Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Lưu ý: Ở điểm dừng, nếu không thấy nút nộp bài, bạn hãy kéo thanh trượt xuống dưới.
Bạn phải xem đến hết Video thì mới được lưu thời gian xem.
Để đảm bảo tốc độ truyền video, OLM lưu trữ video trên youtube. Do vậy phụ huynh tạm thời không chặn youtube để con có thể xem được bài giảng.
Nội dung này là Video có điểm dừng: Xem video kết hợp với trả lời câu hỏi.
Nếu câu hỏi nào bị trả lời sai, bạn sẽ phải trả lời lại dạng bài đó đến khi nào đúng mới qua được điểm dừng.
Bạn không được phép tua video qua một điểm dừng chưa hoàn thành.
Dữ liệu luyện tập chỉ được lưu khi bạn qua mỗi điểm dừng.
Bài giảng giúp học sinh tìm hiểu chung về tác giả, tác phẩm (phương thức biểu đạt, tóm tắt, bố cục,...)
Đoạn phim vừa rồi có liên quan đến tác phẩm nào sau đây?
Dòng nào nói đúng về tác phẩm Hoàng tử bé?
TRONG MẮT TRẺ
(Trích Hoàng tử bé)
Ê-XU-PE-RI
I
Hồi lên sáu tuổi, có lần tôi thấy một hình ảnh lộng lẫy trong một cuốn sách viết về rừng hoang, tựa là Những chuyện từng trải. Nó vẽ một con trăn đang nuốt chửng một con mãnh thú. Bức tranh đó tôi vẽ lại ở đây.
Sách viết rằng: “Những con trăn này nuốt chửng lấy con mồi mà chẳng cần nhai. Sau đó, chúng nằm ườn ra ngủ suốt sáu tháng trời để tiêu hóa cho hết con mồi”.
Từ đó, tôi hay tưởng tượng về những chuyến thám hiểm trong rừng sâu, và cuối cùng, với cây chì màu, tôi đã vẽ được một bức tranh cho chính mình. Bức tranh số 1. Nó như thế này:
Tôi đem khoe tuyệt tác của mình cho người lớn xem và hỏi họ có sợ không. Vậy mà họ bảo: “Một cái mũ thì có gì đáng sợ?”.
Tôi nào có vẽ cái mũ. Đó là một con trăn đang ăn thịt một con voi đấy chứ. Đành phải vẽ cả bên trong bụng con trăng cho người lớn hiểu. Họ lúc nào cũng cần phải được giải thích. Và rồi bức tranh số 2 ra đời:
Người lớn lại khuyên tôi quên những con trăn bụng đóng hay bụng mở đi, mà nên tập trung vào học Địa lí, Lịch sử, làm tính và ngữ pháp. Xem như tôi từ bỏ sự nghiệp hoạ sĩ rực rỡ từ dạo ấy, khi chỉ vừa sáu tuổi. Bức tranh số 1 rồi bức tranh số 2 lần lượt thất bại đã làm tôi nản lòng. Người lớn có bao giờ tự mình hiểu được chuyện gì đâu, và thật là mệt cho trẻ con lúc nào cũng cứ phải giải thích cho họ....
Lớn lên tôi phải chọn một nghề khác và đã học làm phi công. Tôi đã bay gần như cùng trời cuối đất. Và quả thật là môn Địa lí lúc bấy giờ đã phát huy tác dụng. Chỉ cần nhìn loáng một cái, tôi đã nhận ra ngay nước Trung Hoa hay là vùng A-ri-dô-na (Arizona). Điều đó thật có ích, nếu người ta lỡ lạc hướng bay vào ban đêm.
Cứ như thế tôi đã lớn lên, đã gặp vô khối những người lớn nghiêm túc. Tôi đã nhiều lần sống cùng với họ. Tôi từng nhìn họ rất gần. Điều đó vẫn không làm tôi nghĩ khác đi gì mấy.
Mỗi lần gặp ai có vẻ sáng láng một chút, tôi lại thử đưa cho họ xem bức tranh số 1 mà tôi luôn mang theo bên người. Tôi muốn biết phải chăng họ thật sự thông hiểu. Nhưng ai cũng phán: “Đây là cái mũ.”. Thôi thì tôi khỏi bàn đến những con trăn khổng lồ, khỏi cánh rừng hoang sơ, và khỏi cả sao trời. Tôi hạ mình xuống ngang tầm của họ. Tôi cùng họ kháo chuyện chơi bài, chuyện đánh gôn, chuyện chính trị, chuyện cra-vát. Và người lớn ấy thật hài lòng vì đã gặp một con người lễ độ đến vậy...
II
Tôi đã sống cô độc như thế, không có ai thật sự đáng nói chuyện, cho đến khi xảy ra một tai nạn trên sa mạc Sa-ha-ra (Sahara), cách đây sáu năm. Có gì đó bị vỡ trong động cơ. Và vì bên cạnh chẳng có ai, thợ máy không, hành khách cũng không, tôi đành tự mình xoay xở với công việc sửa chữa nhọc nhằn này. Với tôi, đó là chuyện sống còn. Tôi chỉ còn đủ nước uống cho tám ngày.
Đêm đầu tiên, tôi đã thiếp đi trên cát, giữa chốn hoang vu hiu quạnh không một bóng người. Tôi còn cô độc hơn cả một kẻ đắm tàu lênh đênh giữa đại dương mênh mông. Thế nên các bạn nghĩ xem tôi ngạc nhiên đến nhường nào, khi trời vừa hửng sáng, có một giọng nói lạ kì đã đánh thức tôi dậy. Có ai đó gọi tôi:
− Chú ơi! Làm ơn vẽ giùm cháu một con cừu!
− Hả?
– Nhờ chú vẽ giùm cháu một con cừu...
Tôi giật bắn người dậy như bị sét đánh. Tôi dụi mắt rồi nhìn lại. Trước mặt là một cậu bé dáng vẻ rất lạ thường đang nhìn tôi chăm chú. Dưới đây là bức chân dung đẹp nhất mà sau này tôi vẽ lại được về cậu. Nói thế nhưng bức vẽ của tôi so với cậu ngoài đời thì hãy còn thua xa lắm. Tuyệt nhiên đó không phải do lỗi của tôi. Người lớn đã làm tôi nản chí trong sự nghiệp hội hoạ tận từ độ sáu tuổi, và tôi nào có học vẽ gì khác ngoài những con trăn bụng đóng và trăn bụng mở đâu.
Tôi tròn mắt sững sờ nhìn cậu bé mới xuất hiện. Đừng quên rằng tôi đang ở giữa chốn hoang vu quạnh quẽ không một bóng người. Thế mà anh bạn nhỏ của tôi chẳng có vẻ gì là lạc đường hay mệt mỏi, không là người vì đói khát, cũng chẳng hề tỏ ra sợ sệt. Trông cậu không giống một em bé đi lạc giữa sa mạc hoang vu quạnh quẽ không một bóng người. Mãi tôi mới cất được tiếng, và nói với cậu bé:
– Nhưng cháu làm gì ở đây?
Cậu bé lặp lại một cách chậm rãi nhưng hết sức nghiêm túc:
– Chú làm ơn... Vẽ giùm cháu một con cừu...
Khi gặp điều bí hiểm quá sức tưởng tượng, ta không còn biết từ chối làm sao. Chuyện càng khó tin hơn nữa khi giữa chốn hoang liêu quạnh quẽ chết người như thế tôi lại lôi được từ trong túi ra một tờ giấy và một cây bút vẽ. Đến đây tôi mới sực nhớ ra rằng mình chỉ học Địa lí, Lịch sử, làm tính và ngữ pháp, nên bảo anh bạn nhỏ (với thái độ hơi cáu bẳn) rằng tôi không biết vẽ. Cậu bé từ tốn nói:
– Không sao cả. Xin vẽ giùm cháu một con cừu.
Vì chưa bao giờ vẽ cừu nên tôi vẽ lại cho cậu một trong hai bức vẽ của tôi. Bức con trăn bụng đóng. Và tôi sửng sốt khi nghe cậu trả lời:
− Không phải! Cháu không muốn một con voi bị trăn nuốt trong bụng. Con trăn rất nguy hiểm, còn con voi thì quá kềnh càng. Ở chỗ cháu rất nhỏ. Cháu muốn có một con cừu. Xin vẽ giùm cháu một con cừu.
Tôi đành vẽ theo ý cậu.
Cậu bé chăm chú quan sát, rồi nói:
– Không được! Con này bị bệnh rồi. Chú vẽ con khác đi.
Tôi lại vẽ.
Anh bạn nhỏ mỉm cười, vẻ rất độ lượng:
– Chú xem này... Đây là con cừu đực mất rồi. Nó có sừng...
Tôi lại vẽ tiếp.
Cậu bé vẫn một mực không chịu:
– Con này già quá. Cháu muốn một con cừu sống được thật lâu.
Đến đây thì tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa, vì còn phải sửa gấp cái máy, tôi quẹt nguệch ngoạc vài đường rồi đưa cho cậu bé:
– Đây là cái thùng. Con cừu của cháu ở trong đó.
Nhưng tôi thật không còn tin vào mắt mình nữa khi nhìn thấy vẻ mặt ông quan toà nhỏ rạng rỡ hẳn lên:
– Đây đúng là cái cháu muốn. Chú nghĩ có tốn nhiều cỏ cho con cừu này lắm không?
– Chi vậy?
– Vì ở chỗ cháu rất nhỏ...
– Chắc chắn sẽ đủ mà. Chú chỉ cho cháu con cừu nhỏ xíu.
Cậu bẻ nghiêng đầu ngắm nghía bức tranh:
– Đâu có nhỏ tới vậy... ! Nó ngủ rồi kìa...
Và như thế, tôi đã làm quen với hoàng tử bé. [...]
XXVII
Và bây giờ, dĩ nhiên, đã sáu năm trời trôi qua... Tôi chưa kể cho ai nghe câu chuyện này. Bạn bè khi gặp lại đã rất vui mừng thấy tôi trở về nguyên vẹn. Tôi buồn lắm nhưng bảo với họ: “Mệt quá...”.
Bây giờ, tôi đã phần nào nguôi ngoai. Có nghĩa là... không hoàn toàn thế. Nhưng tôi biết chắc rằng cậu đã trở về hành tinh của mình, bởi vì, bình minh hôm sau tôi đã không còn thấy thân thể của cậu. Một thân thể chẳng nặng nề gì mấy... Và ban đêm tôi thích lắng nghe sao trời. Giống như là năm trăm triệu cái lục lạc...
Nhưng còn có một điều bất thường xảy ra. Cái rọ mõm tôi vẽ cho hoàng tử bé, tôi đã quên cho nó một cái vòng da. Cậu sẽ không thể nào buộc nó vào mõm con cừu được. Nên tôi tự hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra trên hành tinh của cậu? Có thể là con cừu đã ăn mất bông hoa...".
Lúc này thì tôi tự nhủ: “Chắc chắn không! Hoàng tử bé đêm nào cũng đặt bông hoa trong lồng kính, và cậu trông chừng con cừu rất kĩ..”. Thế là tôi cảm thấy hạnh phúc. Và các ngôi sao đều cười hiền lành.
Lúc khác thì tôi nghĩ bụng: “Người ta cũng có lúc này lúc khác lơ đãng, và chỉ một lần là xong! Hôm nào đó, cậu quên mất cái lồng kính, hay con cừu thoát ra ngoài không một tiếng động giữa đêm khuya...”. Vậy là những chiếc lục lạc lại biến hết cả thành nước mắt...
Đó chính là một nỗi bí hiểm khôn cùng. Với các bạn, những người cũng yêu mến hoàng tử bé, lẫn với tôi, sự thể trong khắp vũ trụ này chẳng hề giống nhau, giữa việc ở một chốn nào đó không ai hay, một con cừu nào đó ta không biết, đã có ăn mất một bông hoa hồng hay không…
Hãy ngước nhìn bầu trời! Hãy tự hỏi: “Con cừu đã có ăn mất bông hoa hay không?”. Rồi bạn sẽ thấy tất cả đều thay đổi…
Và không một người lớn nào có thể hiểu được điều đó quan trọng đến thế!
Đối với tôi, đây là quang cảnh đẹp nhất và buồn nhất thế gian. Đó chính là quang cảnh đã thấy trong trang trước, nhưng tôi vẽ nó lại một lần nữa để các bạn nhớ rõ. Chính nơi đây, hoàng tử bé đã xuất hiện trên Trái Đất, rồi sau đó đã biến mất.
Hãy nhìn kĩ quang cảnh này để chắc chắn có thể nhận ra, nếu một ngày nào đó bạn đi du lịch châu Phi, trên sa mạc. Và nếu như bạn có thể ghé ngang qua đó, tôi xin bạn đừng vội vã, hãy cố đợi một chút ngay phía dưới ngôi sao! Nếu khi ấy có một cậu bé đi về phía bạn, nếu cậu cười, nếu cậu có mái tóc vàng, óng, nếu cậu không trả lời khi người ta hỏi cậu, bạn sẽ đoán ra ngay đó là ai. Khi ấy xin hãy giúp tôi! Đừng để tôi buồn đến vậy: hãy nhanh tay viết thư cho tôi biết là cậu đã trở lại…
(Trích Hoàng tử bé, Nguyễn Tấn Đại dịch, NXB Phụ nữ Việt Nam, Hà Nội 2022)
Nối các phần với nội dung phù hợp.
TRONG MẮT TRẺ
(Trích Hoàng tử bé)
Ê-XU-PE-RI
I
Hồi lên sáu tuổi, có lần tôi thấy một hình ảnh lộng lẫy trong một cuốn sách viết về rừng hoang, tựa là Những chuyện từng trải. Nó vẽ một con trăn đang nuốt chửng một con mãnh thú. Bức tranh đó tôi vẽ lại ở đây.
Sách viết rằng: “Những con trăn này nuốt chửng lấy con mồi mà chẳng cần nhai. Sau đó, chúng nằm ườn ra ngủ suốt sáu tháng trời để tiêu hóa cho hết con mồi”.
Từ đó, tôi hay tưởng tượng về những chuyến thám hiểm trong rừng sâu, và cuối cùng, với cây chì màu, tôi đã vẽ được một bức tranh cho chính mình. Bức tranh số 1. Nó như thế này:
Tôi đem khoe tuyệt tác của mình cho người lớn xem và hỏi họ có sợ không. Vậy mà họ bảo: “Một cái mũ thì có gì đáng sợ?”.
Tôi nào có vẽ cái mũ. Đó là một con trăn đang ăn thịt một con voi đấy chứ. Đành phải vẽ cả bên trong bụng con trăng cho người lớn hiểu. Họ lúc nào cũng cần phải được giải thích. Và rồi bức tranh số 2 ra đời:
Người lớn lại khuyên tôi quên những con trăn bụng đóng hay bụng mở đi, mà nên tập trung vào học Địa lí, Lịch sử, làm tính và ngữ pháp. Xem như tôi từ bỏ sự nghiệp hoạ sĩ rực rỡ từ dạo ấy, khi chỉ vừa sáu tuổi. Bức tranh số 1 rồi bức tranh số 2 lần lượt thất bại đã làm tôi nản lòng. Người lớn có bao giờ tự mình hiểu được chuyện gì đâu, và thật là mệt cho trẻ con lúc nào cũng cứ phải giải thích cho họ....
Lớn lên tôi phải chọn một nghề khác và đã học làm phi công. Tôi đã bay gần như cùng trời cuối đất. Và quả thật là môn Địa lí lúc bấy giờ đã phát huy tác dụng. Chỉ cần nhìn loáng một cái, tôi đã nhận ra ngay nước Trung Hoa hay là vùng A-ri-dô-na (Arizona). Điều đó thật có ích, nếu người ta lỡ lạc hướng bay vào ban đêm.
Cứ như thế tôi đã lớn lên, đã gặp vô khối những người lớn nghiêm túc. Tôi đã nhiều lần sống cùng với họ. Tôi từng nhìn họ rất gần. Điều đó vẫn không làm tôi nghĩ khác đi gì mấy.
Mỗi lần gặp ai có vẻ sáng láng một chút, tôi lại thử đưa cho họ xem bức tranh số 1 mà tôi luôn mang theo bên người. Tôi muốn biết phải chăng họ thật sự thông hiểu. Nhưng ai cũng phán: “Đây là cái mũ.”. Thôi thì tôi khỏi bàn đến những con trăn khổng lồ, khỏi cánh rừng hoang sơ, và khỏi cả sao trời. Tôi hạ mình xuống ngang tầm của họ. Tôi cùng họ kháo chuyện chơi bài, chuyện đánh gôn, chuyện chính trị, chuyện cra-vát. Và người lớn ấy thật hài lòng vì đã gặp một con người lễ độ đến vậy...
II
Tôi đã sống cô độc như thế, không có ai thật sự đáng nói chuyện, cho đến khi xảy ra một tai nạn trên sa mạc Sa-ha-ra (Sahara), cách đây sáu năm. Có gì đó bị vỡ trong động cơ. Và vì bên cạnh chẳng có ai, thợ máy không, hành khách cũng không, tôi đành tự mình xoay xở với công việc sửa chữa nhọc nhằn này. Với tôi, đó là chuyện sống còn. Tôi chỉ còn đủ nước uống cho tám ngày.
Đêm đầu tiên, tôi đã thiếp đi trên cát, giữa chốn hoang vu hiu quạnh không một bóng người. Tôi còn cô độc hơn cả một kẻ đắm tàu lênh đênh giữa đại dương mênh mông. Thế nên các bạn nghĩ xem tôi ngạc nhiên đến nhường nào, khi trời vừa hửng sáng, có một giọng nói lạ kì đã đánh thức tôi dậy. Có ai đó gọi tôi:
− Chú ơi! Làm ơn vẽ giùm cháu một con cừu!
− Hả?
– Nhờ chú vẽ giùm cháu một con cừu...
Tôi giật bắn người dậy như bị sét đánh. Tôi dụi mắt rồi nhìn lại. Trước mặt là một cậu bé dáng vẻ rất lạ thường đang nhìn tôi chăm chú. Dưới đây là bức chân dung đẹp nhất mà sau này tôi vẽ lại được về cậu. Nói thế nhưng bức vẽ của tôi so với cậu ngoài đời thì hãy còn thua xa lắm. Tuyệt nhiên đó không phải do lỗi của tôi. Người lớn đã làm tôi nản chí trong sự nghiệp hội hoạ tận từ độ sáu tuổi, và tôi nào có học vẽ gì khác ngoài những con trăn bụng đóng và trăn bụng mở đâu.
Tôi tròn mắt sững sờ nhìn cậu bé mới xuất hiện. Đừng quên rằng tôi đang ở giữa chốn hoang vu quạnh quẽ không một bóng người. Thế mà anh bạn nhỏ của tôi chẳng có vẻ gì là lạc đường hay mệt mỏi, không là người vì đói khát, cũng chẳng hề tỏ ra sợ sệt. Trông cậu không giống một em bé đi lạc giữa sa mạc hoang vu quạnh quẽ không một bóng người. Mãi tôi mới cất được tiếng, và nói với cậu bé:
– Nhưng cháu làm gì ở đây?
Cậu bé lặp lại một cách chậm rãi nhưng hết sức nghiêm túc:
– Chú làm ơn... Vẽ giùm cháu một con cừu...
Khi gặp điều bí hiểm quá sức tưởng tượng, ta không còn biết từ chối làm sao. Chuyện càng khó tin hơn nữa khi giữa chốn hoang liêu quạnh quẽ chết người như thế tôi lại lôi được từ trong túi ra một tờ giấy và một cây bút vẽ. Đến đây tôi mới sực nhớ ra rằng mình chỉ học Địa lí, Lịch sử, làm tính và ngữ pháp, nên bảo anh bạn nhỏ (với thái độ hơi cáu bẳn) rằng tôi không biết vẽ. Cậu bé từ tốn nói:
– Không sao cả. Xin vẽ giùm cháu một con cừu.
Vì chưa bao giờ vẽ cừu nên tôi vẽ lại cho cậu một trong hai bức vẽ của tôi. Bức con trăn bụng đóng. Và tôi sửng sốt khi nghe cậu trả lời:
− Không phải! Cháu không muốn một con voi bị trăn nuốt trong bụng. Con trăn rất nguy hiểm, còn con voi thì quá kềnh càng. Ở chỗ cháu rất nhỏ. Cháu muốn có một con cừu. Xin vẽ giùm cháu một con cừu.
Tôi đành vẽ theo ý cậu.
Cậu bé chăm chú quan sát, rồi nói:
– Không được! Con này bị bệnh rồi. Chú vẽ con khác đi.
Tôi lại vẽ.
Anh bạn nhỏ mỉm cười, vẻ rất độ lượng:
– Chú xem này... Đây là con cừu đực mất rồi. Nó có sừng...
Tôi lại vẽ tiếp.
Cậu bé vẫn một mực không chịu:
– Con này già quá. Cháu muốn một con cừu sống được thật lâu.
Đến đây thì tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa, vì còn phải sửa gấp cái máy, tôi quẹt nguệch ngoạc vài đường rồi đưa cho cậu bé:
– Đây là cái thùng. Con cừu của cháu ở trong đó.
Nhưng tôi thật không còn tin vào mắt mình nữa khi nhìn thấy vẻ mặt ông quan toà nhỏ rạng rỡ hẳn lên:
– Đây đúng là cái cháu muốn. Chú nghĩ có tốn nhiều cỏ cho con cừu này lắm không?
– Chi vậy?
– Vì ở chỗ cháu rất nhỏ...
– Chắc chắn sẽ đủ mà. Chú chỉ cho cháu con cừu nhỏ xíu.
Cậu bẻ nghiêng đầu ngắm nghía bức tranh:
– Đâu có nhỏ tới vậy... ! Nó ngủ rồi kìa...
Và như thế, tôi đã làm quen với hoàng tử bé. [...]
XXVII
Và bây giờ, dĩ nhiên, đã sáu năm trời trôi qua... Tôi chưa kể cho ai nghe câu chuyện này. Bạn bè khi gặp lại đã rất vui mừng thấy tôi trở về nguyên vẹn. Tôi buồn lắm nhưng bảo với họ: “Mệt quá...”.
Bây giờ, tôi đã phần nào nguôi ngoai. Có nghĩa là... không hoàn toàn thế. Nhưng tôi biết chắc rằng cậu đã trở về hành tinh của mình, bởi vì, bình minh hôm sau tôi đã không còn thấy thân thể của cậu. Một thân thể chẳng nặng nề gì mấy... Và ban đêm tôi thích lắng nghe sao trời. Giống như là năm trăm triệu cái lục lạc...
Nhưng còn có một điều bất thường xảy ra. Cái rọ mõm tôi vẽ cho hoàng tử bé, tôi đã quên cho nó một cái vòng da. Cậu sẽ không thể nào buộc nó vào mõm con cừu được. Nên tôi tự hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra trên hành tinh của cậu? Có thể là con cừu đã ăn mất bông hoa...".
Lúc này thì tôi tự nhủ: “Chắc chắn không! Hoàng tử bé đêm nào cũng đặt bông hoa trong lồng kính, và cậu trông chừng con cừu rất kĩ..”. Thế là tôi cảm thấy hạnh phúc. Và các ngôi sao đều cười hiền lành.
Lúc khác thì tôi nghĩ bụng: “Người ta cũng có lúc này lúc khác lơ đãng, và chỉ một lần là xong! Hôm nào đó, cậu quên mất cái lồng kính, hay con cừu thoát ra ngoài không một tiếng động giữa đêm khuya...”. Vậy là những chiếc lục lạc lại biến hết cả thành nước mắt...
Đó chính là một nỗi bí hiểm khôn cùng. Với các bạn, những người cũng yêu mến hoàng tử bé, lẫn với tôi, sự thể trong khắp vũ trụ này chẳng hề giống nhau, giữa việc ở một chốn nào đó không ai hay, một con cừu nào đó ta không biết, đã có ăn mất một bông hoa hồng hay không…
Hãy ngước nhìn bầu trời! Hãy tự hỏi: “Con cừu đã có ăn mất bông hoa hay không?”. Rồi bạn sẽ thấy tất cả đều thay đổi…
Và không một người lớn nào có thể hiểu được điều đó quan trọng đến thế!
Đối với tôi, đây là quang cảnh đẹp nhất và buồn nhất thế gian. Đó chính là quang cảnh đã thấy trong trang trước, nhưng tôi vẽ nó lại một lần nữa để các bạn nhớ rõ. Chính nơi đây, hoàng tử bé đã xuất hiện trên Trái Đất, rồi sau đó đã biến mất.
Hãy nhìn kĩ quang cảnh này để chắc chắn có thể nhận ra, nếu một ngày nào đó bạn đi du lịch châu Phi, trên sa mạc. Và nếu như bạn có thể ghé ngang qua đó, tôi xin bạn đừng vội vã, hãy cố đợi một chút ngay phía dưới ngôi sao! Nếu khi ấy có một cậu bé đi về phía bạn, nếu cậu cười, nếu cậu có mái tóc vàng, óng, nếu cậu không trả lời khi người ta hỏi cậu, bạn sẽ đoán ra ngay đó là ai. Khi ấy xin hãy giúp tôi! Đừng để tôi buồn đến vậy: hãy nhanh tay viết thư cho tôi biết là cậu đã trở lại…
(Trích Hoàng tử bé, Nguyễn Tấn Đại dịch, NXB Phụ nữ Việt Nam, Hà Nội 2022)
Sắp xếp các ý để hoàn thành phần tóm tắt sau.
- Cuộc gặp gỡ ấy đã cho anh rất nhiều ngạc nhiên.
- Nhân vật “tôi” từ bỏ ước mơ trở thành hoạ sĩ để làm một phi công, cố trở thành một người sống không mơ mộng với những chuyện nhạt nhẽo trong thế giới của người lớn.
- Nhiều năm sau khi đã chia tay hoàng tử bé, anh vẫn còn thấy đầy nuối tiếc và mong gặp lại cậu ấy.
- Bất chợt, lúc gặp tai nạn trên sa mạc, những gì nhân vật “tôi” ngày xưa mong muốn người khác hiểu mình đã được như ý khi anh gặp hoàng tử bé.
TRONG MẮT TRẺ
(Trích Hoàng tử bé)
Ê-XU-PE-RI
I
Hồi lên sáu tuổi, có lần tôi thấy một hình ảnh lộng lẫy trong một cuốn sách viết về rừng hoang, tựa là Những chuyện từng trải. Nó vẽ một con trăn đang nuốt chửng một con mãnh thú. Bức tranh đó tôi vẽ lại ở đây.
Sách viết rằng: “Những con trăn này nuốt chửng lấy con mồi mà chẳng cần nhai. Sau đó, chúng nằm ườn ra ngủ suốt sáu tháng trời để tiêu hóa cho hết con mồi”.
Từ đó, tôi hay tưởng tượng về những chuyến thám hiểm trong rừng sâu, và cuối cùng, với cây chì màu, tôi đã vẽ được một bức tranh cho chính mình. Bức tranh số 1. Nó như thế này:
Tôi đem khoe tuyệt tác của mình cho người lớn xem và hỏi họ có sợ không. Vậy mà họ bảo: “Một cái mũ thì có gì đáng sợ?”.
Tôi nào có vẽ cái mũ. Đó là một con trăn đang ăn thịt một con voi đấy chứ. Đành phải vẽ cả bên trong bụng con trăng cho người lớn hiểu. Họ lúc nào cũng cần phải được giải thích. Và rồi bức tranh số 2 ra đời:
Người lớn lại khuyên tôi quên những con trăn bụng đóng hay bụng mở đi, mà nên tập trung vào học Địa lí, Lịch sử, làm tính và ngữ pháp. Xem như tôi từ bỏ sự nghiệp hoạ sĩ rực rỡ từ dạo ấy, khi chỉ vừa sáu tuổi. Bức tranh số 1 rồi bức tranh số 2 lần lượt thất bại đã làm tôi nản lòng. Người lớn có bao giờ tự mình hiểu được chuyện gì đâu, và thật là mệt cho trẻ con lúc nào cũng cứ phải giải thích cho họ....
Lớn lên tôi phải chọn một nghề khác và đã học làm phi công. Tôi đã bay gần như cùng trời cuối đất. Và quả thật là môn Địa lí lúc bấy giờ đã phát huy tác dụng. Chỉ cần nhìn loáng một cái, tôi đã nhận ra ngay nước Trung Hoa hay là vùng A-ri-dô-na (Arizona). Điều đó thật có ích, nếu người ta lỡ lạc hướng bay vào ban đêm.
Cứ như thế tôi đã lớn lên, đã gặp vô khối những người lớn nghiêm túc. Tôi đã nhiều lần sống cùng với họ. Tôi từng nhìn họ rất gần. Điều đó vẫn không làm tôi nghĩ khác đi gì mấy.
Mỗi lần gặp ai có vẻ sáng láng một chút, tôi lại thử đưa cho họ xem bức tranh số 1 mà tôi luôn mang theo bên người. Tôi muốn biết phải chăng họ thật sự thông hiểu. Nhưng ai cũng phán: “Đây là cái mũ.”. Thôi thì tôi khỏi bàn đến những con trăn khổng lồ, khỏi cánh rừng hoang sơ, và khỏi cả sao trời. Tôi hạ mình xuống ngang tầm của họ. Tôi cùng họ kháo chuyện chơi bài, chuyện đánh gôn, chuyện chính trị, chuyện cra-vát. Và người lớn ấy thật hài lòng vì đã gặp một con người lễ độ đến vậy...
II
Tôi đã sống cô độc như thế, không có ai thật sự đáng nói chuyện, cho đến khi xảy ra một tai nạn trên sa mạc Sa-ha-ra (Sahara), cách đây sáu năm. Có gì đó bị vỡ trong động cơ. Và vì bên cạnh chẳng có ai, thợ máy không, hành khách cũng không, tôi đành tự mình xoay xở với công việc sửa chữa nhọc nhằn này. Với tôi, đó là chuyện sống còn. Tôi chỉ còn đủ nước uống cho tám ngày.
Đêm đầu tiên, tôi đã thiếp đi trên cát, giữa chốn hoang vu hiu quạnh không một bóng người. Tôi còn cô độc hơn cả một kẻ đắm tàu lênh đênh giữa đại dương mênh mông. Thế nên các bạn nghĩ xem tôi ngạc nhiên đến nhường nào, khi trời vừa hửng sáng, có một giọng nói lạ kì đã đánh thức tôi dậy. Có ai đó gọi tôi:
− Chú ơi! Làm ơn vẽ giùm cháu một con cừu!
− Hả?
– Nhờ chú vẽ giùm cháu một con cừu...
Tôi giật bắn người dậy như bị sét đánh. Tôi dụi mắt rồi nhìn lại. Trước mặt là một cậu bé dáng vẻ rất lạ thường đang nhìn tôi chăm chú. Dưới đây là bức chân dung đẹp nhất mà sau này tôi vẽ lại được về cậu. Nói thế nhưng bức vẽ của tôi so với cậu ngoài đời thì hãy còn thua xa lắm. Tuyệt nhiên đó không phải do lỗi của tôi. Người lớn đã làm tôi nản chí trong sự nghiệp hội hoạ tận từ độ sáu tuổi, và tôi nào có học vẽ gì khác ngoài những con trăn bụng đóng và trăn bụng mở đâu.
Tôi tròn mắt sững sờ nhìn cậu bé mới xuất hiện. Đừng quên rằng tôi đang ở giữa chốn hoang vu quạnh quẽ không một bóng người. Thế mà anh bạn nhỏ của tôi chẳng có vẻ gì là lạc đường hay mệt mỏi, không là người vì đói khát, cũng chẳng hề tỏ ra sợ sệt. Trông cậu không giống một em bé đi lạc giữa sa mạc hoang vu quạnh quẽ không một bóng người. Mãi tôi mới cất được tiếng, và nói với cậu bé:
– Nhưng cháu làm gì ở đây?
Cậu bé lặp lại một cách chậm rãi nhưng hết sức nghiêm túc:
– Chú làm ơn... Vẽ giùm cháu một con cừu...
Khi gặp điều bí hiểm quá sức tưởng tượng, ta không còn biết từ chối làm sao. Chuyện càng khó tin hơn nữa khi giữa chốn hoang liêu quạnh quẽ chết người như thế tôi lại lôi được từ trong túi ra một tờ giấy và một cây bút vẽ. Đến đây tôi mới sực nhớ ra rằng mình chỉ học Địa lí, Lịch sử, làm tính và ngữ pháp, nên bảo anh bạn nhỏ (với thái độ hơi cáu bẳn) rằng tôi không biết vẽ. Cậu bé từ tốn nói:
– Không sao cả. Xin vẽ giùm cháu một con cừu.
Vì chưa bao giờ vẽ cừu nên tôi vẽ lại cho cậu một trong hai bức vẽ của tôi. Bức con trăn bụng đóng. Và tôi sửng sốt khi nghe cậu trả lời:
− Không phải! Cháu không muốn một con voi bị trăn nuốt trong bụng. Con trăn rất nguy hiểm, còn con voi thì quá kềnh càng. Ở chỗ cháu rất nhỏ. Cháu muốn có một con cừu. Xin vẽ giùm cháu một con cừu.
Tôi đành vẽ theo ý cậu.
Cậu bé chăm chú quan sát, rồi nói:
– Không được! Con này bị bệnh rồi. Chú vẽ con khác đi.
Tôi lại vẽ.
Anh bạn nhỏ mỉm cười, vẻ rất độ lượng:
– Chú xem này... Đây là con cừu đực mất rồi. Nó có sừng...
Tôi lại vẽ tiếp.
Cậu bé vẫn một mực không chịu:
– Con này già quá. Cháu muốn một con cừu sống được thật lâu.
Đến đây thì tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa, vì còn phải sửa gấp cái máy, tôi quẹt nguệch ngoạc vài đường rồi đưa cho cậu bé:
– Đây là cái thùng. Con cừu của cháu ở trong đó.
Nhưng tôi thật không còn tin vào mắt mình nữa khi nhìn thấy vẻ mặt ông quan toà nhỏ rạng rỡ hẳn lên:
– Đây đúng là cái cháu muốn. Chú nghĩ có tốn nhiều cỏ cho con cừu này lắm không?
– Chi vậy?
– Vì ở chỗ cháu rất nhỏ...
– Chắc chắn sẽ đủ mà. Chú chỉ cho cháu con cừu nhỏ xíu.
Cậu bẻ nghiêng đầu ngắm nghía bức tranh:
– Đâu có nhỏ tới vậy... ! Nó ngủ rồi kìa...
Và như thế, tôi đã làm quen với hoàng tử bé. [...]
XXVII
Và bây giờ, dĩ nhiên, đã sáu năm trời trôi qua... Tôi chưa kể cho ai nghe câu chuyện này. Bạn bè khi gặp lại đã rất vui mừng thấy tôi trở về nguyên vẹn. Tôi buồn lắm nhưng bảo với họ: “Mệt quá...”.
Bây giờ, tôi đã phần nào nguôi ngoai. Có nghĩa là... không hoàn toàn thế. Nhưng tôi biết chắc rằng cậu đã trở về hành tinh của mình, bởi vì, bình minh hôm sau tôi đã không còn thấy thân thể của cậu. Một thân thể chẳng nặng nề gì mấy... Và ban đêm tôi thích lắng nghe sao trời. Giống như là năm trăm triệu cái lục lạc...
Nhưng còn có một điều bất thường xảy ra. Cái rọ mõm tôi vẽ cho hoàng tử bé, tôi đã quên cho nó một cái vòng da. Cậu sẽ không thể nào buộc nó vào mõm con cừu được. Nên tôi tự hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra trên hành tinh của cậu? Có thể là con cừu đã ăn mất bông hoa...".
Lúc này thì tôi tự nhủ: “Chắc chắn không! Hoàng tử bé đêm nào cũng đặt bông hoa trong lồng kính, và cậu trông chừng con cừu rất kĩ..”. Thế là tôi cảm thấy hạnh phúc. Và các ngôi sao đều cười hiền lành.
Lúc khác thì tôi nghĩ bụng: “Người ta cũng có lúc này lúc khác lơ đãng, và chỉ một lần là xong! Hôm nào đó, cậu quên mất cái lồng kính, hay con cừu thoát ra ngoài không một tiếng động giữa đêm khuya...”. Vậy là những chiếc lục lạc lại biến hết cả thành nước mắt...
Đó chính là một nỗi bí hiểm khôn cùng. Với các bạn, những người cũng yêu mến hoàng tử bé, lẫn với tôi, sự thể trong khắp vũ trụ này chẳng hề giống nhau, giữa việc ở một chốn nào đó không ai hay, một con cừu nào đó ta không biết, đã có ăn mất một bông hoa hồng hay không…
Hãy ngước nhìn bầu trời! Hãy tự hỏi: “Con cừu đã có ăn mất bông hoa hay không?”. Rồi bạn sẽ thấy tất cả đều thay đổi…
Và không một người lớn nào có thể hiểu được điều đó quan trọng đến thế!
Đối với tôi, đây là quang cảnh đẹp nhất và buồn nhất thế gian. Đó chính là quang cảnh đã thấy trong trang trước, nhưng tôi vẽ nó lại một lần nữa để các bạn nhớ rõ. Chính nơi đây, hoàng tử bé đã xuất hiện trên Trái Đất, rồi sau đó đã biến mất.
Hãy nhìn kĩ quang cảnh này để chắc chắn có thể nhận ra, nếu một ngày nào đó bạn đi du lịch châu Phi, trên sa mạc. Và nếu như bạn có thể ghé ngang qua đó, tôi xin bạn đừng vội vã, hãy cố đợi một chút ngay phía dưới ngôi sao! Nếu khi ấy có một cậu bé đi về phía bạn, nếu cậu cười, nếu cậu có mái tóc vàng, óng, nếu cậu không trả lời khi người ta hỏi cậu, bạn sẽ đoán ra ngay đó là ai. Khi ấy xin hãy giúp tôi! Đừng để tôi buồn đến vậy: hãy nhanh tay viết thư cho tôi biết là cậu đã trở lại…
(Trích Hoàng tử bé, Nguyễn Tấn Đại dịch, NXB Phụ nữ Việt Nam, Hà Nội 2022)
Những nội dung ở các chương I, II, XXVII đã kết hợp với nhau nhằm mục đích gì? (Chọn 3 đáp án)
Văn bản dưới đây là được tạo ra tự động từ nhận diện giọng nói trong video nên có thể có lỗi
- [âm nhạc]
- Chào mừng các em đến với khóa học Ngữ
- Văn lớp 8 của trang web
- [âm nhạc]
- olm.vn các bạn thân mến để khởi động cho
- bài học ngày hôm nay chúng ta sẽ cùng
- nhau Xem đoạn video và cho cô biết đoạn
- video gửi cho các bạn nhớ về tác phẩm
- văn học nào
- nhé
- [âm nhạc]
- đoạn phim vừa rồi đã gợi cho chúng ta
- nhớ đến tác phẩm Hoàng tử bé Hoàng tử bé
- của u Berry là cuốn sách của những giấc
- mơ Nhẹ Nhàng Và trong trẻo Nhưng có lẽ
- mỗi người khi đọc cuốn sách này sẽ sẽ có
- những cảm nhận khác nhau ứng với từng
- thời điểm khác nhau trong cuộc đời ở
- video bài học ngày hôm nay chúng ta sẽ
- tìm hiểu về văn bản trong mắt trẻ trích
- từ cuốn Hoàng Tử
- Bé bài học của chúng mình sẽ đi qua các
- nội dung chính như sau thứ nhất Tìm hiểu
- chung thứ hai Tìm hiểu chi tiết và phần
- thứ ba đó chính là tổng
- kết đầu tiên là phần tìm hiểu chung
- trong phần này chúng ta sẽ khái quát
- những kiến thức về tác giả và tác phẩm
- trước hết chúng ta sẽ đến với những kiến
- thức về tác giả
- antoan de sant esu sinh năm 1900 mất năm
- 1944 tại thành phố Lyon của Pháp trong
- một gia đình quý tộc tại địa phương Ông
- là một nhà văn và phi công Pháp nổi
- tiếng ông mất tích trong m chuyến bay ở
- Thế chiến thứ hai khi đang thu thập
- thông tin về quân đức tác phẩm của esu
- Berry thường tập trung vào đề tài Phi
- công hoặc Lấy cảm hứng từ những chuyến
- bay của chính tác giả ông đã Giải thưởng
- văn học Pháp femina vào năm
- 1931 một số tác phẩm chính của ông mà
- các bạn có thể tìm đọc như là chuyến Thư
- Miền Nam hay là thư gửi một con tin hay
- là cung thành vân vân về mặt tác phẩm
- đầu tiên chúng ta sẽ tìm hiểu về tác
- phẩm Hoàng Tử Bé theo các bạn thì dòng
- nào nói đúng về tác phẩm
- này Hoàng tử bé là câu chuyện được kể
- bằng lời của nhân vật tôi một phí công
- lớn lên trong cô độc vì xung quanh không
- ai hiểu được mình một tai nạn máy bay
- giữa sa mạc khiến người phi công làm
- quen với hoàng tử bé một cậu bé sống cô
- độc Trên tiểu hành tinh B612 cùng ba
- ngọn núi lửa và một bông hồng trước đó
- dù được cậu chăm sóc hết mức nhưng bông
- hồng vẫn tỏ thái độ khó chịu nên cậu qu
- quyết định du hành đến những hành tin
- khác để tìm kiếm một người bạn trải qua
- sáu cuộc gặp gỡ với những nhân vật kỳ lạ
- ở sáu hành tinh dọc đường đến hành tinh
- thứ bảy là trái đất thì cậu cách bạn với
- một con cáo sa mạc cũng đang lẻ lii và
- cô độc cáo khuyên Hoàng Tử Bé Hãy cứ yêu
- thương chính bông hoa mà cậu có trên
- hành tinh của mình thì cậu sẽ nhận ra ý
- nghĩa thực sự của cuộc đời mình đang
- sống sau một thời gian đồng hành và kể
- hết cho người phi công n nghe về cuộc
- hành trình trên Hoàng Tử Bé đã nói lời
- tạm biệt để quay trở về hành tinh b62
- với bông hoa của
- mình tiếp theo chúng ta sẽ tìm hiểu về
- văn bản trong mắt trẻ phần trích này bao
- gồm ba phần các bạn sẽ cùng với
- cô trả lời câu hỏi sau
- đây như chúng ta đã quan sát Trong bài
- đọc thì văn bản có ba chương và sau đây
- chúng ta sẽ tìm hiểu những nội dung
- tương ứng với tình chương chương thứ
- nhất nhân vật tôi nhớ lại kỷ niệm vẽ
- tranh hồi còn nhỏ của mình chương thứ
- hai là Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ của nhân vật
- tôi và cậu bé chương 27 là suy nghĩ của
- nhân vật tôi sau nhiều năm khi cậu bé
- trở lại hành tinh của mình bây giờ chúng
- ta sẽ cùng nhau Tóm tắt văn bản các bạn
- nhé
- nhân vật tôi từ bỏ ước mơ trở thành Hòa
- sĩ để làm một phi công cố trở thành một
- người sống không mơ mộng với những
- chuyện nhạt nhẽo trong thế giới của
- người lớn bất chợt lúc gặp tai nạn trên
- sa mạc những gì nhân vật tôi ngày xưa
- mong muốn người khác hiểu mình đã được
- như ý khi anh gặp hoàng tử bé cuộc gặp
- gỡ ấy đã cho anh rất nhiều ngạc nhiên
- Nhiều năm sau khi đã chia Tây Hoàng Tự
- Bé anh vẫn còn thấy đầy tiếc núi và mong
- gặp lại cậu
- ấy những nội dung này ở các chương 1 2
- 27 đã kết hợp với nhau nhằm mục đích
- g các chương này đã kết hợp với nhau
- nhằm mục đích tạo một sự gắn kết chặt
- chẽ trong cố truyện làm sáng tỏ vai trò
- của nhân vật Hoàng Tử Bé và góp phần thể
- hiện ý nghĩa của văn
- bản trước hết chúng ta
- thấy sự kết hợp của các
- chương đã giúp cho chúng ta thấy rõ sự
- gặp gỡ của nhận thức Tuổi Thơ phong phú
- đa dạng khơi gợi phần hồn nhiên tươi tắn
- vô tư Ngỡ Đã bị phui lấp theo thời sang
- trong nhân vật tôi Điều này đã tạo nên
- một sự gắn C chặt chẽ trong cố truyện
- Thứ hai là làm sáng tỏ vai trò của nhân
- vật Hoàng tử bé là một người tri kỷ đáng
- quý mà nhân vật tôi bất ngờ có được nhắc
- anh và cả người đọc về giá trị khuôn
- cùng của trí tưởng tượng trong thế giới
- tuổi thơ và cuối cùng như cô đã gợi ý
- Thì mục đích của việc kết hợp các chương
- này là góp phần thể hiện ý nghĩa của văn
- bản cụ thể đó là cần tôn trọng góc nhìn
- đe diện đối với một sự vật một hiện
- tượng về phương thức biểu đạt chính thì
- chúng ta có thể dễ dàng nhận biết phương
- thức biểu đạt chính của văn bản đó chính
- là tự
- sự văn bản trong mắt trẻ trích từ tiểu
- thuyết Hoàng tử bé của esu Berry vốn là
- một truyện viết cho thiếu nhi song mang
- những tư tưởng triết lý sâu sắc cuộc hội
- ngũ lý thú và Chia Tay Bất ngờ với hoàng
- tử bé không chỉ để lại trong nhân vật
- tôi bóng dáng dễ thương của cậu mà còn
- ghi dấu ấn sâu s đậm trong mỗi người
- những tình cảm trong sáng thấm thiết
- những hy vọng đẹp đẽ những giá trị tinh
- thần chân chính các bạn thân mến với
- những nội dung vừa rồi cô trò chúng mình
- sẽ tạm chia tay ở video ngày hôm nay
- trong video tiếp theo chúng ta sẽ đi vào
- phần tìm hiểu chi tiết nội dung và giá
- trị nghệ thuật của văn bản các bạn nhé
- bài học của chúng mình đến đây là hết
- rồi Xin chào và hẹn gặp lại tất cả các
- bạn trong video tiếp theo
- priew
- priew
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây