Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Video 2 SVIP
Lưu ý: Ở điểm dừng, nếu không thấy nút nộp bài, bạn hãy kéo thanh trượt xuống dưới.
Bạn phải xem đến hết Video thì mới được lưu thời gian xem.
Để đảm bảo tốc độ truyền video, OLM lưu trữ video trên youtube. Do vậy phụ huynh tạm thời không chặn youtube để con có thể xem được bài giảng.
Nội dung này là Video có điểm dừng: Xem video kết hợp với trả lời câu hỏi.
Nếu câu hỏi nào bị trả lời sai, bạn sẽ phải trả lời lại dạng bài đó đến khi nào đúng mới qua được điểm dừng.
Bạn không được phép tua video qua một điểm dừng chưa hoàn thành.
Dữ liệu luyện tập chỉ được lưu khi bạn qua mỗi điểm dừng.
Ý NGHĨA VĂN CHƯƠNG
Hoài Thanh
II. Tìm hiểu chi tiết
1. Nguồn gốc của văn chương
- Mở đầu bằng câu chuyện: “một nhà thi sĩ Ấn Độ trông thấy một con chim bị thương rơi xuống bên chân mình. Thi sĩ thương hại quá, khóc nức nở, quả tim cùng hòa một nhịp với sự run rẩy của con chim sắp chết.”
-> Nhận xét: “Tiếng khóc ấy, dịp đau thương ấy chính là nguồn gốc của thi ca.”
=> “Nguồn gốc cốt yếu của văn chương là lòng thương người và rộng ra thương cả muôn vật, muôn loài”.
2. Nhiệm vụ của văn chương
- “Văn chương sẽ là hình dung của sự sống muôn hình vạn trạng. Chẳng những thế, văn chương còn sáng tạo ra sự sống.”
-> phản ánh cuộc sống phong phú.
- “Vũ trụ này tầm thường, chật hẹp, không đủ thỏa mãn mối tình cảm dồi dào của nhà văn. Nhà văn sẽ sáng tạo ra những thế giới khác.”
-> sáng tạo ra sự sống.
3. Công dụng của văn chương
- “Công dụng của văn chương cũng là giúp cho tình cảm và gợi lòng vị tha.”
+ “Một người hàng ngày chỉ cặm cụi lo lắng vì mình… khi xem truyện hay ngâm thơ có thể vui, buồn, mừng, giận cùng những người ở đâu đâu,...”
-> Văn chương có khả năng lay động tâm hồn, giúp chúng ta sống gần nhau hơn trong tình yêu thương, nhân ái…
+ “Văn chương gây cho ta những tình cảm không có, luyện những tình cảm ta sẵn có.”
-> Văn chương bồi đắp tình cảm tốt đẹp cho người đọc, làm giàu thêm thế giới tâm hồn chúng ta.
+ “Từ khi có các thi sĩ ca tụng cảnh núi non, hoa cỏ, núi non, hoa cỏ trông mới đẹp; từ khi có người lấy tiếng chim kêu, tiếng suối chảy làm đề ngâm vịnh, tiếng chim, tiếng suối nghe mới hay…”
-> Văn chương góp phần tô điểm cho cuộc sống.
- “Nếu pho lịch sử loài người xóa các thi nhân, văn nhân và đồng thời trong tâm linh loài người xóa hết những dấu vết họ còn lưu lại thì cái cảnh tượng nghèo nàn sẽ đến bực nào.”
+ Khẳng định vai trò kì diệu của văn nghệ sĩ; nhấn mạnh ý nghĩa văn chương.
+ Nhắc nhở chúng ta biết ơn các nhà văn; quý trọng các áng thơ văn nói riêng, văn chương nói chung.
III. Tổng kết
1. Nội dung
- Quan niệm của Hoài Thanh về nguồn gốc, nhiệm vụ cốt yếu, công dụng của văn chương trong lịch sử loài người.
2. Nghệ thuật
- Kết hợp lí lẽ, cảm xúc, hình ảnh.
- Dẫn chứng chọn lọc.
Ý NGHĨA VĂN CHƯƠNG
Người ta kể chuyện đời xưa, một nhà thi sĩ(1) Ấn Độ trông thấy một con chim bị thương rơi xuống bên chân mình. Thi sĩ thương hại quá, khóc nức lên, quả tim cùng hòa một nhịp với sự run rẩy của con chim sắp chết. Tiếng khóc ấy, dịp đau thương ấy chính là nguồn gốc của thi ca(2).
Câu chuyện có lẽ chỉ là một câu chuyện hoang đường(3), song không phải không có ý nghĩa. Nguồn gốc cốt yếu của văn chương(4) là lòng thương người và rộng ra thương cả muôn vật, muôn loài. [...]
Văn chương sẽ là hình dung(5) của sự sống muôn hình vạn trạng. Chẳng những thế, văn chương còn sáng tạo ra sự sống. [...]
Vậy thì, hoặc hình dung sự sống, hoặc sáng tạo ra sự sống, nguồn gốc của văn chương đều là tình cảm, là lòng vị tha(6). Và vì thế, công dụng của văn chương cũng là giúp cho tình cảm và gợi lòng vị tha.
Một người hằng ngày chỉ cặm cụi lo lắng vì mình, thế mà khi xem truyện hay ngâm thơ có thể vui, buồn, mừng, giận cùng những người ở đâu đâu, vì những chuyện ở đâu đâu, há chẳng phải là chứng cớ cho cái mãnh lực(7) lạ lùng của văn chương hay sao?
Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện những tình cảm ta sẵn có; cuộc đời phù phiếm(8) và chật hẹp của cá nhân vì văn chương mà trở nên thâm trầm(9) và rộng rãi đến trăm nghìn lần.
Có kẻ nói từ khi các thi sĩ ca tụng cảnh núi non, hoa cỏ, núi non, hoa cỏ trông mới đẹp; từ khi có người lấy tiếng chim kêu, tiếng suối chảy làm đề ngâm vịnh, tiếng chim, tiếng suối nghe mới hay. Lời ấy tưởng không có gì là quá đáng.
[...] Nếu trong pho lịch sử loài người xóa các thi nhân, văn nhân(10) và đồng thời trong tâm linh(11) loài người xóa hết những dấu vết họ còn lưu lại thì cảnh tượng nghèo nàn sẽ đến bực(12) nào!...
(Hoài Thanh(*), trong Bình luận văn chương,
NXB Giáo dục, Hà Nội, 1998)
Chú thích:
(*) Hoài Thanh (1909 - 1982): quê ở xã Nghi Trung, huyện Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An, là một nhà phê bình văn học xuất sắc. Năm 2000, ông được Nhà nước truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là Thi nhân Việt Nam, in năm 1942. Bài Ý nghĩa văn chương có lần in lại đã đổi tên nhan đề thành Ý nghĩa và công dụng của văn chương.
(1) Thi sĩ: nhà thơ.
(2) Thi ca: thơ ca.
(3) Hoang đường: không có thật và không thể tin được do có nhiều yếu tố tưởng tượng và phóng đại quá đáng.
(4) Văn chương: nghĩa rộng bao gồm cả triết học, chính trị học, sử học, văn học,... Nghĩa hẹp là tác phẩm văn học, nghệ thuật ngôn từ; nghĩa hẹp nữa là tính nghệ thuật, vẻ đẹp của câu văn, lời văn. Trong văn bản này, thuật ngữ văn chương được dùng theo nghĩa hẹp.
(5) Hình dung: ở đây được dùng như là danh từ (chứ không phải động từ) do đó có nghĩa là hình ảnh, bóng hình.
(6) Vị tha: vì người khác.
(7) Mãnh lực: sức mạnh ghê gớm về tinh thần.
(8) Phù phiếm: viển vông, không thiết thực.
(9) Thâm trầm: sâu sắc, kín đáo, không dễ dàng để lộ ra bên ngoài những tình cảm cảm, ý nghĩa của mình.
(10) Thi nhân: người làm thơ. Văn nhân: người có học thức, có thể làm văn, làm thơ.
(11) Tâm tình: những gì thuộc về tâm hồn, thế giới bên trong của con người và có phần thiêng liêng, huyền bí, không dễ gì cắt nghĩa hết.
(12) Bực: bậc hay thứ, xếp theo trình độ cao, thấp, trên, dưới.
Theo Hoài Thanh, nguồn gốc cốt yếu của văn chương là gì?
- Lòng thương người
- và rộng ra là
- muôn vật, muôn loài.
- thương cả
Ý NGHĨA VĂN CHƯƠNG
Người ta kể chuyện đời xưa, một nhà thi sĩ(1) Ấn Độ trông thấy một con chim bị thương rơi xuống bên chân mình. Thi sĩ thương hại quá, khóc nức lên, quả tim cùng hòa một nhịp với sự run rẩy của con chim sắp chết. Tiếng khóc ấy, dịp đau thương ấy chính là nguồn gốc của thi ca(2).
Câu chuyện có lẽ chỉ là một câu chuyện hoang đường(3), song không phải không có ý nghĩa. Nguồn gốc cốt yếu của văn chương(4) là lòng thương người và rộng ra thương cả muôn vật, muôn loài. [...]
Văn chương sẽ là hình dung(5) của sự sống muôn hình vạn trạng. Chẳng những thế, văn chương còn sáng tạo ra sự sống. [...]
Vậy thì, hoặc hình dung sự sống, hoặc sáng tạo ra sự sống, nguồn gốc của văn chương đều là tình cảm, là lòng vị tha(6). Và vì thế, công dụng của văn chương cũng là giúp cho tình cảm và gợi lòng vị tha.
Một người hằng ngày chỉ cặm cụi lo lắng vì mình, thế mà khi xem truyện hay ngâm thơ có thể vui, buồn, mừng, giận cùng những người ở đâu đâu, vì những chuyện ở đâu đâu, há chẳng phải là chứng cớ cho cái mãnh lực(7) lạ lùng của văn chương hay sao?
Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện những tình cảm ta sẵn có; cuộc đời phù phiếm(8) và chật hẹp của cá nhân vì văn chương mà trở nên thâm trầm(9) và rộng rãi đến trăm nghìn lần.
Có kẻ nói từ khi các thi sĩ ca tụng cảnh núi non, hoa cỏ, núi non, hoa cỏ trông mới đẹp; từ khi có người lấy tiếng chim kêu, tiếng suối chảy làm đề ngâm vịnh, tiếng chim, tiếng suối nghe mới hay. Lời ấy tưởng không có gì là quá đáng.
[...] Nếu trong pho lịch sử loài người xóa các thi nhân, văn nhân(10) và đồng thời trong tâm linh(11) loài người xóa hết những dấu vết họ còn lưu lại thì cảnh tượng nghèo nàn sẽ đến bực(12) nào!...
(Hoài Thanh(*), trong Bình luận văn chương,
NXB Giáo dục, Hà Nội, 1998)
Chú thích:
(*) Hoài Thanh (1909 - 1982): quê ở xã Nghi Trung, huyện Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An, là một nhà phê bình văn học xuất sắc. Năm 2000, ông được Nhà nước truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là Thi nhân Việt Nam, in năm 1942. Bài Ý nghĩa văn chương có lần in lại đã đổi tên nhan đề thành Ý nghĩa và công dụng của văn chương.
(1) Thi sĩ: nhà thơ.
(2) Thi ca: thơ ca.
(3) Hoang đường: không có thật và không thể tin được do có nhiều yếu tố tưởng tượng và phóng đại quá đáng.
(4) Văn chương: nghĩa rộng bao gồm cả triết học, chính trị học, sử học, văn học,... Nghĩa hẹp là tác phẩm văn học, nghệ thuật ngôn từ; nghĩa hẹp nữa là tính nghệ thuật, vẻ đẹp của câu văn, lời văn. Trong văn bản này, thuật ngữ văn chương được dùng theo nghĩa hẹp.
(5) Hình dung: ở đây được dùng như là danh từ (chứ không phải động từ) do đó có nghĩa là hình ảnh, bóng hình.
(6) Vị tha: vì người khác.
(7) Mãnh lực: sức mạnh ghê gớm về tinh thần.
(8) Phù phiếm: viển vông, không thiết thực.
(9) Thâm trầm: sâu sắc, kín đáo, không dễ dàng để lộ ra bên ngoài những tình cảm cảm, ý nghĩa của mình.
(10) Thi nhân: người làm thơ. Văn nhân: người có học thức, có thể làm văn, làm thơ.
(11) Tâm tình: những gì thuộc về tâm hồn, thế giới bên trong của con người và có phần thiêng liêng, huyền bí, không dễ gì cắt nghĩa hết.
(12) Bực: bậc hay thứ, xếp theo trình độ cao, thấp, trên, dưới.
Hoài Thanh đề cập đến nhiệm vụ nào của văn chương trong bài viết trên?
Ý NGHĨA VĂN CHƯƠNG
Người ta kể chuyện đời xưa, một nhà thi sĩ(1) Ấn Độ trông thấy một con chim bị thương rơi xuống bên chân mình. Thi sĩ thương hại quá, khóc nức lên, quả tim cùng hòa một nhịp với sự run rẩy của con chim sắp chết. Tiếng khóc ấy, dịp đau thương ấy chính là nguồn gốc của thi ca(2).
Câu chuyện có lẽ chỉ là một câu chuyện hoang đường(3), song không phải không có ý nghĩa. Nguồn gốc cốt yếu của văn chương(4) là lòng thương người và rộng ra thương cả muôn vật, muôn loài. [...]
Văn chương sẽ là hình dung(5) của sự sống muôn hình vạn trạng. Chẳng những thế, văn chương còn sáng tạo ra sự sống. [...]
Vậy thì, hoặc hình dung sự sống, hoặc sáng tạo ra sự sống, nguồn gốc của văn chương đều là tình cảm, là lòng vị tha(6). Và vì thế, công dụng của văn chương cũng là giúp cho tình cảm và gợi lòng vị tha.
Một người hằng ngày chỉ cặm cụi lo lắng vì mình, thế mà khi xem truyện hay ngâm thơ có thể vui, buồn, mừng, giận cùng những người ở đâu đâu, vì những chuyện ở đâu đâu, há chẳng phải là chứng cớ cho cái mãnh lực(7) lạ lùng của văn chương hay sao?
Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện những tình cảm ta sẵn có; cuộc đời phù phiếm(8) và chật hẹp của cá nhân vì văn chương mà trở nên thâm trầm(9) và rộng rãi đến trăm nghìn lần.
Có kẻ nói từ khi các thi sĩ ca tụng cảnh núi non, hoa cỏ, núi non, hoa cỏ trông mới đẹp; từ khi có người lấy tiếng chim kêu, tiếng suối chảy làm đề ngâm vịnh, tiếng chim, tiếng suối nghe mới hay. Lời ấy tưởng không có gì là quá đáng.
[...] Nếu trong pho lịch sử loài người xóa các thi nhân, văn nhân(10) và đồng thời trong tâm linh(11) loài người xóa hết những dấu vết họ còn lưu lại thì cảnh tượng nghèo nàn sẽ đến bực(12) nào!...
(Hoài Thanh(*), trong Bình luận văn chương,
NXB Giáo dục, Hà Nội, 1998)
Chú thích:
(*) Hoài Thanh (1909 - 1982): quê ở xã Nghi Trung, huyện Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An, là một nhà phê bình văn học xuất sắc. Năm 2000, ông được Nhà nước truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là Thi nhân Việt Nam, in năm 1942. Bài Ý nghĩa văn chương có lần in lại đã đổi tên nhan đề thành Ý nghĩa và công dụng của văn chương.
(1) Thi sĩ: nhà thơ.
(2) Thi ca: thơ ca.
(3) Hoang đường: không có thật và không thể tin được do có nhiều yếu tố tưởng tượng và phóng đại quá đáng.
(4) Văn chương: nghĩa rộng bao gồm cả triết học, chính trị học, sử học, văn học,... Nghĩa hẹp là tác phẩm văn học, nghệ thuật ngôn từ; nghĩa hẹp nữa là tính nghệ thuật, vẻ đẹp của câu văn, lời văn. Trong văn bản này, thuật ngữ văn chương được dùng theo nghĩa hẹp.
(5) Hình dung: ở đây được dùng như là danh từ (chứ không phải động từ) do đó có nghĩa là hình ảnh, bóng hình.
(6) Vị tha: vì người khác.
(7) Mãnh lực: sức mạnh ghê gớm về tinh thần.
(8) Phù phiếm: viển vông, không thiết thực.
(9) Thâm trầm: sâu sắc, kín đáo, không dễ dàng để lộ ra bên ngoài những tình cảm cảm, ý nghĩa của mình.
(10) Thi nhân: người làm thơ. Văn nhân: người có học thức, có thể làm văn, làm thơ.
(11) Tâm tình: những gì thuộc về tâm hồn, thế giới bên trong của con người và có phần thiêng liêng, huyền bí, không dễ gì cắt nghĩa hết.
(12) Bực: bậc hay thứ, xếp theo trình độ cao, thấp, trên, dưới.
Dòng nào sau đây không có trong quan niệm về công dụng của văn chương của Hoài Thanh?
Ý NGHĨA VĂN CHƯƠNG
Người ta kể chuyện đời xưa, một nhà thi sĩ(1) Ấn Độ trông thấy một con chim bị thương rơi xuống bên chân mình. Thi sĩ thương hại quá, khóc nức lên, quả tim cùng hòa một nhịp với sự run rẩy của con chim sắp chết. Tiếng khóc ấy, dịp đau thương ấy chính là nguồn gốc của thi ca(2).
Câu chuyện có lẽ chỉ là một câu chuyện hoang đường(3), song không phải không có ý nghĩa. Nguồn gốc cốt yếu của văn chương(4) là lòng thương người và rộng ra thương cả muôn vật, muôn loài. [...]
Văn chương sẽ là hình dung(5) của sự sống muôn hình vạn trạng. Chẳng những thế, văn chương còn sáng tạo ra sự sống. [...]
Vậy thì, hoặc hình dung sự sống, hoặc sáng tạo ra sự sống, nguồn gốc của văn chương đều là tình cảm, là lòng vị tha(6). Và vì thế, công dụng của văn chương cũng là giúp cho tình cảm và gợi lòng vị tha.
Một người hằng ngày chỉ cặm cụi lo lắng vì mình, thế mà khi xem truyện hay ngâm thơ có thể vui, buồn, mừng, giận cùng những người ở đâu đâu, vì những chuyện ở đâu đâu, há chẳng phải là chứng cớ cho cái mãnh lực(7) lạ lùng của văn chương hay sao?
Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện những tình cảm ta sẵn có; cuộc đời phù phiếm(8) và chật hẹp của cá nhân vì văn chương mà trở nên thâm trầm(9) và rộng rãi đến trăm nghìn lần.
Có kẻ nói từ khi các thi sĩ ca tụng cảnh núi non, hoa cỏ, núi non, hoa cỏ trông mới đẹp; từ khi có người lấy tiếng chim kêu, tiếng suối chảy làm đề ngâm vịnh, tiếng chim, tiếng suối nghe mới hay. Lời ấy tưởng không có gì là quá đáng.
[...] Nếu trong pho lịch sử loài người xóa các thi nhân, văn nhân(10) và đồng thời trong tâm linh(11) loài người xóa hết những dấu vết họ còn lưu lại thì cảnh tượng nghèo nàn sẽ đến bực(12) nào!...
(Hoài Thanh(*), trong Bình luận văn chương,
NXB Giáo dục, Hà Nội, 1998)
Chú thích:
(*) Hoài Thanh (1909 - 1982): quê ở xã Nghi Trung, huyện Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An, là một nhà phê bình văn học xuất sắc. Năm 2000, ông được Nhà nước truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là Thi nhân Việt Nam, in năm 1942. Bài Ý nghĩa văn chương có lần in lại đã đổi tên nhan đề thành Ý nghĩa và công dụng của văn chương.
(1) Thi sĩ: nhà thơ.
(2) Thi ca: thơ ca.
(3) Hoang đường: không có thật và không thể tin được do có nhiều yếu tố tưởng tượng và phóng đại quá đáng.
(4) Văn chương: nghĩa rộng bao gồm cả triết học, chính trị học, sử học, văn học,... Nghĩa hẹp là tác phẩm văn học, nghệ thuật ngôn từ; nghĩa hẹp nữa là tính nghệ thuật, vẻ đẹp của câu văn, lời văn. Trong văn bản này, thuật ngữ văn chương được dùng theo nghĩa hẹp.
(5) Hình dung: ở đây được dùng như là danh từ (chứ không phải động từ) do đó có nghĩa là hình ảnh, bóng hình.
(6) Vị tha: vì người khác.
(7) Mãnh lực: sức mạnh ghê gớm về tinh thần.
(8) Phù phiếm: viển vông, không thiết thực.
(9) Thâm trầm: sâu sắc, kín đáo, không dễ dàng để lộ ra bên ngoài những tình cảm cảm, ý nghĩa của mình.
(10) Thi nhân: người làm thơ. Văn nhân: người có học thức, có thể làm văn, làm thơ.
(11) Tâm tình: những gì thuộc về tâm hồn, thế giới bên trong của con người và có phần thiêng liêng, huyền bí, không dễ gì cắt nghĩa hết.
(12) Bực: bậc hay thứ, xếp theo trình độ cao, thấp, trên, dưới.
Đâu là công dụng của văn chương được Hoài Thanh khẳng định trong bài viết?
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây