật sự tốt đẹp hơn.
Dự tính vào ngày 15/8/2021 sẽ mở link vòng 1 nhé tối đa 3 vòng :>
Phần thưởng cho giải nhất là coin + GP+ BTC nhé mng☺. Mng đăng kí đi nàooo
Bài Làm
Cuộc sống của chúng ta thay đổi không ngừng, theo nhiều chiều hướng khác nhau. Nhưng dù nó có thay đổi ra sao, thì vẫn có một điều không thể phủ nhận rằng: chúng ta cũng phải thay đổi để thích nghi với môi trường sống xung quanh. Ta có thể lấy ví dụ như đại dịch Covid - 19 chẳng hạn. Đã gần hai năm trôi qua, kể từ khi đại dịch xuất hiện và lan rộng trên toàn thế giới. Nó gây ra rất nhiều phiền toái và làm đảo lộn cuộc sống của chúng ta. Điều đó đã bắt buộc mỗi người phải ứng phó để thích nghi với hoàn cảnh sống mới này. Thích ứng đồng nghĩa chúng ta cũng phải thay đổi chính bản thân mình. Thoạt nghe thì rất khó, những chúng ta đã và đang thực hiện rất tốt. Đó là một tín hiệu khả quan, cho thấy sự thích nghi của chúng ta với những hoàn cảnh sống khác nhau là rất tốt. Vậy mới thấy, "sống là thay đổi", là chấp nhận thích ứng với mọi chuyện, là cách mà chúng ta có thể rèn dũa bản thân mình tốt hơn, trưởng thành hơn từng ngày. "Cuộc sống là dòng chảy", còn ta là những sự vật bị cuốn trôi theo đó. Cho nên, mỗi người trong chúng ta phải học cách thích ứng, học cách để thay đổi, chứ không nên bảo thủ. Những thay đổi ấy tuy có thể là nhỏ bé nhưng nó lại giúp chúng ta rất nhiều trên đường đời. Hãy thử đi! Rồi bạn sẽ thấy!
Cuộc sống là một chuỗi những hành trình nối tiếp hành trình, hôm nay có thể là niềm vui, nhưng một giây sau đó có thể là nỗi buồn. Vì vậy mỗi chúng ta, sống trong đời, không thể không sống theo ngoại cảnh, bị tác động bởi những yếu tố bên ngoài, càng cho ta hiểu thêm về một quan niệm sống: “Sống tức là thay đổi”
Cuộc sống luôn luôn vận động, những hành trình trong tương lai là một ẩn số mà ta không thể lường trước. Đôi khi đó lại là thử thách, đôi khi đó lại là điều kì diệu, như sau cơn mưa trời lại nắng, và có khi nào lại xuất hiện cầu vồng tuyệt đẹp? Người ta nói, Sống tức là “thay đổi” vì sao vậy? Tại sao mỗi chúng ta trong hành trình sinh tồn của mình, lại phải “thay đổi”? Thay đổi ở đây tức nói đến hành vi, suy nghĩ của mỗi người. Ta sống không thể không thay đổi, từ khi còn nhỏ, đến khi trưởng thành, suy nghĩ của ta không hề giống nhau. Ta không còn những non nớt, vụng dại, mà dần trở nên già dặn, trưởng thành và mạnh mẽ. Vì vậy, là ta đã thay đổi. “Thay đổi” ở đây cũng có thể hiểu, khi ta trải qua nhiều truyện, khi ta sống và hành động, ta không thể sống mãi theo những nguyên tắc của mình, cuộc sống là những va chạm có tác động tương hỗ và hai chiều, chính vì thế việc ta thay đổi trong sự sống, cũng giống như loài xương rồng mọc gai khi sống trong sa mạc khô cằn. Sống trong thử thách khó khăn, ta thay đổi để linh hoạt trở nên mạnh mẽ và khôn ngoan. Sống trong giàu sang ta khôn khéo để nắm giữ những cơ hội. Mọi thử thách không hề giống nhau, chính vì vậy ta cần thay đổi, thay đổi chính mình, suy nghĩ, cách sống và hành vi của mình cho phù hợp với hoàn cảnh. Đó là một quan niệm tích cực và đúng đắn về ý nghĩa của việc “sống tức là thay đổi”.
Nhưng, trong cuộc sống, không ít người sống và thay đổi theo những khía cạnh khác nhau. Sống và thay đổi một cách tiêu cực và hà khắc. Ta thay đổi bằng cách trở nên xấu hơn chứ không phải tốt đi. Có những bạn trẻ gia đình gặp khó khăn, gặp trở ngại, không phải linh hoạt để vượt qua, mà chọn cách thay đổi suy nghĩ của mình trở nên hèn nhát và nhụt trí. Từ đó dẫn đến những hành vi sai lầm và dần dần tự bản thân trở thành một tệ nạn xã hội…
Tuy nhiên, lại có những tấm gương ngược lại, như thầy giáo Nguyễn Ngọc Kí, đã thay đổi suy nghĩ của mình để trở thành một nhà giáo với tấm lòng yêu nghề, vượt lên khiếm khuyết của bản thân để tập viết chữ bằng chân. Hoặc như người phụ nữ bị coi là “xấu nhất thế giới” Lizzie Velasquez, ta không thể không khâm phục sự dũng cảm và bản lĩnh sống của người phụ nữ này. Cô không chọn việc cố gắng phẫu thuật? cô không chọn cách đầu hàng tạo hóa? Cô đã vươn lên và dần trở thành một trong những người truyền cảm hứng mạnh mẽ nhất. Vậy đó, cuộc sống là hành trình, ta phải thay đổi, thay đổi tích cực để không chỉ hợp với hoàn cảnh, mà còn phải vươn lên và chiến thắng hoàn cảnh bằng sự “thay đổi” phù hợp của mình.
Quan niệm “sống là thay đổi” là một sự phát triển và tiến lên, không phải là cách chọn dậm chân tại chỗ. Vì vậy, theo khía cạnh nào đó, câu nói mang theo thông điệp lạc quan và niềm tin ta có thể chiến thắng số phận chiến thắng những nghịch cảnh, để từ đó ta tự rút ra cho mình một bài học phải biết linh hoạt ứng biến, dũng cảm và bản lĩnh đương đầu với cuộc sống.“Sống là thay đổi” đúng vậy, mỗi chúng ta, hãy thay đổi chính mình từ ngày hôm nay. Hãy vươn lên để hoàn thiện, và tiếp tục cố gắng, để những thay đổi ấy giúp ta tiến tới thành công của mình.
Chúng mình rất tiếc khi phải thông báo dời lịch nhưng chúng mình không còn cách nào khác vì hiếm khi Hoc24 có 1 cuộc thi Văn. Rất rất cảm ơn mọi người đã quan tâm và mong mọi người sẽ thông cảm cho chúng mình. Mong rằng khi cuộc thi chính thức diễn ra thì mọi người sẽ luôn ủng hộ <3 Yêu thương!
Em trả lời linh tinh nhiều lần sẽ bị khóa tài khoản nhé.
Trong cuộc đời làm người,chúng ta thà sống khổ đau trong sự thật còn hơn là sống trong sự dễ chịu của một lời nói dối.
Trên trải nghiệm của bản thân em,em không tự nhận mình là 1 người trung thực nhất,em không tự nhận là 1 người chưa bao giờ nói dối.Trên Trái Đất này,không ai là người hoàn hỏa nhất cũng chẳng ai là 1 người trung thực nhất.Nhưng thà chúng ta sống trong sự tổn thương của sự thật còn hơn là sống trong sự dễ chịu,sung sướng của cái dối trá.Chúng ta ko nên nói dối trừ trường hợp đặc biệt như là kẻ xấu bắt chúng ta khai ra 1 thứ gì đó quý giá mà mọi người ko được tùy tiện lấy.Chúng ta chỉ nói thật trước mọi người.Nói thật là 1 đạo đức tốt sẽ theo ta trọn đời.
Các bạn ạ,cuộc sống là 1 thứ chúng ta chỉ sử dụng được 1 lần.Hãy tận dụng để làm những việc thật thà và hãy sống trong sự thật và ko được sống trong sự dối trá.
Cô xem đc ko nha!!!