động từ trong câu những chú chim ca hát trên vòm cây là gì
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
tk ạ có 1 đoạn thôi :
Trên một vùng đất ven sông, một cộng đồng nhỏ đang đối diện với một thách thức lớn lao: nạn lũ lụt đang dồn dập tấn công. Những cơn mưa lớn kéo dài đã làm cho mực nước sông dâng cao, đe dọa cuộc sống và tài sản của những người dân nơi đây. Tuy nhiên, họ không chấp nhận số phận và đã tổ chức một cuộc chiến đấu không khoan nhượng chống lại cơn thịnh nộ của thiên nhiên.
Ngày đêm, mọi người đã cùng nhau làm việc, dùng mọi phương tiện có thể để bảo vệ nhà cửa và mương nước khỏi bị lũ cuốn trôi. Các tình nguyện viên đã dùng bùn đất và túi cát để xây dựng các bức tường chắn nước. Cả làng cùng nhau cày đất để tạo ra hệ thống thoát nước phức tạp hơn, đảm bảo nước lũ không thể tụ lại trong khu dân cư.
Không chỉ dừng lại ở việc bảo vệ chính mình, cộng đồng còn chia sẻ tình thương và hỗ trợ nhau. Những người có thể đã mất nhà cửa vẫn mở cửa đón người lạ, cung cấp nơi ẩn náu và thức ăn cho những người bị ảnh hưởng nặng nề bởi cơn lũ. Mỗi cá nhân, mỗi gia đình đều đóng góp một phần nhỏ của mình, tạo nên một tinh thần đoàn kết và đồng lòng chưa từng thấy.
Dù nạn lũ đã gây ra nhiều thiệt hại, nhưng tinh thần và lòng gan của những người dân này đã không bao giờ chùn bước. Họ đã chiến đấu đến cùng, với hy vọng rằng họ có thể vượt qua thử thách và xây dựng lại cuộc sống mới, vững mạnh hơn sau mỗi trận đòn của thiên nhiên. Đó là một câu chuyện về sức mạnh của tình đoàn kết và ý chí vượt lên trên mọi khó khăn.
bạn có thể tham khảo trên mạng rồi thêm bớt là thành bài của mình rồi
TK
Khi hàng phượng cuối sân trường bắt đầu thắp lên những bông lửa đỏ và khi tiếng ve bắt đầu náo nức âm ran thì đó cũng là lúc một năm học sắp hoàn thành. Mùa hè đến! Đó là mùa của những cuộc chia ly và cũng là mùa của những kỳ thi quan trọng đối với những cô cậu học trò.
Sáng nay, sân trường đã rụng đầy những cánh phượng màu đỏ thắm. Hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng lan toả trong một không gian rộng lớn.
Trường tôi trồng nhiều hoa phượng. Hàng phượng chạy vòng quanh khắp cả sân trường. Thú thực mới đầu chúng tôi không thích lắm. Ai lại trồng nhiều phượng như thế bao giờ. Nhưng giờ đây mới thấy người đi trước có một cái nhìn đầy nghệ thuật. Phượng nở đỏ như một dải lụa thắm chạy vòng quanh. Nếu nhìn từ xa vào nhà hoa nở, ai cũng ngỡ rằng ngôi trường đang tưng bừng trong ngày hội với hàng chục băng rôn hồng kỳ đỏ thắm.
Nhưng không chỉ có phượng. Gọi hè về còn có những tiếng ve. Từ cuối tháng tư ve đã bắt đầu dạo khúc nhạc mùa hè. Sang tháng năm ve kêu ồn ã liên hồi hầu như không bao giờ ngớt. Nghĩ cĩng cứ lạ, loài ve chẳng biết tụi học trò buồn hay vui nhưng cứ suốt ngày dạo nên những bản đàn rộn rã của tuổi thơ khiến tụi tôi xôn xao lắm. Loài ve lạ lắm! Có con dốc hết sức mình ca hát đến chết mới thôi. Lúc chết cân vẫn còn bám chặt lấy thân cây tỏ vẻ lưu luyến lắm.
Nhưng cũng phải nói thật lòng, mỗi lần phượng nở mỗi lần ve kêu tôi lại thấy buồn buồn. Dù biết nó đánh dấu một bước trưởng thành trên con đường học vấn nhưng nghĩ đến cảnh xa trường, xa thầy, xa bạn tôi lại thấy nao nao. Các anh chị cuối cấp lại còn lo lắng hơn vì đó là lúc bước vào những kỳ thi quan trọng.
Đổi lại nỗi buồn hoa phượng, tôi bước vào những ngày hè bổ ích bên họ hàng và người thân. Thời gian cứ thế trôi đi, mùa hè sẽ lại qua, rồi lại đến năm học mới. Và sau đó dù biết sẽ rất buồn nhưng tôi lại mong gặp màu hoa phượng, lại mong đón những tiếng ve và để lại bước vào những ngày hè.
Bác luôn luôn là người đáng kính, luôn gương mẫu trong lối sống và tư tưởng của bản thân. Đời không vợ, không con mà lòng chỉ thiết tha muốn dẫn được học hành, no ấm, đủ đầy. Suốt hành trình của Người, ta có thể hiểu được nỗi lòng yeeu dân, yêu Tổ quốc của vị lãnh tụ anh minh. Không phải người giàu về tiền bạc, Bác giàu lòng nhân ái, sẵn sàng hi sinh vì nhân dân. Bởi vậy mà Bác ra đi bao người khóc thương .
Tôi là cây hoa cúc được trồng bởi cô chủ nhỏ của tôi. Tôi không nhớ rõ ràng mình được trồng khi nào nữa bởi loài cây chúng tôi không có khái niệm về thời gian như con người. Tôi chỉ nhớ rằng, trong 1 lần sinh hoạt ngoài trời, cô chủ đã đặt tôi ở mảnh đất nhỏ này. Xung quanh tôi cũng có các bạn hoa khác, chúng tôi nói chuyện rất rôm rả với nhau. Mỗi lần khi tôi thức dậy, cô chủ đều rất chăm chỉ tưới cho tôi. Mặc dù đất còn khô, không đủ dinh dưỡng hoặc là cô chủ nhiều lúc còn tưới cho tôi nhiều nước thì tôi cũng đều thấy vui. Ngày ngày trôi qua. Bỗng chiều nọ, tôi nghe thấy tiếng trêu đùa của những bạn học sinh nữ vọng đến. Chắc là bạn của cô chủ sao? Tôi thầm nghĩ . Họ tiến tới gần tôi . Họ nói rằng : “ Ủa, cây hoa sao xấu vậy má, ai trồng thế “ “ À t có trò này hay nè” ,” trò gì đấy ?” “ bây giờ m bứt cánh hoa ra tiên đoán , cánh hoa đầu là có, cánh hoa tiếp là không , bứt cho tới cuối cùng...” “ Thế giờ nhổ cả cái cây lên à ?” “ m bứt ngay tại đấy, chứ không chủ nó mà thấy thì shock lắm” Sau đó, họ lần lượt vặt cánh hoa của tôi. Tôi đau khổ, đau đớn, khóc thầm trong lòng. Bởi hoa sao mà khóc được chứ ? Ánh chiều tàn của hoàng hôn chiếu xuống. Tôi cô đơn, lẻ bóng, riêng biệt. Các bông hoa khác cũng bày tỏ niềm thương tiếc đến tôi. Thật buồn làm sao.....
Bà ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Bà trông vẫn khỏe mạnh vì bà luôn giữ thói quen tập thể dục vào mỗi sáng. Khuôn mặt bà phúc hậu với những nếp da nhăn nheo đồi mồi. Đôi mắt ngả màu nâu xám của bà lúc nào cũng ánh lên sự hiền từ, ấm áp. Mái tóc bà trắng như cước được búi lên gọn gàng ở đằng sau. Bà hiền dịu, nhân từ, luôn yêu thương con cháu hết mực. Em đã lớn lên cùng lời ru ầu ơ ngọt ngào, với bao câu chuyện cổ tích kì thú bà kể. Bà như bà tiên trong những câu chuyện ấy vậy. Mỗi tối, đôi tay gầy xương, nhăn nheo của bà lại vỗ về em đi vào giấc ngủ. Em rất yêu quý người bà của mình. Em ước mong bà luôn mạnh khỏe để sống vui cùng con cháu.
Những chú chim
"Những chú chim"