K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

2 tháng 3 2022

It's 120 000 thousand dong

2 tháng 3 2022

Dịch: đôi giày này bao nhiêu tiền?

2 tháng 3 2022
  • Tý - Con Chuột
  • Sửu - Con Trâu
  • Dần - Con Hổ
  • Mão - Con Mèo
  • Thìn - Con Rồng
  • Tỵ - Con Rắn
  • Ngọ - Con Ngựa
  • Mùi - Con Dê
  • Thân - Con Khỉ
  • Dậu - Con Gà
  • Tuất - Con Chó
  • Hợi - Con Lợn

k cho mìnk nha ! HT

Theo cung Hoàng đạo của người Việt, con đầu tiên  chuột (Tí), sau đó  trâu (Sửu)  tiếp đến theo thứ tự là hổ (Dần), mèo (Mão), rồng (Thìn), rắn (Tỵ), ngựa (Ngọ), dê (Mùi), khỉ (Thân), gà (Dậu), chó (Tuất) và cuối cùng  lợn (Hợi).

ok nha

ok

ok

nha

hok tốt nha

ok

ok''nhaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

2 tháng 3 2022

Mẹ em là bác sĩ

:))

2 tháng 3 2022

Ai là gì: Tôi là một học sinh lớp 3

Ai thế nào: Chị tôi là một người tốt tính

Ai làm gì: Mẹ tôi đang nấu ăn

2 tháng 3 2022

đoạn văn này có 4 lỗi chính tả

2 tháng 3 2022

TL:

Đáp án D

HT

bạn nào thấy đúng k nha

Thanks mọi người nhìu

2 tháng 3 2022

nhọc nhắn, chuyên cần

2 tháng 3 2022

múa hát,nấu ăn,học tập

2 tháng 3 2022

Các động từ trong câu trên là:

học hành, múa hát, nấu ăn, học tập.

- xinh đẹp là tính từ.

- đồ ăn là danh từ

- bài hát là danh từ

- cao lớn là tính từ

2 tháng 3 2022

TL: 

Nói dối bố mẹ chăng 

@@@@@@@@@@@ 

HT

2 tháng 3 2022

thoiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

báo cáo lại bay acc bây h

hỏi toàn mấy mon vănnnnnnnnnnnnn

tui ngu văn 

huhu

2 tháng 3 2022

  Đã bao giờ bạn tin rằng sau một giấc mơ những điều bạn hằng mong ước bấy lâu nay sẽ biến thành sự thật, y như một câu chuyện cổ tích chưa? Đã có lúc tôi rất tin vào điều đó và rồi lại phải thất vọng. Nhưng tôi luôn nhớ khoảnh khắc mà chỉ giấc mơ kì diệu mới đem đến cho tôi, như vừa mới xảy ra đây thôi.

         Năm tôi học lớp năm, vào Tết năm ấy cũng là lúc ông tôi qua đời. Người ông mà tôi hằng kính yêu đã vĩnh biệt tôi trước khi kịp đón Tết cùng tôi. Tôi buồn bã vô cùng và tự nhủ sẽ không bao giờ tôi được đón một cai tết có ông bên cạnh nữa. Mấy năm sau vào lúc sắp sửa bốc mộ ông tôi và gần đến tết, lòng tôi lại bâng khuâng nhớ đến cái tết năm nào. Tôi thắp một nén hương lên bàn thờ ông, hi vọng cháy bỏng được nhìn lại ông bên mâm cơm giao thừa lại bùng lên trong tôi, y như hồi còn nhỏ. Hôm đó là ngày 29 Tết, trước đúng một ngày vào cái năm buồn bã ấy, ông tôi mất. Tôi nghe mẹ đi ngủ sớm để ngày mai còn theo mẹ đi chợ. Lòng tôi chộn rộn mãi không sao ngủ được. Mắt tôi nhòa đi.

         Tôi đang nằm trên chính chiếc giường mà ông tôi đã nằm ngày trước. Đến khi mẹ tôi tắt đèn đầu giường, tôi mới thiếp đi.

         Một lúc sau có tiếng bước chân bên giường tôi, tôi choàng tỉnh dậy. Thật hay mơ đây, trước mắt tôi là người ông hiền hậu đã xa cách tôi bấy lâu nay. Ông bảo tôi dậy rửa mặt để đi cùng mẹ, sáng đó đã là ngày 30 Tết. Tôi ôm lấy ông, bảo sao ông đi lâu thế. Ông chỉ mỉm cười, lấy tay lau nước mắt cho tôi. Tôi nhìn ông không chớp mắt, vẫn dáng người cao cao như thế, vẫn khuôn mặt hồng hào, phúc hậu như xưa. Mái tóc ông bạc trắng, tôi còn nhớ lúc ông ra đi tóc ông mới chỉ lốm đốrn bạc. Ông tôi bận bộ com-lê màu ghi, tuy cũ mà phẳng phiu, trông ông thật đẹp lão. Tôi chưa được ngồi cùng ông lâu thì nghe tiếng mẹ gọi: “Con ơi mau đi chợ với mẹ, Tết đến rồi mà còn ngủ à?” - Tôi dạ và vội nói với ông: “Ông ơi ông ở nhà nhé! Ông chờ cháu về rồi dẫn cháu đi chơi ông nhé!”. Ông gật đầu, bảo tôi đi kẻo mẹ chờ.

         Sau khi đi chợ xong, tôi chạy ù té vào phòng quên cả đặt thức ăn vào bếp. Nhìn thấy ông đang đọc sách, tôi mừng lắm. Ông bảo với tôi rằng ông sẽ dẫn tôi đi chợ Tết, chọn một cành đào thật đẹp về cắm trong nhà. Tôi mừng rỡ, tíu tít giục ông đi ngay. Ông vẫn nhớ ý thích của tôi như hồi tôi còn nhỏ. Ông chở tôi trên chiếc xe đạp cọc cạch ông vẫn thường đi. Trên chiếc xe đạp này, đã bao lần ông đèo tôi đến nhà trẻ. Tôi sẽ nhớ mãi những giây phút ấy. Tôi cùng ông đi giữa phố phường, cảm thấy Tết năm nay nhộn nhịp hơn các năm trước. Phố xá đông nghìn nghịt, dường như ai ai cũng muốn ra đường để sắm sửa cho Tết.

         Rồi hai ông cháu cũng đến được chợ hoa ngày Tết. Mới từ đầu vào tôi đã thấy tấp nập bao nhiêu là người, từ những cô gái đến những người phụ nữ lớn tuổi. Phải một lúc lâu sau, ông tôi mới gửi được xe và dẫn tôi đi xem cây cảnh. Chợ hoa ngày Tết mở ra trước mắt tôi vô số loài hoa rực rỡ khoe sắc. Nào là hoa lay-ơn, hoa thược dược, nào hoa cúc, hoa vi ô- lét. Có những loài hoa tôi chưa biết tên, có những loài hoa tôi không hề biết. Ông tôi vốn là thầy giáo dạy Sinh học nên chỉ cho tôi biết bao nhiêu là hoa thật độc đáo. Vừa nghe ông nói vừa ngắm các loại hoa, tôi bỗng thấy mở mang thêm nhiều điều. Nhiều điều trước đây tôi thờ ơ giờ hiện lên rõ ràng trong trí óc tôi tựa như những bông hoa ngày càng tươi tắn, đầy sức sống hơn. Ông dẫn tôi xem hoa một lúc rồi cùng tôi chọn một cành đào ưng ý. Tôi rất thích cành đào với đầy hoa màu hồng nở rộ. Nhưng ông tôi chỉ chọn một cành đào mới chớm nở vài ba bông hoa, còn lại là biết bao nụ hoa xanh mướt và những lá non. Ông bảo với tôi rằng, tuy bây giờ cành đào không đẹp nhưng chỉ một hai hôm sau Tết đào sẽ nở đầy hoa rất đẹp và lâu tan. Tôi mới vỡ lẽ cành đào ấy bây giờ đây ẩn chứa bao điều đẹp đẽ với tôi và ông trở thành một ông tiên hiểu tất cá những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

         Tôi giữ sự ngưỡng mộ ấy như hồi thơ bé, ông như người thầy giáo mở ra cho tôi bao điều lí thú để tôi khám phá. Và ông đã thay mẹ tôi dạy tôi học khi còn tiểu học. Ông cháu tôi ra về. Tôi ngồi sau giữ cành đào còn ông mải miết đạp xe về đến nhà, tôi khoe ngay cành đào, bà bảo có cành đào nhiều lộc này, Tết năm nay sẽ vui lắm đây. Ông chỉ mỉm cười, nụ cười đồng tình lẫn niềm vui rạng rỡ. Đêm đến, gia đình tôi sum họp quanh mâm cơm giao thừa. Tôi hạnh phúc biết nhường nào bởi có ông tôi bên cạnh, ông không xa tôi nữa. Chỉ còn ba tiếng nữa là đến giao thừa, tôi chỉ mong được sống mãi những giờ phút này, mong thời gian đừng trôi quá nhanh để luôn có tình yêu thương của mọi người trọn vẹn bên tôi. Tôi cũng thầm hứa với bản thân sẽ mãi ngoan ngoãn như hôm nay để ông khỏi phiền lòng. Vậy mà sao ngày hôm nay qua thật mau. Đã đến giao thừa rồi, ông vuốt lên mái tóc tôi, bảo tôi ở nhà, ông sẽ hái lộc đầu năm mới cho tôi. Tôi dạ và hứa sẽ thức đợi ông về.

         Ông đi rồi tôi cố thức, nhưng sao cơn buồn ngủ cứ kéo đến, kéo sụp hai mí mắt tôi lại. Tôi thiếp đi lúc nào không biết. Tôi nghe thấy những tiếng gọi rồi tiếng lịch kịch. Tôi mở mát choàng dậy. Bây giờ đã sáng rồi sao? Tôi ngạc nhiên quá. Tôi nháo nhác tìm ông mà không thấy đâu. Thật kì lạ, mới lúc trước tôi còn mừng tượng bàn tay khẳng khiu ông đặt lên đầu tôi cơ mà. Tôi xem lại lịch, hôm nay là ngày ba mươi Tết. Tôi òa khóc, vậy đó chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ quá thực khiến tôi hụt hẫng và buồn rầu. Ông tôi đã ra đi thật chứ không về lại với tôi như tôi tưởng. Tôi nuối tiếc giấc mơ hạnh phúc. Tôi thầm tự hỏi: Liệu trong mơ nếu tôi thức chờ ông, tôi có gặp lại ông không? Nhưng cuộc sống không dừng lại để tôi nuối tiếc, tôi chuẩn bị quần áo đi chợ cùng mẹ. Tôi có kể lại cho mẹ giấc mơ, mẹ chỉ im lặng, chắc tâm trạng mẹ khó có thể nói thành lời.

         Giấc mơ chỉ là sự mong ước tưởng tượng, chuyện cổ tích vẫn là chuyện cổ tích. Tôi sẽ vẫn nuối tiếc nhưng chỉ là nhỏ nhoi thôi. Tôi đã học được nhiều điều từ giấc mơ ấy, học được niềm tin và hi vọng và cả nỗ lực cố gắng cho giấc mơ của chính mình.



 

2 tháng 3 2022

toi là 1 thằng mất rại

TK:

Tôi là một đứa trẻ rất ngoan, lúc nào cũng nghe lời ông bà bố mẹ, ở lớp tôi là một học sinh gương mẫu luôn có thành tích cao trong học tập, ai nhìn vào cũng nghĩ tôi là một người hoàn hảo tuyệt đối. Thế nhưng, trong quá khứ, đã có một sự việc xảy ra mà đến bây giờ tôi vẫn luôn ân hận, đó là tôi đã khiến cho bố mẹ của mình cảm thấy buồn, điều đó luôn khiến tôi cảm thấy áy náy mỗi khi nhớ về.

    Như thường lệ, chúng tôi sẽ có một bài thi khảo sát môn Toán ở đầu mỗi học kỳ, giờ đã là học kỳ 2 và ngày mai chúng tôi sẽ thi khảo sát. Tối hôm đó, tôi đã ôn tập rất chăm chỉ đã làm rất nhiều dạng bài, kiến thức đã nắm chắc, giấy bút đều đã được chuẩn bị một cách cẩn thận, chỉ chờ ngày mai vào thi. Sáng hôm sau, trước khi đi thi, mẹ tôi có dặn dò rất kĩ và bố mẹ cũng rất tin tưởng tôi vì thành tích học tập của tôi lúc nào cũng rất cao. Tôi chào bố mẹ rồi đi thi, trong lòng không mảy may lo lắng. Thời gian làm bài bắt đầu được tính, tôi rất tự tin vì đây là những bài toán mà tôi đã làm rất kĩ vào tối hôm qua, tôi chỉ làm bài đúng 25 phút, trong khi còn đến 35 phút nữa mới hết giờ. Chờ 2/3 thời gian làm bài trôi qua, tôi vui vẻ nộp bài thi mặc dù chưa kiểm tra lại trong sự thán phục của bạn bè. Tôi thấy vô cũng hãnh diện về bản thân. Khi ra về, trong lòng tôi rất hân hoan vì nghĩ rằng điểm thi lần này sẽ rất cao tôi còn hẹn Thu – cô bạn cùng lớp chiều nay qua nhà để cùng chữa bài. Chiều hôm ấy, Thu qua nhà tôi để chữa bài, ba câu đầu tiên tôi đều đúng hết. Nhưng đến câu cuối, lúc này tôi mới bàng hoàng nhận ra tôi đã không đọc kĩ đề bài, tôi đã viết nhầm số 6 thành số 9 và từ đó tôi đã sai hết cả bài. Đây là một bài toán cơ bản, vậy mà tôi lại vì sự chủ quan của mình mà làm sai, đã vậy tôi còn không kiểm tra lại bài trước khi nộp. Tôi đã vô cùng hoảng sợ vì đây là một câu 4 điểm. Sáng hôm sau, tôi cầm bài thi của mình với điểm 6 mà trong lòng vô cùng lo lắng và sợ hãi, rồi đây điểm trung bình của tôi sẽ kéo xuống còn bao nhiêu?

    Hôm ấy, sau giờ học, tôi đạp xe về nhà mà tâm trạng không còn vui vẻ như mọi ngày. Mẹ tôi hỏi: “Có điểm toán chưa con, con gái mẹ chắc là lại điểm cao nhất lớp rồi phải không?”. Tôi ấp úng một hồi rồi cười gượng và nói: “ Đương nhiên rồi mẹ con được 10 Toán đó!”. Tôi nói ra mà trong lòng đầy nỗi sợ hãi và ân hận. Tự nhủ với mình sẽ không thể để cho bố mẹ nhìn thấy bài kiểm tra điểm thấp này, tôi bèn giấu nó xuống ngăn kéo của chiếc bàn học, lòng vẫn hối hận nhưng đã yên tâm được phần nào. Hôm sau đi học về, tôi thấy nét mặt của bố và mẹ không vui như mọi ngày. Vào trong nhà, tôi thấy bài kiểm tra được 6 điểm của mình ở trên bàn. Vô cùng sợ hãi, tôi đã khóc và chạy lại xin lỗi bố mẹ, mẹ tôi chỉ nhẹ nhàng nói: “ Tại sao con lại nói dối bố mẹ, hôm nay mẹ dọn dẹp tủ sách cho con nên mẹ thấy nó, con được điểm thấp cũng không sao sao lần sau cố gắng cho tốt là được, bố mẹ không trách gì con cả nhưng con lại nói dối khiến bố mẹ vô cùng buồn”. Còn bố tôi chỉ ngồi lặng yên mà chẳng nói gì, tôi đã khiến bố mẹ tôi vô cùng thất vọng, tôi đã xin lỗi bố mẹ và hứa sẽ học tập tốt hơn hơn và không bao giờ nói dối.

    Tôi nhận ra một điều sau sự việc ấy, đó chính là mọi lỗi lầm của chúng ta đều sẽ được bố mẹ tha thứ khi chúng ta biết thành thật và nhận lỗi, bố mẹ sẽ luôn bao dung và che chở khi chúng ta sai lầm. Tôi không thể chịu được khi thấy bố mẹ mình buồn bởi vì bố mẹ đã hi sinh vì tôi rất nhiều, tôi tự nhủ với bản thân mình rằng mình sẽ không bao giờ nói dối bố mẹ nữa.

    Bất kì ai trong cuộc đời này đều sẽ có lúc mắc sai lầm, chỉ là chúng ta có biết đối diện với sai lầm ấy hay không. Sự việc trên đã dạy tôi một bài học quý giá: đừng bao giờ che giấu những lầm lỗi, nhất là với bố mẹ của mình. Chúng ta hãy sống thành thật với chính mình và với những người mà mình yêu thương.

2 tháng 3 2022

Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào…

Không có gì cao quý, thiêng liêng bằng tấm lòng bao la của mẹ. Bởi vậy, làm mẹ buồn là một tội lỗi rất lớn. Đáng tiếc thay, hôm chủ nhật vừa qua em đã khiến mẹ buồn vì hành động thiếu suy nghĩ đó là ném đá vào bạn.

Hôm đó em cùng mấy bạn hàng xóm rủ nhau đi chơi chọi đá. Em chơi rất hăng say thì bỗng "bốp". Hòn đá rơi trúng đầu Hoàng. Nó khóc thét lên vì đau đớn. Em sợ quá cũng nói: "Thôi chết rồi". Sau đó em cùng mấy bạn đưa nó về nhà. Bố mẹ nó đưa nó lên ngay bệnh viện. Thật khổ thân, nó phải khâu bốn mũi. Bố mẹ em phải đền một khoản tiền rất lớn. Còn phải mua quà bánh thăm hỏi. Em đã đến nhà Hoàng xin lỗi. Bố mẹ Hoàng và Hoàng đều tha lỗi cho em. Em cảm thấy cũng nhẹ được bớt phần nào trong người. Chiều hôm đó, em đang ngồi học bài thì mẹ gọi em xuống với giọng rất bực tức. Người em lại run lẩy bẩy vì sợ mẹ lại nói đến chuyện của Hoàng. Đúng vậy, mẹ đã mắng cho em một trận nhớ đời. Em tức lắm, em cảm thấy mẹ không còn thương em nữa. Tối hôm đó, khi ăn cơm xong em lẻn đi chơi tới khuya mới về. Trò chơi ở đó cũng chẳng có gì lý thú nhưng em muốn mẹ phải lo lắng, ân hận về những hành động của mình.

Em đã về nhưng nép ngoài cửa không dám bước vào nhà. Em nhìn qua khe cửa thì thấy mẹ đang ngồi khâu áo thi thoảng lại nhìn ra ngoài xem em về chưa. Bỗng trên khuôn mặt gầy gò của mẹ nhoà nướt mắt. Không biết vì mẹ lo lắng hay quá yêu thương em. Chắc mẹ khóc vì có một người con hư hỏng. Mẹ có ghét mình đâu, mẹ chỉ làm như thế để giáo dục mình nên người như câu tục ngữ: "Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi". Em bước vào cửa. Mẹ vội lau nướt mắt rồi hỏi: "Sao hôm nay con đi chơi về khuya thế?”. Em biết mẹ cố tình giấu nước mắt nên xin lỗi mẹ rồi oà lên khóc. Còn mẹ thì âu yếm em và tha lỗi cho em.

Mẹ như mái nhà che chở cho em những lúc vui buồn. Em rất ân hận về việc làm của em. Em hứa sẽ học tập thật tốt cho mẹ vui lòng.


 

2 tháng 3 2022

Đây là ảnh chụp gia đình mình. Người ở ngồi trên ghế này là ông nội mình. Ông là sĩ quan về hưu đấy ! Ngồi bên cạnh là bà nội mình. Xem này, ở trong hình thôi mà ánh mắt của bà cũng toát lên được vẻ đẹp hiền từ. Đứng cạnh ông nội là ba mình. Người ôm vai bà nội mình là mẹ mình đấy ! Trông mẹ mình thật là đẹp phải không ? Cạnh mẹ mình là em gái nhỏ của mình. Bé đang là học sinh lớp 1. Và đây, là mình. Khi chụp tấm hình này mình đang học lớp ba. Trông mình thật là buồn cười !