Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Trong lòng mẹ - Phần 2 SVIP
Lưu ý: Ở điểm dừng, nếu không thấy nút nộp bài, bạn hãy kéo thanh trượt xuống dưới.
Bạn phải xem đến hết Video thì mới được lưu thời gian xem.
Để đảm bảo tốc độ truyền video, OLM lưu trữ video trên youtube. Do vậy phụ huynh tạm thời không chặn youtube để con có thể xem được bài giảng.
Nội dung này là Video có điểm dừng: Xem video kết hợp với trả lời câu hỏi.
Nếu câu hỏi nào bị trả lời sai, bạn sẽ phải trả lời lại dạng bài đó đến khi nào đúng mới qua được điểm dừng.
Bạn không được phép tua video qua một điểm dừng chưa hoàn thành.
Dữ liệu luyện tập chỉ được lưu khi bạn qua mỗi điểm dừng.
Bài giảng giúp học sinh tìm hiểu văn bản ở 2 vấn đề:
- Những cảm xúc, suy nghĩ về mẹ của nhân vật Hồng khi phải xa cách và khi được gặp mẹ
- Bài học cuộc sống được gợi ra từ câu chuyện
TRONG LÒNG MẸ
[...] Gần đến ngày giỗ đầu thầy tôi, mẹ tôi ở Thanh Hoá vẫn chưa về. Trong đó nghe đâu mẹ tôi đi bán bóng đèn và những phiên chợ chính còn bán cả vàng hương nữa. Tôi nói “nghe đâu” vì tôi thấy người ta nhắn tin rằng mẹ và em tôi xoay ra sống bằng cách đó.
Một hôm, cô tôi gọi tôi đến bên, cười hỏi:
- Hồng! Mày có muốn vào Thanh Hoá chơi với mợ mày không?
Tưởng đến vẻ mặt rầu rầu và sự hiền từ của mẹ tôi, và nghĩ đến cảnh thiếu thốn một tình thương yêu ủ ấp từng phen làm tôi rớt nước mắt, tôi toan trả lời có. Nhưng, nhận ra những ý nghĩa cay độc trong giọng nói và trên nét mặt khi cười rất kịch của cô tôi kia, tôi cúi đầu không đáp. Vì tôi biết rõ, nhắc đến mẹ tôi chỉ có ý gieo rắc vào đầu óc tôi những hoài nghi để tôi khinh miệt và ruồng rẫy mẹ tôi, một người đàn bà đã bị cái tội là goá chồng, nợ nần cùng túng quá, phải bỏ con cái đi tha hương cầu thực. Nhưng đời nào tình thương yêu và lòng kính mến mẹ tôi lại bị những rắp tâm tanh bẩn xâm phạm đến... Mặc dầu non một năm ròng mẹ tôi không gửi cho tôi lấy một lá thư, nhắn người thăm tôi lấy một lời và gửi cho tôi lấy một đồng quà.
Tôi cũng đã cười đáp lại cô tôi:
- Không! Cháu không muốn vào. Cuối năm thế nào mợ cháu cũng về.
Cô tôi hỏi luôn, giọng vẫn ngọt:
- Sao lại không vào? Mợ mày phát tài lắm, có như dạo trước đâu?
Rồi hai con mắt long lanh của cô tôi chằm chặp đưa nhìn tôi. Tôi lại im lặng, cúi đầu xuống đất; lòng tôi càng thắt lại, khoé mắt tôi đã cay cay. Cô tôi liền vỗ vai tôi cười mà nói rằng:
- Nước mắt tôi đã ròng ròng rớt xuống hai bên mép rồi chan hòa đầm đìa ở cằm và ở cổ. Hai tiếng "em bé" mà cô tôi ngân dài ra thật ngọt, thật rõ, quả nhiên đã xoắn chặt lấy tâm can tôi như ý cô tôi muốn. Nhưng không phải vì thấy mẹ tôi chưa đoạn tang thầy tôi mà đã chửa đẻ với người khác mà tôi có những cảm giác đau đớn ấy. Chỉ vì tôi thương mẹ tôi và căm tức sao mẹ tôi lại vì sợ hãi những thành kiến tàn ác mà xa lìa anh em tôi, để sinh nở một cách giấu giếm. [...]
Tôi cười dài trong tiếng khóc, hỏi cô tôi:
- Sao cô biết mợ con có con?
Cô tôi vẫn cứ tươi cười kể các chuyện cho tôi nghe. Có một bà họ nội xa vào trong ấy cân gạo về bán. Bà ta một hôm đi qua chợ thấy mẹ tôi ngồi cho con bú ở một bên rổ bóng đèn. Mẹ tôi ăn vận rách rưới, mặt mày xanh bủng, người gầy rạc đi, thấy thế bà ta thương tình toan gọi hỏi xem sao thì mẹ tôi vội quay đi, lấy nón che...
Cô tôi chưa dứt câu, cổ họng tôi đã nghẹn ứ khóc không ra tiếng. Giá những cổ tục đã đày đoạ mẹ tôi là một vật như hòn đá hay cục thuỷ tỉnh, đầu mẩu gỗ, tôi quyết vồ ngay lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kì nát vụn mới thôi.
Cô tôi bỗng đổi giọng, lại vỗ vai tôi, nhìn vào mặt tôi, nghiêm nghị:
Tỏ sự ngậm ngùi thương xót thầy tôi, cô tôi chập chừng nói tiếp:
- Mấy lại rằm tháng Tám này là giỗ đầu cậu mày, mợ mày về dù sao cũng đỡ tủi cho cậu mày, và mày cũng còn phải có họ, có hàng, người ta hỏi đến chứ?
Nhưng đến ngày giỗ thầy tôi, tôi không viết thư gọi mẹ tôi cũng về. Mẹ tôi về một mình đem rất nhiều quà bánh cho tôi và em Quế tôi. Chiều hôm đó, tan buổi học ở trường ra, tôi chợt thoáng thấy một bóng người ngồi trên xe kéo giống mẹ tôi. Tôi liền đuổi theo, gọi bối rối:
- Mợ ơi! Mợ ơi! Mợ ơi!...
Xe chạy chậm chậm... Mẹ tôi cầm nón vẫy tôi, vài giây sau, tôi đuổi kịp. Tôi thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi, và, khi trèo lên xe, tôi ríu cả chân lại. Mẹ tôi vừa kéo tay tôi, xoa đầu tôi hỏi, thì tôi oà lên khóc rồi cứ thế nức nở. Mẹ tôi cũng sụt sùi theo:
- Con nín đi! Mợ đã về với các con rồi mà.
Mẹ tôi lấy vạt áo nâu thấm nước mắt cho tôi rồi xóc nách tôi lên xe. Đến bấy giờ tôi mới kịp nhận ra mẹ tôi không còm cõi xơ xác quá như cô tôi nhắc lại lời người họ nội của tôi nói. Gương mặt mẹ tôi vẫn tươi sáng với đôi mắt trong, và nước da mịn làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Hay tại sự sung sướng bỗng được trông nhìn và ôm ấp cái hình hài máu mủ của mình mà mẹ tôi lại tươi đẹp như thuở còn sung túc? Tôi ngồi trên đệm xe, đùi áp đùi mẹ tôi, đầu ngả vào cánh tay mẹ tôi, tôi thấy những cảm giác ấm áp đã bao lâu mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt. Hơi quần áo mẹ tôi và những hơi thở ở khuôn miệng xinh xắn nhai trầu phả ra lúc đó thơm tho lạ thường.
Phải bé lại và lăn vào lòng một người mẹ, áp mặt vào bầu sữa nóng của người mẹ, để bàn tay người mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm, và gãi rôm ở sống lưng cho, mới thấy người mẹ có một êm dịu vô cùng. Từ ngã tư đầu trường học về đến nhà, tôi không còn nhớ mẹ tôi đã hỏi tôi và tôi đã trả lời mẹ tôi những câu gì. Trong những phút rạo rực ấy, cái câu nói của cô tôi lại nhắc lại:
- Mày dại quá! Vào Thanh Hoá đi, tao chạy cho tiền tàu. Vào bắt mợ mày may vá sắm sửa cho và bế em bé chứ.
Nhưng bên tai ù ù của tôi, câu nói ấy bị chìm ngay đi, tôi không mảy may nghĩ ngợi gì nữa.
(Tuyển tập Nguyên Hồng, tập hai, Phan Cụ Đệ sưu tầm, tuyển chọn và giới thiệu, NXB Văn học, Hà Nội, 1997, tr. 214 - 217)
Khi nói chuyện với bà cô, bé Hồng dành cho mẹ thái độ gì?
Câu văn sau sử dụng biện pháp tu từ nào?
Giá những cổ tục đã đày đoạ mẹ tôi là một vật như hòn đá hay cục thuỷ tỉnh, đầu mẫu gỗ, tôi quyết vồ ngay lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kì nát vụn mới thôi.
(Trong lòng mẹ, Nguyên Hồng)
TRONG LÒNG MẸ
[...] Gần đến ngày giỗ đầu thầy tôi, mẹ tôi ở Thanh Hoá vẫn chưa về. Trong đó nghe đâu mẹ tôi đi bán bóng đèn và những phiên chợ chính còn bán cả vàng hương nữa. Tôi nói “nghe đâu” vì tôi thấy người ta nhắn tin rằng mẹ và em tôi xoay ra sống bằng cách đó.
Một hôm, cô tôi gọi tôi đến bên, cười hỏi:
- Hồng! Mày có muốn vào Thanh Hoá chơi với mợ mày không?
Tưởng đến vẻ mặt rầu rầu và sự hiền từ của mẹ tôi, và nghĩ đến cảnh thiếu thốn một tình thương yêu ủ ấp từng phen làm tôi rớt nước mắt, tôi toan trả lời có. Nhưng, nhận ra những ý nghĩa cay độc trong giọng nói và trên nét mặt khi cười rất kịch của cô tôi kia, tôi cúi đầu không đáp. Vì tôi biết rõ, nhắc đến mẹ tôi chỉ có ý gieo rắc vào đầu óc tôi những hoài nghi để tôi khinh miệt và ruồng rẫy mẹ tôi, một người đàn bà đã bị cái tội là goá chồng, nợ nần cùng túng quá, phải bỏ con cái đi tha hương cầu thực. Nhưng đời nào tình thương yêu và lòng kính mến mẹ tôi lại bị những rắp tâm tanh bẩn xâm phạm đến... Mặc dầu non một năm ròng mẹ tôi không gửi cho tôi lấy một lá thư, nhắn người thăm tôi lấy một lời và gửi cho tôi lấy một đồng quà.
Tôi cũng đã cười đáp lại cô tôi:
- Không! Cháu không muốn vào. Cuối năm thế nào mợ cháu cũng về.
Cô tôi hỏi luôn, giọng vẫn ngọt:
- Sao lại không vào? Mợ mày phát tài lắm, có như dạo trước đâu?
Rồi hai con mắt long lanh của cô tôi chằm chặp đưa nhìn tôi. Tôi lại im lặng, cúi đầu xuống đất; lòng tôi càng thắt lại, khoé mắt tôi đã cay cay. Cô tôi liền vỗ vai tôi cười mà nói rằng:
- Nước mắt tôi đã ròng ròng rớt xuống hai bên mép rồi chan hòa đầm đìa ở cằm và ở cổ. Hai tiếng "em bé" mà cô tôi ngân dài ra thật ngọt, thật rõ, quả nhiên đã xoắn chặt lấy tâm can tôi như ý cô tôi muốn. Nhưng không phải vì thấy mẹ tôi chưa đoạn tang thầy tôi mà đã chửa đẻ với người khác mà tôi có những cảm giác đau đớn ấy. Chỉ vì tôi thương mẹ tôi và căm tức sao mẹ tôi lại vì sợ hãi những thành kiến tàn ác mà xa lìa anh em tôi, để sinh nở một cách giấu giếm. [...]
Tôi cười dài trong tiếng khóc, hỏi cô tôi:
- Sao cô biết mợ con có con?
Cô tôi vẫn cứ tươi cười kể các chuyện cho tôi nghe. Có một bà họ nội xa vào trong ấy cân gạo về bán. Bà ta một hôm đi qua chợ thấy mẹ tôi ngồi cho con bú ở một bên rổ bóng đèn. Mẹ tôi ăn vận rách rưới, mặt mày xanh bủng, người gầy rạc đi, thấy thế bà ta thương tình toan gọi hỏi xem sao thì mẹ tôi vội quay đi, lấy nón che...
Cô tôi chưa dứt câu, cổ họng tôi đã nghẹn ứ khóc không ra tiếng. Giá những cổ tục đã đày đoạ mẹ tôi là một vật như hòn đá hay cục thuỷ tỉnh, đầu mẩu gỗ, tôi quyết vồ ngay lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kì nát vụn mới thôi.
Cô tôi bỗng đổi giọng, lại vỗ vai tôi, nhìn vào mặt tôi, nghiêm nghị:
Tỏ sự ngậm ngùi thương xót thầy tôi, cô tôi chập chừng nói tiếp:
- Mấy lại rằm tháng Tám này là giỗ đầu cậu mày, mợ mày về dù sao cũng đỡ tủi cho cậu mày, và mày cũng còn phải có họ, có hàng, người ta hỏi đến chứ?
Nhưng đến ngày giỗ thầy tôi, tôi không viết thư gọi mẹ tôi cũng về. Mẹ tôi về một mình đem rất nhiều quà bánh cho tôi và em Quế tôi. Chiều hôm đó, tan buổi học ở trường ra, tôi chợt thoáng thấy một bóng người ngồi trên xe kéo giống mẹ tôi. Tôi liền đuổi theo, gọi bối rối:
- Mợ ơi! Mợ ơi! Mợ ơi!...
Xe chạy chậm chậm... Mẹ tôi cầm nón vẫy tôi, vài giây sau, tôi đuổi kịp. Tôi thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi, và, khi trèo lên xe, tôi ríu cả chân lại. Mẹ tôi vừa kéo tay tôi, xoa đầu tôi hỏi, thì tôi oà lên khóc rồi cứ thế nức nở. Mẹ tôi cũng sụt sùi theo:
- Con nín đi! Mợ đã về với các con rồi mà.
Mẹ tôi lấy vạt áo nâu thấm nước mắt cho tôi rồi xóc nách tôi lên xe. Đến bấy giờ tôi mới kịp nhận ra mẹ tôi không còm cõi xơ xác quá như cô tôi nhắc lại lời người họ nội của tôi nói. Gương mặt mẹ tôi vẫn tươi sáng với đôi mắt trong, và nước da mịn làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Hay tại sự sung sướng bỗng được trông nhìn và ôm ấp cái hình hài máu mủ của mình mà mẹ tôi lại tươi đẹp như thuở còn sung túc? Tôi ngồi trên đệm xe, đùi áp đùi mẹ tôi, đầu ngả vào cánh tay mẹ tôi, tôi thấy những cảm giác ấm áp đã bao lâu mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt. Hơi quần áo mẹ tôi và những hơi thở ở khuôn miệng xinh xắn nhai trầu phả ra lúc đó thơm tho lạ thường.
Phải bé lại và lăn vào lòng một người mẹ, áp mặt vào bầu sữa nóng của người mẹ, để bàn tay người mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm, và gãi rôm ở sống lưng cho, mới thấy người mẹ có một êm dịu vô cùng. Từ ngã tư đầu trường học về đến nhà, tôi không còn nhớ mẹ tôi đã hỏi tôi và tôi đã trả lời mẹ tôi những câu gì. Trong những phút rạo rực ấy, cái câu nói của cô tôi lại nhắc lại:
- Mày dại quá! Vào Thanh Hoá đi, tao chạy cho tiền tàu. Vào bắt mợ mày may vá sắm sửa cho và bế em bé chứ.
Nhưng bên tai ù ù của tôi, câu nói ấy bị chìm ngay đi, tôi không mảy may nghĩ ngợi gì nữa.
(Tuyển tập Nguyên Hồng, tập hai, Phan Cụ Đệ sưu tầm, tuyển chọn và giới thiệu, NXB Văn học, Hà Nội, 1997, tr. 214 - 217)
Mẹ bé Hồng trở về vào thời điểm nào?
TRONG LÒNG MẸ
[...] Gần đến ngày giỗ đầu thầy tôi, mẹ tôi ở Thanh Hoá vẫn chưa về. Trong đó nghe đâu mẹ tôi đi bán bóng đèn và những phiên chợ chính còn bán cả vàng hương nữa. Tôi nói “nghe đâu” vì tôi thấy người ta nhắn tin rằng mẹ và em tôi xoay ra sống bằng cách đó.
Một hôm, cô tôi gọi tôi đến bên, cười hỏi:
- Hồng! Mày có muốn vào Thanh Hoá chơi với mợ mày không?
Tưởng đến vẻ mặt rầu rầu và sự hiền từ của mẹ tôi, và nghĩ đến cảnh thiếu thốn một tình thương yêu ủ ấp từng phen làm tôi rớt nước mắt, tôi toan trả lời có. Nhưng, nhận ra những ý nghĩa cay độc trong giọng nói và trên nét mặt khi cười rất kịch của cô tôi kia, tôi cúi đầu không đáp. Vì tôi biết rõ, nhắc đến mẹ tôi chỉ có ý gieo rắc vào đầu óc tôi những hoài nghi để tôi khinh miệt và ruồng rẫy mẹ tôi, một người đàn bà đã bị cái tội là goá chồng, nợ nần cùng túng quá, phải bỏ con cái đi tha hương cầu thực. Nhưng đời nào tình thương yêu và lòng kính mến mẹ tôi lại bị những rắp tâm tanh bẩn xâm phạm đến... Mặc dầu non một năm ròng mẹ tôi không gửi cho tôi lấy một lá thư, nhắn người thăm tôi lấy một lời và gửi cho tôi lấy một đồng quà.
Tôi cũng đã cười đáp lại cô tôi:
- Không! Cháu không muốn vào. Cuối năm thế nào mợ cháu cũng về.
Cô tôi hỏi luôn, giọng vẫn ngọt:
- Sao lại không vào? Mợ mày phát tài lắm, có như dạo trước đâu?
Rồi hai con mắt long lanh của cô tôi chằm chặp đưa nhìn tôi. Tôi lại im lặng, cúi đầu xuống đất; lòng tôi càng thắt lại, khoé mắt tôi đã cay cay. Cô tôi liền vỗ vai tôi cười mà nói rằng:
- Nước mắt tôi đã ròng ròng rớt xuống hai bên mép rồi chan hòa đầm đìa ở cằm và ở cổ. Hai tiếng "em bé" mà cô tôi ngân dài ra thật ngọt, thật rõ, quả nhiên đã xoắn chặt lấy tâm can tôi như ý cô tôi muốn. Nhưng không phải vì thấy mẹ tôi chưa đoạn tang thầy tôi mà đã chửa đẻ với người khác mà tôi có những cảm giác đau đớn ấy. Chỉ vì tôi thương mẹ tôi và căm tức sao mẹ tôi lại vì sợ hãi những thành kiến tàn ác mà xa lìa anh em tôi, để sinh nở một cách giấu giếm. [...]
Tôi cười dài trong tiếng khóc, hỏi cô tôi:
- Sao cô biết mợ con có con?
Cô tôi vẫn cứ tươi cười kể các chuyện cho tôi nghe. Có một bà họ nội xa vào trong ấy cân gạo về bán. Bà ta một hôm đi qua chợ thấy mẹ tôi ngồi cho con bú ở một bên rổ bóng đèn. Mẹ tôi ăn vận rách rưới, mặt mày xanh bủng, người gầy rạc đi, thấy thế bà ta thương tình toan gọi hỏi xem sao thì mẹ tôi vội quay đi, lấy nón che...
Cô tôi chưa dứt câu, cổ họng tôi đã nghẹn ứ khóc không ra tiếng. Giá những cổ tục đã đày đoạ mẹ tôi là một vật như hòn đá hay cục thuỷ tỉnh, đầu mẩu gỗ, tôi quyết vồ ngay lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kì nát vụn mới thôi.
Cô tôi bỗng đổi giọng, lại vỗ vai tôi, nhìn vào mặt tôi, nghiêm nghị:
Tỏ sự ngậm ngùi thương xót thầy tôi, cô tôi chập chừng nói tiếp:
- Mấy lại rằm tháng Tám này là giỗ đầu cậu mày, mợ mày về dù sao cũng đỡ tủi cho cậu mày, và mày cũng còn phải có họ, có hàng, người ta hỏi đến chứ?
Nhưng đến ngày giỗ thầy tôi, tôi không viết thư gọi mẹ tôi cũng về. Mẹ tôi về một mình đem rất nhiều quà bánh cho tôi và em Quế tôi. Chiều hôm đó, tan buổi học ở trường ra, tôi chợt thoáng thấy một bóng người ngồi trên xe kéo giống mẹ tôi. Tôi liền đuổi theo, gọi bối rối:
- Mợ ơi! Mợ ơi! Mợ ơi!...
Xe chạy chậm chậm... Mẹ tôi cầm nón vẫy tôi, vài giây sau, tôi đuổi kịp. Tôi thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi, và, khi trèo lên xe, tôi ríu cả chân lại. Mẹ tôi vừa kéo tay tôi, xoa đầu tôi hỏi, thì tôi oà lên khóc rồi cứ thế nức nở. Mẹ tôi cũng sụt sùi theo:
- Con nín đi! Mợ đã về với các con rồi mà.
Mẹ tôi lấy vạt áo nâu thấm nước mắt cho tôi rồi xóc nách tôi lên xe. Đến bấy giờ tôi mới kịp nhận ra mẹ tôi không còm cõi xơ xác quá như cô tôi nhắc lại lời người họ nội của tôi nói. Gương mặt mẹ tôi vẫn tươi sáng với đôi mắt trong, và nước da mịn làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Hay tại sự sung sướng bỗng được trông nhìn và ôm ấp cái hình hài máu mủ của mình mà mẹ tôi lại tươi đẹp như thuở còn sung túc? Tôi ngồi trên đệm xe, đùi áp đùi mẹ tôi, đầu ngả vào cánh tay mẹ tôi, tôi thấy những cảm giác ấm áp đã bao lâu mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt. Hơi quần áo mẹ tôi và những hơi thở ở khuôn miệng xinh xắn nhai trầu phả ra lúc đó thơm tho lạ thường.
Phải bé lại và lăn vào lòng một người mẹ, áp mặt vào bầu sữa nóng của người mẹ, để bàn tay người mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm, và gãi rôm ở sống lưng cho, mới thấy người mẹ có một êm dịu vô cùng. Từ ngã tư đầu trường học về đến nhà, tôi không còn nhớ mẹ tôi đã hỏi tôi và tôi đã trả lời mẹ tôi những câu gì. Trong những phút rạo rực ấy, cái câu nói của cô tôi lại nhắc lại:
- Mày dại quá! Vào Thanh Hoá đi, tao chạy cho tiền tàu. Vào bắt mợ mày may vá sắm sửa cho và bế em bé chứ.
Nhưng bên tai ù ù của tôi, câu nói ấy bị chìm ngay đi, tôi không mảy may nghĩ ngợi gì nữa.
(Tuyển tập Nguyên Hồng, tập hai, Phan Cụ Đệ sưu tầm, tuyển chọn và giới thiệu, NXB Văn học, Hà Nội, 1997, tr. 214 - 217)
Hoàn thành bài học sau rút ra từ câu chuyện.
Tình mẫu tử là tình cảm , cao quý, không có thế lực nào có thể làm tổn hại. Chúng ta cần tin tưởng, và trân trọng cha mẹ. Cần có những hành động cụ thể để quan tâm, yêu thương, nhau hàng ngày.
Văn bản dưới đây là được tạo ra tự động từ nhận diện giọng nói trong video nên có thể có lỗi
- cô gửi lời chào thân mến và cảm ơn tất
- cả các bạn học sinh đã cùng dành thời
- gian đến với khóa học Ngữ Văn lớp 7 của
- trang web olm.vn
- cô trò chúng ta tiếp tục thực hành đọc
- văn bản Trong Lòng Mẹ ở video trước các
- bạn đã tìm hiểu được đề tài ngôi kể và
- nhân vật người cô nhân vật chính của câu
- chuyện này chính là chú bé hồng chúng ta
- sẽ thấy những cảm xúc suy nghĩ về mẹ của
- nhân vật Hồng khi phải xa cách mẹ và khi
- được gặp mẹ đầu tiên khi phải xa cách mẹ
- nhân vật Hồng hiện lên với biết bao
- nhiêu suy nghĩ cảm xúc thứ nhất đó là
- khi nói chuyện với bà cô bé hồng dành
- cho mẹ Thái độ gì
- nghe lời nói thứ nhất của bà cô lập tức
- trong ký ức chú bé sống dậy hình ảnh về
- mặt rầu rầu và sự hiền từ của mẹ từ cúi
- đầu không đáp đến lúc cười và đáp lại là
- một phản ứng thông minh xuất phát từ sự
- nhạy cảm và lòng tin yêu mẹ của chú bé
- chú đã nhanh chóng nhận ra ý nghĩa cay
- độc trong Giọng nói và trên nét mặt rất
- kịch của cô mình nhưng lại không muốn
- tình yêu và lòng kính mến mẹ bị những
- rắp tâm tanh bẩn xâm phạm đến chú bé cố
- gắng giữ vững tình yêu thương và lòng
- kính mến mẹ nhưng vì tuổi thơ non nớt
- nên đến lời nói thứ hai thứ ba của bè bà
- cô lòng chú bé càng thất lại và khóe mắt
- đã cay cay rồi nước mắt dòng dòng rớt
- xuống hai bên mép rồi chan hòa đầm đìa ở
- cằm và ở cổ Nỗi Đau sự day dứt đã lên
- đến đỉnh cao vì thế đến khi mục đích mỉa
- mai nhục mạ trắng trợn mẹ chú bé
- và cô bộc lộ thì lòng đau đớn của chú bé
- không còn né nổi nước mắt tôi dòng dòng
- rớt xuống hai bên mép rồi chan hòa đầm
- đìa ở cằm và ở cổ hai tiếng em bé mà cô
- tôi ngân dài ra thật ngọt thật rõ quả
- nhiên đã xoắn chặt lấy tâm can tôi như ý
- cô Tôi muốn Hồng đã cười dài trong tiếng
- khóc hỏi lại bà cô về cái tin sét đánh
- kia cái cười dài trong tiếng khóc để hỏi
- lại đó thể hiện sự kìm nén Nỗi Đau tức
- tử đang dâng lên trong lòng nỗi uất ức
- và đau đớn như chuyển sang trạng thái
- chai lì bướng bỉnh khi nghe bà cô tươi
- cười kể lể tình cảnh khốn khổ của mẹ
- mình thì Cổ họng tôi đã nghẹn ứ
- khóc không ra tiếng và một ý nghĩ táo
- tợn bất cần đầy phẫn nộ đã trào sôi như
- cơn giông tố trong lòng chú bé giá những
- cổ tục đã đài đọa Mẹ tôi là một vật như
- hòn đá hay gộp thủy tinh đầu mẩu gỗ Tôi
- quyết vồ năm ấy mà cắn mà nhai mà nghiến
- cho kỳ nát vụn mới thôi câu văn này sử
- dụng biện pháp tu từ nào
- một câu văn biểu cảm và một hình ảnh so
- sánh đặc sắc Nguyên Hồng đã sử dụng các
- từ cắn nhai nghiến nằm trong một trường
- nghĩa đặc tả tâm trạng uất ức căm giận
- của nhân vật đến đây tình thương và niềm
- tin đối với mẹ đã xui khiến người con
- hiếu thảo ấy suy nghĩ sâu hơn cảm xúc
- rộng hơn từ cảnh ngụ riêng của người mẹ
- từ những lời nói kích động của người cô
- bé Hồng nghĩ tới những cổ tục căm giận
- cả cái xã hội cũ đầy đố kỵ thành kiến
- độc ác đối với những người phụ nữ gặp
- hoàn cảnh éo le như thế khi xa mẹ tất cả
- những phản ứng của chú bé trong cuộc trò
- chuyện với bà cô đều nhằm mục đích bảo
- vệ cho người mẹ mà chú yêu quý đều xuất
- phát từ tình thương yêu mãnh liệt của
- chú đối với người mẹ bất hạnh đáng
- thương như chú là tâm niệm nhưng đời nào
- tình yêu thương và lòng kính mến mẹ tôi
- lại bị những rắp tâm tanh bẩn xâm phạm
- đến từ câu chuyện cuộc đời mình Nguyên
- Hồng đã chuyển tới cho người đọc những
- nội dung mang ý nghĩa xã hội bằng những
- câu văn rào cảm xúc và có hình ảnh ấn
- tượng qua cuộc đối thoại và những cung
- bậc cảm xúc của bé Hồng trước người cô
- chúng ta thông cảm với những nỗi đau
- thấm thía đồng thời trân trọng một bản
- lĩnh cứng cỏi một tấm lòng thiết tha của
- người con rất mực thương và tin yêu mẹ
- nhiều tình thương và niềm tin ấy đến khi
- gặp mẹ bé hồng đã nhận được niềm sung
- sướng hạnh phúc lớn lao
- mẹ bé Hồng trở về và thời điểm nào
- người mẹ của bé Hồng trở về và đúng thời
- điểm quan trọng nhất đã xua tan mọi đau
- đớn dằn vặt trong tâm hồn chú bé mới chỉ
- thoáng thấy một bóng người giống mẹ chú
- bé hồng đã vội vã bối rối vừa chạy vừa
- gọi với Theo mợ ơi mợ ơi mở ơi trong cảm
- nhận của chú bé Nếu người quay lại ấy là
- người khác thì thật là một trò tức bụng
- cho lũ bạn tôi chúng nó khô guốc inh ỏi
- và nô đùa ầm ĩ trên hè và cái lầm đó
- không những làm tôi thẹn mà còn tù cục
- nữa khác gì cái ảo ảnh của một dòng nước
- trong suốt chảy dưới bóng râm đã Hiện ra
- trước con mắt gần rạn nứt Của Người Bộ
- Hành ngã gục giữa sa mạc xe chạy chầm
- chậm Mẹ Tôi cầm nón với tôi vài giây sau
- tôi đuổi kịp tôi thở hồng hộc chán đẫm
- mồ hôi và khi trèo lên xe tôi ríu cả
- chân lại khi được ngồi lên xe cùng mẹ
- chú bé
- òa lên khóc rồi cứ thế nức nở khiến cho
- người mẹ cũng sụt sùi theo ba từ òa nức
- nở sụt sùi cùng trường Nghĩa núi nhau
- miêu tả các dạng thức đặc biệt của tiếng
- khóc của những dòng lệ đây là âm thanh
- là giọt nước mắt của biết bao nỗi niềm
- tâm trạng hay mẹ con tủi hận Tự Hào bàng
- hoàng sung sướng đó là giọt nước mắt dỗi
- hờn mà hạnh phúc tức tưởi của đứa con
- khi gặp lại mẹ sau bao ngày ước mong chờ
- đợi cảm giác sung sướng của đứa con khi
- được ngồi kề bên mẹ được ôm ấp trong
- lòng mẹ dâng lên từng giây từng phút chú
- bé tận mắt nhìn thấy mẹ mẹ tôi không còn
- cõi sâu sắc quá như cô tôi nhắc lại lời
- người họ nội của tôi gương mặt mẹ tôi
- vẫn tươi sáng với đôi mắt trong và nước
- da mịn làm nổi bật màu hồng của hai gò
- má có được một người mẹ như thế chú bé
- nào chẳng vui sướng tự hào huống chi là
- bé Hồng đứa trẻ côi cút từng mong gặp
- lại mẹ đến cháy lòng cháy ruột từng phải
- đấu tranh với người khác cố ý nói xấu mẹ
- mình chia rẽ tình cảm mẹ con tiếp sau
- Chú bé được mẹ ôm ấp tôi ngồi trên đệm
- xe đùi áp đùi mẹ tôi đầu ngả vào cánh
- tay mẹ tôi tôi thấy những cảm giác ấm áp
- đã bao đều mất đi bỗng lại mơn man khắp
- da thịt hơi quần áo mẹ tôi và những hơi
- thở ở khuân miệng xinh xắn nhai trầu Phả
- ra lúc đó thơm tho lạ thường chỉ một
- đoạn văn ngắn mà nhà văn đã sử dụng dồn
- dập bao động từ tính từ nhất là những
- danh từ cùng trường nghĩa như gương mặt
- đôi mắt nước da gò má đùi đầu cánh tay
- da thịt khuôn miệng để miêu tả vô cùng
- sinh động niềm hạnh phúc lớn lao tưởng
- như đến đỉnh điểm của tình mẫu tử đây
- thực sự là những cảm giác mơn man ngây
- ngất đắm say mà vô cùng êm dịu của tình
- máu mủ ruột già mà những đứa trẻ bất
- hạnh không dễ gì có được nhà văn đã dựng
- lại một bức tranh tràn ngập ánh sáng
- đường nét rõ ràng hài hòa trong đó là
- những màu sắc tươi tắn thoang thoảng
- hương thơm Đó là một hình ảnh về một thế
- giới đang bùng nổ hồi sinh một thế giới
- dịu dàng kỷ niệm
- ầm ắp tình người sống trong thế giới đó
- chú bé hồng bồng bềnh trôi trong cảm
- giác sung sướng rạo rực dù mình trong
- tình mẹ dịu êm tự hào hãnh diện được đền
- đáp bởi tấm lòng người con hiếu thảo
- thương và tin yêu mẹ đến cháy lòng cái
- cảm giác mình đang bé lại hay niềm khao
- khát được bé lại để làm nũng mẹ để hưởng
- sự vuốt ve chiều chuộng của mẹ cứ lâng
- lâng tiếp nối khiến Chú bé đang sống
- trong mơ mọi điều xấu xa sai lệch mà bà
- cô gieo vào tâm hồn thơ dại của chú bé
- bay biến đi hết cả từ thế giới bên ngoài
- vào sâu bên trong cõi tâm linh của chú
- bé và người mẹ Dường như chỉ còn là niềm
- hạnh phúc giản dị mà thiêng liêng hiện
- thực mà lãng mạn đầy mơ mộng có thể nói
- càng về cuối câu chuyện ngôn ngữ văn
- chương càng linh hoạt sống động tình cảm
- người viết càng dạt dào Đúng là nhà văn
- đang sống lại với những kỷ niệm tuổi thơ
- của mình để tâm tình sẻ chia với người
- đọc cùng bạn đọc thấm thía những khúc
- vui buồn cay đắng ngọt ngào của lòng mẹ
- yêu con tình con tin yêu mẹ khi ở trong
- lòng mẹ chú má hồng bồng bềnh trong cảm
- giác vui sướng rạo rực Không mảy may
- nghĩ ngợi gì những lời cay độc của người
- cô những tuổi cục vừa qua bị chìm đi
- giữa dòng cảm xúc miên man ấy Cuối cùng
- chúng ta cùng nhắc đến những bài học
- cuộc sống được gợi ra từ câu chuyện Em
- hãy hoàn thiện bài học sau nhé
- đoạn trích đã lên án phê phán những hủ
- tục lạc hậu đẩy người phụ nữ và Con
- Đường Bất Hạnh cùng cực theo đó những
- đứa trẻ cũng bị tổn thương tâm hồn non
- nớt bị ảnh hưởng và chúng ta có thể thấy
- được một bài học nữa đó là tình mẫu tử
- là tình cảm thiêng liêng cao quý không
- có thế lực nào có thể làm tổn hại Chúng
- ta cần tin tưởng yêu quý và trân trọng
- cha mẹ cần có những hành động cụ thể để
- quan tâm yêu thương chăm sóc nhau hàng
- ngày như thế với bài thực hành đọc trong
- lòng mẹ cô cho chúng ta kết thúc chủ
- điểm Cội Nguồn Yêu Thương
- video bài giảng xin phép được dừng lại
- cô hẹn gặp lại các em trong những bài
- giảng tiếp theo trên trang web olm.vn
- nhé
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây