Ngày đó anh rời xa em,bầu trời thoáng vẻ âm u. Không nhìn thấy bầu trời xanh mà anh thích nhất.Thiếu đi 1 ng cùng e đấu khẩu. Nhận nhiều hơn những lời an ủi từ bạn bè.Tất cả đều ko phải ảo giác,vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn thì câu chuyện đã kết thúc. Quá nhiều chuyện ko kịp hối hận.Em vẫn còn rất nhiều tâm nguyện.Rất nhiều mộng ước vẫn chưa thực hiện.Trên bàn vẫn còn lưu giữ tấm ảnh của ngày hôm qua.Một mình em mất ngủ trong không gian chỉ có 1 mình, một mình em nhớ về hình ảnh của hai người .....Là ai rơi lệ, là ai tiều tụy với con tim tan vỡ.1 mình em mạo hiểm vs chiếc ghế chỉ có 1 mình. Mình em nhớ về 1 người. Và giọt nước mắt vương trong khóe mắt ko phải ảo giác.
cho cảm nghĩ