Nhân vật thầy Bản trong bài đọc "Thầy giáo dạy vẽ của tôi" của Xuân Quỳnh khiến em vô cùng xúc động, thầy rất tận tâm với nghiệp nhưng lại không may mắn trên con đường sáng tạo.
Trước hết thầy Bản hiện lên là một người học trường danh tiếng "Thầy là một trong những họa sĩ học khóa đầu tiên trường cao đẳng mỹ thuật Đông Dương. Bạn học của thầy, hầu hết đều đã trở thành những họa sĩ có tên tuổi, có người nổi tiếng ở cả nước ngoài, riêng thầy Bản chỉ là một giáo viên dạy vẽ bình thường ở một trường cấp hai." Thầy làm nghề với niềm say mê, luôn ân cần, tỉ mỉ cho học sinh từng li từng tí: "Thầy dạy rất ân cần, tỉ mỉ, chỉ bảo cho chúng tôi từng li, từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ".
Trong cuộc sống riêng tư, thầy Bản cũng là một người có nhiều bất hạnh. Vợ con thầy đều đã mất từ lâu. Niềm vui duy nhất của thầy giờ đây chỉ còn là công việc và học trò. "Chúng tôi đều quý và thương thầy". Và những cô, cậu học trò lớp Năm này đã có một cách biểu lộ tình yêu thương với thầy vừa hồn nhiên lại vừa độc đáo. Khi biết thầy có một bức tranh tham dự triển lãm mỹ thuật thành phố, các em đã kéo nhau đến xem. Nhưng "So với những bức tranh to lớn trang trọng khác, bức tranh của thầy thật bé nhỏ. Mọi người đi lướt qua, chẳng ai để ý tới bức tranh của thầy". Và họ đã quyết định làm một việc "liều lĩnh" mong đem lại niềm vui cho thầy đó là thi nhau ghi cảm tưởng với nội dung ngợi ca bức tranh của thầy. Quả nhiên, những lời nhận xét đã nhen lên chút hơi ấm hạnh phúc giữa một cuộc đời dài đằng đẵng của một thầy giáo già không vợ con, không thành đạt. "Hôm sau thầy Bản đến lớp. Bối rối vì cảm động, thầy báo tin: - Các em ạ, bức tranh ở triển lãm của tôi cũng được một số người thích…".
Như vậy, thầy không phải là một nghệ sĩ nổi tiếng như các bạn của thầy, nhưng hình ảnh về người thầy đôn hậu, khiêm nhường, tận tụy luôn sáng mãi trong lòng học sinh.
Hãy