Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Video 3 SVIP
Lưu ý: Ở điểm dừng, nếu không thấy nút nộp bài, bạn hãy kéo thanh trượt xuống dưới.
Bạn phải xem đến hết Video thì mới được lưu thời gian xem.
Để đảm bảo tốc độ truyền video, OLM lưu trữ video trên youtube. Do vậy phụ huynh tạm thời không chặn youtube để con có thể xem được bài giảng.
Nội dung này là Video có điểm dừng: Xem video kết hợp với trả lời câu hỏi.
Nếu câu hỏi nào bị trả lời sai, bạn sẽ phải trả lời lại dạng bài đó đến khi nào đúng mới qua được điểm dừng.
Bạn không được phép tua video qua một điểm dừng chưa hoàn thành.
Dữ liệu luyện tập chỉ được lưu khi bạn qua mỗi điểm dừng.
CỔNG TRƯỜNG MỞ RA
Vào đêm trước ngày khai trường của con, mẹ không ngủ được. Một ngày kia, còn xa lắm, ngày đó con sẽ biết thế nào là không ngủ được. Còn bây giờ, giấc ngủ đến với con dễ dàng như uống một li sữa, ăn một cái kẹo. Gương mặt thanh thoát của con tựa nghiêng trên gối mềm, đôi môi hé mở và thỉnh thoảng chúm lại như đang mút kẹo.
Con là một đứa trẻ nhạy cảm(1). Cứ mỗi lần, vào đêm trước ngày sắp đi chơi xa, con lại háo hức(2) đến nỗi lên giường mà không sao nằm yên được. Nhưng mẹ chỉ dỗ một lát là con đã ngủ. Đêm nay con cũng có niềm háo hức như vậy: Ngày mai con vào lớp Một. Việc chuẩn bị quần áo mới, giày nón(3) mới, cặp sách mới, tập vở mới, mọi thứ đâu đó đã sẵn sàng, khiến con cảm nhận được sự quan trọng của ngày khai trường. Nhưng cũng như trước một chuyến đi xa, trong lòng con không có mối bận tâm(4) nào khác ngoài chuyện ngày mai thức dậy cho kịp giờ.
Mẹ đắp mền(5) cho con, buông mùng, ém góc(6) cẩn thận, rồi bỗng không biết làm gì nữa. Mọi ngày, khi con đã ngủ, mẹ dọn dẹp nhà cửa. Mẹ lượm những chiếc xe thiết giáp(7) dưới gầm ghế, cạnh chân bàn, những chú rô-bốt(8) bằng nhựa đứng ngồi khắp nơi, và giữa nhà là đoàn quân thú dàn trận trong cuộc chiến tranh Sư Tử - Khủng Long mà ngày nào con cũng bày ra. Căn nhà mình chỉ tạm ngăn nắp, gọn gàng từ khi con ngủ cho đến sáng hôm sau.
Nhưng hôm nay, tất cả những việc đó con đã giúp mẹ làm từ chiều. Mẹ nói: "Ngày mai đi học, con là cậu học sinh lớp Một rồi". Nghe vậy con hăng hái tranh với mẹ dọn dẹp đồ chơi.
Mẹ thường nhân lúc con ngủ mà làm vài việc của riêng mình. Nhưng hôm nay mẹ không tập trung được vào việc gì cả. Mẹ cũng không định làm những việc ấy tối nay. Nhìn con ngủ một lát, rồi mẹ đi xem lại những thứ đã chuẩn bị cho con. Mẹ tự bảo mình cũng nên đi ngủ sớm.
Mẹ lên giường và trằn trọc. Con đã đi học từ ba năm trước, hồi mới ba tuổi vào lớp Mẫu giáo, đã biết thế nào là trường, lớp, thầy, bạn. Ngay cả ngôi trường mới, con cũng đã tập làm quen từ những ngày hè. Tuần lễ trước ngày khai giảng, con đã làm quen với bạn bè và cô giáo mới, đã tập xếp hàng, tập đi, tập đứng, để chuẩn bị cho buổi lễ khai trường long trọng này. Mẹ tin là con sẽ không bỡ ngỡ trong ngày đầu năm học.
Thực sự mẹ không lo lắng đến nỗi không ngủ được. Mẹ tin đứa con của mẹ lớn rồi. Mẹ tin vào sự chuẩn bị rất chu đáo cho con trước ngày khai trường. Còn điều gì để lo lắng nữa đâu! Mẹ không lo, nhưng vẫn không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là dường như vang bên tai tiếng đọc bài trầm bổng: "Hằng năm cứ vào cuối thu... Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp".
Cái ấn tượng khắc sâu mãi mãi trong lòng một con người về cái ngày "hôm nay tôi đi học" ấy, mẹ muốn nhẹ nhàng, cẩn thận và tự nhiên ghi vào lòng con. Để rồi bất cứ một ngày nào đó trong đời, khi nhớ lại, lòng con lại rạo rực những cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến. Ngày mẹ con nhỏ, mùa hè nhà trường đóng cửa hoàn toàn, và ngày khai trường đúng là ngày đầu tiên học trò lớp Một đến trường gặp thầy mới, bạn mới. Cho nên ấn tượng của mẹ về buổi khai trường đầu tiên ấy rất sâu đậm. Mẹ còn nhớ sự nôn nao, hồi hộp khi cùng bà ngoại đi tới gần ngôi trường và nỗi chơi vơi hốt hoảng khi ngôi trường đóng lại, bà ngoại đứng ngoài cánh cổng như đứng bên ngoài cái thế giới mà mẹ vừa bước vào.
Mẹ nghe nói ở Nhật, ngày khai trường là ngày lễ của toàn xã hội. Người lớn nghỉ việc để đưa trẻ con đến trường, đường phố được dọn quang đãng và trang trí tươi vui. Tất cả quan chức nhà nước vào buổi sáng ngày khai trường đều chia nhau đến dự lễ khai giảng ở khắp các trường học lớn nhỏ. Bằng hành động đó, họ muốn cam kết rằng, không có ưu tiên nào lớn hơn ưu tiên giáo dục thế hệ trẻ cho tương lai. Các quan chức không chỉ ngồi trên hàng ghế danh dự mà nhân dịp này còn xem xét ngôi trường, gặp gỡ với Ban Giám hiệu, thầy, cô giáo và phụ huynh học sinh, để điều chỉnh kịp thời những chính sách về giáo dục. Ai cũng biết rằng mỗi sai lầm trong giáo dục sẽ ảnh hưởng đến cả một thế hệ mai sau, và sai lầm một li có thể đưa thế hệ ấy đi chệch cả hàng dặm(9) sau này.
Đêm nay mẹ không ngủ được. Ngày mai là ngày khai trường lớp Một của con. Mẹ sẽ đưa con đến trường, cầm tay con dắt qua cánh cổng, rồi buông tay mà nói: "Đi đi con, hãy can đảm(10) lên, thế giới này là của con, bước qua cánh cổng trường là một thế giới kì diệu sẽ mở ra".
(Theo Lý Lan, báo Yêu trẻ, số 166, ngày 1 - 9 - 2000)
Chú thích:
(1) Nhạy cảm: cảm nhận rất nhanh và tinh bằng các giác quan, bằng cảm tính.
(2) Háo hức: ở trạng thái tình cảm vui, phấn khởi khi nghĩ đến một điều hay và nóng lòng muốn làm ngay điều đó.
(3) Nón: mũ.
(4) Bận tâm: đang có điều phải suy nghĩ, lo lắng, không yên lòng.
(5) Mền (từ địa phương): chăn đắp.
(6) Mùng (từ địa phương): màn, ém góc (từ địa phương): giắt màn xuống dưới các góc chiếu.
(7) Xe thiết giáp: xe bọc thép (thiết: sắt, giáp: vỏ cứng bọc ngoài một số loài động vật; áo có vật lót cứng bằng da hoặc sắt,... của người xưa mặc ra trận).
(8) Rô-bốt: người máy.
(9) Dặm (đơn vị cũ đo độ dài của Việt Nam): bằng 444,444 mét. Ở đây tượng trưng cho quãng đường dài.
(10) Can đảm: có tinh thần mạnh mẽ, không sợ gian khổ hay nguy hiểm, khó khăn.
Liên hệ đến ngày khai trường ở Nhật, người mẹ muốn khẳng định điều gì?
CỔNG TRƯỜNG MỞ RA
Vào đêm trước ngày khai trường của con, mẹ không ngủ được. Một ngày kia, còn xa lắm, ngày đó con sẽ biết thế nào là không ngủ được. Còn bây giờ, giấc ngủ đến với con dễ dàng như uống một li sữa, ăn một cái kẹo. Gương mặt thanh thoát của con tựa nghiêng trên gối mềm, đôi môi hé mở và thỉnh thoảng chúm lại như đang mút kẹo.
Con là một đứa trẻ nhạy cảm(1). Cứ mỗi lần, vào đêm trước ngày sắp đi chơi xa, con lại háo hức(2) đến nỗi lên giường mà không sao nằm yên được. Nhưng mẹ chỉ dỗ một lát là con đã ngủ. Đêm nay con cũng có niềm háo hức như vậy: Ngày mai con vào lớp Một. Việc chuẩn bị quần áo mới, giày nón(3) mới, cặp sách mới, tập vở mới, mọi thứ đâu đó đã sẵn sàng, khiến con cảm nhận được sự quan trọng của ngày khai trường. Nhưng cũng như trước một chuyến đi xa, trong lòng con không có mối bận tâm(4) nào khác ngoài chuyện ngày mai thức dậy cho kịp giờ.
Mẹ đắp mền(5) cho con, buông mùng, ém góc(6) cẩn thận, rồi bỗng không biết làm gì nữa. Mọi ngày, khi con đã ngủ, mẹ dọn dẹp nhà cửa. Mẹ lượm những chiếc xe thiết giáp(7) dưới gầm ghế, cạnh chân bàn, những chú rô-bốt(8) bằng nhựa đứng ngồi khắp nơi, và giữa nhà là đoàn quân thú dàn trận trong cuộc chiến tranh Sư Tử - Khủng Long mà ngày nào con cũng bày ra. Căn nhà mình chỉ tạm ngăn nắp, gọn gàng từ khi con ngủ cho đến sáng hôm sau.
Nhưng hôm nay, tất cả những việc đó con đã giúp mẹ làm từ chiều. Mẹ nói: "Ngày mai đi học, con là cậu học sinh lớp Một rồi". Nghe vậy con hăng hái tranh với mẹ dọn dẹp đồ chơi.
Mẹ thường nhân lúc con ngủ mà làm vài việc của riêng mình. Nhưng hôm nay mẹ không tập trung được vào việc gì cả. Mẹ cũng không định làm những việc ấy tối nay. Nhìn con ngủ một lát, rồi mẹ đi xem lại những thứ đã chuẩn bị cho con. Mẹ tự bảo mình cũng nên đi ngủ sớm.
Mẹ lên giường và trằn trọc. Con đã đi học từ ba năm trước, hồi mới ba tuổi vào lớp Mẫu giáo, đã biết thế nào là trường, lớp, thầy, bạn. Ngay cả ngôi trường mới, con cũng đã tập làm quen từ những ngày hè. Tuần lễ trước ngày khai giảng, con đã làm quen với bạn bè và cô giáo mới, đã tập xếp hàng, tập đi, tập đứng, để chuẩn bị cho buổi lễ khai trường long trọng này. Mẹ tin là con sẽ không bỡ ngỡ trong ngày đầu năm học.
Thực sự mẹ không lo lắng đến nỗi không ngủ được. Mẹ tin đứa con của mẹ lớn rồi. Mẹ tin vào sự chuẩn bị rất chu đáo cho con trước ngày khai trường. Còn điều gì để lo lắng nữa đâu! Mẹ không lo, nhưng vẫn không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là dường như vang bên tai tiếng đọc bài trầm bổng: "Hằng năm cứ vào cuối thu... Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp".
Cái ấn tượng khắc sâu mãi mãi trong lòng một con người về cái ngày "hôm nay tôi đi học" ấy, mẹ muốn nhẹ nhàng, cẩn thận và tự nhiên ghi vào lòng con. Để rồi bất cứ một ngày nào đó trong đời, khi nhớ lại, lòng con lại rạo rực những cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến. Ngày mẹ con nhỏ, mùa hè nhà trường đóng cửa hoàn toàn, và ngày khai trường đúng là ngày đầu tiên học trò lớp Một đến trường gặp thầy mới, bạn mới. Cho nên ấn tượng của mẹ về buổi khai trường đầu tiên ấy rất sâu đậm. Mẹ còn nhớ sự nôn nao, hồi hộp khi cùng bà ngoại đi tới gần ngôi trường và nỗi chơi vơi hốt hoảng khi ngôi trường đóng lại, bà ngoại đứng ngoài cánh cổng như đứng bên ngoài cái thế giới mà mẹ vừa bước vào.
Mẹ nghe nói ở Nhật, ngày khai trường là ngày lễ của toàn xã hội. Người lớn nghỉ việc để đưa trẻ con đến trường, đường phố được dọn quang đãng và trang trí tươi vui. Tất cả quan chức nhà nước vào buổi sáng ngày khai trường đều chia nhau đến dự lễ khai giảng ở khắp các trường học lớn nhỏ. Bằng hành động đó, họ muốn cam kết rằng, không có ưu tiên nào lớn hơn ưu tiên giáo dục thế hệ trẻ cho tương lai. Các quan chức không chỉ ngồi trên hàng ghế danh dự mà nhân dịp này còn xem xét ngôi trường, gặp gỡ với Ban Giám hiệu, thầy, cô giáo và phụ huynh học sinh, để điều chỉnh kịp thời những chính sách về giáo dục. Ai cũng biết rằng mỗi sai lầm trong giáo dục sẽ ảnh hưởng đến cả một thế hệ mai sau, và sai lầm một li có thể đưa thế hệ ấy đi chệch cả hàng dặm(9) sau này.
Đêm nay mẹ không ngủ được. Ngày mai là ngày khai trường lớp Một của con. Mẹ sẽ đưa con đến trường, cầm tay con dắt qua cánh cổng, rồi buông tay mà nói: "Đi đi con, hãy can đảm(10) lên, thế giới này là của con, bước qua cánh cổng trường là một thế giới kì diệu sẽ mở ra".
(Theo Lý Lan, báo Yêu trẻ, số 166, ngày 1 - 9 - 2000)
Chú thích:
(1) Nhạy cảm: cảm nhận rất nhanh và tinh bằng các giác quan, bằng cảm tính.
(2) Háo hức: ở trạng thái tình cảm vui, phấn khởi khi nghĩ đến một điều hay và nóng lòng muốn làm ngay điều đó.
(3) Nón: mũ.
(4) Bận tâm: đang có điều phải suy nghĩ, lo lắng, không yên lòng.
(5) Mền (từ địa phương): chăn đắp.
(6) Mùng (từ địa phương): màn, ém góc (từ địa phương): giắt màn xuống dưới các góc chiếu.
(7) Xe thiết giáp: xe bọc thép (thiết: sắt, giáp: vỏ cứng bọc ngoài một số loài động vật; áo có vật lót cứng bằng da hoặc sắt,... của người xưa mặc ra trận).
(8) Rô-bốt: người máy.
(9) Dặm (đơn vị cũ đo độ dài của Việt Nam): bằng 444,444 mét. Ở đây tượng trưng cho quãng đường dài.
(10) Can đảm: có tinh thần mạnh mẽ, không sợ gian khổ hay nguy hiểm, khó khăn.
Vì sao ngày khai trường xứng đáng là ngày lễ của toàn xã hội?
CỔNG TRƯỜNG MỞ RA
Vào đêm trước ngày khai trường của con, mẹ không ngủ được. Một ngày kia, còn xa lắm, ngày đó con sẽ biết thế nào là không ngủ được. Còn bây giờ, giấc ngủ đến với con dễ dàng như uống một li sữa, ăn một cái kẹo. Gương mặt thanh thoát của con tựa nghiêng trên gối mềm, đôi môi hé mở và thỉnh thoảng chúm lại như đang mút kẹo.
Con là một đứa trẻ nhạy cảm(1). Cứ mỗi lần, vào đêm trước ngày sắp đi chơi xa, con lại háo hức(2) đến nỗi lên giường mà không sao nằm yên được. Nhưng mẹ chỉ dỗ một lát là con đã ngủ. Đêm nay con cũng có niềm háo hức như vậy: Ngày mai con vào lớp Một. Việc chuẩn bị quần áo mới, giày nón(3) mới, cặp sách mới, tập vở mới, mọi thứ đâu đó đã sẵn sàng, khiến con cảm nhận được sự quan trọng của ngày khai trường. Nhưng cũng như trước một chuyến đi xa, trong lòng con không có mối bận tâm(4) nào khác ngoài chuyện ngày mai thức dậy cho kịp giờ.
Mẹ đắp mền(5) cho con, buông mùng, ém góc(6) cẩn thận, rồi bỗng không biết làm gì nữa. Mọi ngày, khi con đã ngủ, mẹ dọn dẹp nhà cửa. Mẹ lượm những chiếc xe thiết giáp(7) dưới gầm ghế, cạnh chân bàn, những chú rô-bốt(8) bằng nhựa đứng ngồi khắp nơi, và giữa nhà là đoàn quân thú dàn trận trong cuộc chiến tranh Sư Tử - Khủng Long mà ngày nào con cũng bày ra. Căn nhà mình chỉ tạm ngăn nắp, gọn gàng từ khi con ngủ cho đến sáng hôm sau.
Nhưng hôm nay, tất cả những việc đó con đã giúp mẹ làm từ chiều. Mẹ nói: "Ngày mai đi học, con là cậu học sinh lớp Một rồi". Nghe vậy con hăng hái tranh với mẹ dọn dẹp đồ chơi.
Mẹ thường nhân lúc con ngủ mà làm vài việc của riêng mình. Nhưng hôm nay mẹ không tập trung được vào việc gì cả. Mẹ cũng không định làm những việc ấy tối nay. Nhìn con ngủ một lát, rồi mẹ đi xem lại những thứ đã chuẩn bị cho con. Mẹ tự bảo mình cũng nên đi ngủ sớm.
Mẹ lên giường và trằn trọc. Con đã đi học từ ba năm trước, hồi mới ba tuổi vào lớp Mẫu giáo, đã biết thế nào là trường, lớp, thầy, bạn. Ngay cả ngôi trường mới, con cũng đã tập làm quen từ những ngày hè. Tuần lễ trước ngày khai giảng, con đã làm quen với bạn bè và cô giáo mới, đã tập xếp hàng, tập đi, tập đứng, để chuẩn bị cho buổi lễ khai trường long trọng này. Mẹ tin là con sẽ không bỡ ngỡ trong ngày đầu năm học.
Thực sự mẹ không lo lắng đến nỗi không ngủ được. Mẹ tin đứa con của mẹ lớn rồi. Mẹ tin vào sự chuẩn bị rất chu đáo cho con trước ngày khai trường. Còn điều gì để lo lắng nữa đâu! Mẹ không lo, nhưng vẫn không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là dường như vang bên tai tiếng đọc bài trầm bổng: "Hằng năm cứ vào cuối thu... Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp".
Cái ấn tượng khắc sâu mãi mãi trong lòng một con người về cái ngày "hôm nay tôi đi học" ấy, mẹ muốn nhẹ nhàng, cẩn thận và tự nhiên ghi vào lòng con. Để rồi bất cứ một ngày nào đó trong đời, khi nhớ lại, lòng con lại rạo rực những cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến. Ngày mẹ con nhỏ, mùa hè nhà trường đóng cửa hoàn toàn, và ngày khai trường đúng là ngày đầu tiên học trò lớp Một đến trường gặp thầy mới, bạn mới. Cho nên ấn tượng của mẹ về buổi khai trường đầu tiên ấy rất sâu đậm. Mẹ còn nhớ sự nôn nao, hồi hộp khi cùng bà ngoại đi tới gần ngôi trường và nỗi chơi vơi hốt hoảng khi ngôi trường đóng lại, bà ngoại đứng ngoài cánh cổng như đứng bên ngoài cái thế giới mà mẹ vừa bước vào.
Mẹ nghe nói ở Nhật, ngày khai trường là ngày lễ của toàn xã hội. Người lớn nghỉ việc để đưa trẻ con đến trường, đường phố được dọn quang đãng và trang trí tươi vui. Tất cả quan chức nhà nước vào buổi sáng ngày khai trường đều chia nhau đến dự lễ khai giảng ở khắp các trường học lớn nhỏ. Bằng hành động đó, họ muốn cam kết rằng, không có ưu tiên nào lớn hơn ưu tiên giáo dục thế hệ trẻ cho tương lai. Các quan chức không chỉ ngồi trên hàng ghế danh dự mà nhân dịp này còn xem xét ngôi trường, gặp gỡ với Ban Giám hiệu, thầy, cô giáo và phụ huynh học sinh, để điều chỉnh kịp thời những chính sách về giáo dục. Ai cũng biết rằng mỗi sai lầm trong giáo dục sẽ ảnh hưởng đến cả một thế hệ mai sau, và sai lầm một li có thể đưa thế hệ ấy đi chệch cả hàng dặm(9) sau này.
Đêm nay mẹ không ngủ được. Ngày mai là ngày khai trường lớp Một của con. Mẹ sẽ đưa con đến trường, cầm tay con dắt qua cánh cổng, rồi buông tay mà nói: "Đi đi con, hãy can đảm(10) lên, thế giới này là của con, bước qua cánh cổng trường là một thế giới kì diệu sẽ mở ra".
(Theo Lý Lan, báo Yêu trẻ, số 166, ngày 1 - 9 - 2000)
Chú thích:
(1) Nhạy cảm: cảm nhận rất nhanh và tinh bằng các giác quan, bằng cảm tính.
(2) Háo hức: ở trạng thái tình cảm vui, phấn khởi khi nghĩ đến một điều hay và nóng lòng muốn làm ngay điều đó.
(3) Nón: mũ.
(4) Bận tâm: đang có điều phải suy nghĩ, lo lắng, không yên lòng.
(5) Mền (từ địa phương): chăn đắp.
(6) Mùng (từ địa phương): màn, ém góc (từ địa phương): giắt màn xuống dưới các góc chiếu.
(7) Xe thiết giáp: xe bọc thép (thiết: sắt, giáp: vỏ cứng bọc ngoài một số loài động vật; áo có vật lót cứng bằng da hoặc sắt,... của người xưa mặc ra trận).
(8) Rô-bốt: người máy.
(9) Dặm (đơn vị cũ đo độ dài của Việt Nam): bằng 444,444 mét. Ở đây tượng trưng cho quãng đường dài.
(10) Can đảm: có tinh thần mạnh mẽ, không sợ gian khổ hay nguy hiểm, khó khăn.
Việc tác giả lựa chọn hình thức kí như những dòng tâm sự của người mẹ nói với con có tác dụng gì?
Việc tác giả lựa chọn hình thức kí như những dòng tâm sự của người mẹ nói với con có tác dụng: thể hiện sự gắn bó thân thương, của mẹ đối với con, con đã là một phần cuộc sống của mẹ; khắc họa nỗi lòng, tình cảm mãnh liệt của người mẹ, bộc lộ một cách , chân thành những điều tinh tế, khó nói của .
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
Văn bản dưới đây là được tạo ra tự động từ nhận diện giọng nói trong video nên có thể có lỗi
- Xin chào mừng các bạn quay trở lại phải
- có học Ngữ Văn lớp 7 của org.vn chúng ta
- đang tìm hiểu tác phẩm Cổng Trường Mở Xa
- của nhà văn Lý Lan trong thuần Tìm hiểu
- chi tiết chúng ta đã phân tích được tình
- cảm sâu nặng của mẹ đối với con qua đó
- khẳng định không chỉ truyền cho con tình
- yêu thương mẹ con là người nhưng cánh
- bồi đắp cho tâm hồn con những tình cảm
- cao đẹp khác
- Em bảo tuần sau chúng ta thấy rằng nhà
- văn nói về ý thức trách nhiệm của người
- lớn với sự nghiệp giáo dục và vai trò
- của giáo dục với thế hệ tương lai với
- đất nước và xã hội
- chú ý thức trách nhiệm của người lớn với
- sự nghiệp giáo dục được khẳng định trong
- toàn bộ bài viết khẳng định nên khi
- trường là một ngày quan trọng với con và
- với cả chính người Mẹ ngày khai giảng
- lần đầu cắp sách tới trường là một ngày
- trọng đại trong văn bản Ý này được lấy
- đi lấy lại nhiều lần như mẹ biết con cảm
- nhận được sự quan trọng của ngày khai
- trường toàn không có mối bận tâm nào
- khác ngoài Chuyện Ngày mai thức dậy cho
- kịp giờ mọi người đều phải chuẩn bị cho
- buổi về lễ khai giảng long trọng này và
- đó là những ấn tượng khắc sâu mãi mãi
- trong lòng một con người về cái này Hôm
- nay tôi đi học ấy ngày khai trường đầu
- tiên là một ngày chậm lại vừa mỗi người
- nên mẹ đã chuẩn bị chu đáo kỹ lưỡng cho
- con về mọi mặt và chính mẹ cũng sống
- trong tâm trạng Bâng Khuâng áo mặc đợi
- chờ tất cả đều nói lên sự quan tâm của
- gia đình nhà trường đối với trẻ em đối
- với sự nghiệp giáo dục
- anh không chỉ khẳng định ngày khai giảng
- là một ngày quan trọng mẹ còn liên hệ
- tới ngày khai trường ở nhật mẹ nghe nói
- ở nước Nhật ngày khai trường là ngày lễ
- của toàn xã hội người lớn nghỉ việc để
- đưa trẻ con đến trường đường phố được
- dọn Quang Đạo và trang trí tươi vui tất
- cả quan chức nhà nước vào buổi sáng ngày
- khai trường đều chia nhau đến dự lễ khai
- giảng ở Khắc Trường học lớn nhỏ bằng
- hành động đó họ muốn cam kết rằng không
- có sự ưu tiên nào lớn hơn ưu tiên giáo
- dục thế hệ trẻ cho tương lai các quan
- chức không chỉ ngồi trên hàng ghế danh
- dự mà nhân dịp này còn xem tiếp ngôi
- trường gặp gỡ ban giám hiệu thầy cô giáo
- và phụ huynh học sinh để điều chỉnh kịp
- thời những chính sách về giáo dục
- anh theo em mắc bệnh nghỉ khai trường ở
- Nhật người mẹ muốn khẳng định điều gì
- Em liên hệ với ngày khai trường ở Nhật
- và khẳng định đó là ngày lễ trọng đại
- của toàn xã hội khẳng định không có sự
- ưu tiên nào lớn hơn Đầu tư Giáo dục cho
- thế hệ trẻ trong tương lai người mẹ đã
- khẳng định được vai trò quan trọng của
- giáo dục để thế ai cũng biết rằng mỗi
- sai lầm trong giáo dục sẽ ảnh hưởng đến
- cả một thế hệ mai sau và sai lầm một ly
- có thể đưa thấy đichịch hàng dặm sau này
- nghĩ về chuyện của thế giới đều hiểu rõ
- và ghi nhớ trách nhiệm vinh quang mạnh
- để của chính bản thân mình đối với việc
- chăm lo giáo dục con cái nói riêng và cả
- thế hệ của đất nước mình nói chung tấm
- lòng người mẹ ấy đẹp đẽ và cao cả biết
- bao
- có tầm quan trọng của nhà trường của
- giáo dục còn được thể hiện ở câu kết của
- văn bản Người mẹ như hình dung ra hình
- ảnh dắt tay con có cánh cổng trường
- buông tay ra và nói
- Ừ đi đi Con hãy can đảm lên thế giới này
- là của con bước qua cánh cổng trường là
- một thế giới kì diệu sẽ mở ra thế giới
- kì diệu đó là thế giới của kiến thức của
- chân trời khoa học của bài học cuộc sống
- của những tình cảm thầy trò mến thương
- và của bao nhiêu mơ ước hành trang để
- con có thể bước vào thế giới ấy chính là
- tình yêu thương của bố mẹ
- khi các con hãy cùng trả lời những câu
- hỏi tương tác để củng cố kiến thức và
- này nhé
- Ừ như vậy cổng trường không chỉ mở ra
- với con trong ngày khai trường đầu tiên
- mà mở ra rồi chính người Mẹ cần một thế
- giới tâm trạng phong phú tác giả không
- để người mẹ trò chuyện với con mà để
- người mẹ độc thoại nội tâm nói với chính
- mình qua đó qua đó ta vừa thấy được
- những tâm sự của người mẹ khi nghĩ về
- con nghĩ về kỷ niệm của mình và vai trò
- của nhà trường với thế hệ trẻ có 2 buổi
- hay trường trong đoạn trích được nói tới
- của người mẹ trong ngồi Úc hay là của
- con trong sớm mai giữa hai thời điểm đó
- là những dòng suy nghĩ của người mẹ trải
- dài từ Úc đến hiện tại và sớm mai mẹ
- trải lòng mình để hình Dung và hiểu rõ
- hơn về những điều gì sẽ xảy ra với con
- chuẩn bị cho con những điều gì tốt nhất
- để con đón nhận kỷ niệm sâu sắc nhất đem
- lại ấn tượng nhiều nhất trong cuộc đời
- học sinh và hạnh phúc hơn khi biết con
- mình đã bắt đầu lớn khôn Tình mẹ bao la
- ấm áp
- chị theo mỗi bước đi của con vào mỗi
- dòng suy nghĩ của con đúng như Chế Lan
- Viên đã nói đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo
- con hai con đi hết kiếp con người vẫn
- không đi hết những lời mẹ ru trong phần
- tìm hiểu chi tiết này chúng ta sẽ tìm
- hiểu một chút về đặc sắc nghệ thuật của
- tác phẩm chúng ta có 2 đặc sắc nghệ
- thuật trước hết người viết đã lựa chọn
- hình thức ký như những dòng tâm sự của
- mẹ đối với con theo em tác dụng của hình
- thức này là gì
- cho mượn hình thức ký Tuy nhiên hình
- thức bên ngoài là đối thoại còn thực
- chất là người Mẹ tự nói với chính mình
- hình thức đối thoại thể hiện qua cách mẹ
- nó với con vào đêm trước ngày khai
- trường của con mẹ không ngủ được một
- ngày kia còn xa lắm con sẽ biết thế nào
- là không ngủ được
- ẩm thực chất Đây là lời độc thoại bởi
- lời của người mẹ là lời tâm sự với chị
- nghĩ rằng mình còn điều gì để lo lắng
- nữa đâu Mẹ không lo nhưng vẫn không ngủ
- được Cứ nhắm mắt lại là rừng như vang
- lên bên tai tiếng động lại trầm bổng
- biện pháp nghệ thuật này có những tác
- dụng thể hiện sự gắn bó thân thuộc máu
- thịt của mẹ đối với con Con đã là một
- phần cuộc sống của mẹ và khắc họa nỗi
- lòng tình cảm mãnh liệt của người mẹ bộc
- lộ một cách tự nhiên chân thành những
- điều tinh tế khó nói của tâm trạng đặc
- sắc nghệ thuật thứ hai tác giả đã sử
- dụng ngôn ngữ biểu cảm với giọng văn dịu
- dàng ngọt ngào sâu lắng lời văn tôi cũng
- như lời Dung đưa người con vào giấc ngủ
- mơ màng một ngày kia còn xa lắm con sẽ
- biết thế nào là không ngủ được Còn bây
- giờ giấc ngủ đến với con dễ dàng như
- uống một ly sữa ăn một cái kẹo khi là
- dòng hồi ức xa xăm mà xao xuyến
- Ừ nhỉ Mẹ còn nhỏ mẹ còn nhớ sự nôn nao
- hồi hộp Khi phù thủy Tâm Tình Mẹ tin đứa
- con của mẹ lớn rồi Mẹ tin vào sự chuẩn
- bị rất chu đáo cho con trước ngày khai
- trường còn điều gì để lo lắng nữa đâu Mẹ
- không lo nhưng vẫn không ngủ được Và khi
- là giọng rò khích lệ đi bị con hãy can
- đảm lên thế giới này là của con bước qua
- cánh cổng trường là một thế giới kì diệu
- sẽ mở ra Cuối cùng chúng ta đến với phần
- tổng kết tác phẩm ở khay mặt nội dung và
- nghệ thuật
- những bài văn đã thể hiện tấm lòng
- thương yêu sâu sắc của người mẹ với con
- qua đó thấy được sự quan tâm của gia
- đình nhà trường và xã hội đối với trẻ em
- đồng thời cho chúng ta thấy được vai trò
- đặc biệt quan trọng của giáo dục đối với
- thế hệ tương lai đối với sự phát triển
- của đất nước của xã hội còn về mặt nghệ
- thuật nghệ thuật miêu tả diễn biến tâm
- trạng của người mẹ và con hết sức tinh
- tế không có sự liên tưởng tưởng tượng
- của người mẹ với bản thân mình đến hình
- ảnh của con ngày mai và đến trẻ con của
- nước Nhật tác giả đã sử dụng một số biện
- pháp tu từ như so sánh ẩn dụ được sử
- dụng hết sức sinh động ví dụ giấc ngủ
- đến với con đêm nay dễ dàng như uống một
- ly sữa ăn một cái kẹo và Cuối Cùng tác
- giả cũng sử dụng một loạt Những từ láy
- gọi hình để diễn tả dòng cảm xúc miên
- man không dứt của người mẹ
- khi đọc văn bản này ta hiểu và thấm thía
- tình yêu thương tình cảm sâu nặng của mẹ
- với ta và vai trò to lớn của nhà trường
- đối với cuộc sống của mỗi con người Cổng
- trường mở rộng bao nhiêu tỉnh mẹ dạt dào
- sông nặng bấy nhiêu mẹ cha gia đình thầy
- cô bè bạn trường lớp luôn hài hòa gắn bó
- với nhau để đưa chúng ta vào một thế
- giới tuổi trẻ kỳ diệu vô cùng đẹp đẽ cao
- cả và không ít những gian truân Nhưng
- hãy can đảm lên người lính nhỏ của đạo
- quân Sách vở là vũ khí lớp học là đơn vị
- trận địa là cả hoàn cầu và chiến thắng
- là nền văn minh nhân loại bài học của
- chúng ta đến đây là kết thúc cảm ơn các
- bạn đã chú ý lắng nghe hẹn gặp lại các
- bạn trong những bài học lần sau vẫn như
- đón xem các bài giảng trên lo làm mờ nhé
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây