Đinh Thị Kim Chi
Giới thiệu về bản thân
Câu 1: Thể loại của văn bản là truyện ngắn.
Câu 2: Phương thức biểu đạt chính của văn bản là tự sự.
Câu 3: Biện pháp tu từ được sử dụng trong câu văn “Khi anh gặp chị, thì đôi bên đã là cảnh xế muộn chợ chiều cả rồi, cũng dư dãi mà lấy nhau tự nhiên” là ẩn dụ. Hình ảnh “cảnh xế muộn chợ chiều” ẩn dụ cho cuộc đời đã vào lúc xế chiều, ám chỉ hai nhân vật đã qua tuổi thanh xuân và không còn nhiều hy vọng hay lựa chọn trong cuộc sống. Cách miêu tả này làm nổi bật sự cam chịu và hoàn cảnh khắc nghiệt của nhân vật, cũng như tình cảnh éo le và thiếu lựa chọn của họ.
Câu 4: Nội dung của văn bản phản ánh cuộc sống nghèo khó, cực nhọc, và đầy bất hạnh của gia đình chị Duyện, với những xung đột giữa hai vợ chồng vì sự túng thiếu, sự chịu đựng của các con, và cả những nỗi đau, mất mát khi cái nghèo đã đẩy họ đến bi kịch.
Câu 5: Chi tiết em ấn tượng nhất là khi anh Duyện cõng xác con về, bộc lộ tình thương đau đớn. Chi tiết này thể hiện nỗi khổ cùng cực của người nghèo và tình cảm cha con dù trong hoàn cảnh bi thương.
**Câu 1:**
Trong truyện ngắn *Nhà nghèo* của Tô Hoài, bé Gái hiện lên là một nhân vật đầy ám ảnh, biểu tượng cho sự khốn khó và bất hạnh của trẻ em trong cảnh nghèo đói. Từ nhỏ, bé Gái đã phải chịu đựng cuộc sống cơ cực, thiếu thốn vật chất, lại phải chứng kiến những trận cãi vã, bạo lực giữa cha mẹ. Bên cạnh đó, em phải làm những công việc nhọc nhằn như người lớn, như đi bắt nhái để góp vào bữa ăn cho gia đình. Tình cảnh này khiến bé Gái trở nên già dặn, dù vẫn còn mang nét hồn nhiên trẻ thơ như khi cười toe toét khoe giỏ nhái đầy với mẹ. Nhưng bi kịch xảy đến khi bé Gái bị rắn cắn và qua đời trong sự bất lực của người cha, khiến người đọc xót xa cho số phận của em. Hình ảnh bé Gái là một lời lên án mạnh mẽ về sự khổ cực của những đứa trẻ trong gia đình nghèo, nơi tuổi thơ bị tước đoạt và sự sống mong manh như sợi chỉ.
---
**Câu 2:**
Bạo lực gia đình là vấn đề nhức nhối, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của trẻ em hiện nay. Trẻ em lớn lên trong môi trường bạo lực không chỉ chịu những tổn thương về thể xác mà còn bị hủy hoại về tinh thần. Các em có thể hình thành những nỗi sợ hãi, thiếu cảm giác an toàn, và trở nên tự ti hoặc thù ghét người khác. Về lâu dài, trẻ có thể gặp khó khăn trong việc xây dựng mối quan hệ xã hội, thiếu kỹ năng kiểm soát cảm xúc, hoặc thậm chí trở thành nạn nhân hoặc kẻ gây bạo lực khi trưởng thành. Hơn nữa, việc sống trong môi trường căng thẳng, bạo lực cũng khiến trẻ khó tập trung học tập, giảm khả năng phát triển trí tuệ và thậm chí mất niềm tin vào gia đình – nơi lẽ ra phải là chỗ dựa an toàn nhất. Để giải quyết tình trạng này, cần có sự can thiệp của xã hội, các tổ chức và chính sách bảo vệ trẻ em, giáo dục phụ huynh về trách nhiệm và những ảnh hưởng tiêu cực của bạo lực gia đình. Quan trọng nhất, mỗi gia đình cần nhận thức rõ rằng trẻ em là mầm non của tương lai, cần được yêu thương và bảo vệ. Bằng cách ngăn chặn bạo lực gia đình, chúng ta không chỉ bảo vệ các em mà còn xây dựng một xã hội lành mạnh, nơi mọi đứa trẻ được phát triển trong môi trường an toàn và hạnh phúc.