K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

10 tháng 12

Khác với thủ đoạn của bác phó may là vụng chèo khéo chống, chú thợ phụ đã dùng mánh khoé nịnh hót và tâng bốc là chính. Khi vừa mặc xong bộ lễ phục cho Giuốc-đanh, gã thợ phụ muốn xin tiền uống rượu nên khúm núm tôn xưng lão là ông lớn. Giuốc-đanh giật mình vì lần đầu tiên trong đời được gọi là ông lớn. Lão chưa dám tin ở tai mình, không biết có phải là nghe nhầm hay không nên hỏi lại cho chắc chắn. Chú thợ phụ lại càng tỏ vẻ lễ phép hơn : Bẩm, ông lớn ạ. Điều đó khiến cho Giuốc-đanh sướng lắm và cứ tưởng rằng hễ mặc lễ phục vào là nghiễm nhiên trở thành quý tộc: Ấy đấy, ăn mặc theo lối quý phái thì thế đấy Ị Còn cứ bo bo giữ kiểu cũ quần trưởng giả thì đời nào được gọi là “ông lớn”. Giuốc-đanh phóng thưởng cho chú thợ phụ: Đấy, ta thưởng về tiếng “ông lớn” đây này. Thấy lão đã mắc mưu, tay thợ phụ tiếp tục tâng bốc lão lên tận mây xanh, hết gọi là ông lớn, cụ lớn, rồi đến đức ông. Chúng ta hãy lắng nghe lời đối thoại giữa chú thợ phụ và con người mắc bệnh ảo tưởng Giuốc-đanh

10 tháng 12

đoạn văn sử dụng yếu tố trào phúng để chế giễu sự phù phiếm hám danh và dễ bị lừa của con người  qua nhân vật giuốc-đanh tác giả muốn phê phán những người chỉ chú trọng đến hình thức bên ngoài mà không quan tâm đến bản chất bên trong , đồng thời đoạn văn cũng lên án sự xảo quyệt nịnh lọt của những kẻ tiểu nhân ( các yếu tố trào phúng này tạo lên tiếng cười nhẹ nhàng giúp người đọc thư giãn và đồng thời cũng gửi gắm những thông điệp sâu sắc về cuộc sống

10 tháng 12

help me

10 tháng 12

Em đòng ý về quê hương là nơi ta sinh ra là nơi mà ta đã lớn lên là nơi chôn rau cắt rốn cuộc không biết bao thế hệ như bố mẹ ông bà và chính bản thân ta là nơi tổ tiên ta từng sống là nơi  cha mẹ ta đã sống là nó chứa không biết bao nhiêu kỉ niệm hồi ức của ta dù có đi xa thấy đâu nhưng đến khi ta vấp ngã trên một đoạn đường quê hương vẫn luôn mở rộng vòng tay để chào đón ta trở về là nơi mà mỗi khi khó khăn ta lại được nơi ấy tiếp thêm cho sức mạnh

10 tháng 12

Ngày xưa, ở một làng chài ven sông, có một cô gái xinh đẹp tên là Vân. Cô sống cùng mẹ già trong một ngôi nhà nhỏ, đơn giản, nhưng luôn ấm áp tình thương. Vân được biết đến không chỉ vì vẻ đẹp của mình mà còn vì tấm lòng nhân hậu. Mỗi ngày, cô ra bến sông bắt cá, mang về cho mẹ và cho dân làng.

Một hôm, trong lúc thả lưới, Vân gặp một chàng trai lạ. Anh tên là Minh, một thư sinh từ nơi khác đến. Cả hai nhanh chóng trở thành bạn bè, cùng trò chuyện về cuộc sống, về ước mơ và tương lai. Tình bạn dần nảy nở thành tình yêu. Minh say mê Vân và ngỏ lời cầu hôn. Vân không ngần ngại chấp nhận, với hy vọng một tương lai hạnh phúc bên người mình yêu.

Tuy nhiên, số phận không dễ dàng. Khi Minh đi thi, Vân ở nhà chờ đợi, mong mỏi tin vui từ chàng. Thời gian trôi qua, nhưng không có hồi âm. Một ngày nọ, mẹ Vân đổ bệnh, cô phải chăm sóc mẹ và lo lắng cho cuộc sống gia đình. Trong lúc khó khăn ấy, tin dữ ập đến: Minh đã thi đỗ, nhưng vì chạy theo dục vọng cá nhân, anh đã quên đi lời hứa với Vân.

Tổn thương và chán nản, Vân quyết định rời bỏ quê hương, tìm một nơi mới để bắt đầu lại. Cô đến một làng khác, đổi tên thành Lan và làm việc chăm chỉ để kiếm sống. Lan không chỉ sống cho bản thân mà còn giúp đỡ những người xung quanh, trở thành biểu tượng của lòng nhân ái và sự kiên cường.

Năm tháng trôi qua, Minh cuối cùng cũng nhận ra giá trị của tình yêu và trách nhiệm. Anh trở về quê hương, tìm kiếm Vân nhưng chỉ nhận được thông tin về một cô gái tên Lan luôn giúp đỡ bà con trong làng mới. Minh quyết định đến thăm.

Khi Minh thấy Lan, trái tim anh thổn thức. Lan vẫn xinh đẹp, nhưng ánh mắt cô mang nỗi buồn sâu thẳm. Minh thổ lộ lòng hối hận và khao khát được quay về bên cô. Nhưng Lan đã quyết định sống một cuộc đời mới, không còn chờ đợi một tình yêu đã mất.

Cuộc hội ngộ đầy nước mắt, nhưng Lan không còn là cô gái yếu đuối của trước kia. Cô gật đầu, chấp nhận quá khứ nhưng từ chối chấp nhận Minh như trước. Ở cuối con đường, họ chia tay, mỗi người một hướng. Minh trở về quê, mang theo bài học ý nghĩa: tình yêu phải đi đôi với sự trách nhiệm và lòng chung thủy.

Còn Lan, cô tiếp tục sống với lòng nhân ái, giúp đỡ những người xung quanh và không bao giờ quên những kỷ niệm đẹp bên Minh. Cô khẳng định rằng dù cuộc đời có nhiều sóng gió, thì sự kiên cường và lòng nhân ái vẫn là nền tảng vững chắc cho cuộc sống của mình.

Từ đó, câu chuyện của Vân - Lan trở thành bài học quý giá cho nhiều thế hệ về tình yêu, trách nhiệm và sự trân trọng cuộc sống.