Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Tuổi thơ tôi (Phần 1) SVIP
Lưu ý: Ở điểm dừng, nếu không thấy nút nộp bài, bạn hãy kéo thanh trượt xuống dưới.
Bạn phải xem đến hết Video thì mới được lưu thời gian xem.
Để đảm bảo tốc độ truyền video, OLM lưu trữ video trên youtube. Do vậy phụ huynh tạm thời không chặn youtube để con có thể xem được bài giảng.
Nội dung này là Video có điểm dừng: Xem video kết hợp với trả lời câu hỏi.
Nếu câu hỏi nào bị trả lời sai, bạn sẽ phải trả lời lại dạng bài đó đến khi nào đúng mới qua được điểm dừng.
Bạn không được phép tua video qua một điểm dừng chưa hoàn thành.
Dữ liệu luyện tập chỉ được lưu khi bạn qua mỗi điểm dừng.
Chọn từ ngữ thích hợp điền vào chỗ trống.
- Nguyễn Nhật Ánh sinh ngày 7 tháng 5 năm .
- Quê quán: làng Đo Đo, xã Bình Quế, huyện Thăng Bình, tỉnh .
- Năm 13 tuổi, ông đã có đăng báo.
TUỔI THƠ TÔI
Hổm rày ngồi ở quán Đo Đo nghe tiếng dế vẳng ra từ chậu cây um tùm cạnh chỗ ngồi vào những chiều mưa, tự nhiên thấy lòng buồn man mác. Tiếng dế, tiếng chim, tiếng đập cánh của bọ rầy là những âm thanh vọng về từ tuổi thơ. Những ai đã rời quê lên thành phố, hằng ngày tai quen nghe tiếng máy, tiếng xe, tiếng huyên náo phố thị, một hôm bất chợt nghe tiếng dế cất lên từ đâu đó thật gần, hẳn lòng cũng nao nao giống như tôi.
Tuổi thơ tôi lem luốc ngoài đồng, mùa hè nào cũng đội nắng lui cui khắp bờ bụi để bắt dế, tìm tổ chim, đào khoai, nhổ đậu, bẻ mía trộm hoặc chui vô vườn nhà hàng xóm để hái ổi, hái mận rồi ù té chạy khi chủ nhà suỵt chó xồ ra sủa ầm ĩ.
Đá dế là trò chơi gắn liền với thời thơ ấu của bất cứ đứa trẻ thôn quê nào. Bọn tôi thường nhốt dế trong hộp diêm, thức ăn cho dế là những nhánh cỏ non tơ nhất. Trước khi cho dế ra trận, bọn tôi bứt tóc buộc chân dế rồi quay tít. Dế quay mòng mòng, chóng mặt nên nổi khùng, vào trận là xông lên “liều mình như chẳng có”. Trong những cuốn sách về tuổi mới lớn của tôi, khi đặt bút viết những câu “thảm thiết” kiểu như “có phải em đang quay tôi như quay dế” ấy là lúc tôi đang mường tượng lại cảnh này.
Bạn bè tuổi thơ tôi có thằng Lợi. Lợi là thằng “trùm sò” nổi tiếng trong lớp tôi. Lúc nào nó cũng nghĩ đến chuyện “thu vén cá nhân”. Đứa nào nhờ chuyện gì nó cũng làm nhưng phải trả công cho nó đàng hoàng. Nó ra giá nghiêm chỉnh. Chép bài giùm là hai viên bi. Giữ dép trong giờ chơi thì một viên, Lợi “làm giàu” bằng cách đó.
Vậy mà một hôm tình cờ bắt được con dế lửa, Lợi quý lắm, ai đổi gì cũng không đổi. Tụi bạn gạ đổi mười viên bi, hai chục viên bi, Lợi vẫn từ chối. Tôi nhịn ăn sáng một tuần, đem năm đồng bạc năn nỉ nó bán con dế lửa cho tôi, nó vẫn nghênh nghênh lắc đầu thấy ghét.
Dế lửa có màu đỏ, nhỏ con hơn dế than nhưng đánh nhau không ai bì. Trong chiến trận, dế lửa nổi tiếng lì đòn. Dế lửa có hàm răng rất khỏe, có thể cắn đứt chân những con dế than to gấp đôi nó. Nhiều chú dế than chỉ mới thấy dế lửa phồng cánh gáy một tràng “rét re re”, chưa đánh đấm gì đã quay đầu bỏ chạy, lấy cọng cỏ cứng lùa thế nào cũng không chịu quay lại “võ đài”.
Tụi bạn trong lớp không gạ đổi được con dế lửa của Lợi, đâm ra ghét nó. Đứa nào cũng muốn làm Lợi bẽ mặt, ít nhất một lần. Nhưng không con dế nào thắng được con dế lửa của Lợi. Muốn thắng được Lợi, phải kiếm được một con dế lửa thứ hai, chiến hơn, lì hơn, ngon hơn. Nhưng không thể đào đâu ra. Dế lửa là thứ “cao thủ” quý hiếm, lâu lâu mới thấy “ra giang hồ” một con. Bờ thửa, đụn cát toàn dế than, dế nhũi, dế mọi, dế cơm.
Thằng Bảo bèn nghĩ mẹo. Đang ngồi trong lớp, nó thình lình thò tay tóm lấy túi quần Lợi, nó cầm hộp diêm nhốt dế qua lớp vải, lắc qua lắc lại thật mạnh. Nó xốc vài lần, con dế lửa nổi quạu, gáy inh ỏi.
Thầy Phu đang chép bài trên bảng, nghe dế gáy ầm ĩ trong lớp, giận dữ quay xuống. Nhìn bộ mặt xanh lè xanh lét của Lợi, thầy đoán ra ngay thủ phạm. Một phút sau, hộp dế của Lợi đã nằm trên bàn thầy trước ánh mắt hả hê của tụi bạn.
Tai họa của Lợi chưa dừng lại ở đó. Lợi chắc mẩm sau buổi học, thế nào thầy Phu cũng trả lại hộp dế cho nó. Thầy Phu cũng có ý đó thật. Nhưng đến khi tiếng trống tan trường vang lên, thầy tìm hoài không thấy hộp dế đâu. Đến khi thầy sực nhớ ra, nhấc chiếc cặp to đùng lên, hộp diêm của Lợi đã bị đè xẹp lép từ đời nào.
Lợi khóc rưng rức khi đón cái hộp diêm méo mó từ tay thầy. Tôi nhớ gương mặt thầy Phu lúc đó trông áy náy ghê lắm, thầy có xin lỗi đứa học trò nhưng Lợi không nghe thấy. Nó mải khóc, cặp mắt đỏ hoe, nước mắt nước mũi chảy thành dòng.
Tất cả bọn tôi đều thấy lòng chùng xuống. Chẳng đứa nào sung sướng vì “trả thù” được Lợi nữa. Chẳng ai muốn thấy một “cao thủ dế” qua đời bằng cách đó. Bọn tôi chỉ ghét Lợi thôi chứ không ghét con dế lửa của nó. Mà ngay cả Lợi, khi nhìn thấy nó khóc như mưa bấc, bọn tôi cũng tan nát cõi lòng, chẳng còn tâm trạng nào mà ghét nó nữa.
Lợi chôn chú dế lửa dưới gốc cây bời lời sau vườn nhà nó. Nó đặt chú dế thân yêu vào hộp các-tông rồi kiếm một tờ báo có in màu bọc lại, buộc quanh bằng những sợi lá chuối tước mảnh. Đám tang chú dế, bọn tôi đều có mặt, im lìm, buồn bã, trang nghiêm.
Không biết nghe đứa nào báo mà thầy Phu cũng đến. Thầy chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ đứng nhìn Lợi “cử hành tang lễ” cho chú dế.
Tôi cầm cuốc phụ Lợi đào đất. Tôi cố đào cho thật sâu và vuông vức.
Khi Lợi đặt chiếc hộp các-tông vào hố, cặm cụi sửa sang cho chiếc hộp nằm ngay ngắn, cả bọn xúm vào ném từng hòn sỏi nhặt được chung quanh lên quan tài của chú dế rồi thi nhau lấp đất cho thật đầy.
Khi ngôi mộ của chú dế đã vun cao, Lợi cắm lên đó những nhánh cỏ tươi rồi như không kềm được, nó bật khóc nức nở.
Tới lúc đó, thầy Phu không đứng bất động chắp tay sau lưng nữa. Thầy bước tới một bước và đưa tay ra, bấy giờ bọn tôi mới biết nãy giờ thầy vẫn giấu sau lưng một vòng hoa kết bằng những bông hoa tim tím.
Thầy bùi ngùi đặt vòng hoa lên mộ chú dế, rồi xoa tay lên mái tóc bù xù như tổ quạ của Lợi, thầy buồn buồn nói: “Đừng giận thầy nghe con.”
Thầy Phu bây giờ đã qua đời, Lợi đã rất lâu tôi chưa gặp lại mặc dù lần nào về quê tôi cũng đi tìm nó. Nghe nói nó đã đi lập nghiệp phương xa. Cuộc sống bao nhiêu chuyện chất chồng, bề bộn, tôi tưởng đã quên bẵng nó, cũng như quên bẵng câu chuyện này.
Nhưng tối nay có tiếng dế gáy vang bên cạnh chỗ tôi ngồi…
(Nguyễn Nhật Ánh, Tuổi thơ tôi, in trong Sương khói quê nhà, NXB Trẻ, 2012)
Văn bản Tuổi thơ tôi có xuất xứ từ đâu?
TUỔI THƠ TÔI
Hổm rày ngồi ở quán Đo Đo nghe tiếng dế vẳng ra từ chậu cây um tùm cạnh chỗ ngồi vào những chiều mưa, tự nhiên thấy lòng buồn man mác. Tiếng dế, tiếng chim, tiếng đập cánh của bọ rầy là những âm thanh vọng về từ tuổi thơ. Những ai đã rời quê lên thành phố, hằng ngày tai quen nghe tiếng máy, tiếng xe, tiếng huyên náo phố thị, một hôm bất chợt nghe tiếng dế cất lên từ đâu đó thật gần, hẳn lòng cũng nao nao giống như tôi.
Tuổi thơ tôi lem luốc ngoài đồng, mùa hè nào cũng đội nắng lui cui khắp bờ bụi để bắt dế, tìm tổ chim, đào khoai, nhổ đậu, bẻ mía trộm hoặc chui vô vườn nhà hàng xóm để hái ổi, hái mận rồi ù té chạy khi chủ nhà suỵt chó xồ ra sủa ầm ĩ.
Đá dế là trò chơi gắn liền với thời thơ ấu của bất cứ đứa trẻ thôn quê nào. Bọn tôi thường nhốt dế trong hộp diêm, thức ăn cho dế là những nhánh cỏ non tơ nhất. Trước khi cho dế ra trận, bọn tôi bứt tóc buộc chân dế rồi quay tít. Dế quay mòng mòng, chóng mặt nên nổi khùng, vào trận là xông lên “liều mình như chẳng có”. Trong những cuốn sách về tuổi mới lớn của tôi, khi đặt bút viết những câu “thảm thiết” kiểu như “có phải em đang quay tôi như quay dế” ấy là lúc tôi đang mường tượng lại cảnh này.
Bạn bè tuổi thơ tôi có thằng Lợi. Lợi là thằng “trùm sò” nổi tiếng trong lớp tôi. Lúc nào nó cũng nghĩ đến chuyện “thu vén cá nhân”. Đứa nào nhờ chuyện gì nó cũng làm nhưng phải trả công cho nó đàng hoàng. Nó ra giá nghiêm chỉnh. Chép bài giùm là hai viên bi. Giữ dép trong giờ chơi thì một viên, Lợi “làm giàu” bằng cách đó.
Vậy mà một hôm tình cờ bắt được con dế lửa, Lợi quý lắm, ai đổi gì cũng không đổi. Tụi bạn gạ đổi mười viên bi, hai chục viên bi, Lợi vẫn từ chối. Tôi nhịn ăn sáng một tuần, đem năm đồng bạc năn nỉ nó bán con dế lửa cho tôi, nó vẫn nghênh nghênh lắc đầu thấy ghét.
Dế lửa có màu đỏ, nhỏ con hơn dế than nhưng đánh nhau không ai bì. Trong chiến trận, dế lửa nổi tiếng lì đòn. Dế lửa có hàm răng rất khỏe, có thể cắn đứt chân những con dế than to gấp đôi nó. Nhiều chú dế than chỉ mới thấy dế lửa phồng cánh gáy một tràng “rét re re”, chưa đánh đấm gì đã quay đầu bỏ chạy, lấy cọng cỏ cứng lùa thế nào cũng không chịu quay lại “võ đài”.
Tụi bạn trong lớp không gạ đổi được con dế lửa của Lợi, đâm ra ghét nó. Đứa nào cũng muốn làm Lợi bẽ mặt, ít nhất một lần. Nhưng không con dế nào thắng được con dế lửa của Lợi. Muốn thắng được Lợi, phải kiếm được một con dế lửa thứ hai, chiến hơn, lì hơn, ngon hơn. Nhưng không thể đào đâu ra. Dế lửa là thứ “cao thủ” quý hiếm, lâu lâu mới thấy “ra giang hồ” một con. Bờ thửa, đụn cát toàn dế than, dế nhũi, dế mọi, dế cơm.
Thằng Bảo bèn nghĩ mẹo. Đang ngồi trong lớp, nó thình lình thò tay tóm lấy túi quần Lợi, nó cầm hộp diêm nhốt dế qua lớp vải, lắc qua lắc lại thật mạnh. Nó xốc vài lần, con dế lửa nổi quạu, gáy inh ỏi.
Thầy Phu đang chép bài trên bảng, nghe dế gáy ầm ĩ trong lớp, giận dữ quay xuống. Nhìn bộ mặt xanh lè xanh lét của Lợi, thầy đoán ra ngay thủ phạm. Một phút sau, hộp dế của Lợi đã nằm trên bàn thầy trước ánh mắt hả hê của tụi bạn.
Tai họa của Lợi chưa dừng lại ở đó. Lợi chắc mẩm sau buổi học, thế nào thầy Phu cũng trả lại hộp dế cho nó. Thầy Phu cũng có ý đó thật. Nhưng đến khi tiếng trống tan trường vang lên, thầy tìm hoài không thấy hộp dế đâu. Đến khi thầy sực nhớ ra, nhấc chiếc cặp to đùng lên, hộp diêm của Lợi đã bị đè xẹp lép từ đời nào.
Lợi khóc rưng rức khi đón cái hộp diêm méo mó từ tay thầy. Tôi nhớ gương mặt thầy Phu lúc đó trông áy náy ghê lắm, thầy có xin lỗi đứa học trò nhưng Lợi không nghe thấy. Nó mải khóc, cặp mắt đỏ hoe, nước mắt nước mũi chảy thành dòng.
Tất cả bọn tôi đều thấy lòng chùng xuống. Chẳng đứa nào sung sướng vì “trả thù” được Lợi nữa. Chẳng ai muốn thấy một “cao thủ dế” qua đời bằng cách đó. Bọn tôi chỉ ghét Lợi thôi chứ không ghét con dế lửa của nó. Mà ngay cả Lợi, khi nhìn thấy nó khóc như mưa bấc, bọn tôi cũng tan nát cõi lòng, chẳng còn tâm trạng nào mà ghét nó nữa.
Lợi chôn chú dế lửa dưới gốc cây bời lời sau vườn nhà nó. Nó đặt chú dế thân yêu vào hộp các-tông rồi kiếm một tờ báo có in màu bọc lại, buộc quanh bằng những sợi lá chuối tước mảnh. Đám tang chú dế, bọn tôi đều có mặt, im lìm, buồn bã, trang nghiêm.
Không biết nghe đứa nào báo mà thầy Phu cũng đến. Thầy chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ đứng nhìn Lợi “cử hành tang lễ” cho chú dế.
Tôi cầm cuốc phụ Lợi đào đất. Tôi cố đào cho thật sâu và vuông vức.
Khi Lợi đặt chiếc hộp các-tông vào hố, cặm cụi sửa sang cho chiếc hộp nằm ngay ngắn, cả bọn xúm vào ném từng hòn sỏi nhặt được chung quanh lên quan tài của chú dế rồi thi nhau lấp đất cho thật đầy.
Khi ngôi mộ của chú dế đã vun cao, Lợi cắm lên đó những nhánh cỏ tươi rồi như không kềm được, nó bật khóc nức nở.
Tới lúc đó, thầy Phu không đứng bất động chắp tay sau lưng nữa. Thầy bước tới một bước và đưa tay ra, bấy giờ bọn tôi mới biết nãy giờ thầy vẫn giấu sau lưng một vòng hoa kết bằng những bông hoa tim tím.
Thầy bùi ngùi đặt vòng hoa lên mộ chú dế, rồi xoa tay lên mái tóc bù xù như tổ quạ của Lợi, thầy buồn buồn nói: “Đừng giận thầy nghe con.”
Thầy Phu bây giờ đã qua đời, Lợi đã rất lâu tôi chưa gặp lại mặc dù lần nào về quê tôi cũng đi tìm nó. Nghe nói nó đã đi lập nghiệp phương xa. Cuộc sống bao nhiêu chuyện chất chồng, bề bộn, tôi tưởng đã quên bẵng nó, cũng như quên bẵng câu chuyện này.
Nhưng tối nay có tiếng dế gáy vang bên cạnh chỗ tôi ngồi…
(Nguyễn Nhật Ánh, Tuổi thơ tôi, in trong Sương khói quê nhà, NXB Trẻ, 2012)
Văn bản Tuổi thơ tôi được chia làm mấy phần?
TUỔI THƠ TÔI
Hổm rày ngồi ở quán Đo Đo nghe tiếng dế vẳng ra từ chậu cây um tùm cạnh chỗ ngồi vào những chiều mưa, tự nhiên thấy lòng buồn man mác. Tiếng dế, tiếng chim, tiếng đập cánh của bọ rầy là những âm thanh vọng về từ tuổi thơ. Những ai đã rời quê lên thành phố, hằng ngày tai quen nghe tiếng máy, tiếng xe, tiếng huyên náo phố thị, một hôm bất chợt nghe tiếng dế cất lên từ đâu đó thật gần, hẳn lòng cũng nao nao giống như tôi.
Tuổi thơ tôi lem luốc ngoài đồng, mùa hè nào cũng đội nắng lui cui khắp bờ bụi để bắt dế, tìm tổ chim, đào khoai, nhổ đậu, bẻ mía trộm hoặc chui vô vườn nhà hàng xóm để hái ổi, hái mận rồi ù té chạy khi chủ nhà suỵt chó xồ ra sủa ầm ĩ.
Đá dế là trò chơi gắn liền với thời thơ ấu của bất cứ đứa trẻ thôn quê nào. Bọn tôi thường nhốt dế trong hộp diêm, thức ăn cho dế là những nhánh cỏ non tơ nhất. Trước khi cho dế ra trận, bọn tôi bứt tóc buộc chân dế rồi quay tít. Dế quay mòng mòng, chóng mặt nên nổi khùng, vào trận là xông lên “liều mình như chẳng có”. Trong những cuốn sách về tuổi mới lớn của tôi, khi đặt bút viết những câu “thảm thiết” kiểu như “có phải em đang quay tôi như quay dế” ấy là lúc tôi đang mường tượng lại cảnh này.
Bạn bè tuổi thơ tôi có thằng Lợi. Lợi là thằng “trùm sò” nổi tiếng trong lớp tôi. Lúc nào nó cũng nghĩ đến chuyện “thu vén cá nhân”. Đứa nào nhờ chuyện gì nó cũng làm nhưng phải trả công cho nó đàng hoàng. Nó ra giá nghiêm chỉnh. Chép bài giùm là hai viên bi. Giữ dép trong giờ chơi thì một viên, Lợi “làm giàu” bằng cách đó.
Vậy mà một hôm tình cờ bắt được con dế lửa, Lợi quý lắm, ai đổi gì cũng không đổi. Tụi bạn gạ đổi mười viên bi, hai chục viên bi, Lợi vẫn từ chối. Tôi nhịn ăn sáng một tuần, đem năm đồng bạc năn nỉ nó bán con dế lửa cho tôi, nó vẫn nghênh nghênh lắc đầu thấy ghét.
Dế lửa có màu đỏ, nhỏ con hơn dế than nhưng đánh nhau không ai bì. Trong chiến trận, dế lửa nổi tiếng lì đòn. Dế lửa có hàm răng rất khỏe, có thể cắn đứt chân những con dế than to gấp đôi nó. Nhiều chú dế than chỉ mới thấy dế lửa phồng cánh gáy một tràng “rét re re”, chưa đánh đấm gì đã quay đầu bỏ chạy, lấy cọng cỏ cứng lùa thế nào cũng không chịu quay lại “võ đài”.
Tụi bạn trong lớp không gạ đổi được con dế lửa của Lợi, đâm ra ghét nó. Đứa nào cũng muốn làm Lợi bẽ mặt, ít nhất một lần. Nhưng không con dế nào thắng được con dế lửa của Lợi. Muốn thắng được Lợi, phải kiếm được một con dế lửa thứ hai, chiến hơn, lì hơn, ngon hơn. Nhưng không thể đào đâu ra. Dế lửa là thứ “cao thủ” quý hiếm, lâu lâu mới thấy “ra giang hồ” một con. Bờ thửa, đụn cát toàn dế than, dế nhũi, dế mọi, dế cơm.
Thằng Bảo bèn nghĩ mẹo. Đang ngồi trong lớp, nó thình lình thò tay tóm lấy túi quần Lợi, nó cầm hộp diêm nhốt dế qua lớp vải, lắc qua lắc lại thật mạnh. Nó xốc vài lần, con dế lửa nổi quạu, gáy inh ỏi.
Thầy Phu đang chép bài trên bảng, nghe dế gáy ầm ĩ trong lớp, giận dữ quay xuống. Nhìn bộ mặt xanh lè xanh lét của Lợi, thầy đoán ra ngay thủ phạm. Một phút sau, hộp dế của Lợi đã nằm trên bàn thầy trước ánh mắt hả hê của tụi bạn.
Tai họa của Lợi chưa dừng lại ở đó. Lợi chắc mẩm sau buổi học, thế nào thầy Phu cũng trả lại hộp dế cho nó. Thầy Phu cũng có ý đó thật. Nhưng đến khi tiếng trống tan trường vang lên, thầy tìm hoài không thấy hộp dế đâu. Đến khi thầy sực nhớ ra, nhấc chiếc cặp to đùng lên, hộp diêm của Lợi đã bị đè xẹp lép từ đời nào.
Lợi khóc rưng rức khi đón cái hộp diêm méo mó từ tay thầy. Tôi nhớ gương mặt thầy Phu lúc đó trông áy náy ghê lắm, thầy có xin lỗi đứa học trò nhưng Lợi không nghe thấy. Nó mải khóc, cặp mắt đỏ hoe, nước mắt nước mũi chảy thành dòng.
Tất cả bọn tôi đều thấy lòng chùng xuống. Chẳng đứa nào sung sướng vì “trả thù” được Lợi nữa. Chẳng ai muốn thấy một “cao thủ dế” qua đời bằng cách đó. Bọn tôi chỉ ghét Lợi thôi chứ không ghét con dế lửa của nó. Mà ngay cả Lợi, khi nhìn thấy nó khóc như mưa bấc, bọn tôi cũng tan nát cõi lòng, chẳng còn tâm trạng nào mà ghét nó nữa.
Lợi chôn chú dế lửa dưới gốc cây bời lời sau vườn nhà nó. Nó đặt chú dế thân yêu vào hộp các-tông rồi kiếm một tờ báo có in màu bọc lại, buộc quanh bằng những sợi lá chuối tước mảnh. Đám tang chú dế, bọn tôi đều có mặt, im lìm, buồn bã, trang nghiêm.
Không biết nghe đứa nào báo mà thầy Phu cũng đến. Thầy chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ đứng nhìn Lợi “cử hành tang lễ” cho chú dế.
Tôi cầm cuốc phụ Lợi đào đất. Tôi cố đào cho thật sâu và vuông vức.
Khi Lợi đặt chiếc hộp các-tông vào hố, cặm cụi sửa sang cho chiếc hộp nằm ngay ngắn, cả bọn xúm vào ném từng hòn sỏi nhặt được chung quanh lên quan tài của chú dế rồi thi nhau lấp đất cho thật đầy.
Khi ngôi mộ của chú dế đã vun cao, Lợi cắm lên đó những nhánh cỏ tươi rồi như không kềm được, nó bật khóc nức nở.
Tới lúc đó, thầy Phu không đứng bất động chắp tay sau lưng nữa. Thầy bước tới một bước và đưa tay ra, bấy giờ bọn tôi mới biết nãy giờ thầy vẫn giấu sau lưng một vòng hoa kết bằng những bông hoa tim tím.
Thầy bùi ngùi đặt vòng hoa lên mộ chú dế, rồi xoa tay lên mái tóc bù xù như tổ quạ của Lợi, thầy buồn buồn nói: “Đừng giận thầy nghe con.”
Thầy Phu bây giờ đã qua đời, Lợi đã rất lâu tôi chưa gặp lại mặc dù lần nào về quê tôi cũng đi tìm nó. Nghe nói nó đã đi lập nghiệp phương xa. Cuộc sống bao nhiêu chuyện chất chồng, bề bộn, tôi tưởng đã quên bẵng nó, cũng như quên bẵng câu chuyện này.
Nhưng tối nay có tiếng dế gáy vang bên cạnh chỗ tôi ngồi…
(Nguyễn Nhật Ánh, Tuổi thơ tôi, in trong Sương khói quê nhà, NXB Trẻ, 2012)
Vì sao Lợi nhất quyết không bán hay đổi chú dế lửa cho bạn?
TUỔI THƠ TÔI
Hổm rày ngồi ở quán Đo Đo nghe tiếng dế vẳng ra từ chậu cây um tùm cạnh chỗ ngồi vào những chiều mưa, tự nhiên thấy lòng buồn man mác. Tiếng dế, tiếng chim, tiếng đập cánh của bọ rầy là những âm thanh vọng về từ tuổi thơ. Những ai đã rời quê lên thành phố, hằng ngày tai quen nghe tiếng máy, tiếng xe, tiếng huyên náo phố thị, một hôm bất chợt nghe tiếng dế cất lên từ đâu đó thật gần, hẳn lòng cũng nao nao giống như tôi.
Tuổi thơ tôi lem luốc ngoài đồng, mùa hè nào cũng đội nắng lui cui khắp bờ bụi để bắt dế, tìm tổ chim, đào khoai, nhổ đậu, bẻ mía trộm hoặc chui vô vườn nhà hàng xóm để hái ổi, hái mận rồi ù té chạy khi chủ nhà suỵt chó xồ ra sủa ầm ĩ.
Đá dế là trò chơi gắn liền với thời thơ ấu của bất cứ đứa trẻ thôn quê nào. Bọn tôi thường nhốt dế trong hộp diêm, thức ăn cho dế là những nhánh cỏ non tơ nhất. Trước khi cho dế ra trận, bọn tôi bứt tóc buộc chân dế rồi quay tít. Dế quay mòng mòng, chóng mặt nên nổi khùng, vào trận là xông lên “liều mình như chẳng có”. Trong những cuốn sách về tuổi mới lớn của tôi, khi đặt bút viết những câu “thảm thiết” kiểu như “có phải em đang quay tôi như quay dế” ấy là lúc tôi đang mường tượng lại cảnh này.
Bạn bè tuổi thơ tôi có thằng Lợi. Lợi là thằng “trùm sò” nổi tiếng trong lớp tôi. Lúc nào nó cũng nghĩ đến chuyện “thu vén cá nhân”. Đứa nào nhờ chuyện gì nó cũng làm nhưng phải trả công cho nó đàng hoàng. Nó ra giá nghiêm chỉnh. Chép bài giùm là hai viên bi. Giữ dép trong giờ chơi thì một viên, Lợi “làm giàu” bằng cách đó.
Vậy mà một hôm tình cờ bắt được con dế lửa, Lợi quý lắm, ai đổi gì cũng không đổi. Tụi bạn gạ đổi mười viên bi, hai chục viên bi, Lợi vẫn từ chối. Tôi nhịn ăn sáng một tuần, đem năm đồng bạc năn nỉ nó bán con dế lửa cho tôi, nó vẫn nghênh nghênh lắc đầu thấy ghét.
Dế lửa có màu đỏ, nhỏ con hơn dế than nhưng đánh nhau không ai bì. Trong chiến trận, dế lửa nổi tiếng lì đòn. Dế lửa có hàm răng rất khỏe, có thể cắn đứt chân những con dế than to gấp đôi nó. Nhiều chú dế than chỉ mới thấy dế lửa phồng cánh gáy một tràng “rét re re”, chưa đánh đấm gì đã quay đầu bỏ chạy, lấy cọng cỏ cứng lùa thế nào cũng không chịu quay lại “võ đài”.
Tụi bạn trong lớp không gạ đổi được con dế lửa của Lợi, đâm ra ghét nó. Đứa nào cũng muốn làm Lợi bẽ mặt, ít nhất một lần. Nhưng không con dế nào thắng được con dế lửa của Lợi. Muốn thắng được Lợi, phải kiếm được một con dế lửa thứ hai, chiến hơn, lì hơn, ngon hơn. Nhưng không thể đào đâu ra. Dế lửa là thứ “cao thủ” quý hiếm, lâu lâu mới thấy “ra giang hồ” một con. Bờ thửa, đụn cát toàn dế than, dế nhũi, dế mọi, dế cơm.
Thằng Bảo bèn nghĩ mẹo. Đang ngồi trong lớp, nó thình lình thò tay tóm lấy túi quần Lợi, nó cầm hộp diêm nhốt dế qua lớp vải, lắc qua lắc lại thật mạnh. Nó xốc vài lần, con dế lửa nổi quạu, gáy inh ỏi.
Thầy Phu đang chép bài trên bảng, nghe dế gáy ầm ĩ trong lớp, giận dữ quay xuống. Nhìn bộ mặt xanh lè xanh lét của Lợi, thầy đoán ra ngay thủ phạm. Một phút sau, hộp dế của Lợi đã nằm trên bàn thầy trước ánh mắt hả hê của tụi bạn.
Tai họa của Lợi chưa dừng lại ở đó. Lợi chắc mẩm sau buổi học, thế nào thầy Phu cũng trả lại hộp dế cho nó. Thầy Phu cũng có ý đó thật. Nhưng đến khi tiếng trống tan trường vang lên, thầy tìm hoài không thấy hộp dế đâu. Đến khi thầy sực nhớ ra, nhấc chiếc cặp to đùng lên, hộp diêm của Lợi đã bị đè xẹp lép từ đời nào.
Lợi khóc rưng rức khi đón cái hộp diêm méo mó từ tay thầy. Tôi nhớ gương mặt thầy Phu lúc đó trông áy náy ghê lắm, thầy có xin lỗi đứa học trò nhưng Lợi không nghe thấy. Nó mải khóc, cặp mắt đỏ hoe, nước mắt nước mũi chảy thành dòng.
Tất cả bọn tôi đều thấy lòng chùng xuống. Chẳng đứa nào sung sướng vì “trả thù” được Lợi nữa. Chẳng ai muốn thấy một “cao thủ dế” qua đời bằng cách đó. Bọn tôi chỉ ghét Lợi thôi chứ không ghét con dế lửa của nó. Mà ngay cả Lợi, khi nhìn thấy nó khóc như mưa bấc, bọn tôi cũng tan nát cõi lòng, chẳng còn tâm trạng nào mà ghét nó nữa.
Lợi chôn chú dế lửa dưới gốc cây bời lời sau vườn nhà nó. Nó đặt chú dế thân yêu vào hộp các-tông rồi kiếm một tờ báo có in màu bọc lại, buộc quanh bằng những sợi lá chuối tước mảnh. Đám tang chú dế, bọn tôi đều có mặt, im lìm, buồn bã, trang nghiêm.
Không biết nghe đứa nào báo mà thầy Phu cũng đến. Thầy chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ đứng nhìn Lợi “cử hành tang lễ” cho chú dế.
Tôi cầm cuốc phụ Lợi đào đất. Tôi cố đào cho thật sâu và vuông vức.
Khi Lợi đặt chiếc hộp các-tông vào hố, cặm cụi sửa sang cho chiếc hộp nằm ngay ngắn, cả bọn xúm vào ném từng hòn sỏi nhặt được chung quanh lên quan tài của chú dế rồi thi nhau lấp đất cho thật đầy.
Khi ngôi mộ của chú dế đã vun cao, Lợi cắm lên đó những nhánh cỏ tươi rồi như không kềm được, nó bật khóc nức nở.
Tới lúc đó, thầy Phu không đứng bất động chắp tay sau lưng nữa. Thầy bước tới một bước và đưa tay ra, bấy giờ bọn tôi mới biết nãy giờ thầy vẫn giấu sau lưng một vòng hoa kết bằng những bông hoa tim tím.
Thầy bùi ngùi đặt vòng hoa lên mộ chú dế, rồi xoa tay lên mái tóc bù xù như tổ quạ của Lợi, thầy buồn buồn nói: “Đừng giận thầy nghe con.”
Thầy Phu bây giờ đã qua đời, Lợi đã rất lâu tôi chưa gặp lại mặc dù lần nào về quê tôi cũng đi tìm nó. Nghe nói nó đã đi lập nghiệp phương xa. Cuộc sống bao nhiêu chuyện chất chồng, bề bộn, tôi tưởng đã quên bẵng nó, cũng như quên bẵng câu chuyện này.
Nhưng tối nay có tiếng dế gáy vang bên cạnh chỗ tôi ngồi…
(Nguyễn Nhật Ánh, Tuổi thơ tôi, in trong Sương khói quê nhà, NXB Trẻ, 2012)
Thái độ của các bạn đối với Lợi cho thấy họ là người như thế nào?
Văn bản dưới đây là được tạo ra tự động từ nhận diện giọng nói trong video nên có thể có lỗi
- Hi xin chào các em rất vui khi được đồng
- hành cùng các em lớp 6 trong những giờ
- học văn vô cùng thú vị ở trang web
- elleman.vn các em thầm mến Đã từ lâu
- Nguyễn Nhật Ánh là một cái tên quen
- thuộc với bạn đọc lứa tuổi thiếu nhi
- những tác phẩm của ông luôn mang giọng
- văn minh hóm hỉnh vui tươi những cốt
- truyện được Nguyễn Nhật Ánh vẽ nên bằng
- nhiều màu sắc chứ đừng tuổi thơ của biết
- bao con người đến với văn bản Tuổi Thơ
- Tôi trong tập văn Sương Khói quê nhà
- chúng ta sẽ tìm về những hoài niệm tuổi
- thơ cùng những nỗi niềm ký ức mà nhà văn
- gửi gắm Bài học này sẽ bao gồm các nội
- dung chính như sau
- I tìm hiểu chung về tác giả và tác phẩm
- đọc hiểu văn bản thông qua 3/9 câu
- chuyện của lời và chú gián lửa tai họa
- từ sự chọc ghẹo của các bạn và đám tang
- của chú rể lửa cuối cùng đó là tổng kết
- những đặc sắc về nội dung và nghệ thuật
- của tác phẩm
- ở ngoài đó chúng ta sẽ cùng nhau trả lời
- được câu hỏi
- Ừ
- từ câu chuyện trong Tuổi Thơ Tôi em rút
- ra được bài học gì về cách ứng xử trong
- cuộc sống các em đã sẵn sàng chưa chúng
- ta cùng đến với bài học nhé trước hết cô
- trò chúng mình cùng bước sang phần 1 La
- Mã tìm hiểu chung đầu tiên và về tác giả
- Nguyễn Nhật Ánh
- thứ nhất các bạn sẽ cùng nhau bước vào
- phần tiểu sử trước khi tìm hiểu về tác
- giả này các em hãy dựa vào sách giáo
- khoa và những hiểu biết của bản thân
- hoàn thành những thông tin sau
- Nguyễn Nhật Ánh sinh ngày 07 tháng 05
- năm
- 1955 ông quê ở làng đo xã Bình Quế huyện
- Thăng Bình tỉnh Quảng Nam trước khi trở
- thành nhà văn nổi tiếng Nguyễn Nhật Ánh
- từng có thời gian đi dạy học viết báo
- với nhiều bút danh như chu đình ông Lê
- Duy cật đồng Phương sóc sóc Phương Đông
- huyện Vân năm 13 tuổi ông đã có thơ đăng
- báo
- về sự nghiệp văn học trước hết là phong
- cách nghệ thuật ông được coi là một
- trong những nhà văn thành công nhất viết
- sách cho tuổi thơ tuổi mới lớn Với hơn
- 100 tác phẩm các thể loại văn phòng của
- ông tinh tế dí dỏm hồn nhiên
- có thể kể đến những tác phẩm chính đó là
- mắt biếc Còn Chút Gì Để Nhớ và đỏ Cô Gái
- Đến Từ Hôm Qua Chú Bé Rắc Rối con Vâng
- đây là những tác phẩm làm say đắm lòng
- độc giả qua bao thế hệ gắn liền với tên
- tuổi của nhà văn chuyện của ông được tái
- bản liên tục và chưa bao giờ giảm sức
- hút với những người yêu mến Chúc văn
- Nguyễn Nhật Ánh Chính vì sự nghiệp con
- học thành công và những ý của mình cho
- nền văn học nước Nga Nguyễn Nhật Ánh
- được ghi nhận với nhiều giải thưởng lớn
- năm 1990 truyện dài chú bé rắc rối được
- Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ
- Chí Minh trao giải thưởng văn học trẻ Hà
- Nha năm 1995 không được bầu chọn là nhà
- văn được yêu thích nhất trong 20 năm từ
- 1975 đến năm 1995 qua cuộc trưng cầu ý
- kiến bạn đọc về các gương mặt trẻ tiêu
- biểu trên mọi lĩnh vực của thành đoàn
- thành phố Hồ Chí Minh và báo Tuổi Trẻ
- năm 2010 tác phẩm Cho Tôi Xin Một Vé Đi
- Tuổi Thơ của ông được trao tặng giải
- thưởng văn học ASEAN
- tiếp theo chúng mình sẽ tìm hiểu về tác
- phẩm đầu tiên đã xuất xứ theo bạn văn
- bản Tuổi Thơ Tôi có xuất xứ từ đâu
- chính xác văn bản Tuổi Thơ Tôi
- ở trong ấn phẩm Sương Khói quê nhà xuất
- bản năm 2012
- về bố cục Theo các bạn tác phẩm được
- chia làm mấy phân
- a chính xác tác phẩm được chia làm 3
- phần phần 1 từ đầu đến dễ mọi dưới cơm
- là câu chuyện về lợi và dễ Lửa phần 2
- tiếp theo cho đến kiếp nó nữa là tai họa
- từ sự chọc ghẹo của các bạn phần ba là
- còn lại tang lễ của dế lửa
- về nhân vật truyện bao gồm các nhân vật
- tôi lời thầy vu đám bàng và chú dế phần
- cuối cùng trong bài học hôm nay chúng ta
- sẽ dành thời gian đọc văn bản nhất
- văn bản Tuổi Thơ Tôi tác giả Nguyễn Nhật
- Ánh
- hai hũ chay ngồi ở quán đo nghe tiếng dế
- vẫn ra từ chậu cây um tùm cạnh chỗ ngồi
- vào những chiều mưa Tự nhiên thấy lòng
- buồn mang mác tiếng chế tiếng chim tiếng
- đập cánh của bọ rầy là những âm thanh +
- về từ tuổi thơ Những ai đã rời quê lên
- thành phố Hàng ngày tay quê nghe tiếng
- máy tiếng xe tiếng viên não phố thị một
- hôm bất chợt nghe tiếng dế cất lên từ
- đâu đó thật gần hẳn lòng cũng nao nao
- sống như tôi Tuổi Thơ Tôi lem luốt ngoài
- đồng mùa hè nào cũng đội nắng nuôi quy
- sắp bờ bụi để bắt dế tìm tổ chim đào
- khoai nhổ đậu bể nghĩ trộn hoặc chui vô
- vườn nhà hàng xóm để hái ổn hỏi mình ở
- ăn củ tế trải khi chủ nhà xịt chó xô ra
- sủa ầm ỉ đá dế là trò chơi gắn liền với
- thời thơ ấu của bất cứ đứa trẻ thôn quy
- nào bạn tôi đừng ngốc nhá trong hộp diêm
- thức ăn cho dế là những nhánh cỏ non tơ
- nhất trước khi cho dễ Ra Trận Bọn tôi
- bức tốc buộc chân ghé rồi quay tít dễ
- quay mồng mồng chóng mặt nên nổi khùng
- Tao chảnh là xong lên liều mình như
- chẳng có trong những cuốn sách về tuổi
- mới lớn của tôi khi đặt bút viết những
- câu thảm thiết kiểu như Có phải em đang
- quen tôi như quay ghế ấy là lúc tôi đang
- mường tượng lại cảnh này
- bạn bè Tuổi Thơ Tôi có thằng Lợi lời là
- thành Trùm Sò nổi tiếng trong lớp tôi
- lúc nào nó cùng nghĩ chị thu bến cá nhân
- đứa nào ngờ chuyện gì nó cũng làm nhưng
- phải trả công cho nó đàng hoàng Nói ra
- sáng nghiêm chỉnh
- chép bài Rừng là hai viên bi dự xếp
- trong giờ chơi thì một viên lời làm giàu
- bằng cách đó vậy mà một hôm tình cờ bắt
- được con dế lửa lệ qui lắm ai đổi gì
- cũng không đổi - bạn kẻ đổi 10 viên bi
- hai chục viên Vi lời vẫn từ chối tôi
- nhìn ăn sáng một tuần đem năm đồng bạc
- Năn nỉ nó bán con dế lửa cho tôi nó vẫn
- nên nghiêng lắc đầu thấy ghét
- Vì sao lời nhất quyết không bánh hai đội
- chú dưới lửa cho bạn
- em
- à đúng rồi vì lại Quý với lửa lắm Bạn bè
- dùng Mọi thứ mình có để đổi vẫn không
- đổi được vậy cụ thể nó quý ra sau chúng
- mình cùng tìm hiểu ở phần tiếp theo nhé
- dưới lửa có màu đỏ nhỏ con hơn dễ than
- ngừng Đánh nhau không ai bì trong Chiến
- Trận với lửa nổi tiếng Lee đan dây lửa
- có hàm răng sức khỏe có thể cắn đứt chân
- những con dế than tòa gấp đôi nó
- nhiều chú dế than chị mới thấy dế lửa
- phòng tránh với một chàng dép Real Chưa
- đánh đấm gì đã quay đầu bỏ chạy lấy
- chồng có cứng mùa thế nào cũng không
- chịu quay lại quản ai à Ê tụi bạn trong
- lớp không gà đối được con chế lửa của
- lời đầm xòe ghét nó đứa nào cũng muốn
- làm lời bể mặt ít nhất một lần
- nhưng không còn dễ nào thắng được con dế
- lửa của lời muốn thắng được lời phải
- kiếm được một con chế lửa thứ 29 hơn vì
- hơn Ngon hơn nhưng không thể Đào đâu ra
- dưới lửa là thứ cao thủ quý hiếm Lâu lâu
- mới thấy ra giang hồ một con bờ thửa đồn
- cát toàn đĩa than dế nhũi dễ mời dế cơm
- Thành Bảo Bình nhỉ mèo đang ngồi trong
- lớp nó thình lình Thọ Tây Tóm Lấy chúng
- Quỳnh lời Ừ nó cầm hộp viêm nút giá qua
- lớp vải lắc qua lắc lại thật mạnh nó sốt
- vài lần con dế lửa mổ lậu giấy I nói
- khi đến đây em đánh Xem chuyện gì sẽ xảy
- ra tiếp theo Căn cứ vào yếu tố nào để
- đoán
- Có thể chúng ta đánh ra được rằng sau
- hành động của bão và tiệc dưới lửa khí
- in ổi có lẽ mọi người sẽ phát hiện trả
- lời mang ghé vào lớp học vì các bạn ấy
- đang ngồi trong lớp các bạn cần trật tự
- để học bài và cũng có thể lời sẽ bị phạt
- vì đem vía đến lớp đúng không nào để
- hiểu rõ hơn chúng mình cùng lắng nghe
- bạn tiếp theo nhé
- Thầy phu đang chép bài trên bảng nghe
- dưới khí âm ỉ trong lớp dân giữ quay
- xuống nhìn bộ mặt xanh lè xanh lét của
- lời thầy đoán ra ngay thủ phạm một phút
- sau hộp giá của lời đã nằm trên bàn thầy
- trước Ánh Mắt Hà hê của tụi bạn hai tay
- hỏa của lời chưa dừng lại ở đó lời Chắc
- mỏng sau buổi học thế nào thầy phu cũng
- trả lại hộp ghế cho nó thầy cô cũng có ý
- đó thật nhưng đến khi tiếng trống tan
- trường vang lên thầy tìm hoài không thấy
- hộp dĩa rau đến khi thầy sực nhớ ra nhất
- chiếc cặp tà đùng lên hợp viêm của Lợi
- đã bị đè bẹp lép từ đời nào lại dóc
- dưỡng sức khi đón cái hộp diêm méo mó từ
- tay thay
- Tôi nhớ gương mặt thầy phu lúc đó trong
- ấy ghê lắm thì có xin lỗi đứa học trò
- nhưng lại không nghe thấy nó mãi khóc
- cặp mắt đỏ hoe nước mắt nước mũi chảy
- thành dòng
- cho tất cả bọn tôi đều thấy lòng chùng
- xuống chẳng đứa nào sung sướng vì trả
- thù được lời nữa Chẳng ai muốn thấy một
- cao thủ dế qua đời bằng cách đó Bọn tôi
- chỉ ghét lời thôi chứ không ghét con dế
- lửa của nó mà ngay cả lời khi nhìn thấy
- nó khóc như mưa bốc bảo tôi cũng tan nát
- cõi lòng chẳng còn tâm trạng nào mà ghét
- năm nữa
- vậy thái độ của các bạn đối với lợi chả
- thấy họ là người như thế nào
- em có thể lúc đầu các bản trước ích lợi
- gì không đối được chế lửa nhưng khi nhìn
- thấy lời buồn bá đau đớn tột cùng khi dế
- lửa mất những người bạn đã không còn
- ghét lời mà họ còn sức đầu lòng điều này
- được thể hiện qua câu mà ngay cả lời khi
- nhìn thấy nó khóc như mưa bất bạn tôi
- cũng tan nát cõi lòng chẳng còn tâm
- trạng nào mà ghét nó nữa có thể thấy họ
- là những người bạn tốt yêu quý bạn bè
- những sự tức giận kiến thiết chỉ là điều
- nhất thời mà thôi
- Vậy chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo chúng
- mình cùng đến với phần còn lại nhé
- Lợi chôn chú dế lửa dưới gốc cây bời lời
- sau vườn nhà nó nó đặt chú dế thân yêu
- vào hộp các tông rồi kiếm một tờ báo có
- in màu Bọc lại buộc quanh bằng những sợi
- tin tức mảnh đám tang chú dế Bọn tôi đều
- có mặt in liền buồn bã tranh nghiêm
- không biết nghe đứa nào báo mà thầy phu
- cũng đến
- thầy chất hai tay sau lưng lặng lẽ đứng
- nhìn lời cử hành tang lễ cho chú dế tôi
- cầm cúp phủ Lợi đào đất tôi cố nào cho
- thật sâu và Vương Phước khi lại đặt
- chiếc hộp các tông vào hố cầm Cuội sửa
- sang cho chiếc hộp nằm ngay ngắn cả bọn
- súng nào ném từng hòn sỏi nhặt được
- Trung quanh lên quan tài của chú dế rồi
- Thi nhau lấp đất cho thật đầy từ khi
- ngôi mổ của chú dế đã phun cao lời trắng
- lên đó những nhánh cỏ tươi rồi như không
- kìm được nó bật khóc lúc nở
- tới lúc đó thầy phu không đứng bất động
- chắp tay sau lưng nữa thầy bước tới một
- bước và đưa tay ra bây giờ bọn tôi mới
- biết này sờ thầy vẫn giấu sau lưng một
- vòng hoa kết bằng những bông hoa tim tím
- thầy bùi ngùi Đặt vòng hoa lên mổ chú dế
- rồi xoa tay lên mái tóc bù xù như tổ quà
- của lời thầy buồn buồn nói đừng giận
- thầy đi con
- thầy vua bây giờ đã qua đời
- Lợi Đã rất lâu rồi chưa gặp lại mặc dù
- lần nào về quê tôi cũng đi tìm nó nghe
- nói nó để đi lập nghiệp phương xa cuộc
- sống bao nhiêu tuổi chủ đề bồn chơi từ
- đã quên bẵng nó cũng như quên bạn cầu
- chỉ này Nhưng tối nay có tiếng dế vang
- bên cạnh chỗ tôi ngồi Nguyễn Nhật Ánh
- Tuổi Thơ Tôi Trong Sương Khói quê nhà
- nhà xuất bản Trẻ
- 2012 như vậy trong tiết học hôm nay cô
- trò chúng mình đã cùng nhau tìm hiểu
- những nét chung về tác giả Nguyễn Nhật
- Ánh cũng như văn bản Tuổi Thơ Tôi trong
- video sau chúng mình sẽ cùng Phân tích
- những gì thú vị khi đi sâu khám phá nội
- dung của tác phẩm nước còn laser Xin
- chào và hẹn
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây