Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Lưu ý: Ở điểm dừng, nếu không thấy nút nộp bài, bạn hãy kéo thanh trượt xuống dưới.
Bạn phải xem đến hết Video thì mới được lưu thời gian xem.
Để đảm bảo tốc độ truyền video, OLM lưu trữ video trên youtube. Do vậy phụ huynh tạm thời không chặn youtube để con có thể xem được bài giảng.
Nội dung này là Video có điểm dừng: Xem video kết hợp với trả lời câu hỏi.
Nếu câu hỏi nào bị trả lời sai, bạn sẽ phải trả lời lại dạng bài đó đến khi nào đúng mới qua được điểm dừng.
Bạn không được phép tua video qua một điểm dừng chưa hoàn thành.
Dữ liệu luyện tập chỉ được lưu khi bạn qua mỗi điểm dừng.
Về tác giả Minh Hương
- Minh Hương quê gốc ở Quảng Ngãi.
- Sau 1975, ông cộng tác với các báo: Sài Gòn giải phóng, Tuổi trẻ và một số báo khác.
- Một số tác phẩm tiêu biểu: Ba cái dại (1957), Người đẹp miền băng tuyết (1972), Hoa đồng cỏ nội (1975), Hội An quê tôi (1995), Nhớ Sài Gòn I, II (1995).
- Văn phong của ông tinh tế, dí dỏm mà sâu sắc.
Chọn từ ngữ thích hợp điền vào chỗ trống để hoàn thiện những thông tin về tác giả.
SÀI GÒN TÔI YÊU
Sài Gòn vẫn trẻ. Tôi thì đương già. Ba trăm năm so với năm ngàn năm tuổi của Đất nước thì cái đô thị này còn xuân chán. Sài Gòn cứ trẻ hoài như một cây tơ đương độ nõn nà, trên đà thay da, đổi thịt, miễn là cư dân ngày nay và cả ngày mai biết cách tưới tiêu, chăm bón, trân trọng giữ gìn cái đô thị ngọc ngà này.
Tôi yêu Sài Gòn da diết... Tôi yêu trong nắng sớm, một thứ nắng ngọt ngào, vào buổi chiều lộng gió nhớ thương, dưới những cây mưa nhiệt đới bất ngờ. Tôi yêu thời tiết trái chứng với trời đang ui ui buồn bã, bỗng nhiên trong vắt lại như thuỷ tinh. Tôi yêu cả đêm khuya thưa thớt tiếng ồn. Tôi yêu phố phường náo động, dập dìu xe cộ vào những giờ cao điểm. Yêu cả cái tĩnh lặng của buổi sáng tinh sương với làn không khí mát dịu, thanh sạch trên một số đường còn nhiều cây xanh che chở. Nếu cho là cường điệu, xin thưa:
Yêu nhau yêu cả đường đi
Ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng.
Ở trên đất này, không có người Bắc, không có người Trung, người Nam, người Hoa, người Khơ-me... mà chỉ toàn là người Sài Gòn cả. Sống lâu, sống quen một thời gian dài ở Sài Gòn, rồi cứ ngỡ là mình đã sinh ra ở đây và vô hình trung đã thừa nhận nơi đây là quê quán của mình. Sài Gòn bao giờ cũng dang hai cánh tay mở rộng mà đón nhiều người từ trăm nẻo đất nước kéo đến. Nếu siêng năng, chịu khó thì bạn sẽ được đãi ngộ thân tình như hàng triệu người khác.
Cách ngày này gần năm mươi năm, vào đây được gần gũi với người Sài Gòn, tôi đã thấy phong cách bản địa mang nhiều nét đặc trưng. Họ ăn nói tự nhiên, nhiều lúc hề hà, dễ dãi. Phần đông ít dàn dựng, tính toán. Người Sài Gòn cũng như phần lớn người Lục tỉnh rất chơn thành, bộc trực.
Các cô gái thị thiềng lúc đó thì tóc buông thõng trên vai, trên lưng. Có khi tết bím. Đội nón vải trắng, vành rộng, như nón Hướng đạo. Áo bà ba trắng, đính một túi nhỏ xíu duy nhất bên thân mặt áo. Quần đen rộng. Mang giày bố trắng (giày vải, giày ba-ta) hay xăng đan da. Có người đi guốc vông trơn trắng nõn, quai da, dạng chiếc xuồng hay hình hộp cá mòi. Dáng đi khỏe khoắn, mạnh dạn. Cái đẹp thật đơn sơ, đôn hậu. Cũng yểu điệu, thướt tha, nhưng theo cung cách Bến Nghé. Cũng e thẹn, ngượng nghịu như vầng trăng mới ló, còn ngập ngừng giấu nửa vành sau áng mây. Nụ cười thiệt tình, tươi tắn và ít nhiều thơ ngây.
Bấy giờ, khi chào người lớn, các cô ấy (trước 1945) cúi đầu, chắp hai bàn tay lạy và xá. Gặp trang lứa bạn bè thì hơi cúi đầu và cười. Cười ngậm miệng, cười chúm chím, cười mủm mỉm, cười he hé, chỉ để lộ vài cái răng hay lộ cả hàm, tuỳ theo mức độ thân quen. Đặc biệt là cặp mắt sáng rỡ, nhí nhảnh, đôi lúc lại ánh lên vài tia hóm hỉnh.
Tuy phong cách tiếp cận người quen hay khách lạ có vẻ hơi “cổ xưa” nhưng lại rõ ràng, dân chủ. Không có tư thế khúm núm hay màu mè. Không một chút mặc cảm, tự ti.
Tuy nhiên, đến những hồi nghiêm trọng và sôi sục nhứt của đất nước, thì các cô gái ấy cũng như các chàng trai và các giới đồng bào của Sài Gòn bất khuất, không chút do dự, dấn thân vào khó khăn, nguy hiểm và có khi hi sinh cả tánh mạng, xuyên suốt ba chục năm từ năm 1945 đến 1975.
Miền Nam là đất lành thì Sài Gòn, đứng ở góc độ nào đó mà xem xét, cũng là một đô thị hiền hoà. Sài Gòn ngày nay cũng rất ít chim. Đến mùa, một ít nhạn, én bay về trú đông, dưới các mái nhà cao tầng, mái đình, mái chùa. Thỉnh thoảng mới thấy vài chị quạ, chị sáo, vài chị vành khuyên, sắc ô, áo già... Nhiều nhứt là họ hàng se sẻ mà bây giờ cũng thấy thưa thớt dần. Trước kia, rất nhiều, cả cò, cả vạc sổng lồng trong Sở thú bay ra làm tổ trên mấy ngọn cây dầu, cây sao cao ngất với các chị cu gáy, chị quạ, chị sáo. Những kẻ vô trách nhiệm với môi trường sống và chẳng thèm đếm xỉa đến luật bảo vệ thiên nhiên, với những nòng súng hơi ác độc, đang tay bắn giết chim và dơi của thành phố.
Thành phố hiếm hoi dần chim chóc. Thì đã có người. Sài Gòn rộng mở và hào phóng là nơi rất thuận lợi cho người tứ xứ đến đây sinh sống. Ngày nay đã leo lên hơn năm triệu.
Vậy đó mà tôi yêu Sài Gòn và yêu cả con người ở đây. Một mối tình dai dẳng, bền chặt. Thương mến bao nhiêu cũng không uổng công, hoài của. Tôi ước mong mọi người nhất là các bạn trẻ, đều yêu Sài Gòn như tôi.
Xóm Chợ Đũi, cuối tháng 12 – 1990
(Theo Minh Hương, trong Nhớ Sài Gòn, NXB Thành phố Hồ Chí Minh, 1994)
Chọn từ ngữ thích hợp điền vào chỗ trống.
Văn bản Sài Gòn tôi yêu được viết theo thể loại .
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
SÀI GÒN TÔI YÊU
Sài Gòn vẫn trẻ. Tôi thì đương già. Ba trăm năm so với năm ngàn năm tuổi của Đất nước thì cái đô thị này còn xuân chán. Sài Gòn cứ trẻ hoài như một cây tơ đương độ nõn nà, trên đà thay da, đổi thịt, miễn là cư dân ngày nay và cả ngày mai biết cách tưới tiêu, chăm bón, trân trọng giữ gìn cái đô thị ngọc ngà này.
Tôi yêu Sài Gòn da diết... Tôi yêu trong nắng sớm, một thứ nắng ngọt ngào, vào buổi chiều lộng gió nhớ thương, dưới những cây mưa nhiệt đới bất ngờ. Tôi yêu thời tiết trái chứng với trời đang ui ui buồn bã, bỗng nhiên trong vắt lại như thuỷ tinh. Tôi yêu cả đêm khuya thưa thớt tiếng ồn. Tôi yêu phố phường náo động, dập dìu xe cộ vào những giờ cao điểm. Yêu cả cái tĩnh lặng của buổi sáng tinh sương với làn không khí mát dịu, thanh sạch trên một số đường còn nhiều cây xanh che chở. Nếu cho là cường điệu, xin thưa:
Yêu nhau yêu cả đường đi
Ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng.
Ở trên đất này, không có người Bắc, không có người Trung, người Nam, người Hoa, người Khơ-me... mà chỉ toàn là người Sài Gòn cả. Sống lâu, sống quen một thời gian dài ở Sài Gòn, rồi cứ ngỡ là mình đã sinh ra ở đây và vô hình trung đã thừa nhận nơi đây là quê quán của mình. Sài Gòn bao giờ cũng dang hai cánh tay mở rộng mà đón nhiều người từ trăm nẻo đất nước kéo đến. Nếu siêng năng, chịu khó thì bạn sẽ được đãi ngộ thân tình như hàng triệu người khác.
Cách ngày này gần năm mươi năm, vào đây được gần gũi với người Sài Gòn, tôi đã thấy phong cách bản địa mang nhiều nét đặc trưng. Họ ăn nói tự nhiên, nhiều lúc hề hà, dễ dãi. Phần đông ít dàn dựng, tính toán. Người Sài Gòn cũng như phần lớn người Lục tỉnh rất chơn thành, bộc trực.
Các cô gái thị thiềng lúc đó thì tóc buông thõng trên vai, trên lưng. Có khi tết bím. Đội nón vải trắng, vành rộng, như nón Hướng đạo. Áo bà ba trắng, đính một túi nhỏ xíu duy nhất bên thân mặt áo. Quần đen rộng. Mang giày bố trắng (giày vải, giày ba-ta) hay xăng đan da. Có người đi guốc vông trơn trắng nõn, quai da, dạng chiếc xuồng hay hình hộp cá mòi. Dáng đi khỏe khoắn, mạnh dạn. Cái đẹp thật đơn sơ, đôn hậu. Cũng yểu điệu, thướt tha, nhưng theo cung cách Bến Nghé. Cũng e thẹn, ngượng nghịu như vầng trăng mới ló, còn ngập ngừng giấu nửa vành sau áng mây. Nụ cười thiệt tình, tươi tắn và ít nhiều thơ ngây.
Bấy giờ, khi chào người lớn, các cô ấy (trước 1945) cúi đầu, chắp hai bàn tay lạy và xá. Gặp trang lứa bạn bè thì hơi cúi đầu và cười. Cười ngậm miệng, cười chúm chím, cười mủm mỉm, cười he hé, chỉ để lộ vài cái răng hay lộ cả hàm, tuỳ theo mức độ thân quen. Đặc biệt là cặp mắt sáng rỡ, nhí nhảnh, đôi lúc lại ánh lên vài tia hóm hỉnh.
Tuy phong cách tiếp cận người quen hay khách lạ có vẻ hơi “cổ xưa” nhưng lại rõ ràng, dân chủ. Không có tư thế khúm núm hay màu mè. Không một chút mặc cảm, tự ti.
Tuy nhiên, đến những hồi nghiêm trọng và sôi sục nhứt của đất nước, thì các cô gái ấy cũng như các chàng trai và các giới đồng bào của Sài Gòn bất khuất, không chút do dự, dấn thân vào khó khăn, nguy hiểm và có khi hi sinh cả tánh mạng, xuyên suốt ba chục năm từ năm 1945 đến 1975.
Miền Nam là đất lành thì Sài Gòn, đứng ở góc độ nào đó mà xem xét, cũng là một đô thị hiền hoà. Sài Gòn ngày nay cũng rất ít chim. Đến mùa, một ít nhạn, én bay về trú đông, dưới các mái nhà cao tầng, mái đình, mái chùa. Thỉnh thoảng mới thấy vài chị quạ, chị sáo, vài chị vành khuyên, sắc ô, áo già... Nhiều nhứt là họ hàng se sẻ mà bây giờ cũng thấy thưa thớt dần. Trước kia, rất nhiều, cả cò, cả vạc sổng lồng trong Sở thú bay ra làm tổ trên mấy ngọn cây dầu, cây sao cao ngất với các chị cu gáy, chị quạ, chị sáo. Những kẻ vô trách nhiệm với môi trường sống và chẳng thèm đếm xỉa đến luật bảo vệ thiên nhiên, với những nòng súng hơi ác độc, đang tay bắn giết chim và dơi của thành phố.
Thành phố hiếm hoi dần chim chóc. Thì đã có người. Sài Gòn rộng mở và hào phóng là nơi rất thuận lợi cho người tứ xứ đến đây sinh sống. Ngày nay đã leo lên hơn năm triệu.
Vậy đó mà tôi yêu Sài Gòn và yêu cả con người ở đây. Một mối tình dai dẳng, bền chặt. Thương mến bao nhiêu cũng không uổng công, hoài của. Tôi ước mong mọi người nhất là các bạn trẻ, đều yêu Sài Gòn như tôi.
Xóm Chợ Đũi, cuối tháng 12 – 1990
(Theo Minh Hương, trong Nhớ Sài Gòn, NXB Thành phố Hồ Chí Minh, 1994)
Văn bản Sài Gòn tôi yêu được viết theo phương thức biểu đạt chính nào?
SÀI GÒN TÔI YÊU
Sài Gòn vẫn trẻ. Tôi thì đương già. Ba trăm năm so với năm ngàn năm tuổi của Đất nước thì cái đô thị này còn xuân chán. Sài Gòn cứ trẻ hoài như một cây tơ đương độ nõn nà, trên đà thay da, đổi thịt, miễn là cư dân ngày nay và cả ngày mai biết cách tưới tiêu, chăm bón, trân trọng giữ gìn cái đô thị ngọc ngà này.
Tôi yêu Sài Gòn da diết... Tôi yêu trong nắng sớm, một thứ nắng ngọt ngào, vào buổi chiều lộng gió nhớ thương, dưới những cây mưa nhiệt đới bất ngờ. Tôi yêu thời tiết trái chứng với trời đang ui ui buồn bã, bỗng nhiên trong vắt lại như thuỷ tinh. Tôi yêu cả đêm khuya thưa thớt tiếng ồn. Tôi yêu phố phường náo động, dập dìu xe cộ vào những giờ cao điểm. Yêu cả cái tĩnh lặng của buổi sáng tinh sương với làn không khí mát dịu, thanh sạch trên một số đường còn nhiều cây xanh che chở. Nếu cho là cường điệu, xin thưa:
Yêu nhau yêu cả đường đi
Ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng.
Ở trên đất này, không có người Bắc, không có người Trung, người Nam, người Hoa, người Khơ-me... mà chỉ toàn là người Sài Gòn cả. Sống lâu, sống quen một thời gian dài ở Sài Gòn, rồi cứ ngỡ là mình đã sinh ra ở đây và vô hình trung đã thừa nhận nơi đây là quê quán của mình. Sài Gòn bao giờ cũng dang hai cánh tay mở rộng mà đón nhiều người từ trăm nẻo đất nước kéo đến. Nếu siêng năng, chịu khó thì bạn sẽ được đãi ngộ thân tình như hàng triệu người khác.
Cách ngày này gần năm mươi năm, vào đây được gần gũi với người Sài Gòn, tôi đã thấy phong cách bản địa mang nhiều nét đặc trưng. Họ ăn nói tự nhiên, nhiều lúc hề hà, dễ dãi. Phần đông ít dàn dựng, tính toán. Người Sài Gòn cũng như phần lớn người Lục tỉnh rất chơn thành, bộc trực.
Các cô gái thị thiềng lúc đó thì tóc buông thõng trên vai, trên lưng. Có khi tết bím. Đội nón vải trắng, vành rộng, như nón Hướng đạo. Áo bà ba trắng, đính một túi nhỏ xíu duy nhất bên thân mặt áo. Quần đen rộng. Mang giày bố trắng (giày vải, giày ba-ta) hay xăng đan da. Có người đi guốc vông trơn trắng nõn, quai da, dạng chiếc xuồng hay hình hộp cá mòi. Dáng đi khỏe khoắn, mạnh dạn. Cái đẹp thật đơn sơ, đôn hậu. Cũng yểu điệu, thướt tha, nhưng theo cung cách Bến Nghé. Cũng e thẹn, ngượng nghịu như vầng trăng mới ló, còn ngập ngừng giấu nửa vành sau áng mây. Nụ cười thiệt tình, tươi tắn và ít nhiều thơ ngây.
Bấy giờ, khi chào người lớn, các cô ấy (trước 1945) cúi đầu, chắp hai bàn tay lạy và xá. Gặp trang lứa bạn bè thì hơi cúi đầu và cười. Cười ngậm miệng, cười chúm chím, cười mủm mỉm, cười he hé, chỉ để lộ vài cái răng hay lộ cả hàm, tuỳ theo mức độ thân quen. Đặc biệt là cặp mắt sáng rỡ, nhí nhảnh, đôi lúc lại ánh lên vài tia hóm hỉnh.
Tuy phong cách tiếp cận người quen hay khách lạ có vẻ hơi “cổ xưa” nhưng lại rõ ràng, dân chủ. Không có tư thế khúm núm hay màu mè. Không một chút mặc cảm, tự ti.
Tuy nhiên, đến những hồi nghiêm trọng và sôi sục nhứt của đất nước, thì các cô gái ấy cũng như các chàng trai và các giới đồng bào của Sài Gòn bất khuất, không chút do dự, dấn thân vào khó khăn, nguy hiểm và có khi hi sinh cả tánh mạng, xuyên suốt ba chục năm từ năm 1945 đến 1975.
Miền Nam là đất lành thì Sài Gòn, đứng ở góc độ nào đó mà xem xét, cũng là một đô thị hiền hoà. Sài Gòn ngày nay cũng rất ít chim. Đến mùa, một ít nhạn, én bay về trú đông, dưới các mái nhà cao tầng, mái đình, mái chùa. Thỉnh thoảng mới thấy vài chị quạ, chị sáo, vài chị vành khuyên, sắc ô, áo già... Nhiều nhứt là họ hàng se sẻ mà bây giờ cũng thấy thưa thớt dần. Trước kia, rất nhiều, cả cò, cả vạc sổng lồng trong Sở thú bay ra làm tổ trên mấy ngọn cây dầu, cây sao cao ngất với các chị cu gáy, chị quạ, chị sáo. Những kẻ vô trách nhiệm với môi trường sống và chẳng thèm đếm xỉa đến luật bảo vệ thiên nhiên, với những nòng súng hơi ác độc, đang tay bắn giết chim và dơi của thành phố.
Thành phố hiếm hoi dần chim chóc. Thì đã có người. Sài Gòn rộng mở và hào phóng là nơi rất thuận lợi cho người tứ xứ đến đây sinh sống. Ngày nay đã leo lên hơn năm triệu.
Vậy đó mà tôi yêu Sài Gòn và yêu cả con người ở đây. Một mối tình dai dẳng, bền chặt. Thương mến bao nhiêu cũng không uổng công, hoài của. Tôi ước mong mọi người nhất là các bạn trẻ, đều yêu Sài Gòn như tôi.
Xóm Chợ Đũi, cuối tháng 12 – 1990
(Theo Minh Hương, trong Nhớ Sài Gòn, NXB Thành phố Hồ Chí Minh, 1994)
Nối các vế để hoàn thiện bố cục của văn bản.
Văn bản dưới đây là được tạo ra tự động từ nhận diện giọng nói trong video nên có thể có lỗi
- Hi xin chào các em rất vui khi được đồng
- hành cùng các em lớp 6 trong những giờ
- học văn vô cùng thú vị ở trang web
- elleman.vn
- chiều nắng trưa vay từ xa thấp khác mùi
- tả tung bay nếp sống vui tươi nói chân
- nhau đến nơi đây vài Gòn đẹp lắm Sài Gòn
- ơi Sài Gòn Pearl nước sẽ những nơi trên
- đường vẫn qua mạng người ra không đến
- cháu nói xương xa rời xa cánh còn đợi
- tôi đến Trung Lương Sài Gòn đắt Sài Gòn
- Sài Gòn Sài
- Gòn Thành phố của sở nhộn nhịp xa hoa
- nhưng cũng xuất thân thiện một thành phố
- năng động tươi trẻ và có nét đẹp trước
- khi người ta hát về Sài Gòn nói về Sài
- Gòn và rồi họ ghi chép về Sài Gòn cũng
- nhiều có một tác giả tác phẩm lại có
- những cách khai thác vấn đề rất riêng
- rất thu hút và đặc biệt là khám phá ra
- những khía cạnh khác nhau mà không hẳn
- ai là người Sài Gòn cũng có thể biết
- được văn bản Sài Gòn Tôi yêu cũng là một
- tác phẩm như vậy một trong những Bút Ký
- hay nhất về Sài Gòn mà chúng mình sẽ tìm
- hiểu hôm nay để mở rộng kiến thức về thể
- loại kí bài học của chúng ta sẽ đi qua
- các nội dung chính như sau thứ nhất Tìm
- hiểu chung về tác giả tác phẩm thứ 2 Tìm
- hiểu về nội dung nghệ thuật của tác phẩm
- trong video Ngày hôm nay chúng mình sẽ
- cùng nhau đến với phần đầu tiên tìm hiểu
- chung về tác giả tác phẩm Ừ trước hết cô
- và các bạn sẽ cùng nhau đi và tìm hiểu
- về tác giả
- các tác giả của văn bản Tôi yêu Sài Gòn
- là Minh Hương Quê Góc ở Quảng Nam Đà
- Nẵng Nhưng đã vào sống ở Sài Gòn Hơn 50
- năm sau năm 1975 khi ông chuyển sang
- cộng tác với các báo như Sài Gòn Giải
- Phóng tuổi trẻ và một số báo khác trong
- quá trình hoạt động của mình Minh Hương
- đã để lại một số tác phẩm tiêu biểu như
- ba cái dài người đẹp miền băng tuyết thế
- giới kỳ lạ của loài ong hoa đồng cỏ Nội
- Hội An quê tôi nhớ Sài Gòn 1 và 2 trải
- qua Hơn 50 năm sinh sống và làm việc
- trên mảnh đất Sài Gòn Bình thường đã mất
- vào ngày 28 tháng 10 năm 2002
- Bình thường viết chồng thì nước Bút Ký
- tập Văn Phóng sự đều có những nhận xét
- tinh tế dí dỏm mà sâu sắc với nhiều bài
- viết nổi tiếng như ở sài gòn tôi yêu Sài
- Gòn dậy sớm ăn sáng
- như vậy Vừa rồi cô chào chúng mình đã
- cùng nhau tìm hiểu về tác giả Minh hương
- bây giờ chúng mình sẽ đến với câu hỏi
- sau đây để ôn tập về các kiến thức đã
- học nhất ý
- khi các bản thân mến tiếp theo chúng ta
- sẽ cùng nhau đến với phần tác phẩm
- dựa vào những hướng dẫn của cô và quan
- sát và văn bản nêu các bạn văn bản được
- viết theo thể loại nào
- có một câu trả lời rất chính xác khi như
- những hướng dẫn của cô từ đầu video và
- Dựa vào nội dung của văn bản có thể thấy
- bài viết sài gòn tôi yêu thuộc thể loại
- tùy bút
- vầy Theo các bạn văn bản này được viết
- theo phương thức biểu đạt chính nào
- em à Đúng rồi
- các bạn được viết theo phương thức biểu
- đạt chính đó là biểu cảm ngay trong nhan
- đề bài viết tác giả đã bày tỏ tình cảm
- cảm xúc về Sài Gòn tùy bút cũng là một
- trong những thể loại văn học mà Người
- viết có thể sử dụng phương thức biểu đạt
- là biểu cảm để khắc họa và thể hiện một
- cách chân thực các tình cảm cảm xúc của
- chính bản thân Minh tiếp theo chúng ta
- sẽ cùng nhau tìm hiểu về bố cục của bài
- viết theo các bạn bài viết được chia ra
- làm mấy phần
- thì các bạn thân mến bài viết có thể
- được chia ra làm ba phần phần thứ nhất
- từ đầu chờ đến Đồng chí họ hàng đó là
- những ấn tượng chung về Sài Gòn lần thứ
- hai từ ở trên đất này sẽ đến hơn năm
- triệu là cảm nhận và bình luận về cư dân
- phong cách con người Sài Gòn và phần thứ
- ba là còn còn lại trong phần này Người
- đọc sẽ thấy được tình yêu của tác giả
- đối với Sài Gòn
- Bây giờ chúng mình sẽ cùng nhau đến với
- phần đọc văn bản để tìm hiểu về nội dung
- của bài viết văn bản Sài Gòn Tôi yêu
- Sài Gòn vẫn trẻ tôi thì đưa xe ba trăm
- năm so với 5.000 năm tuổi của đất nước
- thì cây đô thị này còn xương trán Sài
- Gòn cứ trẻ hoài như một Cây Kơ đường độ
- lõm nè dây chuyền đề thay da đổi thịt
- biển là cư dân ngày nay và cả ngày mai
- đi các túi tiêu chăm bón trân trọng giữ
- gìn cây Đô Thị Ngọc Nga này tôi yêu Sài
- Gòn da diết Tôi yêu trong nắng sớm một
- thứ nắng ngọt ngào vào buổi chiều lộng
- gió nhớ thương dưới những cây mưa nhiệt
- đới bất ngờ tôi yêu thời tiết trái trứng
- với trời đàn ui ui buồn bã bỗng nhiên
- chồng phát lại như thủy tinh từ cả đêm
- khuya thưa thớt tiếng ồn Tôi yêu phố
- phường náo động dập hiệu xe cổ vào những
- giờ cao điểm yêu cả cái tĩnh lặng của
- buổi sáng tinh sương với làn không khí
- mát nhiều Thanh sạch trên một số đường
- còn nhiều cây xanh che chở nếu cho là
- cường điệu xin thưa Yêu nhau yêu cả
- đường đi Ghét nhau ghét cả tông chi họ
- hàng à
- Anh ở trên đất này không có người Bắc
- không có người chung gửi Nam gửi hoa
- người Khmer là chỉ toàn là người Sài Gòn
- cả sống lâu sống quen một thời gian dài
- ở Sài Gòn rồi cứ ngỡ là mình đã sinh ra
- ở đây và vô hình trung đã thừa nhận Nơi
- Đây là quê quán của mình Sài Gòn bao giờ
- cũng Giang hai cánh tay mở rộng là đón
- nhiều người từ trăm nẻo đất nước kéo đến
- nếu siêng năng chịu khó thì bạn sẽ được
- đãi ngộ thân tình như hàng triệu người
- khác
- cách ngày này gần 50 năm vào đây được
- gần gũi với người Sài Gòn Tôi đã thấy
- phong cách bản bìa mà nhiều nét đặc
- trưng họ ăn nói tự nhiên nhiều lúc hè hè
- dễ dãi cộng đồng ít dàn dựng tính toán
- người Sài Gòn cũng như phần lớn người
- lục tỉnh giấc chân xe bọc trực
- các cô gái thì thì lúc đó thì tóc buông
- thỏng trên vai trên lưng có khi tết bím
- đội nón vải trắng vàng chồng như nón
- hướng đào áo bà ba trắng đính một túi
- nhỏ xíu duy nhất bình thường mặc áo quần
- đen Chồng đang xài bố trắng giày vải
- giày bata hay xanh đang ra có người đi
- guốc băng trơn chán nản quay ra dạng
- Chiếc Xuồng thì hình hộp cá mòi ráng đi
- khỏe khoắn mạnh dạng cái đẹp thật đơn sơ
- đội hậu cũng yếu điểm thứ tha nhưng theo
- cung cách Bến Nghé cũng thèm ngợi nhiều
- như vầng trăng mới nó còn ngập ngừng xấu
- lửa càng sau áng mây nụ cười thiệt tình
- tôi trắng và ít nhiều thơ ngây bây giờ
- thì chào người lớn các cô ấy trước 1945
- Cúi đầu chấp 2 em nhảy và xác gặp trang
- lứa bạn bè thì hơi cúi đầu và cười cười
- Ngậm Miệng cười 99 cười mủm mỉm cười hú
- chị đến ổ phải cái trăng hồi nổi cả Hàn
- vì thế mức độ Thân Quen đặc biệt là cặp
- mắt sáng dở nhí nhảnh đôi lúc là ánh lên
- vải tỉa hóm hỉnh
- truy phong cách tiếp cận người quen hay
- Khách Lạ Có vẻ hơi cổ xưa nhưng lại rõ
- ràng dân chủ không có tư thế Cúm Núm hai
- màu mè không một chút mặc cảm tự ti Tuy
- nhiên đến những hồi nghiêm trọng và sôi
- sục nhất của đất nước thì các cô gái ấy
- cũng như các chàng trai và các giới đồng
- bào của Sài Gòn bất khuất phòng trước
- giờ Dấn Thân Vào khó khăn nguy hiểm và
- có khi hi sinh cả cánh bạn suốt 30 từ
- năm 1945 đến năm 1975 Việt Nam là đất
- nặn thì sài gòn đứng ở góc độ nào đó mà
- ship cũng là một đồ Thị Hiền Hòa Sài Gòn
- ngày nay cũng rất ít chim đến mùa một ít
- ngàn én bay về chuối đông dưới các mái
- nhà cao tầng mái đình mái chùa thỉnh
- thoảng mới thấy vài Chị Quạ thì 6 vài
- chị vành khuyên sắc cô áo dài nhiều nhất
- là họ hàng xì sẻ mà bây giờ cũng thưa
- thớt dần trước kia rất nhiều cả cò cá
- vạch sóng lòng trong sở thú bay ra làm
- tổ trên mấy ngọn cây dầu cây sau cao
- nhất với các chị cu gáy chị quả chỉ
- 6.000 kẻ vô trách nhiệm với môi trường
- sống ta chẳng thèm đếm xỉa đến luật bảo
- vệ thiên nhiên với những nòng súng hơi
- ác độc em đang Tây bắn xiết chim và rơi
- của thành phố thành phố hiếm hoi dần
- chim chốc thì đã có người Sài Gòn rộng
- mở và hào phóng là lời rất thuận lợi cho
- người Tứ xứ đến đây sinh sống ngày nay
- đã leo lên hơn 5 triệu vậy đó mà tôi yêu
- Sài Gòn và yêu cả con người ở đây một
- mối tình ra dẫn bền chặt thương mến bao
- nhiêu cũng không uốn cong Hoài của cựu
- ước mong mọi người nhất là các bạn trẻ
- đều Sài Gòn như tôi xóm chờ đuổi cuối
- tháng 12 năm 1990 theo Minh Vương trong
- nhớ Sài Gòn nhà xuất bản thành phố Hồ
- Chí Minh
- 1994 như vậy cô trò chúng mình đã cùng
- nhau Đọc qua bài viết sài gòn tôi yêu
- của khách sạn Minh Hương chứng minh sẽ
- tìm hiểu về nội dung của bài viết trong
- video tiếp theo nhé Còn bây giờ Xin chào
- và hẹn gặp lại
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây