Phạm Minh Vũ
Giới thiệu về bản thân
Con Vẹt Xanh
Một hôm, trong vườn nhà Tú, cậu phát hiện một con vẹt nhỏ bị thương ở cánh. Thấy vẹt tội nghiệp, Tú quyết định chăm sóc cho nó. Anh của Tú cho biết vẹt có khả năng bắt chước tiếng người, điều này khiến Tú rất háo hức muốn nghe vẹt nói.
Sau khi đi học về, Tú chạy ngay đến bên con vẹt. Khi nhận ra Tú, vẹt nhảy nhót há mỏ đòi ăn. Tú vừa cho ăn, vừa nựng như nựng trẻ con:
- Vẹt à, dạ!
Vẹt xù lông cổ, rụt đầu, nhưng không thành tiếng dạ. Tuy vậy, Tú vẫn vui vẻ khen ngợi:
- Giỏi lắm!
Bỗng nhiên, anh của Tú gọi:
- Tú ơi!
Tú phụng phịu đáp lại:
- Cái gì?
Anh Tú hỏi thêm, và Tú buồn bực lẩm bẩm:
- Kêu chi kêu hoài!
Lần nào cũng vậy, Tú đều phụng phịu khi đang chơi với vẹt. Thời gian trôi qua, con vẹt lớn lên, lông xanh óng ả, biết huýt sáo nhưng vẫn chưa nói được tiếng nào.
Một ngày, khi Tú gọi:
- Vẹt à!
Và bất ngờ, vẹt đáp lại bằng giọng the thé:
- Cái gì?
Tú vui mừng khôn xiết, nhảy lên reo hò. Cậu khoe khắp nơi về thành tích này. Hôm sau, bạn bè đến chơi, Tú hãnh diện gọi:
- Vẹt à, dạ!
Vẹt lại đáp:
- Cái gì?
Các bạn cười ầm lên, và Tú cảm thấy tự hào nhưng cũng hơi bối rối. Sau đó, Tú ngồi lặng thinh khi bạn bè ra về. Cậu nhớ lại những lần đã trả lời anh mình một cách hờn dỗi và cằn nhằn “Kêu chi kêu hoài”.
Lúc này, Tú hối hận vô cùng, chỉ mong có cơ hội để nói “dạ” thật to, thật lễ phép với anh. Con vẹt nhìn Tú, dường như cũng hiểu được điều đó, xù lông cổ, rụt đầu, gù một cái nghe như tiếng "Dạ!".
Trong bài đọc, các cơ quan, tổ chức được liệt kê bao gồm:
- Tổ chức Y tế Thế giới (WHO)
- Liên Hợp Quốc