rgtb

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của rgtb
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)
22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!" 

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!" 

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"22 tháng 7 2019 lúc 9:16

 

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

22 tháng 7 2019 lúc 9:16  

 Trên chiếc tàu thủy rời cảng Li-vơ-pun hôm ấy tôi gặp  một cậu bé tên là Ma-ri-ô khoảng 12 tuổi. Tàu nhổ neo được một lúc thì Ma-ri-ô quen một tôi. Ma ri ô lớn hơn tôi 1 chút . Lúc đó tôi cũng  đang trên đường về nhà và rất vui vì sắp được gặp lại bố mẹ. Ma-ri-ô không kể gì về mình. Lúc ấy hình như cậu ấy rất buồn .

      Đêm xuống, lúc chia tay, Ma-ri-ô định chúc tôi ngủ ngon thì một ngọn sóng lớn ập tới, xô cậu ngã dúi. Tôi hoảng hốt chạy lại.Tôi quỳ xuống bên Ma-ri-ô, lau máu trên trán bạn, rồi dịu dàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mái tóc băng cho bạn.

     Cơn bão dữ dội bất ngờ nổi lên. Những đợt sóng khủng khiếp phá thủng thân tàu, nước phun vào khoang như vòi rồng. Hai tiếng đồng hồ trôi qua... Con tàu chìm dần, nước ngập các bao lơn. Quang cảnh thật hỗn loạn.

     Ma-ri-ô và tôi , hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. AI đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, tôi  sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng tôi thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa.Tôi bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Tôi bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

sai roiiiiiiiiiii

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

sai roiiiiiiiiiiii