Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Đề tham khảo cuối học kì I - Đề số 5 SVIP
(4 điểm) Đọc văn bản và thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 5:
Còn thời cưỡi ngựa bắn cung
Có hai loại người, những người làm việc và những người giành được lời khen ngợi. Hãy cố tham gia vào nhóm đầu tiên, ở đó ít cạnh tranh hơn.INDIRA GANDHI
Có một lần, cô cháu gái 12 tuổi thích vẽ vời của tôi thổ lộ rằng lớn lên, cô bé muốn làm thợ may. Khi ấy, tôi đùa: “Phải trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng chứ. Làm thợ may chán chết!”. Nhưng cô bé cương quyết: “Con không muốn là nhà thiết kế nổi tiếng. Con muốn là thợ may.”. Chị họ tôi ngán ngẩm lắc đầu: “Giờ thì nói gì cũng được, chứ mai mốt lớn mà đòi làm thợ may là không được đâu nghe con.".
Nhưng tôi, nhìn đôi mắt trong veo kiên định của cháu và giật mình. Cơ sở nào để người ta xếp loại nghề nghiệp này là tầm thường, còn nghề nghiệp kia là vinh quang? Vì số tiền kiếm được? Vì trình độ học thức mà nó đòi hỏi phải có? Hay vì danh tiếng?
Khi còn trẻ, chúng ta thường gắn ước mơ của mình với hai chữ “nổi tiếng”. Có lẽ Byron nói đúng: “Danh tiếng là cơn khát của tuổi trẻ”. Muôn đời. Nhưng, có khi nào cơn khát đó dẫn chúng ta lạc đường không? Tôi ra về và nghĩ đến ước mơ thợ may của cháu tôi.
Mơ ước làm thợ may không ngăn cản ta học hỏi để may những bộ áo chuẩn mực như các hãng thời trang hạng nhất. Nếu bạn muốn hai thứ: thợ may và danh tiếng, hãy trở thành một thợ may xuất sắc, rồi danh tiếng sẽ đến sau đó.
Nhưng ước mơ của cháu tôi chỉ là thợ may thôi. Mơ ước làm thợ may, không có nghĩa chỉ mở một tiệm may nhỏ xíu nằm bên khu chợ nhỏ xíu ở một thị trấn nhỏ xíu nào đó. Nhưng nếu đó là tất cả những gì cô bé muốn, cắt và may những bộ áo đẹp cho người khác, thì có gì sai? Nếu đó là những gì bạn muốn, chứ không phải là những gì chán ngắt mà bạn buộc phải làm.
Tôi có một người bạn, từng là một học sinh giỏi, tốt nghiệp đại học loại xuất sắc, rồi học thạc sĩ ở nước ngoài, và bây giờ, anh trở về mảnh đất của cha anh ở một vùng quê hẻo lánh để trồng những cây ăn trái, suốt ngày xắn quần với xới gốc và tưới cây. Có người nói với tôi rằng như vậy thật là phung phí bao nhiêu năm ăn học. Nhưng bạn tôi, chính bạn, biết rằng những năm tháng ấy không hề phung phí, và trở lại làm một người nông dân không hề là một bước lùi. Những trái cây anh trồng là loại quả sạch, tốt cho sức khỏe và chất lượng hảo hạng.
Mỗi người đều phải leo lên những bậc thang đời mình. Có người mơ ước xa: đến đỉnh cao nhất. Có người mơ ước gần: một hai bậc, rồi sau đó, một hai bậc tiếp theo. Có người cứ lặng lẽ tiến bước theo mục tiêu của mình, gạt bỏ mọi thị phi. Có người đi chu du một vòng thiên hạ, nếm đủ đắng cay rồi mới chịu trở về với mơ ước ban đầu. Nhưng cũng có người lỡ bay quá xa và không thể điều khiển đời mình được nữa, chỉ còn buông xuôi và tiếc nuối. Tôi nhận ra rằng, thực ra, ước mơ chẳng đưa ta đến đâu cả, chỉ có cách thức mà bạn thực hiện ước mơ mới đưa bạn đến nơi bạn muốn.
Có lẽ chúng ta cần một cái nhìn khác. Rằng chẳng có ước mơ nào là tầm thường. Và chúng ta học không phải để thoát khỏi nghề rẻ rúng này, để được làm nghề danh giá kia. Mà học để có thể làm điều mình yêu thích một cách tốt nhất và từ đó mang về cho bản thân thu nhập cao nhất có thể, một cách xứng đáng và tự hào.
Mỗi một người đều có vai trò trong cuộc đời này và đều đáng được ghi nhận. Đó là lý do để chúng ta không vì thèm khát vị thế cao sang này mà rẻ rúng công việc bình thường khác. Cha mẹ ta, phần đông, đều làm những công việc rất bình thường. Và đó là một thực tế mà chúng ta cần nhìn thấy. Để trân trọng. Không phải để mặc cảm. Để bình thản tiến bước. Không phải để tự ti. Nếu tất cả đều là doanh nhân thành đạt thì ai sẽ quét rác trên những đường phố? Nếu tất cả là bác sĩ nổi tiếng thế giới thì ai sẽ là người tưới nước những luống rau? Nếu tất cả là kỹ sư phần mềm thì ai sẽ gắn những con chip vào máy tính.
Phần đông chúng ta cũng sẽ là người bình thường. Nhưng điều đó không thể ngăn cản chúng ta vươn lên từng ngày. Bởi luôn có một đỉnh cao cho mỗi nghề bình thường.
Nghề báo khiến tôi gặp gỡ nhiều người nổi tiếng và tôi nhận ra rằng danh tiếng giống như tháp Bayon, người ta phải đi một vòng mới nhìn thấy hết các mặt của nó. Danh tiếng, với một số người, là mục tiêu duy nhất của cuộc đời. Nhưng với vài người khác, nó giống như một tai nạn xảy ra ngoài ý muốn và chẳng mang đến điều gì tốt đẹp. Đôi khi người ta xem danh tiếng là phần thưởng đáng giá cho công việc. Nhưng cũng có người cho rằng danh tiếng chỉ là món hàng khuyến mại không mấy hữu dụng khi họ được làm điều họ yêu thích. Và bởi thế, khi rũ bỏ danh tiếng, hào quang, quyền lực để trở về với cuộc sống “tầm thường”, họ chẳng tiếc nuối chi.
Nhà văn Sơn Nam có lần đọc cho tôi nghe hai câu thơ mà ông tình cờ sưu tầm được khi lang thang bên những phận người nhỏ bé:
“Còn thời cưỡi ngựa bắn cung,
Hết thời cúi xuống lượm (dây) thun… bắn ruồi.”
Âu cũng là lẽ thường tình vậy.
Oprah Winfrey có nói: “Nếu bạn đạt đến danh vọng mà vẫn chưa hiểu được mình là ai, thì chính danh vọng sẽ xác định bạn là ai”. Như vậy, danh vọng là thứ chỉ nên có khi ta hiểu mình và điều khiển được nó. Điều khiển được nó nghĩa là cầm lên được, đặt xuống cũng được. Bởi danh tiếng có lừng lẫy ra sao, địa vị có cao sang đến thế nào, thì cũng sẽ có lúc ta phải rời yên xuống ngựa. Chỉ có người ngốc nghếch mới tin rằng mình có thể giương cung được mãi.
Hosokawa Morihiro từng là Thủ tướng Nhật Bản cách đây vài nhiệm kỳ, nhưng đến năm 60 tuổi, ông rời chính trường và về sống ở một thung lũng thuộc tỉnh Kanagawa. Tại đó, ông trồng rau và học làm gốm. Hosokawa nói một trong những điều ông thích ở nghề gốm là nó khiến ông chỉ tập trung vào cái mình đang thực hiện và “một khi tôi đã quyết chuyện gì thì tôi theo đuổi cho tới cùng”. Ông học làm gốm cơ bản và chỉ làm những tách trà nhỏ theo kiểu xưa, nhưng ông làm rất chuyên tâm và cuối cùng đã tổ chức triển lãm những tác phẩm của mình như một nghệ sĩ thực thụ.
Nghệ nhân gốm Morihiro đã khiến tôi nhận ra rằng xã hội này tốt đẹp hơn không phải bởi tất cả đều trở nên danh tiếng và giàu có, mà bởi mỗi người chúng ta (dù nổi tiếng hay vô danh) đều làm công việc của mình một cách chuyên tâm và tự hào. Hosokawa đã là một chính trị gia tận tâm khi ở trên đỉnh cao danh vọng, và khi là một thợ gốm học việc, ông vẫn tận tâm như vậy.
Rốt cuộc thì đó mới chính là điều đáng để chúng ta theo đuổi được chuyên tâm với công việc mà mình yêu thích. Đó là bí quyết của thành công. Và đó cũng là bí quyết của hạnh phúc. Phải vậy không?
(Trích Nếu biết trăm năm là hữu hạn, Phạm Lữ Ân)
Câu 1. Xác định kiểu loại của văn bản.
Câu 2. Chỉ ra minh chứng trong văn bản thể hiện cái nhìn sai lệch, phân biệt, gắn mác cho những ước mơ, nghề nghiệp trong cuộc sống.
Câu 3. Chi tiết về Hosokawa Morihiro có ý nghĩa như thế nào trong văn bản?
Câu 4. Nhận xét về cách dẫn dắt và lập luận của tác giả trong văn bản.
Câu 5. Em rút ra được những thông điệp nào từ văn bản?
Hướng dẫn giải:
Câu 1.
Kiểu văn bản: Nghị luận xã hội.
Câu 2.
Minh chứng trong văn bản thể hiện cái nhìn sai lệch, phân biệt, gắn mác cho những ước mơ, nghề nghiệp trong cuộc sống là: Cô cháu gái của tác giả có mơ ước trở thành một thợ may, nhưng mẹ của cô bé lại phiền lòng vì điều đó. Thậm chí, ngay cả tác giả cũng định hướng cháu mình đến một ước mơ lớn hơn là trở thành một nhà thiết kế.
Câu 3.
Chi tiết về Hosokawa Morihiro là một dẫn chứng quan trọng trong văn bản, có tác dụng làm sáng tỏ cho luận điểm ý nghĩa của việc chuyên tâm theo đuổi công việc mình yêu thích.
Câu 4.
- Cách dẫn dắt: Tác giả dẫn dắt văn bản bằng những châm ngôn, những dẫn chứng rất đời thường, dung dị, giúp cho văn bản dễ dàng chạm đến trái tim người đọc.
- Cách lập luận:
+ Các lí lẽ có sự liên kết chặt chẽ với nhau:
++ Lí lẽ 1: Hiện trạng gắn mác cho mỗi ước mơ, nghề nghiệp trong cuộc sống.
++ Lí lẽ 2: Ý nghĩa của việc chuyên tâm theo đuổi ước mơ, công việc mà mình yêu thích.
++ Lí lẽ 3: Ước mơ nào cũng đáng quý và có đỉnh cao của riêng nó.
+ Lập luận chặt chẽ, xác đáng với lối viết nhẹ nhàng, dẫn chứng bình dị, đời thường, giàu cảm xúc.
Câu 5.
- Bằng vốn sống cá nhân, HS chiêm nghiệm và tự rút ra những bài học cho bản thân.
- Ví dụ:
+ Hãy chuyên tâm theo đuổi ước mơ mà mình yêu thích.
+ Hãy kiên định theo đuổi đam mê của bản thân.
+ Không nên gắn mác, quy chụp những ước mơ, nghề nghiệp trong cuộc sống.
Câu 1. (2 điểm)
Từ những gợi ý trong văn bản trên, hãy viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) bàn về hành trình theo đuổi ước mơ trong cuộc sống.
Câu 2. (4 điểm)
Viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) phân tích những nét đặc sắc về nội dung và nghệ thuật trong bài thơ sau:
sáng nay trong vườn nhỏ
mọc một đám cỏ xanh
có một trong số đó
bị sâu ăn tan tành
đứa bé con bảo bố
ngọn cỏ thật đáng thương
bố chỉ cười và nói:
"bố lại thấy kiên cường"
ngọn cỏ xanh khiếm khuyết
nhưng vẫn cố xanh rì
có lẽ vì nó biết
mình sống để làm chi
những tổn thương thể xác
có lẽ nó từng buồn
nhưng sau bao mất mát
nó không hề chọn buông...
(Lam)
Hướng dẫn giải:
Câu 1. (2 điểm)
a. Xác định được yêu cầu về hình thức, dung lượng của đoạn văn
– Xác định đúng yêu cầu về hình thức và dung lượng (khoảng 200 chữ) của đoạn văn.
– Thí sinh có thể trình bày theo cách diễn dịch, quy nạp, tổng – phân – hợp, móc xích hoặc song hành.
b. Xác định đúng vấn đề cần nghị luận
Xác định đúng vấn đề cần nghị luận: Bàn về hành trình theo đuổi ước mơ trong cuộc sống.
c. Đề xuất được hệ thống ý phù hợp để làm rõ vấn đề nghị luận
– Xác định được các ý phù hợp để làm rõ vấn đề nghị luận, sau đây là một số gợi ý:
+ Giải thích từ khóa: Ước mơ là những ước ao, khát vọng mà mỗi người mong muốn thực hiện trong tương lai.
+ Ý nghĩa:
++ Tạo ra động lực để chúng ta không ngừng cố gắng, tiến về tương lai bất chấp những khó khăn, thử thách.
++ Giúp ta thêm yêu cuộc sống, tạo nên khát vọng cống hiến cho cộng đồng.
+ Bàn luận:
++ Con đường theo đuổi ước mơ có nhiều chông gai, thử thách.
++ Trên chuyến hành trình ấy, sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy mệt mỏi, rã rời, bất lực và thậm chí là muốn từ bỏ.
++ Đôi khi ước mơ của chúng ta bị quy chụp, bị khinh rẻ, không nhận được sự công nhận, ủng hộ của mọi người.
+ Giải pháp:
++ Cần tôi luyện lòng kiên định, sự quyết tâm.
++ Cần có sự can đảm để vượt lên mọi lời phán xét, quy chụp, định kiến.
d. Viết đoạn văn đảm bảo các yêu cầu sau
– Lựa chọn được các thao tác lập luận, phương thức biểu đạt phù hợp để triển khai vấn đề nghị luận.
– Trình bày rõ quan điểm và hệ thống các ý.
– Lập luận chặt chẽ, thuyết phục: Lí lẽ xác đáng, bằng chứng tiêu biểu, phù hợp; kết hợp nhuần nhuyễn giữa lí lẽ và bằng chứng.
đ. Diễn đạt
Đảm bảo chuẩn chính tả, dùng từ, ngữ pháp tiếng Việt, liên kết câu trong đoạn văn.
e. Sáng tạo
Thể hiện suy nghĩ sâu sắc về vấn đề nghị luận; có cách diễn đạt mới mẻ.
Câu 2. (4 điểm)
a. Xác định được yêu cầu của kiểu bài
Xác định đúng yêu cầu của kiểu bài: Nghị luận văn học.
b. Xác định đúng vấn đề cần nghị luận
Xác định đúng vấn đề cần nghị luận: Phân tích những nét đặc sắc về nội dung và nghệ thuật trong bài thơ của Lam.
c. Đề xuất được hệ thống ý phù hợp để làm rõ vấn đề nghị luận
– Xác định được các ý chính của bài viết.
– Sắp xếp được các ý hợp lí theo bố cục 3 phần của bài văn nghị luận:
* Mở bài: Giới thiệu vấn đề nghị luận.
* Thân bài: Triển khai vấn đề nghị luận:
+ Về nội dung:
++ Đối tượng trữ tình: Ngọn cỏ nhỏ bé đã bị sâu ăn lá.
++ Qua hình ảnh ngọn cỏ "bị sâu ăn tan tành" người con đã thể hiện một tấm lòng đầy thương cảm, yêu thương đối với vạn vật trong cuộc sống.
++ Còn qua góc nhìn của người cha, ngọn cỏ hiện lên với một hình ảnh sâu sắc hơn, "đời hơn" đó là sự kiên cường: Ngọn cỏ qua cái nhìn của người cha dẫu có đã "bị ăn tan tành" nhưng ngọn có đó "vẫn cố xanh rì". Nó vẫn tiếp tục sống, tiếp tục làm việc mà nó cần phải làm - xanh tươi sống tiếp, chứ không vì khiếm khuyết mà lựa chọn từu bỏ, buông xuôi. Hình ảnh ngọn cỏ vì thế mà trở nên rất "đời". Vì qua đó, chúng ta thấy được một thông điệp sâu sắc: Dẫu ta có bị tổn thương bởi những biến cố, mất mát trong cuộc đời, ta vẫn cần phải kiên cường sống tiếp, hướng về tương lai.
=> Qua một hình ảnh rất dung dị, đời thường, nhỏ bé, tác giả đã gửi gắm đến bạn đọc một bài học, một góc nhìn rất nhân văn, tích cực và sâu sắc về cuộc sống.
+ Về hình thức:
++ Các chữ cái ở đầu mỗi dòng thơ đều không viết hoa và cả bài thơ chỉ có duy nhất một dấu ba chấm ở cuối bài thơ gợi liên tưởng đến một câu chuyện nhỏ có cảm xúc liền mạch và không bao giờ kết thúc.
++ Hình ảnh thơ bình dị, ngôn ngữ trong sáng, lối viết nhẹ nhàng nhưng có sức tác động sâu sắc.
* Kết bài: Khái quát vấn đề nghị luận.
d. Viết bài văn đảm bảo các yêu cầu sau
– Lựa chọn được các thao tác lập luận, phương thức biểu đạt phù hợp để triển khai vấn đề nghị luận.
– Trình bày rõ quan điểm và hệ thống các ý.
– Lập luận chặt chẽ, thuyết phục: Lí lẽ xác đáng, bằng chứng tiêu biểu, phù hợp; kết hợp nhuần nhuyễn giữa lí lẽ và bằng chứng.
đ. Diễn đạt
Đảm bảo chuẩn chính tả, dùng từ, ngữ pháp tiếng Việt, liên kết văn bản.
e. Sáng tạo
Thể hiện suy nghĩ sâu sắc về vấn đề nghị luận; có cách diễn đạt mới mẻ.