kể ngắn gọn chuyến về quê của em
nhanh lên nhá
ai nhanh nhất mình tick
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bộ phim yêu thích của tôi từ trước đến giờ là Titanic. Đó là câu chuyện tình yêu hay nhất mà tôi từng xem. Tôi đã xem bộ phim này nhiều lần nhưng tôi không bao giờ cảm thấy chán. Bất cứ khi nào tôi xem nó, tôi luôn khóc.
Những lý do khiến tôi rất thích nó là bối cảnh hoành tráng và nội dung lãng mạn. Bộ phim nói về câu chuyện tình yêu của Rose Dewitt Bukater và Jack Dawson. Jack là một thanh niên nghèo và tự do tinh thần, nhưng anh ta có vé lên một con tàu sang trọng, Titanic. Rose đến từ tầng lớp thượng lưu Mỹ và đã đính hôn với một người đàn ông. Cô miễn cưỡng kết hôn với hắn. Cô đã gặp Jack trên tàu Titanic và họ rơi vào lưới tình cho dù có một khoảng cách rất lớn giữa họ.
Titanic đang trên đường đến Mỹ từ Anh. Tuy nhiên, con tàu đã đâm vào một tảng băng trôi trên đường. Mặt bên của nó bị phá và con tàu bị nước tràn vào. Không phải ai cũng có thể thoát ra một cách an toàn. Có nhiều người chết bao gồm cả Jack. Rose đã sống sót vì Jack đã giúp cô leo lên trên một chiếc thuyền. Jack đã hy sinh bản thân mình cho Rose. Mặc dù nó chỉ là một chuyện tình buồn mang tính kinh điển, nhưng nó bao gồm một phạm vi rộng lớn của những cảm xúc, tiếng cười, giận dữ, sợ hãi và cảm giác của một tình yêu sâu đậm. Tôi đã xúc động và đặc biệt đề cao tình cảm giữa họ. Cả hai đều cố gắng để cứu người kia. Nó cho thấy sức mạnh tình yêu có thể làm mọi chuyện. Tôi đã rất xúc động bởi sự can đảm tình yêu của mình cho cô ấy để làm cho một cuộc sống mới cho bản thân một mình, ngay cả sau khi ông chết.
Tôi nghĩ rằng bộ phim có nội dung xuất sắc được dựa trên một câu chuyện có thật. Hai diễn viên chính Kate và Leonardo đã có một màn trình diễn xuất sắc. Bên cạnh đó, các bối cảnh và dàn dựng hiện trường thực sự làm tôi ngạc nhiên. Từ con tàu lớn đến những chiếc đệm nhỏ ở phòng của Rose, tất cả đều tinh tế. Cuối cùng nhưng không thể không nhắc, bài hát chủ đề tuyêt vời “My heart will go on” của Celine Dion ở cuối câu chuyện. Ngay cả Jack đã rời bỏ Rose mãi mãi, trái tim của cô sẽ tiếp tục yêu.
Đây là bộ phim hay nhất mà tôi từng xem. Không ngạc nhiên tại sao Titanic đã giành đến 11 giải Oscar. Tôi khuyên mọi người nên xem bộ phim này ít nhất một lần.
Bộ phim là một trong những việc giải trí phổ biến nhất hiện nay, và có rất nhiều bộ phim thú vị thể hiện trên nhiều kênh. Bộ phim tôi thích nhất là Titanic. Đó là một bộ phim lãng mạn, đạo diễn là James Cameron. Tuy nhiên, nó cũng nói về một thảm họa. Diễn viên chính là Leonardo Dicaprio và Kate Winslet.
Bộ phim nói về vụ đắm tàu Titanic trong chuyến đi đầu tiên của mình. Các nhân vật chính là Jack Dawson và Rose Dewitt Bukater. Jack cứu Rose từ việc tự sát trong cuộc hành trình trên tàu. Mặc dù họ là từ tầng lớp xã hội khác nhau, và Rose đã tham gia, họ đã yêu nhau. Bộ phim có một kết thúc buồn: The Titanic chìm và hơn một nghìn người chết trong thảm họa, bao gồm Jack.
Câu chuyện rất xúc động và diễn xuất tuyệt vời. Các hiệu ứng đặc biệt, hình ảnh và âm nhạc rất đáng kinh ngạc.
Những người chỉ trích nói rằng nó là một-phải xem. Và tôi hoàn toàn đồng ý. Mặc dù nó là một bộ phim rất buồn, nhiều người thích nó. Mọi người cố gắng xem nó nếu bạn có thể.
;3
Trong mỗi cuộc đời, có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình bạn, những kỷ niệm ấy thật thiêng liêng cao đẹp biết bao. Nhưng ấn tượng sâu nặng nhất đối với tôi là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học.
Ngôi trường của tôi ở nông thôn nên không có nét đẹp gì đặc biệt. Nhưng nó đã mang lại cho tôi kỷ niệm ngọt ngào khi lần đầu bước vào trường: cô giáo dạy tôi nắn nót từng chữ, đôi tay của cô nắm chặt tay tôi để rèn chữ, bàn tay cô ấm áp làm sao và cô lại còn tập cho chúng tôi múa hát, giọng cô trong trẻo làm sao.
Thời gian trôi qua mau, kỷ niệm lại càng có nhiều với mái trường này... Tôi còn nhớ mãi những kỷ niệm đẹp lúc ra chơi, cùng các bạn chơi đủ các trò, nào là: chơi đuổi bắt, nhảy dây, chơi cầu nhưng ấn tượng sâu nhất đối với tôi đó là trò chơi bịt mắt bắt dê. Hôm ấy vào giờ ra chơi, Lan rủ các bạn trong lớp cùng nhau chơi. Đông quá các bạn phải oẳn tù tì xem ai bắt, cuối cùng là Nam bắt. Lan dùng khăn quàng của mình để bịt mắt Nam lại, các bạn chạy xoay vòng cậu ta, lúc này bạn ấy không thấy gì cả, chỉ tóm bừa nên chúng tôi chạy tán loạn. Bỗng dưng dính một người, Nam sờ từ đầu cho đến tóc và khẳng định là Nga. Nam bỏ khăn ra nhìn, hóa ra đó là bạn lớp khác. Lúc này hai người đều đỏ mặt còn các bạn cùng chơi thì bật cười.
Bỗng dưng có một tiếng nói to "Cho tôi chơi với!" Đó chính là Thành, người bạn hay đùa nhất của lớp tôi. Bạn ấy từ trong lớp chạy ra và xung phong bắt. Lan dùng khăn bịt mắt Thành lại, các bạn bắt đầu trốn, Thành đứng giữa sân nhìn qua nhìn lại chẳng thấy gì cả, nhưng hình như bạn ấy đang nghe tiếng bước chân của Hiền. Hiền thấy thế liền chạy qua cột cờ và dừng chân lại, đứng né một bên. Thành nhào tới bắt, ai ngờ Thành bắt dính cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Thành cũng ôm mặt cười.
Tiếng trống tùng tùng báo hiệu giờ vào học, thế là giờ ra chơi đã hết, vào lớp các bạn đều dùng tập, sách để quạt cho mát. Đó là một kỷ niệm sâu sắc nhất với tôi dưới mái trường này.
Tuy bây giờ đã học cấp II nhưng kỷ niệm trong sáng hồn nhiên ấy tôi vẫn nhớ. Nhớ đến để thấy thời tiểu học đẹp đẽ làm sao và đó sẽ là kỷ niệm theo tôi trong suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.
sáng nào , Lan Anh cũng dạy rất muộn . Bạn ấy chưa bao giờ đi học sớm . Ai cũng tò mò tại sao chuyện ấy lại xảy ra . Lan Anh kể:Sáng nay mình uống nước đá , số đen thật , đi ra ngoài đường vấp phải hòn đá , tức quá mình đá nó ra ngoài . thế là gãy chân . Nghe xong , ai cũng buồn cười còn Lan Anh đỏ măt ngượng nghịu
Chiều sụp bóng râm trên lề phố, giữa đường vẫn nắng và rất đông xe cộ. Bên lề đường đối diện, em thấy một bà cụ tóc bạc, người gầy, lưng cong, tay chống gậy cứ nhìn hết bên này đến bên kia đường. Bà đứng gần đường cho người đi bộ, nhưng nhìn dòng xe tấp nập, bà không dám đi sang. Thấy vậy, em nhanh nhẹn đi qua đường, đến bên và nắm lấy khuỷu tay bà: “Để cháu giúp bà nhé!”. Bà cười thật hiền hậu: “Cám ơn cháu bé nhé! Cháu tốt bụng quá!”. Thế là hai bà cháu đi qua đường khi đèn xanh sáng. Em vui lắm, vui vì giúp đỡ được người khác. Về nhà em còn khoe với mẹ về chiến công của mình.
* Ý nghĩa: – Với ông lão: Ông không mất gì mà chỉ như vừa qua một cơn ác mọng. Ông đã được trả lại cuộc sống bình yên xưa.
– Với mụ vợ: Mụ trở lại cuộc sống nghèo khổ như xưa nhưng không hoàn toàn như xưa nữa. Cá Vàng không chỉ lấy đi những gì nó đã cho mà còn lấy nhiều hơn thế. Bởi mở đầu mụ vợ sống trong nghèo khó mà chưa trải qua sung sướng giàu sang. Còn ở kết thúc, trở về nghèo khó sau khi đã trải qua tột đỉnh giàu sang là một điều không dễ. Như vậy, mụ khổ hơn ban đầu rất nhiều.
=> Đây là sự trừng trị đích đáng.
Dù kết thúc khác so với những kết thúc của những câu chuyện khác như hoàn toàn hợp lí
Việt Nam ta có rất nhiều những nghệ sĩ hài, những người mang đến cho ta những tiếng cười thật thoải mái, vui vẻ sau những giờ học hành, làm việc căng thẳng. Trong số đó, em thật sự ấn tượng về chú Hoài Linh, một trong những danh hài mà ai ai cũng biết và những tiết mục của chú cũng rất thú vị và đặc sắc.
Chú Hoài Linh xuất thân vốn đã khốn khó, ấy vậy mà điều đó không làm tắt đi nụ cười và tinh thần của chú. Và ta cũng thấy, lúc nào chú cũng xuất hiện với một sự giản dị, chất phác cho dù chú đang hóa thân vào bất kì vai diễn nào. Sự mộc mạc đó trước tiên đã đem đến cho khán giả, những người thưởng thức một sự quen thuộc, gần gũi tự nhiên.
Dáng người chú không mập mạp chút nào, thay vào đó là sự mảnh khảnh, trông có vẻ gầy lắm. Tóc chú thường dài đến ngang vai, chắc tại chú hay đóng là con gái nên để vậy suốt.
Chú đóng hài, làm cho người ta cười lên cười xuống, nhưng cũng có những lúc, lại im lặng, có khi còn khiến mình rơi nước mắt. Những bài học của chú mang vào trong vai diễn giống như là những điều mà chú từng trải qua, cay đắng ngọt bùi đủ cả...
Chú Hoài Linh có biệt tài giả nữ. Không chỉ từ cách ăn mặc, điệu bộ, mà còn cả giọng nói nữa. Có người còn khen chú Hoài Linh có khi còn đẹp gái hơn mấy cô người mẫu nữa kia.
Riêng về giọng nói, chú có thể giả giọng được rất nhiều vùng miền. Từ giọng ngoài Bắc, miền Trung, miền biển, miền Tây sông nước nữa. Nhớ có lần được xem chú thể hiện, giả giọng của rất nhiều cô chú ca sĩ nổi tiếng như chú Duy Khánh, Tuấn Ngọc... khiến cho khán giả ngồi dưới kinh ngạc và bái phục chú.
Cách chú nói chuyện trong khi diễn rất tự nhiên, lâu lâu lại có những câu "mất nết" nhưng lại làm cho mọi người phải ồ lên thích thú.
Dạo này nghe nói sức khỏe của chú đang đi xuống. Có lần người ta có nói chú mỗi lần diễn xong là vào trong, có người phải đỡ chú đi nữa. Ai biết được đằng sau những tiếng cười ngoài sân khấu kia là sự hy sinh vô bờ bến của chú, nói riêng và những người như chú nói chung. Điều này càng làm cho chú trở nên đáng kính trọng hơn nhiều nữa.
Em rất thích tiết mục của chú Hoài Linh. Em mong sẽ được xem nhiều chương trình hay như vậy.
Sau khi trải qua một năm học dài nhiều niềm vui nhưng cũng đầy những căng thẳng, mệt mỏi. Chúng em đã chính thức bước vào kì nghỉ hè đầy niềm vui và sự lí thú. Như thông lệ, cứ mỗi khi kết thúc một năm học, vào dịp nghỉ hè thì bố em sẽ đưa em và cả gia đình về quê thăm ông bà và các bác. Đây cũng là điều em mong chờ nhất trong kì nghỉ hè này, vì cũng đã rất lâu rồi, từ dịp Tết nguyên đán thì em mới có dịp về thăm quê, thăm ông bà. Vì vậy mà em cũng rất háo hức, kì vọng ở chuyến đi này.
Vì đã thông báo trước cho ông bà nên khi xe của gia đình em vừa đến con đê đầu làng thì ông của em đã đứng ở gốc cây đa chờ từ bao giờ. Khi xuống xe, hít thở những luồng không khí trong lành và ngắm nhìn cảnh vật quê hương đẹp đẽ mà vô cùng quen thuộc thì em rất vui, muốn chạy thật nhanh về nhà của ông bà. Vì vậy mà khi em nhìn thấy ông nội của em đang đứng đợi gia đình em ở quán nước gần gốc đa thì em đã rất bất ngờ, hạnh phúc nữa. Em đã vẫy tay và gọi ông thật to, sau đó thì vội vàng chạy đến ôm ông. Cảm giác ấm áp khi nằm trong vòng tay ông thật quen thuộc, em đã luôn tưởng tượng ra cảnh này trong suốt quãng đường đi, để bây giờ trở thành hiện thực thì em rất xúc động .
Ông ôm em vào lòng mà âu yếm, cảm giác này thật thân thương quá. Sau khi đã bình tĩnh hơn được một chút thì gia đình em cùng ông đi bộ về nhà, trên đường đi lúc nào em cũng nắm chặt tay ông, bàn tay ông cũng vô cùng ấm áp, khi em nắm tay ông thì có cảm giác rất an toàn và an tâm. Đã lâu không về quê nhưng người dân quê em vẫn không có gì thay đổi, vẫn hồn hậu, chất phác, thân thiện và gắn bó như vậy, trên suốt quãng đường đi mọi người rất nhiệt tình chào hỏi và bắt chuyện hỏi han tình tình của bố mẹ em thời gian qua. Sự nhiệt tình, ấp áp của tình cảm hàng xóm, láng giềng này cũng vô cùng khác lạ so với không khí xã giao nơi thành phố.
Nơi ở hiện tại của gia đình em nằm ở trung tâm của thành phố, những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi nhưng em cũng chưa hề biết hết mặt của những người hàng xóm, nếu có gặp thì mọi người cũng chào hỏi theo kiểu lịch sự. Cũng không phải vì người dân ở thành phố không thân thiện bằng ở quê nhưng do guồng quay công việc quá bận rộn, họ không có thời gian để làm quen và nói chuyện một cách chân tình như người dân quê em. Đây cũng là một trong những lí do em rất thích về quê. Khi về đến nhà thì bà và mọi người đều vui mừng ra sân đón gia đình em, ông bà và các bác còn chu đáo đến mức làm cơm canh ngon tuyệt vời , mời gia đình em nữa. Thực sự em cảm thấy rất vui và cảm động, vì dù có xa quê, một năm cũng chỉ về được một đến hai lần nhưng mọi người vẫn dành cho gia đình em những tình cảm thân thương nhất, ấm áp nhất. Yêu lắm quê hương em !
;3