Phạm Ngọc Bảo Chi
Giới thiệu về bản thân
Perhaps the most amazing gift of this life when fatigue is to find the childhood flashback.
I remember about my childhood, is the time chasing candy Ad bike towed to the steam loss, eating slowly bit by bit to try to prolong the taste of it. As the toy grabbed three picking leaves clustered in cooking, are the long strings package tomorrow ngoang box sneaky hidden for fear of being scolded, as the days to accumulate money to buy breakfast only a comic book, is sometimes three times playful romp that went down to a broken leg.
I remember in my childhood, the days are filled with sunshine, is singing rhyme sung in the summer meetings, the first is said to lie to ride, is the process of growing up between the earth itself long wide sky, and bringing with them the desire to step into life.
I remember about my childhood, is the time to catch the wind direction vane raised, is the time to play hide and seek and chase lost amid the busy streets do not find the way back, as the bike wobbled reps bleeding down weeping with thuong.Toi hiccups worth remembering my childhood, the days are so much fun, as well as what material deprivation, when even candies may also sometimes bite with friends split in half, to just a few hundred smoldering snacking pleasure as well have the whole world, when the children's day gift is just a couple of pieces of candy and a notebook writing but still excited, looking forward to.
I remember in my childhood, the time had been carefree, can live surrounded calm among people, but not tired and bear more responsibility gong stand on own feet its like now.
And so everyone's childhood, the days are not cracks, but the process has raised the cry tingled, laughter poured, with both of the young and foolish sad, skin wounds mixed with blood and tears. But, in retrospect it all, and that is happiness itself is fun.
Those older we tend want to recall things over, especially the memories of the past. Because each recall how, we will be more motivated to overcome all the difficulties of the present, to realize that all things are going through, so she continues to be a page diary in the past.
Those older we tend want to recall memories from the childhood years. Because whenever fatigue or despair, stumbling or depressed, those childhood memories segment is like as wonderful sedative, to help them feel as found on the peaceful landing.
Time still goes by and gradually bring my entire youth gone, even the childhood memories will become a silence and was honed by thousands of the world.
What was your childhood? Has been a period of growing up like? Do you remember?
Perhaps the most amazing gift of this life when fatigue is to find the childhood flashback.
I remember about my childhood, is the time chasing candy Ad bike towed to the steam loss, eating slowly bit by bit to try to prolong the taste of it. As the toy grabbed three picking leaves clustered in cooking, are the long strings package tomorrow ngoang box sneaky hidden for fear of being scolded, as the days to accumulate money to buy breakfast only a comic book, is sometimes three times playful romp that went down to a broken leg.
I remember in my childhood, the days are filled with sunshine, is singing rhyme sung in the summer meetings, the first is said to lie to ride, is the process of growing up between the earth itself long wide sky, and bringing with them the desire to step into life.
I remember about my childhood, is the time to catch the wind direction vane raised, is the time to play hide and seek and chase lost amid the busy streets do not find the way back, as the bike wobbled reps bleeding down weeping with thuong.Toi hiccups worth remembering my childhood, the days are so much fun, as well as what material deprivation, when even candies may also sometimes bite with friends split in half, to just a few hundred smoldering snacking pleasure as well have the whole world, when the children's day gift is just a couple of pieces of candy and a notebook writing but still excited, looking forward to.
I remember in my childhood, the time had been carefree, can live surrounded calm among people, but not tired and bear more responsibility gong stand on own feet its like now.
And so everyone's childhood, the days are not cracks, but the process has raised the cry tingled, laughter poured, with both of the young and foolish sad, skin wounds mixed with blood and tears. But, in retrospect it all, and that is happiness itself is fun.
Those older we tend want to recall things over, especially the memories of the past. Because each recall how, we will be more motivated to overcome all the difficulties of the present, to realize that all things are going through, so she continues to be a page diary in the past.
Those older we tend want to recall memories from the childhood years. Because whenever fatigue or despair, stumbling or depressed, those childhood memories segment is like as wonderful sedative, to help them feel as found on the peaceful landing.
Time still goes by and gradually bring my entire youth gone, even the childhood memories will become a silence and was honed by thousands of the world.
What was your childhood? Has been a period of growing up like? Do you remember?
Perhaps the most amazing gift of this life when fatigue is to find the childhood flashback.
I remember about my childhood, is the time chasing candy Ad bike towed to the steam loss, eating slowly bit by bit to try to prolong the taste of it. As the toy grabbed three picking leaves clustered in cooking, are the long strings package tomorrow ngoang box sneaky hidden for fear of being scolded, as the days to accumulate money to buy breakfast only a comic book, is sometimes three times playful romp that went down to a broken leg.
I remember in my childhood, the days are filled with sunshine, is singing rhyme sung in the summer meetings, the first is said to lie to ride, is the process of growing up between the earth itself long wide sky, and bringing with them the desire to step into life.
I remember about my childhood, is the time to catch the wind direction vane raised, is the time to play hide and seek and chase lost amid the busy streets do not find the way back, as the bike wobbled reps bleeding down weeping with thuong.Toi hiccups worth remembering my childhood, the days are so much fun, as well as what material deprivation, when even candies may also sometimes bite with friends split in half, to just a few hundred smoldering snacking pleasure as well have the whole world, when the children's day gift is just a couple of pieces of candy and a notebook writing but still excited, looking forward to.
I remember in my childhood, the time had been carefree, can live surrounded calm among people, but not tired and bear more responsibility gong stand on own feet its like now.
And so everyone's childhood, the days are not cracks, but the process has raised the cry tingled, laughter poured, with both of the young and foolish sad, skin wounds mixed with blood and tears. But, in retrospect it all, and that is happiness itself is fun.
Those older we tend want to recall things over, especially the memories of the past. Because each recall how, we will be more motivated to overcome all the difficulties of the present, to realize that all things are going through, so she continues to be a page diary in the past.
Those older we tend want to recall memories from the childhood years. Because whenever fatigue or despair, stumbling or depressed, those childhood memories segment is like as wonderful sedative, to help them feel as found on the peaceful landing.
Time still goes by and gradually bring my entire youth gone, even the childhood memories will become a silence and was honed by thousands of the world.
What was your childhood? Has been a period of growing up like? Do you remember?
dịch nghĩa là như thế á bạn
Tiếng anh chứ bn sao lại học tiếng pháp đc
(thực chất tiếng pháp=tiếng anh chior khác pháp âm thôi)
đổi 2m80cm=280cm
nếu 286 m vải thì may được ít nhất 1 bộ quần áo
vì may 1 bộ hết 280cm vải nên số m vải dư là
286-280=6(m vải )
vậy nếu có 286 m vải thì may được 1 bộ quần áo và còn dư 6m vải
Tham khảo:
Cứ vào những mùa thu lá rụng , ở nước Pháp xa xôi tôi lại nhớ về Việt Nam ngày còn kháng chiến, nhớ về đứa cháu thân yêu đã hi sinh mà tôi thường gọi bằng cái tên trìu mến : ‘ Lượm’!
Hai chú cháu tôi quen nhau tình cờ như một sự sắp đặt thú vị ở phố Hàng Bè, Thành phố Huế. Thoạt nhìn cái dáng loắt choắt, gầy gầy, đôi chân thoăn thoắt như nhún nhẩy, cái đầu nghênh nghênh, tự cao, kiêu hãnh, tôi đoán ngay, đây là một cậu bé nhanh nhẹn, hoạt bát liền bắt chuyện làm quen như công việc thường nhật của một nhà Cách mạng. Chú bé cởi mở dẫn tôi đi trên cánh đồng thơm mùa lúa chín vừa huýt sáo vừa nhảy nhót như chú chim chích hồn nhiên và vô tư. Khẽ khàng đến mức độ cẩn trọng, từ tốn, cậu bé nắm tay tôi đi nhè nhẹ: ‘Chú Tố Hữu biết không, con đường hai chú cháu mình đang đi chính là con đường tắt tới đồn Mang Cá – nơi cháu đang làm việc. Cháu thường xuyên đi lien lac qua con đường này nên cứ chiều chiều lại được nghe tiếng chim đa đa hót vui ơi là vui ! Còn thích hơn cả ở nhà ấy chứ !’
Nhìn cái cách Lượm kể lể mới đáng yêu làm sao, chẳng khác gì một đứa trẻ lần đầu tập đọc, hai má đỏ ửng như trái bồ quân , híp mí cười ngộ nghĩnh :’ Thôi ! Chào đồng chí ‘
Cậu bé mãi lúc một xa theo cái bong nhỏ tung tăng chiếc xắc và mũ ca lô đội lệch bên đầu. Cách cái ngày tôi gặp Lượm không xa thì khoảng đầu tháng sáu, dưới chiến khu có gửi lên cho tôi một bức thư mà mới thoáng qua dòng đầu tôi đã không kìm được nước mắt : ‘Lượm ! Cháu tôi !’. Trong một lần đưa thư khẩn cấp, mọi người đều ra chiến dịch, Lượm đành phải nhận trách nhiệm của một chiến sĩ đưa thư nhỏ tuổi. Cậu bé bỏ thư vào bao và mỉm cười hạnh phúc như niềm tự hào được đi đánh trận. Mặc bom, mặc đạn, cứ thế đường ta đi, sợ chi cái chết. Cậu bé chạy như bay trên con đường quê một màu lúa chin tay giữ chặt chiếc xắc bên mình. Thế rồi….’Lượm !’ Tôi nghẹn ngào không nói nên lời : Lượm đã hi sinh !
Ngay cả khi lìa khỏi trần đời, tay em vẫn nắm chặt bức thư như hình ảnh một chiến sĩ quyết tâm bảo vệ đến cùng nền độc lập của dân tộc. Trên cánh đồng dường như vẫn phảng phất trong hương sữa lời cậu bé nói với tôi như lần đầu gặp mặt : hồn nhiên, vô tư, nhí nhảnh. Giờ đâu còn hình ảnh Lượm của ngày xưa, đâu còn chú chim chích như ngày nào vừa huýt sáo, vừa nhảy nhót trên đồng.
Cái chết của Lượm như một ngòi sung thúc dục nhân dân ta chiến đấu và bảo vệ Tổ quốc. Lượm mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi về một chiến sĩ nhỏ tuổi gan dạ, dũng cảm, quên đi cái ‘tôi’ của mình để bảo vệ cái ‘tôi’ lớn hơn. Đó là cái ‘tôi’ của Việt Nam trước bạn bè thế giới.
Tham khảo:
Cứ vào những mùa thu lá rụng , ở nước Pháp xa xôi tôi lại nhớ về Việt Nam ngày còn kháng chiến, nhớ về đứa cháu thân yêu đã hi sinh mà tôi thường gọi bằng cái tên trìu mến : ‘ Lượm’!
Hai chú cháu tôi quen nhau tình cờ như một sự sắp đặt thú vị ở phố Hàng Bè, Thành phố Huế. Thoạt nhìn cái dáng loắt choắt, gầy gầy, đôi chân thoăn thoắt như nhún nhẩy, cái đầu nghênh nghênh, tự cao, kiêu hãnh, tôi đoán ngay, đây là một cậu bé nhanh nhẹn, hoạt bát liền bắt chuyện làm quen như công việc thường nhật của một nhà Cách mạng. Chú bé cởi mở dẫn tôi đi trên cánh đồng thơm mùa lúa chín vừa huýt sáo vừa nhảy nhót như chú chim chích hồn nhiên và vô tư. Khẽ khàng đến mức độ cẩn trọng, từ tốn, cậu bé nắm tay tôi đi nhè nhẹ: ‘Chú Tố Hữu biết không, con đường hai chú cháu mình đang đi chính là con đường tắt tới đồn Mang Cá – nơi cháu đang làm việc. Cháu thường xuyên đi lien lac qua con đường này nên cứ chiều chiều lại được nghe tiếng chim đa đa hót vui ơi là vui ! Còn thích hơn cả ở nhà ấy chứ !’
Nhìn cái cách Lượm kể lể mới đáng yêu làm sao, chẳng khác gì một đứa trẻ lần đầu tập đọc, hai má đỏ ửng như trái bồ quân , híp mí cười ngộ nghĩnh :’ Thôi ! Chào đồng chí ‘
Cậu bé mãi lúc một xa theo cái bong nhỏ tung tăng chiếc xắc và mũ ca lô đội lệch bên đầu. Cách cái ngày tôi gặp Lượm không xa thì khoảng đầu tháng sáu, dưới chiến khu có gửi lên cho tôi một bức thư mà mới thoáng qua dòng đầu tôi đã không kìm được nước mắt : ‘Lượm ! Cháu tôi !’. Trong một lần đưa thư khẩn cấp, mọi người đều ra chiến dịch, Lượm đành phải nhận trách nhiệm của một chiến sĩ đưa thư nhỏ tuổi. Cậu bé bỏ thư vào bao và mỉm cười hạnh phúc như niềm tự hào được đi đánh trận. Mặc bom, mặc đạn, cứ thế đường ta đi, sợ chi cái chết. Cậu bé chạy như bay trên con đường quê một màu lúa chin tay giữ chặt chiếc xắc bên mình. Thế rồi….’Lượm !’ Tôi nghẹn ngào không nói nên lời : Lượm đã hi sinh !
Ngay cả khi lìa khỏi trần đời, tay em vẫn nắm chặt bức thư như hình ảnh một chiến sĩ quyết tâm bảo vệ đến cùng nền độc lập của dân tộc. Trên cánh đồng dường như vẫn phảng phất trong hương sữa lời cậu bé nói với tôi như lần đầu gặp mặt : hồn nhiên, vô tư, nhí nhảnh. Giờ đâu còn hình ảnh Lượm của ngày xưa, đâu còn chú chim chích như ngày nào vừa huýt sáo, vừa nhảy nhót trên đồng.
Cái chết của Lượm như một ngòi sung thúc dục nhân dân ta chiến đấu và bảo vệ Tổ quốc. Lượm mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi về một chiến sĩ nhỏ tuổi gan dạ, dũng cảm, quên đi cái ‘tôi’ của mình để bảo vệ cái ‘tôi’ lớn hơn. Đó là cái ‘tôi’ của Việt Nam trước bạn bè thế giới.