Lê Thị Linh Đan
Giới thiệu về bản thân
Em ngồi xuống trên một cái rễ đa to như bắp chân người lớn nghỉ xả hơi cho đỡ mệt. Nhìn quanh gốc cây, những chiếc rễ đa chằng chịt đan quyện vào nhau, nổi lên trên mặt đất như những con trăn hoa nằm hóng gió. Cái gốc của nó năm sáu đứa chúng em nối tay nhau mới ôm xuể được. Thân cây cao độ bốn mét với vô vàn nhánh. Các nhánh lớn lại đẻ ra nhiều cành nên tán lá đa xoè ra phủ kín một khoảng đất rộng, ước chừng đến cả trăm người ngồi dưới vẫn con thấy thoáng mát. Những chiếc lá xanh thẫm hình bầu dục to như bàn tay người lớn khép kín. Lá to, lá nhỏ, tầng tầng, lớp lớp tạo ra một vóm lá dày đặc xanh um, nắng mưa khó lòng lọt qua được. Trên tán lá xanh cao vời vợi ấy lũ chim sáo, chào mào, chìa vôi … kéo về hàng đàn, tha hồ thi nhau ca hát.
Đất nước Việt Nam ta nằm ở vùng nhiệt đới gió mùa, thiên nhiên ban tặng chúng ta nhiều loại trái ngọt hoa thơm. Mỗi một loại quả lại có hương vị, hình dáng khác nhau, tạo nên sự đa dạng, phong phú. Một trong những loại quả được yêu thích bởi sự thơm ngọt của mảnh đất nhiệt đới đầy nắng và gió đó chính là cây chuối. Cây chuối là loài cây quen thuộc đối với đời sống của nhân dân Việt Nam, gắn bó máu mủ với con người.
Cây chuối là niềm tự hào của đất mẹ, của thiên nhiên Việt Nam và của những vùng quê Việt Nam. Nó vô tư cống hiến hết mình, gắn bó từ đời sống vật chất đến đời sống tinh thần của bao thế hệ con người Việt Nam. Hình ảnh bụi chuối xanh xanh sau vườn, cây chuối đầu hè, nải chuối trong mâm ngũ quả ngày Tết trên bàn thờ cúng tổ tiên là những hình ảnh đẹp và bình dị nhất, gắn liền với tuổi thơ và kí ức của những người con xa quê.Cây chuối từ lâu đã trở thành một phần quan trọng không thể thiếu trong đời sống của người dân Việt Nam. Nhắc đến cây chuối là như nhắc đến cả hồn cốt của tâm hồn người Việt.Em không biết cây được trồng từ bao giờ và ai đã trồng nhưng khi em nhìn thấy, cây đã cao tới hai mét. Thân cây to như cái cột đình, màu nâu bạc phếch, các lớp bẹ mọc chồng lên nhau, theo từng lớp, từng lớp bao phủ phần ruột bên trong. Xung quanh cây chuối mẹ là những cây chuối con như những đứa con đang quây quần bên người mẹ. Rễ cây cắm sâu xuống lòng đất để hút chất dinh dưỡng nuôi cây.
Phía trên, tàu lá chuối như chiếc quạt khổng lồ. Mặt trước màu xanh biếc, mặt sau nhạt hơn, như được phủ một lớp phấn. Cuống lá xanh nõn, có những đường vân thanh mảnh. Hoa chuối như búp măng, tim tím đỏ. Buồng chuối to, dài, nải đầu to, các nải sau nhỏ dần, úp sát vào nhau. Nải chuối như những đôi bàn tay đang mở ra, vẫy gọi người tới thưởng thức. Những quả chuối cong cong như lưỡi liềm. Khi chưa chín, chuối có màu xanh như màu lá, bên trong chưa đầy nhựa và hơi cưng cứng. Vậy mà khi chín, chuối vàng rộm, lốm đốm trứng cuốc. Quả chuối chín ăn rất ngon, ngọt và chứa nhiều vitamin rất tốt cho sức khỏe. Cắn một miếng chuối chín, vị ngọt thơm lan tỏa khắp nơi, làm em chỉ muốn ăn mãi.
Chuối là loài cây không bỏ đi một thứ gì. Thân cây chuối bà em thường dùng làm thức ăn cho gia súc. Lá chuối khi còn tươi mẹ em hay dùng để gói giò, khi lá khô lại dùng để gói bánh gai, bánh mật. Em thích nhất món nộm hoa chuối do dì em hay làm. Cái vị thanh thanh, mát mát, giòn giòn ấy khiến em không sao quên được. Và đặc biệt nhất, mỗi năm Tết đến, mẹ em đều tự tay ra vườn, chọn lấy một nải chuối xanh đẹp nhất để bày lên bàn thờ gia tiên như bày tỏ mong muốn một năm mới may mắn, hạnh phúc và sum vầy. Khi chuối đã chín, bà hạ lộc và chia cho chúng em ăn. Mẹ em thì có thể sáng tạo ra rất nhiều món ngon tuyệt vời như mứt chuối, bánh chuối, chè chuối,…
Em rất yêu quý cây chuối. Vào mỗi cuối tuần, em thường cùng mọi người trong gia đình tưới nước, vun gốc để cây luôn xanh tốt. Em hứa sẽ luôn chăm sóc cho cây thật tốt để cây luôn là một phần không thể thiếu trong gia đình em.
Tuy Băng không muốn nhưng em vẫn phải làm.
Tuy nhà nghèo nhưng Lan học rất giỏi.
Trong tuổi học sinh của mỗi chúng ta, ai cũng có những kỷ niệm không thể nào quên với thầy cô giáo cũ đã từng dạy dỗ mình. Đó là những kỷ niệm gắn bó, những kỷ niệm thiêng liêng khắc sâu trong trái tim trí nhớ của mỗi chúng ta, theo chúng ta tới suốt cuộc đời của mình.
Với tôi, tôi có một kỷ niệm không bao giờ có thể phai mờ, một kỷ niệm sâu sắc suốt đời không thể quên với người thầy đáng kính nhất của cuộc đời mình. Thầy không chỉ là người thầy dạy dỗ tôi con chữ, trí tuệ mà còn là người cha dìu dắt tôi trong những ngày bỡ ngỡ tới trường, trong lúc còn ngơ ngác chưa hiểu hiểu sự đời.
Đó chính là thầy giáo dạy tôi những năm tiểu học. Một kỷ niệm vô cùng đẹp về thầy giáo chủ nhiệm của mình, khi tôi lần đầu ngây thơ, ngỡ ngàng bước chân vào lớp một với biết bao nhiêu lạ lẫm, mới mẻ, biết bao cảm xúc bồi hồi, khi tất cả với tôi đều mới mẻ, thầy cô giáo mới, bạn bè mới…
Trong ngày trọng đại của đời mình, sau khi lễ khai giảng kết thúc tất cả học sinh đều được phân công về lớp của mình để học buổi học đầu tiên. Một buổi học vô cùng ý nghĩa. Và để gặp gỡ trao đổi với giáo viên chủ nhiệm làm quen với bạn bè của mình, ngôi nhà mới sẽ theo chúng ta trong những năm tiểu học.
Khi thầy Hoàn bước vào, trông dáng người nhanh nhẹn hoạt bát của thầy, nhìn nụ cười ấm áp ấy tự dưng tôi có cảm giác thầy thật gần gũi thân thuộc tựa như ba mình ở nhà. Trên mái tóc thầy đã có đôi sợi bạc, thể hiện sự nhọc nhằn của thời gian sương gió.
Khuôn mặt thầy vô cùng quắc thước, trên bàn tay cầm phấn có nhiều nếp năm thể hiện việc thầy phải vất vả vì học sinh nhiều.
Thầy bước đi trên bục giảng, tự giới thiệu về mình, rồi ra hiệu cho chúng tôi giữ trật tự, thầy kể về những điểm thầy thích những gì thầy mong chờ ở chúng tôi. Thầy cũng sẽ là thầy giáo chủ nhiệm chúng tôi trong năm năm tiểu học.
Giọng thầy du dương ấm áp cho chúng tôi một cảm giác vô cùng gần gũi thân thuộc, trong ngày đầu tiên tới trường tôi luôn ấn tượng bởi vẻ gần gũi giản dị thân thiện của thầy, khác hẳn với những gì tôi thường tưởng tượng về thầy cô giáo ở trường tiểu học nghiêm nghị, xa cách. Sau khi thầy bắt đầu viết những chữ cái đầu tiên để đưa chúng tôi vào một thế giới mới thì cũng là lúc tôi biết tới chữ viết trong cuộc đời mình.
Tôi mở vở bắt đầu cầm bút, tô theo nét vẽ có sẵn trong cuốn tập tô, những chữ viết đầu tiên run run, khiến tôi vô cùng lo lắng, xiên xẹo. Tôi sợ mình sẽ bị thầy mắng nên nét chữ càng quýnh quáng lại với nhau.
Thấy vậy, thầy Hoàn vội vàng tới và nắm lấy tay tôi rồi từ từ đưa tay tôi theo nét chữ khiến tôi tự tin hơn hẳn, những chữ viết sau dần dần đẹp hơn, rồi cho tới khi tôi tự tin viết thì thầy mới buông bàn tay tôi ra.
Nhìn khuôn mặt phúc hậu của thầy khiến tôi vô cùng cảm thấy ấm áp, nó thật gần gũi và thân thiết biết bao, khuôn mặt đó cứ bên cạnh tôi cho cả khi ngủ nó cũng vào trong giấc mơ của tôi.
Buổi học đầu tiên của tôi với người thầy đáng kính mà tôi không bao giờ quên đó chính là thầy Hoàn, người đã dạy cho tôi những nét chữ đầu đời biến tôi từ một kẻ không biết gì thành một con người cái gì cũng biết.
Công lao trời biển của thầy tôi luôn ghi khắc trong tim không bao giờ quên. Nó cũng giống như câu danh ngôn “Ngọc không mài không sáng, người không học không tài” mà thầy đã tặng chúng tôi trước khi chia tay mái trường tiểu học thân thương đó.
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."
Trường em thấp thoáng sau những tán cây đại thụ: những rặng xà cừ cao tít, tán lá sum suê rinh theo gió, những cây phượng với rực rỡ sắc đỏ khi vào hè và đặc biệt đó là cây bàng với tán bàng rộng khắp trải bóng mát khi hè về, và không biết từ bao giờ cây bàng đã trở thành người bạn thân thiết với lũ trẻ chúng em.
Từ khi bước chân vào mái trường thân yêu này, cây bàng đã ở đó đứng hiên ngang trước sân, trải qua bao mùa mưa gió và em cũng lớn dần lên còn cây bàng thì càng già đi. Thân bàng xù xì những ụ, nhưng to và vững chắc. Gốc bàng nổi hằn những cái rễ to lên trên mặt đất. Em từng hỏi mẹ tại sao rễ bàng lại to và oằn đến thế mẹ nói đó là sức nặng của thời gian, của nắng mưa gió bão, chúng phải oằn mình chống cự để cây bàng có thể xanh tốt như bây giờ.
Cây bàng luôn làm em thích thú mỗi khi lỡ nhìn ra cửa sổ,cái màu xanh mướt khi mùa xuân gần qua mùa hè gần tới làm dịu mắt em. Tán bàng rỗng che ngợp cả nắng mùa hè tạo thành chiếc ô dù màu xanh thiên nhiên mà em có thể chơi thỏa thích dưới sân cùng các bạn. Các bạn nam thì bắn bi dưới gốc, các bạn nữ chơi chuyền chắt hay nhảy dây. Tất cả đều cười vui vẻ và khoái trí dưới sân. Còn em thích ngắm nhìn những tia nắng xuyên qua kẽ lá tinh nghịch đùa giỡn trốn tìm cùng nhau.
Mùa đông tới cây bàng lại trở về dáng vẻ khẳng khiu. Khi mà những chiếc lá đỏ ối rụng gần hết, làn gió mùa heo hút thổi qua, chỉ còn vài chiếc lá đỏ còn lại trơ trọi và đơn độc, lũ học trò chúng em vẫn nô nghịch dưới gốc bàng nhưng em biết cây bàng phải chịu đựng lạnh giá mùa đông, chiếc áo ấm xanh mướt đã chẳng còn nữa.
Quả bàng xanh, quả bàng chín….. lấp ló sau tán lá. Lũ trẻ chúng em thích ăn quả bàng ngọt thơm đặc biệt là bàng nếp thì còn ngậy và bùi nữa.
Cây bàng đã cùng chúng em lớn lên cùng chúng em vui đùa, cùng chúng em học ngày qua ngày. Nghỉ hè sân trường vắng một mình cây bàng đứng trơ trọi. Gió tinh nghịch làm rung rinh tán lá. Hay cây bàng già đang đứng cười hiền và vẫy chào tạm biệt chúng em hẹn sau một kì nghỉ dài gặp lại. Em sẽ rất nhớ cây bàng già ấy.
5 từ nhé bạn