K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

2 tháng 12 2020

Tôi dùng số của cải đó chia cho những người dân nghèo khổ trong làng. Cũng không hiểu sao từ bữa đó, chim không còn đến ăn khế nữa. Cây khế bây giờ đã to lớn, toả bóng mát xuống cả một góc vườn. Mùa khế nào tôi cũng chờ chim thần đến để bày tỏ lòng biết ơn.

Tiếng lành đồn xa, câu chuyện lan đến tai người anh trai tôi. Một sáng, anh đến nhà tôi rất sớm. Đây là lần đầu tiên anh tới thăm tôi kể từ ngày bố mẹ mất. Anh đòi tôi đổi toàn bộ gia sản của anh lấy túp lều và cây khế. Tôi rất buồn khi phải chia tay với căn nhà và cây khế. Nhưng trước lời cầu khẩn của anh, tôi đành bằng lòng. Cả gia đình anh chuyển về túp lều cũ của tôi. Ngày nào anh cũng ra dưới gốc khế chờ chim thần đến. Mùa khế chín, chim cũng trở về ăn khế. Vừa thấy chim, anh tôi đã khóc lóc, kêu gào thảm thiết và đòi chim phải trả vàng. Chim cũng hứa sáng mai sẽ đưa anh tôi ra đảo vàng và dặn may túi ba gang. Tối hôm đó, anh tôi thức cả đêm để may túi mười gang ngày mai đi lấy vàng. Sáng hôm sau, vừa ra tới đảo vàng, anh tôi đã hoa mắt bởi vàng bạc châu báu của hòn đảo. Anh tôi vội nhét vàng vào đầy túi mười gang, vào túi quần, túi áo và mồm cũng ngậm vàng nữa. Trên đường trở về nhà, chim nặng quá, kêu anh tôi vứt bớt vàng xuống biển cho đỡ nặng. Vốn tính tham lam, anh không những không vứt bớt xuống mà còn bắt chim bay nhanh hơn. Nặng quá, chim càng lúc càng mệt. Đôi cánh trở nên quá sức, yếu dần. Cuối cùng, không còn gắng được nữa, chim chao đảo rồi hất luôn người anh xuống biển cùng với số vàng.

Tôi trở lại sống ở nhà cũ, cùng túp lều và cây khế. Nhưng chim thần không bao giờ còn quay trở lại nữa… Anh trai tôi đã không thể quay trở về chỉ vì lòng tham vô đáy. Một nỗi buồn man mác dâng lên trong lòng tôi.

21 tháng 2 2021

không có chí khái đâu

2 tháng 12 2020

1. ''tốt gỗ hơn tốt nước sơn''

3 tháng 12 2020

tính nết sẽ chiến thắng nhan sắc

1 tháng 12 2020

XIN LỖI CÁC BẠN CÂU SỐ 4 LÀ TIẾNG NHÁ

1 tháng 12 2020

SAO CHÁU KO VỀ VỚI .

CHÀO MÀO ĐÃ HÓT VƯỜN NA MỖI CHIỀU .

SỐT RUỘT , NGHE CHIM KÊU.

TIẾN CHIM RƠI VỚI RẤT NHIỀU HẠT NA.

HẾT , CHÁU VẪN ĐANG XA.

CHÀO MÀO VẪN HÓT .MÙA NA SẮP TÀN

Mình nghĩ vậy 

30 tháng 11 2020
Những từ gần nghĩa với “quyết tâm”:quyết chí, quả quyết, quyết đoán, nhất quyết.
28 tháng 11 2020

Tham khảo :3 :

......., ngày..... tháng ... năm......

Bạn Thu thân mến.

Trong này mình được tin bão số 2, số 3 đổ bộ vào đồng bằng Bắc Bộ, trong đó tỉnh Nam Định quê bạn.

Tuy biết rằng mùa này là mùa bão lụt của miền Bắc và miền Trung nhưng khi có tin bão mình vẫn thấy sốt ruột, nên viết thư hỏi thăm tình hình xem quê bạn thiệt hại do bão gây ra có nặng lắm không?

Khi nhận được thư này, bạn viết thư mình về tình hình bão lụt ở quê hương Nam Định và nơi làng quê bạn ở như thế nào nhé.

Mình nghĩ rằng bão đã đổ bộ vào thế nào cũng có thiệt hại, nhưng chỉ mong sự thiệt hại đó không nặng nề như làm mất hết mùa màng, đổ nhà cửa, vỡ đê nước sông Đào tràn vào làng xóm.

Nhận được thư này bạn viết cho mình nhé, cho mình nghe về tình hình gia đình, quê hương của bạn.

Thôi nhé, mình chẳng biết nói gì với bạn, mà chỉ gửi vài dòng hỏi thăm tin gia đình bạn qua cơn bão lụt có gì khó khăn để cùng chia sẻ với nhau. Chúng ta là bạn thân của nhau mà.

Bạn của bạn

.........

                     #Hoctot                                                                                                                                                           

19 tháng 1 2021

kouuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu

Đến bây giờ, tôi vẫn còn thấy ân hận khi biết mình đã làm một việc sai trái. Tôi đã thất hứa với ông và cả mẹ nữa. Mong rằng sau khi nghe xong câu chuyện của tôi, các bạn đừng để người nuôi dạy mình phải thất vọng vì mình như tôi nhé! Chuyện là thế này:

Năm ấy, tôi lên 9 tuổi, sống với mẹ và ông nội ở một ngôi nhà nhỏ gần bờ sông Von-ga. Những người hàng xóm thân thiện thường đến nhà tôi chơi nên căn nhà lúc nào cũng vang lên tiếng cười đùa vui vẻ.

Một buổi chiều, đang tắm mát cho nụ hồng tươi tắn trước cửa nhà, tôi thấy ông nói với mẹ:

- Bố khó thở lắm...!

Mẹ vội vàng đỡ ông nằm xuống giường rồi bảo tôi đi mua thuốc. Vâng lời mẹ, tôi nhanh nhẹn đi ngay. Dọc đường đi, tôi gặp Tom và Nick cùng mấy đứa bạn trong làng đang chơi bóng đá. Nhìn thấy tôi, bọn chúng gọi: “Ê! nhập cuộc chứ An-đrây-ca!”. Tôi thầm nghĩ: “Hay mình cứ chơi độ 5 phút rồi mới đi, chắc chẳng sao đâu”. Đắn đo một lát rồi tôi cũng quyết định nhập cuộc.

Chơi một lúc lâu, tôi mới sực nhớ lời mẹ dặn. Tôi chạy như bay tới cửa hàng để mua thuốc cho ông.

Vừa bước vào nhà, tôi hoảng hốt khi thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra, ông đã mất. Ôi! Nỗi buồn khủng khiếp khi mất người thân sao cứ dâng lên trong lòng tôi. Vậy là từ nay, tôi không được nhìn thấy gương mặt hiền hậu, đẹp lão của ông nữa. Không thể kìm nén được nỗl xúc động, tôi bật khóc và kể cho mẹ nghe mọi chuyện đã làm. Mẹ ôm lấy tôi an ủi:

- An-đrây-ca của mẹ, con không có lỗi, chẳng có thuốc nào cứu nổi ông đâu. Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.

Nhưng tôi không nghĩ rằng mẹ đã nói đúng, cả đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo ông trồng và tự dằn vặt về lỗi lầm của mình.

# Chúc bạn học tốt!

28 tháng 11 2020

Trong những bài nói về lòng dũng cảm em đã được học, em thích nhất câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca. Sau đây, em xin kể câu chuyện.

28 tháng 11 2020

Cây chuối 

Tớ đoán thế!

28 tháng 11 2020

tớ cũng đoán là cây chuôi vì lá chuối trông như cái áo

HOK TOT

Tôi tên là An-đrây-ca. Lúc lên 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại, ông ngoại tôi đã 96 tuổi nên rất yếu.

Một buổi chiều, ông nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm!...”. Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc. Tôi nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi được một lúc, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.

Bước vào phòng ông nằm, tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. Tôi ân hận tự trách: “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết". Tôi oà khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi:

- Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu, ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.

Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, tôi vẫn luôn dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về ngay thì ông ngoại còn sống thêm được vài năm nữa!”.