Phạm Thanh Thủy

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Phạm Thanh Thủy
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

E đk nhận giải thưởng cuộc thi "Viết cảm nhận về sai lầm của e trong quá khứ" ạ 

E đk nhận giải thưởng cuộc thi " Viết cảm nhận của em về sai lầm trg quá khứ" bằng chuyển khoản ạ 

Em đăng ký nhận thưởng của câu lạc bộ 

E đăng ký nhận thưởng của câu lạc bộ bằng 1 dây đeo Olm

E đăng kí nộp bài qua zalo cho cô Hoài 

Em:  Phạm thanh thủy

Lớp:9B

Trường tiểu học và Trung học cơ sở Đông Hoàng

Trong cuộc sống không ai là chưa một lần mắc lỗi. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại lần đó, em vẫn thấy xẩu hổ và hối hận vô cùng. Ngày đó em vẫn còn là một cô nhóc lớp 8 ngây ngô, dại dột.

 

Hồi ấy, em vốn là một học sinh giỏi môn Ngữ văn của lớp. Bài kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm cao khiến cô giáo rất hài lòng. Mỗi lần được gọi lên phát biểu, em đều trả lời chuẩn xác trước con mắt thán phục của bạn bè. Có một lần trong giờ Văn ôn tập, em đã không học bài. Tối hôm trước đó, trên ti vi chiếu một bộ phim hoạt hình mà em rất thích, em đã xem đến quên cả thời gian. Đến khi hết phim thì đã 10 giờ mất rồi. Thế rồi em chủ quan, nghĩ rằng mình đã có điểm kiểm tra miệng rồi nên cô sẽ không gọi nữa đâu. Chính bởi vậy nên tôi đã yên tâm đi ngủ.

 

Nhưng rồi hôm sau đến lớp, có một chuyện bất ngờ đã xảy ra, hôm ấy lớp em kiểm tra 15 phút. Em ngơ ngác, ngồi im như bất động. Bạn Hà linh bên cạnh phải nhắc nhở; “Chép đề bài đi kìa!” Tiết kiểm tra hôm ấy như kéo dài vô tận. Em cứ viết rồi lại xóa. Vì lo sợ nên đầu óc cứ rối cả lên, không nghĩ được cái gì. Thời gian đã hết, em nộp bài mà lòng cứ thấp thỏm, lo âu mãi.

 

Tuần sau, cô giáo trả bài. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay cô để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 5, tim tôi thắt lại. Rồi không để cho ai kịp nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên để che giấu bao nhiêu bối rối trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Ăn nói làm sao với cô, với bạn, với bố mẹ bây giờ? Em quay cuồng lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý. Cô giáo gọi điểm vào sổ. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh xướng to: Tám ạ! Cô gọi tiếp bạn khác. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ chắc cô giáo sẽ không để ý đâu vì có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!

 

Trên đường đi học về, em cứ suy nghĩ mãi, nghĩ về những tràng vỗ tay, những lời khen ngợi chân thành, vẻ hài lòng và tự hào của cha mẹ… Tất cả những điều ấy vô tình khơi dậy sự day dứt và xấu hổ trong tôi. Em không xứng đáng với sự kì vọng đó. Tối hôm ấy, em trằn trọc cả đêm không ngủ được, nỗi ân hận cứ bám theo tôi. Và thế là em đã quyết định sẽ thú nhận tất cả và xin lỗi cô giáo.

 

 

Ngày hôm sau đến lớp, em đã gặp cô và trình bày rõ mọi việc, xin lỗi cô và nói sẽ chấp nhận mọi hình phạt. Cứ tưởng sẽ bị cô mắng và kỉ luật, ấy vậy mà cô chỉ nhẹ nhàng nhìn, xoa đầu tôi và nói: “Cuộc đời này không ai là không mắc sai lầm cả. Quan trọng là ta phải biết nhận ra và sửa đổi lỗi lầm của mình. Cô hy vọng đây là một bài học cho em và mong em sẽ không tái phạm nữa.” em vô cùng biết ơn cô vì cô đã tha thứ cho mình.

 

Đến bây giờ, tuy chuyện đã xảy ra khá lâu rồi, thời gian đã đẩy lùi chúng vào dĩ vãng nhưng nỗi ân hận và xấu hổ vẫn luôn bám theo tôi. Em luôn ghi nhớ và coi đó là một bài học quý báu cho mình. Em tự nhủ sẽ không bao giờ mắc lại lỗi lầm đó một lần nữa.

Em : Phạm thanh thủy

Lớp:9B

Trong cuộc sống không ai là chưa một lần mắc lỗi. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại lần đó, em vẫn thấy xẩu hổ và hối hận vô cùng. Ngày đó em vẫn còn là một cô nhóc lớp 8 ngây ngô, dại dột.

 

Hồi ấy, em vốn là một học sinh giỏi môn Ngữ văn của lớp. Bài kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm cao khiến cô giáo rất hài lòng. Mỗi lần được gọi lên phát biểu, em đều trả lời chuẩn xác trước con mắt thán phục của bạn bè. Có một lần trong giờ Văn ôn tập, em đã không học bài. Tối hôm trước đó, trên ti vi chiếu một bộ phim hoạt hình mà em rất thích, em đã xem đến quên cả thời gian. Đến khi hết phim thì đã 10 giờ mất rồi. Thế rồi em chủ quan, nghĩ rằng mình đã có điểm kiểm tra miệng rồi nên cô sẽ không gọi nữa đâu. Chính bởi vậy nên tôi đã yên tâm đi ngủ.

 

Nhưng rồi hôm sau đến lớp, có một chuyện bất ngờ đã xảy ra, hôm ấy lớp em kiểm tra 15 phút. Em ngơ ngác, ngồi im như bất động. Bạn Hà linh bên cạnh phải nhắc nhở; “Chép đề bài đi kìa!” Tiết kiểm tra hôm ấy như kéo dài vô tận. Em cứ viết rồi lại xóa. Vì lo sợ nên đầu óc cứ rối cả lên, không nghĩ được cái gì. Thời gian đã hết, em nộp bài mà lòng cứ thấp thỏm, lo âu mãi.

 

Tuần sau, cô giáo trả bài. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay cô để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 5, tim tôi thắt lại. Rồi không để cho ai kịp nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên để che giấu bao nhiêu bối rối trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Ăn nói làm sao với cô, với bạn, với bố mẹ bây giờ? Em quay cuồng lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý. Cô giáo gọi điểm vào sổ. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh xướng to: Tám ạ! Cô gọi tiếp bạn khác. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ chắc cô giáo sẽ không để ý đâu vì có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!

 

Trên đường đi học về, em cứ suy nghĩ mãi, nghĩ về những tràng vỗ tay, những lời khen ngợi chân thành, vẻ hài lòng và tự hào của cha mẹ… Tất cả những điều ấy vô tình khơi dậy sự day dứt và xấu hổ trong tôi. Em không xứng đáng với sự kì vọng đó. Tối hôm ấy, em trằn trọc cả đêm không ngủ được, nỗi ân hận cứ bám theo tôi. Và thế là em đã quyết định sẽ thú nhận tất cả và xin lỗi cô giáo.

 

 

Ngày hôm sau đến lớp, em đã gặp cô và trình bày rõ mọi việc, xin lỗi cô và nói sẽ chấp nhận mọi hình phạt. Cứ tưởng sẽ bị cô mắng và kỉ luật, ấy vậy mà cô chỉ nhẹ nhàng nhìn, xoa đầu tôi và nói: “Cuộc đời này không ai là không mắc sai lầm cả. Quan trọng là ta phải biết nhận ra và sửa đổi lỗi lầm của mình. Cô hy vọng đây là một bài học cho em và mong em sẽ không tái phạm nữa.” em vô cùng biết ơn cô vì cô đã tha thứ cho mình.

 

Đến bây giờ, tuy chuyện đã xảy ra khá lâu rồi, thời gian đã đẩy lùi chúng vào dĩ vãng nhưng nỗi ân hận và xấu hổ vẫn luôn bám theo tôi. Em luôn ghi nhớ và coi đó là một bài học quý báu cho mình. Em tự nhủ sẽ không bao giờ mắc lại lỗi lầm đó một lần nữa 

E cảm ơn cô và thầy Thọ ạ 

E muốn nhận hình thức tiền mặt ạ