Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Lưu ý: Ở điểm dừng, nếu không thấy nút nộp bài, bạn hãy kéo thanh trượt xuống dưới.
Bạn phải xem đến hết Video thì mới được lưu thời gian xem.
Để đảm bảo tốc độ truyền video, OLM lưu trữ video trên youtube. Do vậy phụ huynh tạm thời không chặn youtube để con có thể xem được bài giảng.
Nội dung này là Video có điểm dừng: Xem video kết hợp với trả lời câu hỏi.
Nếu câu hỏi nào bị trả lời sai, bạn sẽ phải trả lời lại dạng bài đó đến khi nào đúng mới qua được điểm dừng.
Bạn không được phép tua video qua một điểm dừng chưa hoàn thành.
Dữ liệu luyện tập chỉ được lưu khi bạn qua mỗi điểm dừng.
Bài giảng giúp học sinh:
- Khởi động.
- Đọc văn bản.
- Tìm hiểu thông tin về tác giả Nguyễn Dữ, thể loại truyện truyền kì, tác phẩm "Truyền kì mạn lục".
Chọn tên truyện kể của tác giả Nguyễn Dữ được dựa trên truyện cổ tích "Vợ chàng Trương", cuối truyện có yếu tố kì ảo.
Con người có những cách nào để đối diện với bất công, ngang trái?
(Chọn cách phản ứng tích cực)
Tản Viên từ Phán sự lục
(Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên)
1. Ngô Tử Văn tên là Soạn, người huyện Yên Dũng đất Lạng Giang. Chàng vốn khảng khái, nóng nảy, thấy sự tà gian thì không thể chịu được, vùng Bắc người ta vẫn khen là một người cương trực. Trong làng trước có một ngôi đền linh ứng lắm. Cuối đời nhà Hồ, quân Ngô sang lấn cướp, vùng ấy thành một nơi chiến trường. Bộ tướng của Mộc Thạnh có viên Bách hộ họ Thôi, tử trận ở gần đền, từ đấy làm yêu làm quái trong dân gian. Tử Văn rất tức giận, một hôm tắm gội sạch sẽ, khấn trời, rồi châm lửa đốt đền. Mọi người đều lắc đầu lè lưỡi, lo sợ thay cho Tử Văn, nhưng chàng vẫn vung tay không cần gì cả.
2. Đốt đền xong, chàng về nhà, thấy trong mình khó chịu, đầu lảo đảo và bụng run run, rồi nổi lên một cơn sốt nóng sốt rét. Trong khi sốt, chàng thấy một người khôi ngô, cao lớn, đầu đội mũ trụ đi đến, nói năng và quần áo rất giống người phương Bắc, tự xưng là cư sĩ, đến đòi làm trả lại ngôi đền như cũ và nói:
- Nhà ngươi đã theo nghiệp nho, đọc sách vở của thánh hiền, há không biết cái đức của quỷ thần sao, cớ gì lại dám khinh nhờn, huỷ tượng, đốt đền, khiến cho hương lửa không có chỗ tựa nương, oai linh không có nơi hiển hiện, vậy bảo làm sao bây giờ? Biết điều thì dựng trả ngôi đền như cũ. Nếu không thì, vô cớ huỷ đền Lư Sơn, Cố Thiệu sẽ khó lòng tránh khỏi tai vạ.
Tử Văn mặc kệ, vẫn cứ ngồi ngất ngưởng tự nhiên. Người kia tức giận nói:
- Phong đô không xa xôi gì, ta tuy hèn, há lại không đem nổi nhà ngươi đến đấy. Không nghe lời ta thì rồi sẽ biết.
Nói rồi phất áo đi.
Chiều tối, lại có một ông già, áo vải mũ đen, phong độ nhàn nhã, thủng thỉnh đi vào đến trước thềm, vái chào mà rằng:
- Tôi là Thổ công ở đây, nghe thấy việc làm rất thú của nhà thầy, vậy xin đến để tỏ lời mừng.
Tử Văn kinh ngạc nói:
- Thế người đội mũ trụ đến đây ban nãy, chẳng phải là Thổ công đấy ư? Sao mà nhiều thân quá vậy?
Ông già nói:
- Ô, đấy là viên tướng bại trận của Bắc triều, cái hồn bơ vơ ở Nam quốc, tranh chiếm miếu đền của tôi, giả mạo họ tên của tôi, quen dùng chước đối lừa, thích làm trò thảm ngược, Thượng đế bị nó bưng bít, hạ dân bị nó quấy rầy, phàm những việc hưng yêu tác quái đều tự nó cả, chứ có phải tôi đâu. Xin kể đầu đuôi để nhà thầy nghe:
"Tôi làm chức Ngự sử đại phu từ đời vua Lý Nam Đế, vì chết về việc cần vương mà được phong ở đây, giúp dân độ vật đã hơn một nghìn năm nay, khi nào lại làm việc gieo tai rắc vạ để kiếm miếng ăn như tên giặc giảo hoạt kia đã làm. Gần đây vì tôi thiếu sự đề phòng, bị nó đánh đuổi, nên phải đến nương tựa ở đền Tản Viên đã vài năm nay".
Tử Văn nói:
- Việc xảy ra đến như thế, sao ngài không kiện ở Diêm Vương và tâu lên Thượng đế, lại đi khinh bỏ chức vị, làm một người áo vải nhà quê?
Ông già chau mặt nói:
- Rễ ác mọc lan, khó lòng lay động. Tôi đã định thưa kiện, nhưng mà có nhiều nỗi ngăn trở: Những đền miếu gần quanh, vì tham của đút, đều bênh vực cho nó cả. Tôi chỉ giữ được một chút lòng thành, nhưng không làm thế nào để thông đạt được lên, cho nên đành tạm ẩn nhẫn mà ngồi xó một nơi.
Tử Văn nói:
- Hắn có thực là tay hung hãn, có thể gieo vạ cho tôi không?
Hắn quyết chống chọi với nhà thầy, hiện đã kiện thầy ở Minh ti. Tôi nhân lúc hắn đi vắng, lén đến đây báo cho nhà thầy biết để mà liệu kế, khỏi phải chết một cách oan uổng.
Ông già lại dặn Tử Văn:
- Hễ ở Minh ti có tra hỏi, thầy cứ khai ra những lời nói của tôi. Nếu hắn chối, thầy kêu xin tư giấy đến đền Tản Viên, tôi sẽ khai rõ thì nó phải đớ miệng. Nếu không như thế thì tôi đến vùi lấp trọn đời mà thầy cũng khó lòng thoát nạn.
Tử Văn vâng lời. Đến đêm, bệnh càng nặng thêm, rồi thấy hai tên quỷ sứ đến bắt đi rất gấp, kéo ra ngoài thành về phía đông. Đi độ nửa ngày đến một toà nhà rất lớn, xung quanh có thành sắt cao vọi đến mấy chục trượng. Hai tên quỷ đến nói với người canh cổng, người canh cổng đi vào một lúc rồi ra truyền chỉ rằng:
- Tội sâu ác nặng, không được dự vào hàng khoan giảm.
Nói rồi xua tay bảo đi ra phía bắc. Ở đó có một con sông lớn, trên sông bắc một cái cầu dài ước hơn nghìn bước, gió tanh sóng xám, hơi lạnh thấu xương. Hai bên cầu, có đến mấy vạn quỷ Dạ Xoa, đều mắt xanh tóc đỏ, hình dáng nanh ác. Hai con quỷ dùng gông dài, thừng lớn gông trói Tử Văn mà giải đi rất nhanh, Tử Văn kêu to:
- Ngô Soạn này là một kẻ sĩ ngay thẳng ở trần gian, có tội lỗi gì xin bảo cho, không nên bắt phải chết một cách oan uổng.
Chợt nghe trên điện có lời quát:
- Tên này bướng bỉnh ngoan cố, nếu không phán đoán cho rõ, chưa chắc nó đã chịu nhận tội.
Bèn sai dẫn Tử Văn vào cửa điện. Tử Văn vào đến nơi thấy người đội mũ trụ đương kêu cầu ở trước sân.
Diêm Vương mắng Tử Văn rằng:
- Kẻ kia là một cư sĩ, trung thuần lẫm liệt, có công với tiên triều, nên Hoàng thiên cho được hưởng cúng tế ở một ngôi đền để đền công khó nhọc. Mày là một kẻ hàn sĩ, sao đám hỗn láo, tội ác tự mình làm ra, còn trốn đi đằng nào?
Tử Văn bèn tâu trình đầu đuôi như lời Thổ công đã nói, lời rất cứng cỏi, không chịu nhún nhường chút nào. Người đội mũ trụ nói:
- Ấy là trước Vương phủ mà hắn còn ghê gớm như thế, mồm năm miệng mười, đơm đặt bịa tạc. Huống hồ ở một nơi đền miếu quạnh hiu hắn sợ gì mà không dám cho một mồi lửa.
Hai bên cãi cọ nhau mãi vẫn không phân phải trái, vì thế Diêm Vương sinh nghi. Tử Văn nói:
- Nếu nhà vua không tin lời tôi, xin tư giấy đến đền Tản Viên để hỏi; không đúng như thế, tôi xin chịu thêm cái tội nói càn.
Bấy giờ người kia mới có vẻ sợ, quỳ xuống tâu rằng:
- Gã kia một kẻ học trò, thật là ngu bướng, quả đáng tội lắm. Nhưng đã trách mắng như vậy, cũng đủ răn đe rồi. Xin đại vương khoan dung tha cho hắn để tỏ cái đức rộng rãi. Chẳng cần đòi hỏi dây đưa. Nếu thẳng tay trị tội nó, sợ hại đến cái đức hiếu sinh.
Diêm Vương quát lớn rằng:
- Cứ như lời hắn thì nhà ngươi đáng tội chết. Điều luật trị tội lừa đối đã sẵn sàng đó. Cớ sao nhà ngươi dám làm sự lập lờ nhận tội như vậy?
Diêm Vương lập tức sai người đến đền Tản Viên để lấy chứng thực. Sai nhân về tâu, nhất nhất đúng với lời Tử Văn. Vương cả giận, bảo các Phán quan rằng:
- Lũ các ngươi chia toà sở, giữ chức sự, cầm lệnh chí công, làm phép chí công, thưởng thì xứng đáng mà không thiên vị, phạt thì đích xác mà không nghiệt ngã, vậy mà còn có sự dối trá càn bậy như thế; huống chỉ về đời nhà Hán, nhà Đường buôn quan bán ngục, thì những mối tệ còn nói sao hết được!
Diêm Vương liền sai lấy lồng sắt chụp vào đầu, khẩu gỗ nhét vào miệng, bỏ người ấy vào ngục Cửu U.
Vương nghĩ Tử Văn có công trừ hại, truyền cho vị thần đền kia, từ nay phần xôi lợn của dân cúng tế, nên chia cho Tử Văn một nửa và sai lính đưa Tử Văn về.
Chàng về đến nhà, té ra mình chết đã được hai ngày rồi. Nhân đem những việc đã qua kể cho mọi người nghe, ai cũng kinh hãi và không tin là thực. Sau đó họ đón một bà đồng về phụ bóng, đồng lên cũng nói đúng như lời Tử Văn. Người làng bèn mua gỗ, dựng lại một tòa đền mới. Còn ngôi mộ cả tên tướng giặc kia thì tự dưng thấy bị bật tung lên, hài cốt tan tành ra như cám vậy.
4. Sau đó một tháng, Tử Văn thấy Thổ công đến bảo:
- Lão phu đã trở về miếu, công của nhà thầy, không biết lấy gì đền đáp được. Nay thấy ở đền Tản Viên khuyết một chân Phán sự, lão đã vì nhà thầy hết sức tiến cử, được đức Thánh Tản ngài đã bằng lòng, vậy xin lấy việc đó để đền ơn nghĩa. Người ta sống ở đời, xưa nay ai chẳng phải chết, miễn là chết đi còn được tiếng về sau. Nếu trùng trình độ nửa tháng, sợ sẽ về tay người khác. Nên cố gắng, đừng coi là việc thường.
Tử Văn vui vẻ nhận lời, bèn thu xếp việc nhà, rồi không bệnh mà mất.
Năm Giáp Ngọ, có người ở thành Đông Quan vốn quen biết với Tử Văn, một buổi sớm đi ra ngoài cửa tây vài dặm, trông thấy trong sương mù có xe ngựa đi đến ầm ầm, lại nghe tiếng quát:
- Người đi đường tránh ra, xe quan Phán sự!
Người ấy ngẩng đầu trông thì thấy người ngồi trên xe chính là Tử Văn. Song Tử Văn chỉ chắp tay thi lễ chứ không nói một lời nào, rồi thoắt đã cưỡi gió mà biến mất. Đến nay con cháu Tử Văn hãy còn, người ta truyền rằng đó là "nhà quan Phán sự".
Lời bình
"Than ôi! Người ta thường nói: "Cứng quá thì gãy". Kẻ sĩ chỉ lo không cứng cỏi được, còn gãy hay không là việc của trời. Sao lại đoán trước là sẽ gãy mà chịu đổi cứng ra mềm?
Ngô Tử Văn là một chàng áo vải. Vì cứng cỏi mà dám đốt cháy đền tà, chống lại yêu ma, làm một việc hơn cả thần và người. Bởi thế được nổi tiếng và được giữ chức vị ở Minh ti, thật là xứng đáng. Vậy kẻ sĩ, không nên kiêng sợ sự cứng cỏi."
(Bản dịch của Trúc Khê Ngô Văn Triện, in trong Ngữ văn 10 Nâng cao, tập hai,
NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2020, tr. 74 – 79)
Đọc bài và trả lời các câu hỏi:
Tử Văn có suy nghĩ, cảm xúc gì khi nghe câu chuyện của Thổ công?
Sự việc nào có tác dụng xoay chuyển tình thế cuộc xử án ở âm phủ?
Vì sao Tử Văn đồng ý nhận chức Phán sự đền Tản Viên? (Chọn 2 đáp án)
Ai là người đưa ra lời bình?
Nội dung chính của lời bình là gì?
"Truyền kì mạn lục" nghĩa là gì?
- kì lạ
- những chuyện
- được lưu truyền
- tản mạn
- Ghi chép
Tản Viên từ Phán sự lục
(Chuyện chức Phán sự đền Tản Viên)
1. Ngô Tử Văn tên là Soạn, người huyện Yên Dũng đất Lạng Giang. Chàng vốn khảng khái, nóng nảy, thấy sự tà gian thì không thể chịu được, vùng Bắc người ta vẫn khen là một người cương trực. Trong làng trước có một ngôi đền linh ứng lắm. Cuối đời nhà Hồ, quân Ngô sang lấn cướp, vùng ấy thành một nơi chiến trường. Bộ tướng của Mộc Thạnh có viên Bách hộ họ Thôi, tử trận ở gần đền, từ đấy làm yêu làm quái trong dân gian. Tử Văn rất tức giận, một hôm tắm gội sạch sẽ, khấn trời, rồi châm lửa đốt đền. Mọi người đều lắc đầu lè lưỡi, lo sợ thay cho Tử Văn, nhưng chàng vẫn vung tay không cần gì cả.
2. Đốt đền xong, chàng về nhà, thấy trong mình khó chịu, đầu lảo đảo và bụng run run, rồi nổi lên một cơn sốt nóng sốt rét. Trong khi sốt, chàng thấy một người khôi ngô, cao lớn, đầu đội mũ trụ đi đến, nói năng và quần áo rất giống người phương Bắc, tự xưng là cư sĩ, đến đòi làm trả lại ngôi đền như cũ và nói:
- Nhà ngươi đã theo nghiệp nho, đọc sách vở của thánh hiền, há không biết cái đức của quỷ thần sao, cớ gì lại dám khinh nhờn, huỷ tượng, đốt đền, khiến cho hương lửa không có chỗ tựa nương, oai linh không có nơi hiển hiện, vậy bảo làm sao bây giờ? Biết điều thì dựng trả ngôi đền như cũ. Nếu không thì, vô cớ huỷ đền Lư Sơn, Cố Thiệu sẽ khó lòng tránh khỏi tai vạ.
Tử Văn mặc kệ, vẫn cứ ngồi ngất ngưởng tự nhiên. Người kia tức giận nói:
- Phong đô không xa xôi gì, ta tuy hèn, há lại không đem nổi nhà ngươi đến đấy. Không nghe lời ta thì rồi sẽ biết.
Nói rồi phất áo đi.
Chiều tối, lại có một ông già, áo vải mũ đen, phong độ nhàn nhã, thủng thỉnh đi vào đến trước thềm, vái chào mà rằng:
- Tôi là Thổ công ở đây, nghe thấy việc làm rất thú của nhà thầy, vậy xin đến để tỏ lời mừng.
Tử Văn kinh ngạc nói:
- Thế người đội mũ trụ đến đây ban nãy, chẳng phải là Thổ công đấy ư? Sao mà nhiều thân quá vậy?
Ông già nói:
- Ô, đấy là viên tướng bại trận của Bắc triều, cái hồn bơ vơ ở Nam quốc, tranh chiếm miếu đền của tôi, giả mạo họ tên của tôi, quen dùng chước đối lừa, thích làm trò thảm ngược, Thượng đế bị nó bưng bít, hạ dân bị nó quấy rầy, phàm những việc hưng yêu tác quái đều tự nó cả, chứ có phải tôi đâu. Xin kể đầu đuôi để nhà thầy nghe:
"Tôi làm chức Ngự sử đại phu từ đời vua Lý Nam Đế, vì chết về việc cần vương mà được phong ở đây, giúp dân độ vật đã hơn một nghìn năm nay, khi nào lại làm việc gieo tai rắc vạ để kiếm miếng ăn như tên giặc giảo hoạt kia đã làm. Gần đây vì tôi thiếu sự đề phòng, bị nó đánh đuổi, nên phải đến nương tựa ở đền Tản Viên đã vài năm nay".
Tử Văn nói:
- Việc xảy ra đến như thế, sao ngài không kiện ở Diêm Vương và tâu lên Thượng đế, lại đi khinh bỏ chức vị, làm một người áo vải nhà quê?
Ông già chau mặt nói:
- Rễ ác mọc lan, khó lòng lay động. Tôi đã định thưa kiện, nhưng mà có nhiều nỗi ngăn trở: Những đền miếu gần quanh, vì tham của đút, đều bênh vực cho nó cả. Tôi chỉ giữ được một chút lòng thành, nhưng không làm thế nào để thông đạt được lên, cho nên đành tạm ẩn nhẫn mà ngồi xó một nơi.
Tử Văn nói:
- Hắn có thực là tay hung hãn, có thể gieo vạ cho tôi không?
Hắn quyết chống chọi với nhà thầy, hiện đã kiện thầy ở Minh ti. Tôi nhân lúc hắn đi vắng, lén đến đây báo cho nhà thầy biết để mà liệu kế, khỏi phải chết một cách oan uổng.
Ông già lại dặn Tử Văn:
- Hễ ở Minh ti có tra hỏi, thầy cứ khai ra những lời nói của tôi. Nếu hắn chối, thầy kêu xin tư giấy đến đền Tản Viên, tôi sẽ khai rõ thì nó phải đớ miệng. Nếu không như thế thì tôi đến vùi lấp trọn đời mà thầy cũng khó lòng thoát nạn.
Tử Văn vâng lời. Đến đêm, bệnh càng nặng thêm, rồi thấy hai tên quỷ sứ đến bắt đi rất gấp, kéo ra ngoài thành về phía đông. Đi độ nửa ngày đến một toà nhà rất lớn, xung quanh có thành sắt cao vọi đến mấy chục trượng. Hai tên quỷ đến nói với người canh cổng, người canh cổng đi vào một lúc rồi ra truyền chỉ rằng:
- Tội sâu ác nặng, không được dự vào hàng khoan giảm.
Nói rồi xua tay bảo đi ra phía bắc. Ở đó có một con sông lớn, trên sông bắc một cái cầu dài ước hơn nghìn bước, gió tanh sóng xám, hơi lạnh thấu xương. Hai bên cầu, có đến mấy vạn quỷ Dạ Xoa, đều mắt xanh tóc đỏ, hình dáng nanh ác. Hai con quỷ dùng gông dài, thừng lớn gông trói Tử Văn mà giải đi rất nhanh, Tử Văn kêu to:
- Ngô Soạn này là một kẻ sĩ ngay thẳng ở trần gian, có tội lỗi gì xin bảo cho, không nên bắt phải chết một cách oan uổng.
Chợt nghe trên điện có lời quát:
- Tên này bướng bỉnh ngoan cố, nếu không phán đoán cho rõ, chưa chắc nó đã chịu nhận tội.
Bèn sai dẫn Tử Văn vào cửa điện. Tử Văn vào đến nơi thấy người đội mũ trụ đương kêu cầu ở trước sân.
Diêm Vương mắng Tử Văn rằng:
- Kẻ kia là một cư sĩ, trung thuần lẫm liệt, có công với tiên triều, nên Hoàng thiên cho được hưởng cúng tế ở một ngôi đền để đền công khó nhọc. Mày là một kẻ hàn sĩ, sao đám hỗn láo, tội ác tự mình làm ra, còn trốn đi đằng nào?
Tử Văn bèn tâu trình đầu đuôi như lời Thổ công đã nói, lời rất cứng cỏi, không chịu nhún nhường chút nào. Người đội mũ trụ nói:
- Ấy là trước Vương phủ mà hắn còn ghê gớm như thế, mồm năm miệng mười, đơm đặt bịa tạc. Huống hồ ở một nơi đền miếu quạnh hiu hắn sợ gì mà không dám cho một mồi lửa.
Hai bên cãi cọ nhau mãi vẫn không phân phải trái, vì thế Diêm Vương sinh nghi. Tử Văn nói:
- Nếu nhà vua không tin lời tôi, xin tư giấy đến đền Tản Viên để hỏi; không đúng như thế, tôi xin chịu thêm cái tội nói càn.
Bấy giờ người kia mới có vẻ sợ, quỳ xuống tâu rằng:
- Gã kia một kẻ học trò, thật là ngu bướng, quả đáng tội lắm. Nhưng đã trách mắng như vậy, cũng đủ răn đe rồi. Xin đại vương khoan dung tha cho hắn để tỏ cái đức rộng rãi. Chẳng cần đòi hỏi dây đưa. Nếu thẳng tay trị tội nó, sợ hại đến cái đức hiếu sinh.
Diêm Vương quát lớn rằng:
- Cứ như lời hắn thì nhà ngươi đáng tội chết. Điều luật trị tội lừa đối đã sẵn sàng đó. Cớ sao nhà ngươi dám làm sự lập lờ nhận tội như vậy?
Diêm Vương lập tức sai người đến đền Tản Viên để lấy chứng thực. Sai nhân về tâu, nhất nhất đúng với lời Tử Văn. Vương cả giận, bảo các Phán quan rằng:
- Lũ các ngươi chia toà sở, giữ chức sự, cầm lệnh chí công, làm phép chí công, thưởng thì xứng đáng mà không thiên vị, phạt thì đích xác mà không nghiệt ngã, vậy mà còn có sự dối trá càn bậy như thế; huống chỉ về đời nhà Hán, nhà Đường buôn quan bán ngục, thì những mối tệ còn nói sao hết được!
Diêm Vương liền sai lấy lồng sắt chụp vào đầu, khẩu gỗ nhét vào miệng, bỏ người ấy vào ngục Cửu U.
Vương nghĩ Tử Văn có công trừ hại, truyền cho vị thần đền kia, từ nay phần xôi lợn của dân cúng tế, nên chia cho Tử Văn một nửa và sai lính đưa Tử Văn về.
Chàng về đến nhà, té ra mình chết đã được hai ngày rồi. Nhân đem những việc đã qua kể cho mọi người nghe, ai cũng kinh hãi và không tin là thực. Sau đó họ đón một bà đồng về phụ bóng, đồng lên cũng nói đúng như lời Tử Văn. Người làng bèn mua gỗ, dựng lại một tòa đền mới. Còn ngôi mộ cả tên tướng giặc kia thì tự dưng thấy bị bật tung lên, hài cốt tan tành ra như cám vậy.
4. Sau đó một tháng, Tử Văn thấy Thổ công đến bảo:
- Lão phu đã trở về miếu, công của nhà thầy, không biết lấy gì đền đáp được. Nay thấy ở đền Tản Viên khuyết một chân Phán sự, lão đã vì nhà thầy hết sức tiến cử, được đức Thánh Tản ngài đã bằng lòng, vậy xin lấy việc đó để đền ơn nghĩa. Người ta sống ở đời, xưa nay ai chẳng phải chết, miễn là chết đi còn được tiếng về sau. Nếu trùng trình độ nửa tháng, sợ sẽ về tay người khác. Nên cố gắng, đừng coi là việc thường.
Tử Văn vui vẻ nhận lời, bèn thu xếp việc nhà, rồi không bệnh mà mất.
Năm Giáp Ngọ, có người ở thành Đông Quan vốn quen biết với Tử Văn, một buổi sớm đi ra ngoài cửa tây vài dặm, trông thấy trong sương mù có xe ngựa đi đến ầm ầm, lại nghe tiếng quát:
- Người đi đường tránh ra, xe quan Phán sự!
Người ấy ngẩng đầu trông thì thấy người ngồi trên xe chính là Tử Văn. Song Tử Văn chỉ chắp tay thi lễ chứ không nói một lời nào, rồi thoắt đã cưỡi gió mà biến mất. Đến nay con cháu Tử Văn hãy còn, người ta truyền rằng đó là "nhà quan Phán sự".
Lời bình
"Than ôi! Người ta thường nói: "Cứng quá thì gãy". Kẻ sĩ chỉ lo không cứng cỏi được, còn gãy hay không là việc của trời. Sao lại đoán trước là sẽ gãy mà chịu đổi cứng ra mềm?
Ngô Tử Văn là một chàng áo vải. Vì cứng cỏi mà dám đốt cháy đền tà, chống lại yêu ma, làm một việc hơn cả thần và người. Bởi thế được nổi tiếng và được giữ chức vị ở Minh ti, thật là xứng đáng. Vậy kẻ sĩ, không nên kiêng sợ sự cứng cỏi."
(Bản dịch của Trúc Khê Ngô Văn Triện, in trong Ngữ văn 10 Nâng cao, tập hai,
NXB Giáo dục Việt Nam, Hà Nội, 2020, tr. 74 – 79)
"Tản Viên từ Phán sự lục" (Chuyện chức phán sự đền Tản Viên) thuộc nhóm truyện viết về đề tài gì?
Văn bản dưới đây là được tạo ra tự động từ nhận diện giọng nói trong video nên có thể có lỗi
- em gửi lời chào và cảm ơn tất cả các em
- đã cùng đến với khóa học Ngữ Văn lớp 10
- của trang web rm.vn
- các bạn học sinh nhiều ký đến với rất
- hấp dẫn của truyện kể Cô trò chúng ta
- cùng đọc văn bản thứ tư Tản Viên từ phán
- sự lục tức Chuyện chức phán sự đền Tản
- Viên
- hoạt động đầu tiên thì đèn sẽ củng cố
- khởi động
- Bạn có thích tập những chuyện kì chứa
- đựng thợ yếu tố Kỳ Ảo không Vì sao
- ngay trong ba văn bản với các vị thần
- sáng tạo thế giới là thần trời thần sét
- và thần gió mà đã thấy những chi tiết Kỳ
- Ảo Ngoài ra trong Thủy trình trung học
- cơ sở chúng mình được học rất nhiều
- chuyện kể khác cũng có những yếu tố kỳ
- ảo như là những truyền thuyết Con Rồng
- Cháu Tiên truyện cổ tích Sọ dừa ở lớp 6
- anh em có được học một chuyện kể của tác
- giả văn học trung đại câu chuyện đó dựa
- trên cốt truyện gốc là vợ chàng Trương
- của kho tàng truyện cổ tích Việt Nam
- nhưng vẫn kết lại là sáng tạo của tác
- giả Nguyễn Dữ cũng xuất hiện các yếu tố
- kỳ ảo đó là chuyện nào
- từ những chuyện kể đã đọc đã học chúng
- mình có thể Nêu ra ý kiến cá nhân nên có
- thích những chuyện kể có các yếu tố kì
- ảo hay không và đưa già lý do vì sao
- chi tiết tưởng tượng kỳ ảo là những chi
- tiết không có thật đó là những chi tiết
- được tác giả dân gian sáng tạo nhằm phục
- vụ cho mục đích nhất định nào đó những
- yếu tố tưởng tượng kì ảo Góp phần giúp
- cho câu chuyện thêm hấp dẫn sinh động
- bạn thân mến các câu chuyện được sử dụng
- yếu tố Kỳ Ảo để giải thích một hiện
- tượng gửi gắm một ước mơ hoặc thể hiện
- một tấm lòng
- mà mong muốn của người sáng tác đối với
- nhân vật để cuộc đời trở nên tốt đẹp
- đáng sống hơn thì nhưng thực tế cuộc
- sống vẫn còn nhiều bất công ngang trái
- trong cuộc sống hàng ngày đôi khi chúng
- ta phải chứng kiến hoặc trải qua những
- sự việc ngang trái bất công lúc đó bạn
- cảm thấy như thế nào và mong muốn điều
- gì Theo em con người có những cách nào
- để đối diện với bất công ngang trái
- những điều bất công trong cuộc sống vẫn
- luôn tồn tại đôi khi xảy đến với chính
- bản thân chúng ta hay với những người
- xung quanh điều quan trọng là chúng ta
- sẽ đối diện với điều bất công đó như thế
- nào bạn lựa chọn bực tức than phiền im
- lặng hay là đứng lên đấu tranh để đòi
- lại công bằng và trước những bất công
- nàng trái ấy bạn mong muốn điều gì Chiến
- Thắng cuối cùng sẽ thuộc về ai
- khi con người chúng ta ai cũng mong điều
- tốt đẹp đến với mình hơn hết là điều tốt
- đẹp để mới những người thiện lương ngày
- thẳng Còn kẻ xấu xa thì sẽ bị trừng trị
- thông qua những yếu tố Kỳ Ảo ta giả
- Nguyễn Dữ đã ghi chết sáng tạo câu
- truyện Chuyện chức phán sự đền Tản Viên
- để gửi gắm những quan điểm về kẻ sĩ về
- và quân tử trước những bất công của cuộc
- đời cô trò chúng ta sẽ chuyển sang hoạt
- động thứ hai hình thành trí thức mới đầu
- tiên em đọc văn bản Tản Viên từ phán sự
- lục Chuyện chức phán sự đền Tản Viên
- trong sách giáo khoa Ngữ văn lớp 10 tập
- một bộ sách kết nối tri thức Với cuộc
- sống
- Cái được văn bản Em sử dụng các chiến
- lược lọc theo dõi dự đoán phân tích suy
- luận trong các bút chỉ dẫn ở bên phải
- trang sách để chuẩn bị những dữ liệu cần
- thiết cho việc trả lời các câu hỏi sau
- khi đọc hãy cùng cô trả lời một số câu
- hỏi trong bóp chỉnh ở điểm dừng sau đây
- đọc truyện trả lời được một số câu hỏi
- chúng mình có thể tóm tắt truyện Tản
- Viên từ phán sự lục Chuyện chức phán sự
- đền Tản Viên
- Ngô Tử Văn là một kẻ sĩ khẳng khái Chính
- trực nhưng nóng này trong làng có một
- ngôi đền vốn rất thiêng bị hồn ma tên
- tướng giặc mình chiếm giữ lạnh yêu Tác
- Quái tức giận Tử Văn Điền châm lửa đốt
- nền để trừ hại cho dân
- sau khi đốt nền từ phân bị hồn ma tướng
- giặc đến đe doạ lại được thủ thần đến
- bày tỏ thái độ cảm phục và mách bảo với
- tung tích và tội ác của kẻ cấp đền đồng
- thời tổ thần chỉ dẫn Tử Văn cách đối phó
- với tên hồn ma tướng giặc đến đêm từ văn
- bị bắt xuống âm phủ trước mặt diêm vương
- tư vấn đã tố cáo tội ác của kẻ cướp nền
- với đầy đủ chứng cứ cuối cùng công lý
- được khôi phục hồn ma tử giặc bại trận
- bị Diêm Vương trừng trị lý thần và phục
- chất Ngô Tử Văn được trở về nhưng trần
- gian để đền ơn thổ thần đã tiến cử Tử
- Văn giữ chức phán sự ở đền Tản Viên
- sau khi đã đọc và tóm tắt được văn bản
- câu chuyện ký tiếp các em sẽ đọc thông
- tin về tác giả Nguyễn Dữ về thể loại
- truyện truyền kì và tác phẩm Truyền kỳ
- mạn lục nói về tác giả Nguyễn Dữ ở
- chương trình lớp 9 đã biết những thông
- tin cơ bản về tên thời đại sống cuộc đời
- của tác giả sách giáo khoa cung cấp cho
- các bạn thêm thông tin Nguyễn Dữ hiện
- chưa rõ năm sinh năm mất quê ở tỉnh Hải
- Dương ông thi đỗ cử nhân thời Lê mạc
- nhưng chỉ làm quan chưa đầy một năm sau
- đó từ quan về quê sống ẩn dật trọn đời
- con vì thể loại truyện truyền kỳ là một
- thể loại văn học có nguồn gốc từ Trung
- Quốc phát triển mạnh vào đời nhà đường
- thường kể về những câu chuyện kỳ lạ sử
- dụng nhiều yếu tố kìa A và xây dựng được
- các nhân vật có hành trạm khác thường
- đến Việt Nam các tác giả trung đại đã sử
- dụng một cách sáng tạo thể loại truyền
- kỳ để phản ánh những vấn đề thiết yếu
- của con người thời đại một trong những
- tác phẩm viết về thể loại truyện truyền
- kì không thể không kể đến là chuyện
- Truyền Kì Mạn Lục Em còn nhớ Truyền kỳ
- mạn lục được dịch là gì không
- Truyền kỳ mạn lục tức ghi chết Tản Mạn
- những chuyện kỳ lạ được lưu truyền Đây
- là cuốn truyện ghi chép tùy hứng những
- chuyện kỳ lạ của Nguyễn Dữ
- hiện nay được sáng tác vào khoảng nửa
- đầu thế kỷ 16 theo thể loại Truyền Kỳ
- Truyện gồm 20 chuyển được viết bằng chữ
- Hán với hình thức văn xuôi xen lẫn thơ
- ca từ biển Văn và của mỗi chuyện đều có
- lời bình trong Truyền kỳ mạn lục rất
- phong phú về đề tài có giá trị tư tưởng
- và nghệ thuật đặc sắc được đánh giá là
- đỉnh cao của thể loại Việt Nam thời
- trung đại trong Truyền kỳ mạn lục nhân
- vật chính thường là những người phụ nữ
- Đức Hạnh khao khát một cuộc sống yên
- bình hạnh phúc nhưng các thế lực bạo tàn
- và cả lễ giáo khắc nghiệt lại xô đẩy họ
- vào những cảnh ngộ éo le toàn khuất bất
- hạnh một lại nhân vật khác và những
- người trí thức có tâm huyết bất mãn với
- thời cuộc không chịu trói mình trong
- vòng danh lợi chật hẹp Theo em Chuyện
- chức phán sự đền Tản Viên thường nhóm
- truyện viết về đề tài gì
- [âm nhạc]
- giáo khoa cũng cho chúng ta luôn thông
- tin Tản Viên từ phán sự lục tức Chuyện
- chức phán sự đền Tản Viên thuộc nhóm
- truyện viết về đề tài nho sĩ cụ thể khám
- phá văn bản với những nội dung tìm hiểu
- chi tiết của trò chúng ta sẽ đón đợi
- trong video kế tiếp nhé cô chân thành
- cảm ứng cái ghim đã chú ý theo dõi Hẹn
- gặp lại trong bài giảng phần thứ hai của
- văn bản này trên trang web và lời chấm
- vn
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây