Duy04072012

Giới thiệu về bản thân

Mình học kém mong các bn giúp đỡ!
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Thế sao m vào làm đ** gì

Bài thơ Mẹ là lời của người con, bộc lộ cảm xúc xót xa thương cảm khi thấy mẹ ngày một già đi, tuổi cao sức yếu, không còn khỏe mạnh minh mẫn như ngày xưa. Bao nỗi đắng cay, buồn vui cuộc đời của mẹ đều được miếng trầu cau chứng kiến. Nhà thơ Đỗ Trung Lai đã chọn hình ảnh cây cau để ví von so sánh với mẹ là một phát hiện khá tinh tế, nhiều biểu cảm, không chỉ về hình thể bên ngoài mà cả sự sâu lắng bấm đốt thời gian thân phận của một đời người. Mẹ thì bao mong mỏi nhưng rồi thời gian khắc nghiệt như một quy luật luân hồi muôn đời: “Lưng mẹ còng rồi - Cau thì vẫn thẳng” và “Cau - ngọn xanh rờn, Mẹ - đầu bạc trắng”. Hai sắc màu trái ngược nhau, hai hình dáng tương phản nhau tạo ra một ám ảnh cho tiếng thơ tiếng lòng quặn bao nỗi thắt khi “Cau gần với trời - Mẹ thì gần đất”. Chỉ qua hình ảnh miếng cau: “Một miếng cau khô - Khô gầy như mẹ” cũng đủ bao cảm thông héo hắt khi “Con nâng trên tay - Không cầm được lệ”. Hai chữ “nâng” và “cầm” đều chỉ động thái của tình cảm. Nếu “nâng” trang trọng kính trọng biết bao thì “cầm” lại nén bao đắng cay bấy nhiêu. Từng cặp biểu cảm được song hành tạo ra bao chất chứa, lời ít mà vọng xa. Chính đây cũng là sự vận động cảm xúc của bài thơ “Mẹ” dồn nén để buột ra câu cảm thán mang âm hưởng điệu hành trong thơ văn cổ: “Ngẩng trời hỏi vậy - Sao mẹ ta già”. Câu hỏi tự vấn đất trời cũng chính là tự vấn lòng mình. Thơ đã chạm được đến nỗi người, cõi người vừa đăm đăm vừa trống trải. Một sự cô đơn ngỡ như vô vọng: “Không một lời đáo - Mây bay về xa”. Như vậy, bài thơ là nỗi xót xa thưởng cảm của người con trước hình ảnh gầy guộc già nua của mẹ theo năm tháng.

Đổi 15p=1/4h

Trung bình mỗi phút cô Lan đi là:

2.4:1/4=9.6(km)

Đáp số 9.6(km)

Xin tick ạ

Bài thơ Đêm Mưa của Tô Hoàn là một tác phẩm xuất sắc thể hiện sự hòa quyện giữa thiên nhiên và tâm hồn con người, được tác giả khéo léo truyền tải qua cảm xúc và hình ảnh đầy lãng mạn. Qua bài thơ, Tô Hoàn không chỉ miêu tả một đêm mưa bình thường mà còn là một sự diễn đạt sâu sắc những cảm xúc ẩn giấu trong lòng tác giả khi đối diện với sự trầm lắng và mênh mang của thiên nhiên. Từ đó, người đọc cảm nhận được tâm hồn nhạy cảm của tác giả, khi đứng trước khung cảnh đêm mưa lại không khỏi bồi hồi, suy tư.

 

Mưa là một đề tài phổ biến trong văn học, thường được dùng để khắc họa những cảm xúc buồn bã, u ám, nhưng trong bài thơ Đêm Mưa, Tô Hoàn đã tạo nên một không gian mưa với những cảm xúc đặc biệt. Đêm mưa được miêu tả không chỉ đơn thuần là sự vật mà còn là một phần của thế giới nội tâm, là một "người bạn" có thể lắng nghe và chia sẻ. Qua từng dòng thơ, hình ảnh mưa trong đêm hiện lên như một biểu tượng của sự tĩnh lặng, của dòng chảy thời gian, và cũng là của những xúc cảm sâu kín.

 

Khung cảnh đêm mưa được mở ra qua những âm thanh, ánh sáng và chuyển động tự nhiên của mưa. Âm thanh của mưa rơi trên mái nhà, trên lá cây, vọng lại một cách êm đềm và trầm lắng. Những hạt mưa rơi không chỉ tác động vào thế giới vật chất mà còn dội vào lòng người, khiến tâm hồn tác giả lắng đọng, hòa cùng nhịp đập của thiên nhiên. Tác giả miêu tả mưa với những cảm nhận sâu sắc, tinh tế, để người đọc cũng có thể nghe thấy tiếng mưa và cảm nhận được không khí của đêm tối, tạo nên một không gian huyền bí, trầm lắng.

 

Trong bài thơ, đêm mưa không đơn giản chỉ là một hiện tượng thời tiết, mà là một biểu tượng cho tâm trạng của tác giả. Mưa như gợi nhắc về những kỷ niệm, về nỗi cô đơn và sự trầm tư của người trong đêm tối. Tô Hoàn thể hiện tâm trạng của mình qua từng câu chữ, như gửi gắm tâm sự và nỗi lòng vào từng hạt mưa. Đêm mưa trở thành bức tranh phản ánh cảm xúc, là nơi để tác giả giải bày những suy tư, những nỗi niềm khó tỏ cùng ai.

 

Những cảm xúc ấy được diễn tả một cách tinh tế qua hình ảnh đêm mưa, là sự đối diện giữa tác giả và thế giới nội tâm của mình. Tác giả như tự vấn, như đắm chìm vào dòng suy nghĩ, để rồi nhận ra những điều thật giản đơn nhưng sâu sắc. Đêm mưa gợi lên một nỗi buồn nhẹ nhàng, không phải nỗi buồn đau khổ mà là sự trầm ngâm, tĩnh lặng trước cuộc sống.

 

Một trong những điểm đặc sắc của Đêm Mưa là nghệ thuật miêu tả phong phú, tinh tế của Tô Hoàn. Tác giả đã tạo nên một bức tranh sống động của đêm mưa, với những hình ảnh thiên nhiên được miêu tả tỉ mỉ, gợi cảm. Hình ảnh mưa rơi, tiếng mưa đêm được khắc họa bằng ngôn ngữ đơn giản nhưng đầy nhạc điệu, khiến người đọc có thể cảm nhận được những cung bậc của mưa.

 

Sự tài tình trong ngôn ngữ của Tô Hoàn còn thể hiện qua cách ông sử dụng các biện pháp nghệ thuật như ẩn dụ, so sánh, tạo nên chiều sâu cho hình ảnh mưa đêm. Đối với Tô Hoàn, mưa không chỉ là âm thanh, mà còn là một biểu tượng cho những cảm xúc đan xen, là nơi để ông lắng nghe lòng mình và tìm lại những khoảnh khắc yên bình trong cuộc sống. Mưa đêm, với Tô Hoàn, là một giai điệu của thiên nhiên, và qua những câu thơ của ông, người đọc cũng có thể cảm nhận được nhịp đập ấy.

 

Bài thơ Đêm Mưa không chỉ miêu tả cảnh vật mà còn là lời tự sự của tác giả. Qua đêm mưa, tác giả thể hiện những trăn trở về cuộc sống, về thân phận và sự hữu hạn của con người trước vũ trụ bao la. Đêm mưa không chỉ là một đêm mưa, mà là một phần của hành trình đi tìm kiếm sự tĩnh lặng trong tâm hồn. Nó là khoảnh khắc mà tác giả nhận ra sự nhỏ bé của mình, nhưng đồng thời cũng là niềm kiêu hãnh khi được sống và cảm nhận thiên nhiên một cách sâu sắc.

 

Qua hình ảnh đêm mưa, Tô Hoàn cũng gửi gắm thông điệp về sự gắn bó giữa con người và thiên nhiên. Con người có thể tìm thấy sự an ủi, động viên trong lòng thiên nhiên. Đêm mưa, với tiếng rì rầm của mưa, với bóng tối bao phủ, chính là khoảnh khắc mà con người có thể đối diện với chính mình, để rồi tìm thấy niềm an ủi, sự bình yên giữa dòng đời xô bồ.

 

Bài thơ Đêm Mưa của Tô Hoàn là một tác phẩm sâu lắng, thể hiện cái nhìn tinh tế của tác giả về thiên nhiên và cuộc sống. Đêm mưa trong thơ Tô Hoàn không chỉ là một hiện tượng tự nhiên mà còn là một hình tượng nghệ thuật, là không gian để tác giả gửi gắm những nỗi niềm riêng, cũng như tạo nên những cảm xúc lắng đọng trong lòng người đọc. Qua bài thơ, chúng ta không chỉ cảm nhận được cái đẹp của đêm mưa mà còn hiểu thêm về tâm hồn nhạy cảm và sâu sắc của tác giả khi đứng trước những biến chuyển của thiên nhiên.