Trên thế giới này làm gì có một đất nước nào gọi là hòa bình cơ chứ? Trước khi độc lập, tự do, hạnh phúc trong cuộc sống vô lô vô nghĩ này thì đã có những người lính trẻ tuổi mà dũng cảm, sẵn sàng từ bỏ giảng đường, tri thức của bản thân để bảo vệ cho đồng bào, tổ quốc. Những người lính trẻ, còn nghịch ngợm, ngây ngô mà lại phải cầm súng bắn giặc, diệt giặc cho tổ quốc bình yên. Những người lính trẻ ngã xuống, dòng máu của các anh chảy xuống, chính những dòng máu đó của các anh đã góp phần tạo nên nền đỏ lá cờ tổ quốc Việt Nam. 

   Đến nay, cuộc sống của nước ta đã bình yên, độc lập, con cháu vô lo vô nghĩ, đất nước phát triển, hiện đại hơn rất nhiều. Đến ngày thương binh - liệt sĩ, cái ngày mà các cựu binh vui vẻ nhất, nhưng hôm nay, tôi lại bất ngờ thất vọng vì những người bạn của tôi đã không biết hôm nay là ngày gì trước câu hỏi của tôi. Tôi luôn mong rằng thế hệ trẻ ngày nay, phải có ý thức, tìm hiểu về cái chết cao cả để có họ sau này. Mãi mãi, câu nói này luôn khắc trong tim tôi : " Đời đời ghi nhớ công ơn của các anh hùng - liệt sĩ đã bảo vệ cho Việt Nam ta, để có được ngày hôm nay"