Bom đạn quân thù đâu ngăn nổi bước chân/Những gái trai quên mình đi cứu nước/Dâng tuổi trăng tròn cho con đường phía trước/Tiếng vọng núi sông - Chất chứa căm hờn .Vâng, những câu thơ ấy phải chăng như mang hơi thở của thời đại , của những chàng trai cô gái thanh niên xung phong anh hùng ? Và một trường hợp trong số hàng triệu những người con Việt Nam đã ngã xuống để bảo về đất nước vẫn gây xúc động , nhức nhối mỗi khi nhắc lại , đó chính là 10 cô gái ở ngã ba Đồng Lộc . Năm 1995 , khi đến Ngã ba Đồng Lộc, nhà thơ Vương Trọng viết bài thơ " Lời thỉnh cầu ở Nghĩa trang Đồng Lộc " để tưởng niệm mười cô gái trẻ ấy .Họ cũng chính là hiện thân của thanh niên xung phong Việt Nam , dù tuổi đời còn rất trẻ - mới chỉ độ 18 , đôi mươi . Nhưng trong những trái tim ấy lại đỏ rực sục sôi lòng căm thù giặc , tình yêu tổ quốc ; họ sẵn sàng bỏ lại tất cả để lên đường chiến đấu , " quyết tử vì tổ quốc quyết sinh " .Trong quá trình chiến đấu , những người chiến sĩ ấy phải đối mặt với vô vàn gian khổ : " Bữa ăn cuối cùng mười chị em không có gạo / Nắm mì luộc chia nhau rồi vác cuốc ra đường... Nằm xuống mộ rồi mái đầu chưa gội được " . Nhưng có lẽ tình yêu quê hương đất nước đã chiến thắng tất cả những khó khăn , đẩy lùi những sự sợ hãi . Trong mắt họ giờ đây chỉ có sự quyết tâm và kiên định với con đường mình đã chọn . Những người thanh niên ấy đã anh dũng chiến đấu tới giây phút cuối cùng để bảo vệ nơn " chôn rau cắt rốn " . Dũng cảm khi đối đầu với địch là vậy , ấy thế mà khi trở về đơn vị , hay những lúc nghỉ ngơi họ lại vô cùng lạc quan ,nhí nhảnh , cũng có những cảm xúc thương nhớ tới một ai ...Nhưng vì tình yêu đất nước , vậy nên họ đành gác lại những tình cảm riêng tư : Cần gì ư, lời ai hỏi trong chiều / Tất cả chưa có chồng và chưa ngỏ lời yêu . Không chỉ đẹp tính cách , họ còn đẹp ở cả trong tâm hồn . Hơn ai hết , họ hiểu được những nỗi khó khăn , vất vả mà một người lính , người chiến sĩ phải trải qua trong những ngày tháng tăm tối ấy . Họ trân trọng và thương cảm vô cùng với những người đồng đội dù không biết tên - đã mãi mãi nằm xuống nơi chiến trường , không một ai biết tới , đóng góp thân xác để giành sự tự do cho dân tộc : Mười bát nhang hương cắm thế đủ rồi / Còn hương nữa hãy dành phần cho đất / Ngã xuống nơi này đâu chỉ có chúng tôi / Bao xương máu mới làm nên Đồng Lộc / Lòng tưởng nhớ xin chia đều khắp / Như cỏ trong thung, như nắng trên đồi. 10 cô gái Đồng Lộc nói riêng , cũng như toàn bộ những thanh niên xung phong Việt Nam nói chung đã đóng góp to lớn tới sự độc lập , tự do của đất nước ngày nay . Biết bao người trong số họ đã mãi mãi không thể trở về với quê hương xứ sở , thế mới hiểu cái giá của sự tự do lớn tới nhường nào...nó đã phải đánh đổi bằng những giọt mồ hôi , nước mắt và xương máu của ông cha ta mới có được .Vậy nên chúng ta - những hậu bối sau này phải luôn ghi nhớ công ơn của các bậc cha anh ngày ấy , cũng như không ngừng nỗ lực để đưa đất nước sánh vai với các cường quốc năm châu , để không làm những cố gắng của bậc tiền bối trở nên vô ích .