Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Trắc nghiệm: Người công dân số Một (tiếp theo) SVIP
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Nhân vật nào muốn ra nước ngoài học hỏi để cứu nước?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Anh Lê cho rằng súng kíp của ta có nhược điểm gì?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Vì sao anh Thành quyết định ra nước ngoài?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Anh Thành muốn cứu dân mình bằng cách nào?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta...
Câu nói trên thể hiện điều gì trong tâm tưởng anh Thành?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Dòng nào sau đây thể hiện niềm tin của anh Thành vào con đường mình chọn?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Theo anh Thành, khi thoát khỏi thân phận nô lệ, sẽ trở thành người có tư cách gì?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Câu nói “Làm thân nô lệ mà muốn xoá bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân...” thể hiện điều gì ở anh Thành?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Câu “Sẽ có một ngọn đèn khác, anh ạ.” ngụ ý gì?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Anh Thành nhờ ai xin giúp việc trên tàu?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Anh Mai làm gì trên tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin là loại tàu nào?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Anh Lê cho rằng điều gì khiến việc đi Pháp là không khả thi?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Lời cảnh báo của anh Mai về sóng Biển Đỏ có ý nghĩa gì?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Anh Lê và anh Mai có điểm chung nào?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Hành động của anh Thành mang đến bài học gì với thế hệ trẻ hôm nay?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Dòng nào nhận xét đúng về anh Thành trong câu chuyện trên?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Dòng nào nhận xét đúng về anh Lê trong câu chuyện trên?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Theo em, người công dân số Một trong vở kịch này là ai?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Từ đoạn trích, em thấy bài học nào phù hợp nhất với hoàn cảnh hiện tại của Việt Nam?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
“Phú Lãng Sa” là cách gọi cũ của nước nào?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Bác Hồ ra đi tìm đường cứu nước vào năm nào?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
“Biển Đỏ” được nhắc đến trong văn bản thuộc vùng nào?
Người công dân số một
(tiếp theo)
Lê: - Phải, chúng ta là con dân nước Việt, nhưng chúng ta sẽ làm được cái gì nào? Súng kíp của ta mới bắn một phát thì súng của họ đã bắn được năm, sáu mươi phát. Quân ta lạy súng thần công bốn lạy rồi mới bắn, trong khi ấy đại bác của họ đã bắn được hai mươi viên. Những công dân yếu ớt như anh với tôi thì làm được gì?
Thành: - Tôi muốn sang nước họ, xem cách làm ăn của họ, học cái trí khôn của họ để về cứu dân mình...
Lê: - Anh ơi, Phú Lãng Sa ở xa lắm đấy. Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi. Một suất vé hàng ngàn đồng. Lấy tiền đâu mà đi?
Thành: - Tiền đây chứ đâu? (Xòe hai bàn tay ra) Tôi có anh bạn tên là Mai, quê Hải Phòng. Anh ấy làm bếp ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin. Tôi đang nhờ anh ấy xin cho một chân gì đó...
(Có tiếng gõ cửa, anh Mai vào)
Mai: - (Với anh Lê) Chào ông. (Quay sang Thành) Anh Thành ạ, tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp.
Thành: - Cảm ơn anh. Bao giờ phải trình diện?
Mai: - Càng sớm càng tốt. Nhưng đêm nay anh hãy nghĩ kĩ đi đã. Vất vả, khó nhọc lắm đấy. Sóng Biển Đỏ rất dữ dội, có thể chết được. Mà chết thì người ta bỏ vào áo quan, bắn một loạt súng chào "A-lê-hấp!", cho phăng xuống biển là rồi đời.
Thành: - Tôi nghĩ kĩ rồi. Làm thân phận nô lệ mà muốn xóa bỏ kiếp nô lệ thì sẽ thành công dân, còn yên phận nô lệ mãi thì mãi mãi là đầy tớ cho người ta... Đi ngay có được không, anh?
Mai: - Cũng được.
(Thành cho sách vào túi quần áo, khoác lên vai)
Lê: - Này.... Còn ngọn đèn hoa kì...
Thành: - Sẽ có một ngọn đèn khác anh ạ. Chào anh nhé! (Cùng Mai đi ra cửa)
Lê: - Ch...ào!
(Tắt đèn)
Theo HÀ VĂN CẦU - VŨ ĐÌNH PHÒNG
Cụm từ “A-lê hấp!” trong tiếng Pháp có ý nghĩa gì?
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây