K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

24 tháng 3 2021

Lên mạng tra

24 tháng 3 2021

Tham khảo : 

Tôi vốn được sinh ra từ biển cả. Cuộc đời tôi gắn liền với nhừng cuộc phiêu lưu thật dễ thương và kỳ thú.

Mẹ tôi, người có nước da xanh lơ màu trời, luôn vỗ về, âu yếm tôi. Ngày ngày, tôi theo mẹ đi khắp đó đây, lúc thì nhảy lăn tăn nô đùa với những chị rong biển dịu dàng, lúc thì trò chuyện với các chàng san hô tráng trẻo...

Thế rồi một hôm, tôi cảm thấy nóng bức và trong chốc lát, ông Mặt trời đã hút tôi lên cao. Tôi được gió đưa đi khắp nơi, từ những rặng núi cao đến cánh đồng lúa chín như tấm thảm vàng. Nhưng hoàng hôn đã buông xuống, mọi vật quanh tôi chìm dần trong giấc ngủ, tôi thấy nhớ mẹ, nhớ nhà và, ôi chao! Lạnh quá! Đang co ro chợt tôi bị rơi xuống một dòng sông nho nhỏ và hiền hòa. Ngày ngày tôi cùng các bạn có nhiệm vụ rất quan trọng: Làm vệ sinh cho mọi người sau giờ lao động. Các bà mẹ thường nhờ tôi kỳ cọ cho các cô các cậu bé nghịch bẩn.

Vào một buổi chiều nọ, tôi được bác nông dân mang về nhà, cho vào ấm và đun lên. Lúc đầu, tôi cảm thấy khoan khoái, dễ chịu vô cùng. Nhưng một lúc sau, tôi cảm thấy nóng bức quá mà bác nông dân nọ lại chẳng chịu ngừng tay. Những tiếng rên của tôi tuy nhỏ nhưng bác vẫn nghe: "e...e...e... nóng quá", rồi đến lúc tôi rên to hơn: "ục...ục...ục... đừng đun nữa!", không chịu đươc, tôi đành buồn rầu bảo: "rè...rè...rè... vĩnh biệt" và thoát ra ngoài qua ống vòi. Sáng hôm sau, tôi nhập vào họ hàng li ti nhà tôi và kết thành một đám mây bay bồng bềnh trên nền trời xanh ngắt, ơ trên ấy thật sung sướng. Chúng tôi luôn thấy mát mẻ và dễ chịu. Cứ rong ruổi hoài với những ngọn gió lang thang, chúng tôi lúc thì kết lại với nhau thành những tảng lớn, lúc thì phân tán thành những đám mây nhỏ. Có bạn thì muốn lại gần mặt trời, có bạn thì muốn lên cao, bạn thì muốn xuống thấp để nhìn cho rõ cảnh vật kỳ thú của núi đồi sông nước dưới kia... Một hôm tôi đang cùng bạn bè mình bay đến bàn bạc với đám mây mỡ gà ở phía chân trời. Bay mãi bay mãi mà đám mây kia vẫn cứ xa tít tắp. Mỏi mệt, nặng trĩu nỗi buồn, chúng tôi như muốn đứt hơi, đứng lơ lửng giữa tầng không. Thì bỗng nhiên bao nhiêu là mây dồn lại phía chúng tôi. Gió cứ vậy xua chúng tôi chạy đến chóng mặt ra phía Bắc. Rồi gió ngừng thổi. Cả bầu trời xám lại. Mặt trời chạy trốn từ lúc nào. Nhìn xuống phía dưới tôi thấy một dòng sông loáng nước. Và một cái đập chắn khổng lồ. Một cảnh tượng kỳ lạ, mới mẻ và thật hùng vĩ. Càng sa xuống thấp, tôi càng ngạc nhiên vì có những cột thép to lớn với những cánh tay rắn rỏi kéo căng những sợi dây điện to lớn. Tiếng thác đổ, tiếng chạy ì ì của một cái máy nào rất lớn. Tôi biết ngay đây là sông Đà và kia là nhà máy thủy điện Hòa Bình.

Thế rồi trời nổi cơn mưa. Theo các bạn tôi lao nhanh xuống đất. Thật may mắn, tôi rơi ngay vào mặt nước sông Đà. Tôi chạy rất nhanh tới cái đập nước sừng sững trước mặt. Và chưa kịp suy nghĩ và ngắm cảnh tôi chạy như bay đến một dòng nước xiết. Thật là chóng mặt đến kinh khủng. Tôi thấy như có ai hút lấy tôi với một mãnh lực ghê gớm. Tôi hụt hẫng và cùng các bạn lao nhanh về phía ngọn thác đang đổ xuống ầm ầm phía xa. Chỉ nháy mắt tôi đã lao vào một vật gì thật cứng và tôi nghe rất rõ tiếng máy nhà máy điện đang chạy. Cuốn tôi phăng phăng xuống phía hạ lưu, dòng nước đã bắt đầu được hiền hòa hơn. Chúng tôi thong thả chảy dọc đê sông Hồng để được ngắm những bãi bắp non, những màu xanh trên những cù lao màu mỡ phù sa... Chúng tôi vẫn không quên những thích thú khi nhảy ào vào máy phát điện...

Tôi mê mải nghe các bạn kể về những xứ sở mà các bạn ấy đã đi. Bao nhiêu nơi kỳ thú mà qua lời kể, tôi thấy rằng mình còn thèm muốn được chu du. Thì ra họ hàng nước nhà tôi có khả năng du lịch rất nhiều nơi, cả trên trời lẫn dưới đất.

Một ngày nọ tôi bỗng nghe tiếng vỗ sóng dào dạt, vui tươi... Trước mặt tôi, mẹ biển cả yêu dấu đang mở lòng đón những đứa con trở về... Tôi nhìn màu nước xanh thẳm, tôi nếm vị mặn của muối mà rưng rưng, cảm động. Trên trời, những đứa con của mẹ hiền lại kết thành những đám mây bạc để tiếp tục cuộc hành trình mang lợi ích đến cho đời... Tôi muốn nghỉ ngơi trong lòng mẹ một thời gian. Rồi một ngày nào đó, tôi lại bay đi.

tk e vs ạ

24 tháng 3 2021

A nhé bạn

25 tháng 3 2021

a)Một chữ cx là thầy , nửa chữ cx là thầy

[Verse 1:] Là 1 thằng con trai Nghèo như anh, màu trắng đôi bàn tay Rượu này không say vậy uống cho vơi đầy. Rồi mình kể nhau nghe, chuyện đêm mưa Chẳng có ô mà che! Phố xá đêm ai vô tình thôi cũng vì. [ĐK:] Vì giờ ngày mai, mai, mai, mai Em bước đi cùng ai? Anh lẻ loi, bờ môi khẽ run anh buồn. Tiếng pháo vu quy Muốn giữ em đừng đi. Nhưng cớ sao mình chẳng nói nhau câu gì? Vì giờ ngày mai, mai, mai,...
Đọc tiếp

[Verse 1:] 
Là 1 thằng con trai 
Nghèo như anh, màu trắng đôi bàn tay 
Rượu này không say vậy uống cho vơi đầy. 
Rồi mình kể nhau nghe, chuyện đêm mưa 
Chẳng có ô mà che! 
Phố xá đêm ai vô tình thôi cũng vì. 

[ĐK:] 
Vì giờ ngày mai, mai, mai, mai 
Em bước đi cùng ai? 
Anh lẻ loi, bờ môi khẽ run anh buồn. 
Tiếng pháo vu quy 
Muốn giữ em đừng đi. 
Nhưng cớ sao mình chẳng nói nhau câu gì? 
Vì giờ ngày mai, mai, mai, mai 
Em bước đi cùng ai? 
Anh lẻ loi, bờ môi khẽ run anh buồn. 
Tiếng pháo vu quy 
Muốn giữ em đừng đi 
Nhưng cớ sao mình chẳng nói nhau câu gì? 

[RAP:] 
Vung tay hỉ nộ ái ố 
Cái số trời định rất tiếc là thân cô 
Hồ đồ viết lên trang tình yêu này vô bổ 
Khổ cả chặng đường khi tờ giấy này photo 
Dù có nỗi nhớ muốn kêu tên 
Những ký ức mãi không quên 
Giờ này có được gì? 
Người là đóa dã quỳ 
Chẳng thể hóa diệu kỳ 

[Vesre 2:] 
Là 1 thằng con trai 
Nghèo như anh, màu trắng đôi bàn tay 
Rượu này không say vậy uống cho vơi đầy. 
Rồi mình kể nhau nghe, chuyện đêm mưa 
Chẳng có ô mà che! 
Phố xá đêm ai vô tình thôi cũng vì 

[ĐK:] 
Vì rằng ngày mai, mai, mai, mai 
Em bước đi cùng ai? 
Anh lẻ loi, bờ môi khẽ run anh buồn. 
Tiếng pháo vu quy 
Muốn giữ em đừng đi 
Nhưng cớ sao mình chẳng nói nhau câu gì? 
Vì rằng ngày mai, mai, mai, mai 
Em bước đi cùng ai? 
Anh lẻ loi, bờ môi khẽ run anh buồn. 
Tiếng pháo vu quy 
Muốn giữ em đừng đi 
Nhưng cớ sao mình chẳng nói nhau câu gì? 

[Chorus:] 
Chào nhé! Anh chúc yên bình! 
Sau tất cả, ta vẫn là nhà! 
Và đừng khóc, xin giữ món quà 
Cho mối tình, cho ước mơ của mình 

[ĐK:] 
Vì rằng ngày mai, mai, mai, mai 
Em bước đi cùng ai? 
Anh lẻ loi, bờ môi khẽ run anh buồn. 
Tiếng pháo vu quy 
Muốn giữ em đừng đi 
Nhưng cớ sao mình chẳng nói nhau câu gì?

8
24 tháng 3 2021

là 1 thằng con trai à

24 tháng 3 2021

???????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????

đọc đoạn trích sau và thưc hiên các yêu cầuTự học là gì? Tự học chính là tự tìm hiểu, tự mày mò, tự khai thác kiến thức bằng những gì mắt nghe tai thấy. Tự học là tinh thần đáng học hỏi, đáng ngưỡng mộ và cần phải phát huy. Mỗi một con người, từ khi sinh ra không phải cái gì cũng biết, cái gì cũng thông thạo, cần phải có quá trình tìm tòi để có thể tìm ra được điều mà...
Đọc tiếp

đọc đoạn trích sau và thưc hiên các yêu cầu

Tự học là gì? Tự học chính là tự tìm hiểu, tự mày mò, tự khai thác kiến thức bằng những gì mắt nghe tai thấy. Tự học là tinh thần đáng học hỏi, đáng ngưỡng mộ và cần phải phát huy. Mỗi một con người, từ khi sinh ra không phải cái gì cũng biết, cái gì cũng thông thạo, cần phải có quá trình tìm tòi để có thể tìm ra được điều mà mình muốn. Điều này sẽ giúp cho bản thân không những lĩnh hội được nhiều điều mà còn mở mang được kiến thức, rèn luyện mình ngày càng phát triển hơn

câu 1 . nêu ptbđ chính của đoạn trích

câu 2.  đoạn văn sử dụng ptbđ chính nào

câu 3. phân tích cấu tạo ngữ pháp câu văn "Tự học là tinh thần đáng học hỏi, đáng ngưỡng mộ và cần phải phát huy." và cho biết thuộc kiểu câu gì

câu 4. nội dung của đoạn văn

0
24 tháng 3 2021

. Ông chỉ mặc đi mặc lại bốn chiếc áo sơ mi màu trắng nay đã ngả màu, mỗi lần ai có ý định mua quần áo mới hay đồ đạc mới cho ông lại gạt phăng đi và nói đồ còn dùng được mua mới về ông không mặc cũng uổng. Ông có đôi dép cao su không biết đã đi từ bao giờ nhưng đế dép đã mòn đi rất nhiều. Ông là một người giản dị như vậy đấy.

24 tháng 3 2021

Có làm hộ cho đâu mà cảm ơn :)

24 tháng 3 2021

Ớ đây, cách nói quá, cực tả đã phát huy tác dụng biểu cảm cao độ. “Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối” là thể hiện nỗi trăn trở, day dứt đến thành ám ảnh trong mọi lúc, cả bữa ăn lẫn giấc ngủ, cả đêm lẫn ngày. “Ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa” là hình ảnh diễn tả nỗi đau xót lớn lao từ trong cõi lòng được biểu hiện ra cả bên ngoài thành dòng nước mắt đầm đìa. Nỗi đau trong lòng đã được thể hiện thành nỗi đau rất cụ thể của cơ thể, của thần xác. Còn lòng căm thù và ý chí tiêu diệt giặc thì được thể hiện một cách mạnh mẽ bằng những hình ảnh: “...xả thịt, lột da, nuốt gan uống máu quân thù”. Điển tích “Da ngựa bọc thây” vốn quen thuộc trong văn chương cổ để nói về kẻ làm tướng sẵn sàng nhận cái chết ngoài mặt trận, thì với Trần Quốc Tuấn đã được tăng cấp lên thành”., trăm thân này phơi bày nội cỏ, nghìn xác này gói trong da ngựa, ta cũng vui lòng” - Nghĩa là sẵn sàng chết đến trăm lần, nghìn lần miễn là tiêu diệt được quân giặc

24 tháng 3 2021

ai jup vs

24 tháng 3 2021

Trên con đường tìm đến với thành công, con người luôn phải đối mặt với muôn vàn những khó khăn. Khi đó, chúng ta cần phải ghi nhớ đến câu tục ngữ “Có công mài sắt, có ngày nên kim” để có thể vượt qua mọi thử thách.

Câu tục ngữ trên phản ánh một thực tế trong cuộc sống. Thanh sắt dù có to lớn đến đâu thì qua bàn tay của người lao động cố gắng mài dũa sẽ trở thành cây kim nhỏ bé, tinh xảo. Qua hình ảnh đó, câu tục ngữ muốn khuyên răn chúng ta một bài học vô cùng ý nghĩa. Chỉ cần có lòng kiên trì, mọi khó khăn thử thách đều có thể vượt qua.

Từ xưa, ông cha ta đã thấm thía bài học đó. Cũng bởi vì vậy mà có rất nhiều câu ca dao, tục ngữ nhằm khuyên dạy con người về đức tính kiên trì: “Có chí thì nên”, “Chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo”...

Hay:

Ai ơi giữ chí cho bền.
Dù ai xoay hướng đổi nền mặc ai.

Đến nay, đức tính kiên trì vẫn luôn được đề cao. Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng đã từng khẳng định:

Không có việc gì khó
Chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên

Quả thật, có rất nhiều tấm gương đã minh chứng cho bài học về lòng kiên trì không ngại gian khổ để thành công.

Trong quá khứ, chắc hẳn ai cũng từng nghe đến cái tên Mạc Đĩnh Chi. Thuở nhỏ, ông vốn là một cậu bé hiếu học nhưng nhà nghèo. Khi bạn bè hằng ngày được đi học, ông phải vào rừng kiếm củi để phụ giúp gia đình. Cậu bé Mạc Đĩnh Chi khi ấy, nhờ sự giúp đỡ của thầy đồ nên được vào lớp học. Ban ngày đi kiếm củi, ban đêm bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng cho sáng để học bài. Ngày qua ngày nhờ sự kiên trì và nghị lực phi thường, khoa thi năm Giáp Thìn (1304). Mạc Đĩnh Chi thi đỗ trạng nguyên.

Ở hiện tại, thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký có lẽ là cái tên mà không ai không biết đến. Cậu bé Nguyễn Ngọc Ký khi còn nhỏ vô cùng hiếu học. Cho đến năm lên bốn tuổi, một cơn bạo bệnh đã cướp mất đôi bàn tay của ông. Tưởng như sự nghiệp học hành phải chấm dứt, nhưng bằng nghị lực phi thường cùng như lòng kiên trì không ngại khó khăn, ông đã rèn luyện để có thể viết chữ bằng chân. Ông từng kể lại, mọi chuyện lúc đầu vô cùng khó khăn tưởng chừng như muốn từ bỏ. Nhưng khi bình tâm lại tiếp tục rèn luyện thì dần dần viết được chữ cái, rồi sau đó còn vẽ vẽ được bằng thước, xoay được compa… Nếu không có lòng kiên trì vượt qua bệnh tật và khó khăn, có lẽ ngày hôm nay chúng ta đã không được biết đến cái tên Nguyễn Ngọc Ký - từng được Bác Hồ hai lần trao tặng huy hiệu cao quý cũng như đạt được nhiều giải thưởng cao trong lĩnh vực Toán học.

Đặc biệt, khi xã hội ngày một phát triển hơn, thì con người càng phải cố gắng hơn nữa mới có thể đạt được thành công. Đối với riêng tôi, giá trị về bài học của lòng kiên trì đến từ câu tục ngữ trên vẫn còn nguyên giá trị. Kiên trì để hiểu một bài toán khó, kiên trì để viết được một bài văn hay... Nỗ lực cố gắng, chăm chỉ chịu khó học tập thì mới có thể đạt được thành tích cao.

Tóm lại, đây là một câu tục ngữ đúng đắn đem đến cho chúng ta một bài học giá trị ý nghĩa và sâu sắc.

cre;mạng

24 tháng 3 2021

có công mài sắt có ngày bong gân

GiẢI THÍCH:

HÔM QUA EM MÀI SẮT RỒI BỊ ĐÁ ĐẬP VÀO NÊN BONG GÂN