Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Hai loại khác biệt - Phần 3 SVIP
Lưu ý: Ở điểm dừng, nếu không thấy nút nộp bài, bạn hãy kéo thanh trượt xuống dưới.
Bạn phải xem đến hết Video thì mới được lưu thời gian xem.
Để đảm bảo tốc độ truyền video, OLM lưu trữ video trên youtube. Do vậy phụ huynh tạm thời không chặn youtube để con có thể xem được bài giảng.
Nội dung này là Video có điểm dừng: Xem video kết hợp với trả lời câu hỏi.
Nếu câu hỏi nào bị trả lời sai, bạn sẽ phải trả lời lại dạng bài đó đến khi nào đúng mới qua được điểm dừng.
Bạn không được phép tua video qua một điểm dừng chưa hoàn thành.
Dữ liệu luyện tập chỉ được lưu khi bạn qua mỗi điểm dừng.
HAI LOẠI KHÁC BIỆT
Khi tôi còn học trung học, một thầy giáo của chúng tôi đã giao cho cả lớp một bài tập phải hoàn thành trong 24 tiếng đồng hồ. Bài tập là trong suốt 24 tiếng đồng hồ chúng tôi phải cố gắng trở nên khác biệt. Theo lời thầy, mục đích của bài tập là tạo cơ hội để chúng tôi bộc lộ một phiên bản chân thật hơn về bản thân trước những người xung quanh. Quy định duy nhất là chúng tôi không được làm bất cứ điều gì gây hại, làm phiền người khác, hoặc vi phạm nội quy nhà trường.
Vào buổi sáng thực hiện bài tập, tôi quyết định tỏ ra khác biệt bằng cách mặc bộ trang phục kì dị đến trường, với đồ pi-gia-ma kết hợp với áo thun dài tay. Trông tôi như thể vừa lăn ra khỏi giường ngủ. Khi đến trường, tôi phát hiện ra rằng rất nhiều bạn cùng lớp cũng chọn cách tương tự - họ sử dụng quần áo để biểu lộ cá tính: hành lang trường đầy những học sinh mặc quần áo quái lạ. Một số bạn để kiểu tóc kì quặc, trong khi một số khác lại làm trò quái đản với trang sức hoặc phấn trang điểm. Một số lại quyết định tham gia vào những hoạt động ngu ngốc, gây chú ý. Tôi còn nhớ có một nhóm con gái nắm tay nhau, vừa đi dọc theo hành lang qua các lớp học, vừa cười, vừa hát như một nhóm trẻ mẫu giáo. Tôi còn nhớ có một bạn nữ, một vận động viên, đã nhào lộn trong phòng ăn trưa.
Duy nhất, có một bạn – hãy tạm gọi bạn ấy là J – tạo ấn tượng trong tôi. Nhân tiện, bạn không thể hình dung một người như cậu ấy có thể làm được điều đó. J là người ít nói, không đặc biệt quái dị cũng không đặc biệt nổi tiếng. Chắc chắn cậu càng không phải là loại thích chơi trội. Thế rồi, sáng hôm đó, J đến trường, ăn mặc như bình thường và trông hệt như mọi ngày. Nhưng khi cậu giơ tay trong tiết đầu tiên – tôi không còn nhớ tiết học về môn gì, có lẽ là Lịch sử hay Vật lí gì đó – cậu đã làm một điều bất ngờ khi thầy gọi cậu phát biểu: Cậu đã đứng lên trả lời câu hỏi.
Đúng vậy, cậu đã đứng lên. Để trả lời câu hỏi. Và khi phát biểu, cậu nói một cách thật từ tốn, dõng dạc và lễ độ. Như thể không có gì quan trọng hơn, không có gì ý nghĩa hơn tiết học này, câu trả lời này đây. Tôi còn nhớ khi đó tôi và những bạn khác trong lớp nhìn nhau như tự hỏi, Cậu ấy nghiêm túc thật đấy ư?
Rồi tiết học tiếp theo cũng như vậy. Bất cứ khi nào J được gọi, cậu đều đứng lên trả lời câu hỏi. Và mỗi lần phát biểu, cậu đều nói với giọng hoàn toàn chân thành. Như thể cậu rất quan tâm đến câu hỏi, như thể cậu thật sự muốn câu trả lời của mình có một giá trị nhất định. Không những thế - cậu còn nói với thầy giáo là Thưa thầy. Cậu gọi tất cả chúng tôi bằng anh chị. Và đến cuối tiết học, cậu tiến lên phía trước và bắt tay thầy giáo như một lời cảm ơn thầm lặng.
Lần đầu tiên khi J làm như thế, cả bọn chúng tôi cứ cười khúc khích, và thành thật mà nói, ai cũng sẽ cười thôi. Hành động của cậu ấy thật là kì quặc và dường như tất cả chúng tôi đều trông đợi một trò đùa nào đó. Nhưng khi ngày dần trôi qua, tiếng cười khúc khích vơi đi, vì – tôi cũng chẳng biết nữa – chúng tôi bắt đầu nhận ra điều J đang làm mới tuyệt làm sao. Một điều gì đó trang trọng, một điều gì đó chững chạc, thậm chí có phần dũng cảm. Và cậu làm rất tốt – lại thêm một điểm nữa. Cậu hiểu rõ mình đang làm gì, cậu hành xử rất mực nghiêm trang. Tôi không thể đại diện cho cả lớp, nhưng đến cuối ngày, chúng tôi đều nhất trí rằng những điều J đã làm khá là mẫu mực.
Điều tôi học được từ bài tập này là: sự khác biệt chia ra làm hai loại. Một loại khác biệt vô nghĩa, và một loại khác biệt có ý nghĩa. Khi tôi quyết định mặc bộ đồ quái dị đến trường, tôi biết rằng mình không phải là người duy nhất, nhưng tôi đã chọn trò đơn giản nhất vì không quan tâm tìm kiếm một thứ ý nghĩa hơn. Và thành thật mà nói, tôi đoán rằng mình thật sự chẳng hề cố tỏ ra khác biệt, hoặc nếu có, tôi chỉ chọn loại khác biệt vô nghĩa. Về vấn đề này, tôi cũng chẳng đơn độc; đa số chúng tôi đều chọn loại vô nghĩa.
Chỉ có J là ngoại lệ. Trong 24 tiếng đồng hồ đó, cái nhìn của tôi về J đã hoàn toàn thay đổi; tất cả chúng tôi đều nhận thấy điều đó. Tôi không rõ tại sao cậu lại làm thế; có lẽ cậu thực sự có điều gì đó muốn nhắn nhủ với chúng tôi. Bất kể vì lí do gì, J là người duy nhất chọn loại khác biệt có ý nghĩa. Kết quả là vào cuối ngày hôm đó, tôi cảm giác rằng không một ai trong chúng tôi lại không nể phục cậu.
Khi nói đến việc thu hút sự chú ý, sẽ có những người chọn cách dễ dàng, không tốn chút tâm sức. Họ cố thu hút chúng ta bằng cách gây náo động hoặc tỏ ra ngu ngốc, hoặc bằng cách mặc đồ pi-gia-ma nhàu nhĩ đến trường. Nhưng khi điều này xảy ra, hóa ra nếu chúng ta có đủ thời gian để suy nghĩ, thì đây chính là điều chúng ta sẽ làm: Chúng ta chỉ đơn thuần tách những người vô nghĩa ra khỏi những người có ý nghĩa, và chúng ta bỏ qua nhóm đầu tiên vì họ chẳng có gì khác biệt. Với nhóm thứ hai, họ là những người khiến chúng ta đặc biệt chú ý, những người chúng ta cho là khác biệt thật sự.
(Giong-mi Mun, Khác biệt – thoát khỏi bầy đàn cạnh tranh, theo Dương Ngọc Lâm dịch,
NXB Khoa học xã hội và An –pha-búc, Hà Nội, 2017, tr.242-246)
Khi phát biểu, biểu hiện của J như thế nào? (Chọn 3 đáp án)
HAI LOẠI KHÁC BIỆT
Khi tôi còn học trung học, một thầy giáo của chúng tôi đã giao cho cả lớp một bài tập phải hoàn thành trong 24 tiếng đồng hồ. Bài tập là trong suốt 24 tiếng đồng hồ chúng tôi phải cố gắng trở nên khác biệt. Theo lời thầy, mục đích của bài tập là tạo cơ hội để chúng tôi bộc lộ một phiên bản chân thật hơn về bản thân trước những người xung quanh. Quy định duy nhất là chúng tôi không được làm bất cứ điều gì gây hại, làm phiền người khác, hoặc vi phạm nội quy nhà trường.
Vào buổi sáng thực hiện bài tập, tôi quyết định tỏ ra khác biệt bằng cách mặc bộ trang phục kì dị đến trường, với đồ pi-gia-ma kết hợp với áo thun dài tay. Trông tôi như thể vừa lăn ra khỏi giường ngủ. Khi đến trường, tôi phát hiện ra rằng rất nhiều bạn cùng lớp cũng chọn cách tương tự - họ sử dụng quần áo để biểu lộ cá tính: hành lang trường đầy những học sinh mặc quần áo quái lạ. Một số bạn để kiểu tóc kì quặc, trong khi một số khác lại làm trò quái đản với trang sức hoặc phấn trang điểm. Một số lại quyết định tham gia vào những hoạt động ngu ngốc, gây chú ý. Tôi còn nhớ có một nhóm con gái nắm tay nhau, vừa đi dọc theo hành lang qua các lớp học, vừa cười, vừa hát như một nhóm trẻ mẫu giáo. Tôi còn nhớ có một bạn nữ, một vận động viên, đã nhào lộn trong phòng ăn trưa.
Duy nhất, có một bạn – hãy tạm gọi bạn ấy là J – tạo ấn tượng trong tôi. Nhân tiện, bạn không thể hình dung một người như cậu ấy có thể làm được điều đó. J là người ít nói, không đặc biệt quái dị cũng không đặc biệt nổi tiếng. Chắc chắn cậu càng không phải là loại thích chơi trội. Thế rồi, sáng hôm đó, J đến trường, ăn mặc như bình thường và trông hệt như mọi ngày. Nhưng khi cậu giơ tay trong tiết đầu tiên – tôi không còn nhớ tiết học về môn gì, có lẽ là Lịch sử hay Vật lí gì đó – cậu đã làm một điều bất ngờ khi thầy gọi cậu phát biểu: Cậu đã đứng lên trả lời câu hỏi.
Đúng vậy, cậu đã đứng lên. Để trả lời câu hỏi. Và khi phát biểu, cậu nói một cách thật từ tốn, dõng dạc và lễ độ. Như thể không có gì quan trọng hơn, không có gì ý nghĩa hơn tiết học này, câu trả lời này đây. Tôi còn nhớ khi đó tôi và những bạn khác trong lớp nhìn nhau như tự hỏi, Cậu ấy nghiêm túc thật đấy ư?
Rồi tiết học tiếp theo cũng như vậy. Bất cứ khi nào J được gọi, cậu đều đứng lên trả lời câu hỏi. Và mỗi lần phát biểu, cậu đều nói với giọng hoàn toàn chân thành. Như thể cậu rất quan tâm đến câu hỏi, như thể cậu thật sự muốn câu trả lời của mình có một giá trị nhất định. Không những thế - cậu còn nói với thầy giáo là Thưa thầy. Cậu gọi tất cả chúng tôi bằng anh chị. Và đến cuối tiết học, cậu tiến lên phía trước và bắt tay thầy giáo như một lời cảm ơn thầm lặng.
Lần đầu tiên khi J làm như thế, cả bọn chúng tôi cứ cười khúc khích, và thành thật mà nói, ai cũng sẽ cười thôi. Hành động của cậu ấy thật là kì quặc và dường như tất cả chúng tôi đều trông đợi một trò đùa nào đó. Nhưng khi ngày dần trôi qua, tiếng cười khúc khích vơi đi, vì – tôi cũng chẳng biết nữa – chúng tôi bắt đầu nhận ra điều J đang làm mới tuyệt làm sao. Một điều gì đó trang trọng, một điều gì đó chững chạc, thậm chí có phần dũng cảm. Và cậu làm rất tốt – lại thêm một điểm nữa. Cậu hiểu rõ mình đang làm gì, cậu hành xử rất mực nghiêm trang. Tôi không thể đại diện cho cả lớp, nhưng đến cuối ngày, chúng tôi đều nhất trí rằng những điều J đã làm khá là mẫu mực.
Điều tôi học được từ bài tập này là: sự khác biệt chia ra làm hai loại. Một loại khác biệt vô nghĩa, và một loại khác biệt có ý nghĩa. Khi tôi quyết định mặc bộ đồ quái dị đến trường, tôi biết rằng mình không phải là người duy nhất, nhưng tôi đã chọn trò đơn giản nhất vì không quan tâm tìm kiếm một thứ ý nghĩa hơn. Và thành thật mà nói, tôi đoán rằng mình thật sự chẳng hề cố tỏ ra khác biệt, hoặc nếu có, tôi chỉ chọn loại khác biệt vô nghĩa. Về vấn đề này, tôi cũng chẳng đơn độc; đa số chúng tôi đều chọn loại vô nghĩa.
Chỉ có J là ngoại lệ. Trong 24 tiếng đồng hồ đó, cái nhìn của tôi về J đã hoàn toàn thay đổi; tất cả chúng tôi đều nhận thấy điều đó. Tôi không rõ tại sao cậu lại làm thế; có lẽ cậu thực sự có điều gì đó muốn nhắn nhủ với chúng tôi. Bất kể vì lí do gì, J là người duy nhất chọn loại khác biệt có ý nghĩa. Kết quả là vào cuối ngày hôm đó, tôi cảm giác rằng không một ai trong chúng tôi lại không nể phục cậu.
Khi nói đến việc thu hút sự chú ý, sẽ có những người chọn cách dễ dàng, không tốn chút tâm sức. Họ cố thu hút chúng ta bằng cách gây náo động hoặc tỏ ra ngu ngốc, hoặc bằng cách mặc đồ pi-gia-ma nhàu nhĩ đến trường. Nhưng khi điều này xảy ra, hóa ra nếu chúng ta có đủ thời gian để suy nghĩ, thì đây chính là điều chúng ta sẽ làm: Chúng ta chỉ đơn thuần tách những người vô nghĩa ra khỏi những người có ý nghĩa, và chúng ta bỏ qua nhóm đầu tiên vì họ chẳng có gì khác biệt. Với nhóm thứ hai, họ là những người khiến chúng ta đặc biệt chú ý, những người chúng ta cho là khác biệt thật sự.
(Giong-mi Mun, Khác biệt – thoát khỏi bầy đàn cạnh tranh, theo Dương Ngọc Lâm dịch,
NXB Khoa học xã hội và An –pha-búc, Hà Nội, 2017, tr.242-246)
Những hành động tạo nên sự khác biệt của J có kết quả như thế nào? Hãy nêu ra kết quả đó bằng cách nối.
HAI LOẠI KHÁC BIỆT
Khi tôi còn học trung học, một thầy giáo của chúng tôi đã giao cho cả lớp một bài tập phải hoàn thành trong 24 tiếng đồng hồ. Bài tập là trong suốt 24 tiếng đồng hồ chúng tôi phải cố gắng trở nên khác biệt. Theo lời thầy, mục đích của bài tập là tạo cơ hội để chúng tôi bộc lộ một phiên bản chân thật hơn về bản thân trước những người xung quanh. Quy định duy nhất là chúng tôi không được làm bất cứ điều gì gây hại, làm phiền người khác, hoặc vi phạm nội quy nhà trường.
Vào buổi sáng thực hiện bài tập, tôi quyết định tỏ ra khác biệt bằng cách mặc bộ trang phục kì dị đến trường, với đồ pi-gia-ma kết hợp với áo thun dài tay. Trông tôi như thể vừa lăn ra khỏi giường ngủ. Khi đến trường, tôi phát hiện ra rằng rất nhiều bạn cùng lớp cũng chọn cách tương tự - họ sử dụng quần áo để biểu lộ cá tính: hành lang trường đầy những học sinh mặc quần áo quái lạ. Một số bạn để kiểu tóc kì quặc, trong khi một số khác lại làm trò quái đản với trang sức hoặc phấn trang điểm. Một số lại quyết định tham gia vào những hoạt động ngu ngốc, gây chú ý. Tôi còn nhớ có một nhóm con gái nắm tay nhau, vừa đi dọc theo hành lang qua các lớp học, vừa cười, vừa hát như một nhóm trẻ mẫu giáo. Tôi còn nhớ có một bạn nữ, một vận động viên, đã nhào lộn trong phòng ăn trưa.
Duy nhất, có một bạn – hãy tạm gọi bạn ấy là J – tạo ấn tượng trong tôi. Nhân tiện, bạn không thể hình dung một người như cậu ấy có thể làm được điều đó. J là người ít nói, không đặc biệt quái dị cũng không đặc biệt nổi tiếng. Chắc chắn cậu càng không phải là loại thích chơi trội. Thế rồi, sáng hôm đó, J đến trường, ăn mặc như bình thường và trông hệt như mọi ngày. Nhưng khi cậu giơ tay trong tiết đầu tiên – tôi không còn nhớ tiết học về môn gì, có lẽ là Lịch sử hay Vật lí gì đó – cậu đã làm một điều bất ngờ khi thầy gọi cậu phát biểu: Cậu đã đứng lên trả lời câu hỏi.
Đúng vậy, cậu đã đứng lên. Để trả lời câu hỏi. Và khi phát biểu, cậu nói một cách thật từ tốn, dõng dạc và lễ độ. Như thể không có gì quan trọng hơn, không có gì ý nghĩa hơn tiết học này, câu trả lời này đây. Tôi còn nhớ khi đó tôi và những bạn khác trong lớp nhìn nhau như tự hỏi, Cậu ấy nghiêm túc thật đấy ư?
Rồi tiết học tiếp theo cũng như vậy. Bất cứ khi nào J được gọi, cậu đều đứng lên trả lời câu hỏi. Và mỗi lần phát biểu, cậu đều nói với giọng hoàn toàn chân thành. Như thể cậu rất quan tâm đến câu hỏi, như thể cậu thật sự muốn câu trả lời của mình có một giá trị nhất định. Không những thế - cậu còn nói với thầy giáo là Thưa thầy. Cậu gọi tất cả chúng tôi bằng anh chị. Và đến cuối tiết học, cậu tiến lên phía trước và bắt tay thầy giáo như một lời cảm ơn thầm lặng.
Lần đầu tiên khi J làm như thế, cả bọn chúng tôi cứ cười khúc khích, và thành thật mà nói, ai cũng sẽ cười thôi. Hành động của cậu ấy thật là kì quặc và dường như tất cả chúng tôi đều trông đợi một trò đùa nào đó. Nhưng khi ngày dần trôi qua, tiếng cười khúc khích vơi đi, vì – tôi cũng chẳng biết nữa – chúng tôi bắt đầu nhận ra điều J đang làm mới tuyệt làm sao. Một điều gì đó trang trọng, một điều gì đó chững chạc, thậm chí có phần dũng cảm. Và cậu làm rất tốt – lại thêm một điểm nữa. Cậu hiểu rõ mình đang làm gì, cậu hành xử rất mực nghiêm trang. Tôi không thể đại diện cho cả lớp, nhưng đến cuối ngày, chúng tôi đều nhất trí rằng những điều J đã làm khá là mẫu mực.
Điều tôi học được từ bài tập này là: sự khác biệt chia ra làm hai loại. Một loại khác biệt vô nghĩa, và một loại khác biệt có ý nghĩa. Khi tôi quyết định mặc bộ đồ quái dị đến trường, tôi biết rằng mình không phải là người duy nhất, nhưng tôi đã chọn trò đơn giản nhất vì không quan tâm tìm kiếm một thứ ý nghĩa hơn. Và thành thật mà nói, tôi đoán rằng mình thật sự chẳng hề cố tỏ ra khác biệt, hoặc nếu có, tôi chỉ chọn loại khác biệt vô nghĩa. Về vấn đề này, tôi cũng chẳng đơn độc; đa số chúng tôi đều chọn loại vô nghĩa.
Chỉ có J là ngoại lệ. Trong 24 tiếng đồng hồ đó, cái nhìn của tôi về J đã hoàn toàn thay đổi; tất cả chúng tôi đều nhận thấy điều đó. Tôi không rõ tại sao cậu lại làm thế; có lẽ cậu thực sự có điều gì đó muốn nhắn nhủ với chúng tôi. Bất kể vì lí do gì, J là người duy nhất chọn loại khác biệt có ý nghĩa. Kết quả là vào cuối ngày hôm đó, tôi cảm giác rằng không một ai trong chúng tôi lại không nể phục cậu.
Khi nói đến việc thu hút sự chú ý, sẽ có những người chọn cách dễ dàng, không tốn chút tâm sức. Họ cố thu hút chúng ta bằng cách gây náo động hoặc tỏ ra ngu ngốc, hoặc bằng cách mặc đồ pi-gia-ma nhàu nhĩ đến trường. Nhưng khi điều này xảy ra, hóa ra nếu chúng ta có đủ thời gian để suy nghĩ, thì đây chính là điều chúng ta sẽ làm: Chúng ta chỉ đơn thuần tách những người vô nghĩa ra khỏi những người có ý nghĩa, và chúng ta bỏ qua nhóm đầu tiên vì họ chẳng có gì khác biệt. Với nhóm thứ hai, họ là những người khiến chúng ta đặc biệt chú ý, những người chúng ta cho là khác biệt thật sự.
(Giong-mi Mun, Khác biệt – thoát khỏi bầy đàn cạnh tranh, theo Dương Ngọc Lâm dịch,
NXB Khoa học xã hội và An –pha-búc, Hà Nội, 2017, tr.242-246)
Theo em, bài học về sự khác biệt được rút ra từ văn bản trên có phải chỉ có giá trị đối với lứa tuổi học sinh hay không?
Văn bản dưới đây là được tạo ra tự động từ nhận diện giọng nói trong video nên có thể có lỗi
- Cho con gửi lời chào thân mến và cảm ơn
- tất cả các em đã cùng quay trở lại khóa
- học Ngữ văn lớp 6 của trang web arm.vn
- các bạn học sinh thân mến của cho chúng
- mình sẽ vào đến lần thứ 3 của bài học
- hai loại khác biệt của tác giả Dòng mì
- bùn trong video bài giảng phần thứ hai
- chúng ta đã biết những biểu hiện của sự
- khác biệt về nghĩa và kết quả là đến
- cuối ngày chỉ những người chọn cách khác
- biệt vô nghĩa cũng thấy được sự vô dụng
- trong những hành động của mình Họ chỉ
- đơn giản chọn cách đơn giản nhất mà
- không cần tốn công sức suy nghĩ gì cuối
- cùng phần bản chất thực sự của họ lại
- chẳng có gì khác biệt còn sự khác biệt
- có ý nghĩa được cậu bạn dây biểu hiện
- rất tốt và chính tác giả là học sinh
- trong lớp cho chúng ta thấy những cảm
- nhận ban đầu về bạn học sinh đôi dầy là
- người ít nói không đặc biệt quái dị và
- cũng không đặc biệt nổi tiếng chắc chắn
- Cậu càng không phải là loại thích chơi
- trội Thế nhưng những biểu hiện của cậu
- ấy cho thấy sự khác biệt rõ rệt với số
- đông còn lại trong khi đa số chọn cách
- thay đổi từ trang phục bên ngoài thì
- sáng hôm đó gầy đến trường ăn mặc như
- bình thường và chồng hệt như mọi ngày và
- cậu tận dụng thời gian trong Những tiết
- học để thể hiện sự khác biệt của mình
- khác biệt của dây được thể hiện qua hành
- động cậu đứng lên trả lời câu hỏi
- thì phát biểu biểu hiện của dây như thế
- nào ạ
- khi các em đọc văn bản và có được những
- chi tiết khi phát biểu gây nói một cách
- thật từ tốn dõng dạc và lễ độ như thể
- không có gì quan trọng hơn không có gì ý
- nghĩa hơn tiết học này câu trả lời này
- Đây hành động của dây khiến các bạn
- trong lớp nhìn nhau và tự hỏi cậu ấy
- nghiêm túc thật đấy hư
- hành động đứng lên phát biểu không chỉ
- trong một tiết mà tất cả các kiếp sau
- đều như thế và mỗi lần phát biểu cậu đều
- nói với giọng hoàn toàn chân thành như
- thể cậu rất quan tâm đến câu hỏi như thề
- cậu thật sự muốn câu trả lời của mình có
- một giá trị nhất định không những thế
- Cậu còn nói với thầy giáo là Thưa thầy
- cậu gọi các bạn là anh chị và đến cuối
- tiết học cậu Tiến lên phía trước và bắt
- tay thầy giáo như một lời cảm ơn thầm
- lặng những hành động tạo nên sự khác
- biệt của dây có kết quả như thế nào số
- còn lại hoàn thành bằng cách nối cho
- đúng trong câu hỏi sau nhé
- khi nói về kết quả của những hành động
- khác biệt có ý nghĩa
- lúc đầu khi thấy cây làm những hành động
- như thế các bạn cười khúc khích và họ
- nghĩ hành động của cậu ấy thật là kỳ
- quặc Và dường như tất cả đều Chồng đợi
- một trò đùa nào đó nhưng khi ngày dần
- trôi qua tiếng cười khúc khích với đi
- các bạn bắt đầu nhận ra điều dây Đang
- làm mới tuyệt vời làm sao một điều gì đó
- trang trọng một điều gì đó chững chạc
- thậm chí có phần dũng cảm và cậu làm rất
- tốt cậu hiểu rõ Mình đang làm gì cậu
- hành xử rất nghiêm trang và đến cuối
- ngày các bạn trong lớp đều nhất trí rằng
- những điều dây làm khá là mẫu mực
- cho ai nhận được sự nể phục và sự chú ý
- của tất cả mọi người
- ạ sau khi chúng mình đã so sánh hai loại
- khác biệt vô nghĩa và khác biệt có ý
- nghĩa chúng ta sẽ cùng Nhận xét những
- đặc sắc vì cách lựa chọn nghệ thuật viết
- và bài học mà tác giả rút ra từ hai loại
- khác biệt này
- các em đã thấy tác giả triển khai vấn đề
- qua một câu chuyện gần gũi sự so sánh
- hai loại khác biệt cho chúng ta thấy cần
- phải tạo nên sự khác biệt có ý nghĩa thì
- mới thực sự có ích mới khi được dấu ấn
- từ đó chúng ta rút ra được bài học muốn
- tạo ra sự khác biệt có nghĩa con người
- cần có tư duy nhạy bén có sự quan sát
- lâu dài hiểu biết sâu rộng và hứng thú
- khám phá kiến thức Vân Vân tác giả phân
- chia sự khác biệt thành hai loại sự khác
- biệt vô nghĩa và cách thể hiện của số
- đông các bạn trong lớp và sự khác biệt
- có ý nghĩa
- kết quả cách thể hiện của dây và Đó cũng
- là cách phân chia rất đúng đắn sự khác
- biệt vô nghĩa được thể hiện qua số đông
- các bạn trong lớp bởi khác biệt không có
- mục đích khác biệt một cách lố bịch và
- cố tình làm bản thân lạ lùng để trồng
- cho không giống ai còn sự khác biệt có ý
- nghĩa qua cách thể hiện của dây làm thay
- đổi khẳng định bản thân và màng hướng
- tích cực thể hiện sự cố gắng của bản
- thân trong văn bản chúng ta cũng thấy số
- đồng thường thể hiện sự khác biệt vô
- nghĩa bởi vì đây là cách khắc biệt dễ
- dàng không tốn tâm tốn sốc muốn tạo ra
- sự khác biệt có ý nghĩa con người cần
- rèn luyện đạo đức trí tuệ mỗi ngày như
- thế khác biệt vô nghĩa là sự khác biệt
- bề ngoài có tính chất dễ dãi không cần
- huy động khả năng gì đặc biệt đó có thể
- là cách ăn mặc kiểu tóc những động tác
- lạ mắt sự sôi động ồn ào Ừ chú ý vì dễ
- cho nên Hầu như ai cũng có thể bắt chước
- ngược lại muốn tạo ra sự khác biệt có ý
- nghĩa con người cần có trí tuệ cần biết
- nhận thức về các giá trị có khác năng
- lực cần thiết có bản lĩnh tự tin những
- năng lực và phẩm chất quý giá ấy không
- phải ai cũng có được vậy ý nghĩa của văn
- bản là gì chúng ta thấy bài viết đúc kết
- những suy nghĩ của tác giả về một kỉ
- niệm tuổi học trò chỉ những người non
- trẻ mới tìm cách thể hiện sự khác biệt
- bằng những trò lố những hành vi kỳ quặc
- quái đản như thế bài học được rút ra từ
- đó có ý nghĩa thiết thực Trước hết với
- các bạn học sinh hiện nay học sinh rất
- hay thích thể hiện cá tính những nét
- khác biệt của mình Họ chạy theo những sự
- khác biệt dễ dãi bề ngoài như trang phục
- kiểu tóc lời nói là chuyện phổ biến
- trong tình hình đó vấn đề được bàn trong
- đoạn trích thực sự có ý nghĩa nó Cảnh
- báo mà khu du lịch Đồng thời gợi ý để
- khách lựa chọn đúng đắn cần thiết theo
- em bài học về sự khác biệt được rút ra
- từ văn bản này có phải chị có giá trị
- đối với lứa tuổi học sinh hay không và
- vì sao
- ê ê
- những bài học về sự khác biệt được rút
- ra từ văn bản này không chỉ có giá trị
- đối với lứa tuổi học sinh
- khi mà có giá trị đối với mọi lứa tuổi
- à vì sự khác biệt là điều rất cần trong
- mỗi người nếu chúng ta luôn chung một
- màu thì cuộc sống sẽ rất nhàm chán vô
- nghĩa con người ở đời sống cần có sự
- khác biệt để khẳng định bản lĩnh khẳng
- định bản thân mình chỉ sự khác biệt ở
- con người mới tạo nên thành công và giá
- trị thực sự cũng cần phải nói thêm tác
- giả là một người tham gia giảng dạy ở
- trường đại học Kinh doanh Harvard một
- trường đại học danh tiếng hàng đầu của
- Hoa Kỳ bài này được trích từ cuốn sách
- khác biệt thoát khỏi bầy đàn cạnh tranh
- của tác giả như vậy theo tác giả Không
- riêng gì các bạn trẻ mà cả những người
- trưởng thành nhiều khi cũng chưa nhận
- thức đầy đủ về sự khác biệt vô nghĩa và
- sự khác biệt có ý nghĩa
- ở trong khi sự khác biệt là phương châm
- sống là đòi hỏi bức thiết của con người
- vì vậy Mày học được rút ra từ Những Suy
- Ngẫm của tác giả có giá trị đối với bất
- cứ ai như thế cô trò chúng mình đã cùng
- tìm hiểu chi tiết văn bản hai loại khác
- biệt Cuối cùng chúng ta tổng kết những
- nét đặc sắc về nghệ thuật cũng như nội
- dung của văn bản này
- ở trong văn bản Nói đến sự kiện nghệ
- thuật chúng ta thấy có những đoạn kể
- chuyện là tự sự nhưng mục đích vẫn là
- bàn luận đánh giá về hai loại khác biệt
- mà lớp trẻ thường thể hiện cách trình
- bày như thế làm cho bài nghị luận trở
- nên nhẹ nhàng hấp dẫn dễ tiếp nhận trong
- văn bản này tác giả đi từ thực tế để rút
- ra điều cần bàn luận Tác giả kể về lớp
- học của mình bài tập của thầy giáo sự
- thay đổi của các bạn sự kỳ lạ của giây
- sau đó mới đi đến kết luận về những điều
- mà tác giả bàn luận sự lựa chọn cách
- triển khai này giúp văn bản trở nên thú
- vị sinh động và người đọc hình dung rõ
- điều mà tác giả nghị luận cuối cùng phải
- nhắc đến lập luận chặt chẽ lí lẽ xác
- đáng và cách sử dụng dẫn chứng rất xác
- thực Đó là những thành công về nghệ
- thuật của văn bản dù tổng kết về nội
- dung ý nghĩa chúng ta thấy văn bản Kể về
- một kỉ niệm thời trung học của nhân vật
- tôi khi phải hoàn thành bài tập của giáo
- viên qua đó tôi đưa ra những bàn luận về
- hai loại khác biệt sự khác biệt về nghĩa
- qua các biểu hiện của số đông các bạn
- trong lớp và sự khác biệt có ý nghĩa
- quà cách thể hiện của bạn dây bài học về
- sự khác biệt nhưng chúng ta cũng thấy
- được phải là sự khác biệt có ý nghĩa sự
- khác biệt làm nên giá trị riêng cũng như
- bản sắc riêng của mỗi người người ta chỉ
- thực sự chú ý và này phục những khác
- biệt có ý nghĩa như thế
- và những nội dung này cũng là những bài
- học gửi gắm đến tất cả em hi vọng rằng
- sau bài học Chúng mình đều có cách lựa
- chọn thông minh để làm nên khác biệt có
- ý nghĩa khẳng định màu sắc cá tính cũ Hà
- Nội dung bài học của chúng ta đến đây là
- kết thúc của chân thành cảm ơn các em đã
- chú ý theo dõi Hẹn gặp lại tất cả chúng
- mình trong những bài giảng tiếp theo chỉ
- trang web ở lời chấm
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây