Ánh Dương
Giới thiệu về bản thân
Suốt cả tuần nay, chiều nào đi học về, em cũng sang nhà bác chơi với em Bom- anh họ của em
Anh Bom mới được 1 tuổi, hiện vẫn đang bẹ tập đi, tập nói. Trông anh vừa dáng yêu, lại còn đáng yêu, lai ngoan ngoãn, nên cả nhà ai cũng yêu. Anh trông nhỏ bé lắm. Khi đứng lên chỉ cao bằng đầu gối em mà thôi. Anh được bố mẹ yêu thương, ông bà chăm sóc chu đáo nên bụ bẫm, khấu khỉnh lắm. Khuôn mặt em tròn, hai má phúng phính. Đôi mắt to tròn, đen lay láy. những viên chân châu quý hiếm chắc cũng chẳng thẻ nào đẹp và sáng ngời như mắt Bom. Trên đầu em mới có lưa thưa những sợi tóc ngắn, nhưng trong cũng ra dáng lắm rồi. Xinh nhất là hàm răng sữa của em ấy. Đó là vài cái răng nhỏ xinh xinh như hạt bắp. Thế mà em cũng nhai giỏi lắm rồi.
Tay, chân của anh Bom ngắn,nhỏ nhưng cầm trên tren tay cũng chắc phếp. Nhìn ở cổ tay, cổ chân của em ấy là những cái ngấn rất yêu. Bà ngoại thương yêu, mua cho em cái kiềng bạc để đeo. Mỗi khi em huơ tay huơ chân, chúng lại rung rinh thoe. Em thích nhất là nắm tay Bom chạm vào má em, rồi thơm lên má. Những lúc ấy, bé cười khành khạch, tít hết cả mặt .
Vì còn bé, mỗi ngày việc của Bom cũng chỉ là ăn và ngủ và chơi với mọi người. Nhưng dao này, em ấy lại có thêm một việc khác quan trọng không kém, là tập đi và tập nói. Việc đó trở thành niêm vui lớn của cả nhà. Chỉ cần Bom bập bẹ gọi tiếng mẹ, tiếng anh, tiếng cậu là cả nhà cười vang. Và khi dãn được bé đi một đoạn đường ngắn, là ai cũng sung sướng, bế bỗng Bom lên mà thơm lấy thơm để.
Em thực sự yêu quý Bom lắm. Nhìn ngày thêm khoẻ mạnh, biếu nói nhiều từ hơn, đi vững hơn mà em cảm thấy vui sướng vô cùng. Em mong rằng, Bom sẽ hay ăn chóng lớn, để có thể cùng đi học cùng em, đi chơi thật là vui.
Suốt cả tuần nay, chiều nào đi học về, em cũng sang nhà bác chơi với em Bom- anh họ của em
Anh Bom mới được 1 tuổi, hiện vẫn đang bẹ tập đi, tập nói. Trông anh vừa dáng yêu, lại còn đáng yêu, lai ngoan ngoãn, nên cả nhà ai cũng yêu. Anh trông nhỏ bé lắm. Khi đứng lên chỉ cao bằng đầu gối em mà thôi. Anh được bố mẹ yêu thương, ông bà chăm sóc chu đáo nên bụ bẫm, khấu khỉnh lắm. Khuôn mặt em tròn, hai má phúng phính. Đôi mắt to tròn, đen lay láy. những viên chân châu quý hiếm chắc cũng chẳng thẻ nào đẹp và sáng ngời như mắt Bom. Trên đầu em mới có lưa thưa những sợi tóc ngắn, nhưng trong cũng ra dáng lắm rồi. Xinh nhất là hàm răng sữa của em ấy. Đó là vài cái răng nhỏ xinh xinh như hạt bắp. Thế mà em cũng nhai giỏi lắm rồi.
Tay, chân của anh Bom ngắn,nhỏ nhưng cầm trên tren tay cũng chắc phếp. Nhìn ở cổ tay, cổ chân của em ấy là những cái ngấn rất yêu. Bà ngoại thương yêu, mua cho em cái kiềng bạc để đeo. Mỗi khi em huơ tay huơ chân, chúng lại rung rinh thoe. Em thích nhất là nắm tay Bom chạm vào má em, rồi thơm lên má. Những lúc ấy, bé cười khành khạch, tít hết cả mặt .
Vì còn bé, mỗi ngày việc của Bom cũng chỉ là ăn và ngủ và chơi với mọi người. Nhưng dao này, em ấy lại có thêm một việc khác quan trọng không kém, là tập đi và tập nói. Việc đó trở thành niêm vui lớn của cả nhà. Chỉ cần Bom bập bẹ gọi tiếng mẹ, tiếng anh, tiếng cậu là cả nhà cười vang. Và khi dãn được bé đi một đoạn đường ngắn, là ai cũng sung sướng, bế bỗng Bom lên mà thơm lấy thơm để.
Em thực sự yêu quý Bom lắm. Nhìn ngày thêm khoẻ mạnh, biếu nói nhiều từ hơn, đi vững hơn mà em cảm thấy vui sướng vô cùng. Em mong rằng, Bom sẽ hay ăn chóng lớn, để có thể cùng đi học cùng em, đi chơi thật là vui.
Suốt cả tuần nay, chiều nào đi học về, em cũng sang nhà bác chơi với em Bom- anh họ của em
Anh Bom mới được 1 tuổi, hiện vẫn đang bẹ tập đi, tập nói. Trông anh vừa dáng yêu, lại còn đáng yêu, lai ngoan ngoãn, nên cả nhà ai cũng yêu. Anh trông nhỏ bé lắm. Khi đứng lên chỉ cao bằng đầu gối em mà thôi. Anh được bố mẹ yêu thương, ông bà chăm sóc chu đáo nên bụ bẫm, khấu khỉnh lắm. Khuôn mặt em tròn, hai má phúng phính. Đôi mắt to tròn, đen lay láy. những viên chân châu quý hiếm chắc cũng chẳng thẻ nào đẹp và sáng ngời như mắt Bom. Trên đầu em mới có lưa thưa những sợi tóc ngắn, nhưng trong cũng ra dáng lắm rồi. Xinh nhất là hàm răng sữa của em ấy. Đó là vài cái răng nhỏ xinh xinh như hạt bắp. Thế mà em cũng nhai giỏi lắm rồi.
Tay, chân của anh Bom ngắn,nhỏ nhưng cầm trên tren tay cũng chắc phếp. Nhìn ở cổ tay, cổ chân của em ấy là những cái ngấn rất yêu. Bà ngoại thương yêu, mua cho em cái kiềng bạc để đeo. Mỗi khi em huơ tay huơ chân, chúng lại rung rinh thoe. Em thích nhất là nắm tay Bom chạm vào má em, rồi thơm lên má. Những lúc ấy, bé cười khành khạch, tít hết cả mặt .
Vì còn bé, mỗi ngày việc của Bom cũng chỉ là ăn và ngủ và chơi với mọi người. Nhưng dao này, em ấy lại có thêm một việc khác quan trọng không kém, là tập đi và tập nói. Việc đó trở thành niêm vui lớn của cả nhà. Chỉ cần Bom bập bẹ gọi tiếng mẹ, tiếng anh, tiếng cậu là cả nhà cười vang. Và khi dãn được bé đi một đoạn đường ngắn, là ai cũng sung sướng, bế bỗng Bom lên mà thơm lấy thơm để.
Em thực sự yêu quý Bom lắm. Nhìn ngày thêm khoẻ mạnh, biếu nói nhiều từ hơn, đi vững hơn mà em cảm thấy vui sướng vô cùng. Em mong rằng, Bom sẽ hay ăn chóng lớn, để có thể cùng đi học cùng em, đi chơi thật là vui.
Suốt cả tuần nay, chiều nào đi học về, em cũng sang nhà bác chơi với em Bom- anh họ của em
Anh Bom mới được 1 tuổi, hiện vẫn đang bẹ tập đi, tập nói. Trông anh vừa dáng yêu, lại còn đáng yêu, lai ngoan ngoãn, nên cả nhà ai cũng yêu. Anh trông nhỏ bé lắm. Khi đứng lên chỉ cao bằng đầu gối em mà thôi. Anh được bố mẹ yêu thương, ông bà chăm sóc chu đáo nên bụ bẫm, khấu khỉnh lắm. Khuôn mặt em tròn, hai má phúng phính. Đôi mắt to tròn, đen lay láy. những viên chân châu quý hiếm chắc cũng chẳng thẻ nào đẹp và sáng ngời như mắt Bom. Trên đầu em mới có lưa thưa những sợi tóc ngắn, nhưng trong cũng ra dáng lắm rồi. Xinh nhất là hàm răng sữa của em ấy. Đó là vài cái răng nhỏ xinh xinh như hạt bắp. Thế mà em cũng nhai giỏi lắm rồi.
Tay, chân của anh Bom ngắn,nhỏ nhưng cầm trên tren tay cũng chắc phếp. Nhìn ở cổ tay, cổ chân của em ấy là những cái ngấn rất yêu. Bà ngoại thương yêu, mua cho em cái kiềng bạc để đeo. Mỗi khi em huơ tay huơ chân, chúng lại rung rinh thoe. Em thích nhất là nắm tay Bom chạm vào má em, rồi thơm lên má. Những lúc ấy, bé cười khành khạch, tít hết cả mặt .
Vì còn bé, mỗi ngày việc của Bom cũng chỉ là ăn và ngủ và chơi với mọi người. Nhưng dao này, em ấy lại có thêm một việc khác quan trọng không kém, là tập đi và tập nói. Việc đó trở thành niêm vui lớn của cả nhà. Chỉ cần Bom bập bẹ gọi tiếng mẹ, tiếng anh, tiếng cậu là cả nhà cười vang. Và khi dãn được bé đi một đoạn đường ngắn, là ai cũng sung sướng, bế bỗng Bom lên mà thơm lấy thơm để.
Em thực sự yêu quý Bom lắm. Nhìn ngày thêm khoẻ mạnh, biếu nói nhiều từ hơn, đi vững hơn mà em cảm thấy vui sướng vô cùng. Em mong rằng, Bom sẽ hay ăn chóng lớn, để có thể cùng đi học cùng em, đi chơi thật là vui.
1. Bản vẽ này rất đẹp
2. Ban thân tôi là một người hài hước
Chủ ngữ là: Đoạn đường dành riêng cho dân bản tôi đi về .
Vị ngữ là: phải vượt qua một con suối to.