Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Đọc cổ tích Em bé thông minh SVIP
Lưu ý: Ở điểm dừng, nếu không thấy nút nộp bài, bạn hãy kéo thanh trượt xuống dưới.
Bạn phải xem đến hết Video thì mới được lưu thời gian xem.
Để đảm bảo tốc độ truyền video, OLM lưu trữ video trên youtube. Do vậy phụ huynh tạm thời không chặn youtube để con có thể xem được bài giảng.
Nội dung này là Video có điểm dừng: Xem video kết hợp với trả lời câu hỏi.
Nếu câu hỏi nào bị trả lời sai, bạn sẽ phải trả lời lại dạng bài đó đến khi nào đúng mới qua được điểm dừng.
Bạn không được phép tua video qua một điểm dừng chưa hoàn thành.
Dữ liệu luyện tập chỉ được lưu khi bạn qua mỗi điểm dừng.
Em bé thông minh
Ngày xưa, có ông vua nọ sai một viên quan đi dò la khắp nước tìm người tài giỏi. Viên quan ấy đã đi nhiều nơi, đến đâu quan cũng ra những câu đố oái oăm để hỏi mọi người. Đã mất nhiều công tìm kiếm nhưng viên quan vẫn chưa thấy có người nào thật lỗi lạc.
Một hôm, viên quan đi qua một cánh đồng làng kia, chợt thấy bên vệ đường có hai cha con nhà nọ đang làm ruộng: cha đánh trâu cày, con đập đất. Ông bèn dừng ngựa lại hỏi:
– Này, lão kia! Trâu của lão cày một ngày được mấy đường?
Người cha đứng ngẩn ra chưa biết trả lời thế nào thì đứa con chừng bảy, tám tuổi nhanh miệng hỏi vặn lại quan rằng:
– Thế xin hỏi ông câu này đã. Nếu ông trả lời đúng ngựa của ông đi một ngày được mấy bước, tôi sẽ cho ông biết trâu của cha tôi cày một ngày được mấy đường.
Viên quan nghe cậu bé hỏi lại như thế thì há hốc mồm sửng sốt, không biết đáp sao cho ổn. Quan thầm nghĩ, nhất định nhân tài ở đây rồi, chả phải tìm đâu mất công. Quan bèn hỏi tên họ, làng xã quê quán của hai cha con rồi phi ngựa một mạch về tâu vua.
Nghe chuyện, vua lấy làm mừng lắm. Nhưng, để biết chính xác hơn nữa, vua cho thử lại. Vua sai ban cho làng ấy ba thúng gạo nếp với ba con trâu đực, ra lệnh phải nuôi làm sao cho ba con trâu ấy đẻ thành chín con, hẹn năm sau phải đem nộp đủ, nếu không thì cả làng phải tội.
Khi dân làng nhận được lệnh vua thì ai nấy đều tưng hửng và lo lắng, không hiểu thế là thế nào. Bao nhiêu cuộc họp làng, bao nhiêu lời bàn, vẫn không có cách gì giải quyết cả. Từ trên xuống dưới, mọi người đều coi là một tai hoạ. Việc đến tai em bé con nhà thợ cày. Em liền bảo cha:
– Chả mấy khi được lộc vua ban, cha cứ thưa với làng giết thịt hai con trâu và đồ hai thúng gạo nếp để mọi người ăn một bữa cho sướng miệng. Còn một trâu và một thúng gạo, ta sẽ xin làng làm phí tổn cho cha con ta trẩy kinh lo liệu việc đó.
– Đã ăn thịt còn lo liệu thế nào? Mày đừng có làm dại mà bay mất đầu, con ạ!
Nhưng đứa con quả quyết:
– Cha cứ mặc con lo liệu, thế nào cũng xong xuôi mọi việc.
Người cha vội ra đình trình bày câu chuyện với dân làng. Mọi người nghe nói vẫn còn ngờ vực, bắt cha con phải làm giấy cam đoan, mới dám ngả trâu đánh chén.
Sau đó mấy hôm, hai cha con khăn gói tìm đường vào kinh. Đến hoàng cung, con bảo cha đứng đợi ở ngoài, còn mình thì nhè lúc mấy tên lính canh vô ý, lẻn vào sân rồng khóc um lên. Vua sai lính điệu em bé vào, phán hỏi:
– Thằng bé kia, mày có việc gì? Sao lại đến đây mà khóc?
– Tâu đức vua – em bé vờ vĩnh đáp – mẹ con chết sớm mà cha con thì không chịu đẻ em bé để chơi với con cho có bạn, cho nên con khóc. Dám mong đức vua phán bảo cha con cho con được nhờ.
Nghe nói, vua và các triều thần đều bật cười. Vua lại phán:
– Mày muốn có em thì phải kiếm vợ khác cho cha mày, chứ cha mày là giống đực làm sao mà đẻ được!
Em bé bỗng tươi tỉnh:
– Thế sao làng chúng con lại có lệnh trên bắt nuôi ba con trâu đực cho đẻ thành chín con để nộp đức vua? Giống đực thì làm sao mà đẻ được ạ!
Vua cười, bảo:
– Ta thử đấy thôi mà! Thế làng chúng mày không biết đem trâu ấy ra thịt mà ăn với nhau à?
– Tâu đức vua, làng chúng con sau khi nhận được trâu và gạo nếp, biết là lộc của đức vua, cho nên đã làm cỗ ăn mừng với nhau rồi.
Vua và đình thần chịu thằng bé là thông minh lỗi lạc. Nhưng vua vẫn còn muốn thử một lần nữa. Qua hôm sau, khi hai cha con đang ăn cơm ở công quán, bỗng có sứ nhà vua mang tới một con chim sẻ, với lệnh bắt họ phải dọn thành ba cỗ thức ăn. Em bé nhờ cha lấy cho mình một cái kim may rồi đưa cho sứ giả, bảo:
– Ông cầm lấy cái này về tâu đức vua xin rèn cho tôi thành một con dao để xẻ thịt chim. Vua nghe nói, từ đó mới phục hẳn.
Lập tức, vua cho gọi cả hai cha con vào, ban thưởng rất hậu.
Hồi đó, có một nước láng giềng lăm le muốn chiếm bờ cõi nước ta. Để dò xem bên này có nhân tài hay không, họ sai sứ đưa sang một cái vỏ con ốc vặn rất dài, rỗng hai đầu, đố làm sao xâu một sợi chỉ mảnh xuyên qua đường ruột ốc.
Sau khi nghe sứ thần trình bày mục đích cuộc đi sứ, vua quan đưa mắt nhìn nhau. Không trả lời được câu đố oái oăm ấy tức là tỏ ra thua kém và thừa nhận sự thần phục của mình đối với nước láng giềng. Các đại thần đều vò đầu suy nghĩ. Có người dùng miệng hút. Có người bôi sáp vào sợi chỉ cho cứng để cho dễ xâu, v.v... Nhưng, tất cả mọi cách đều vô hiệu. Bao nhiêu ông trạng và các nhà thông thái được triệu vào đều lắc đầu bó tay. Cuối cùng, triều đình đành mời sứ thần ra ở công quán để có thời gian đi hỏi ý kiến em bé thông minh nọ.
Khi viên quan mang dụ chỉ của vua đến thì em còn đùa nghịch ở sau nhà. Nghe nói việc xâu chỉ vào vỏ ốc, em bé hát lên một câu:
Tang tình tang! Tính tình tang!
Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưng
Bên thời lấy giấy mà bưng,
Bên thời bôi mỡ, kiến mừng kiến sang,
Tang tình tang...
rồi bảo:
– Cứ theo cách đó là xâu được ngay!
Viên quan sung sướng, vội vàng trở về tâu vua. Vua và các triều thần nghe nói mừng như mở cờ trong bụng. Quả nhiên, con kiến càng đã xâu được sợi chỉ xuyên qua đường ruột ốc hộ cho nhà vua trước con mắt thán phục của sứ giả nước láng giềng.
Liền đó, vua phong cho em bé làm trạng nguyên. Vua lại sai xây dinh thự ở một bên hoàng cung cho em ở, để tiện hỏi han.
(Theo Ngữ văn 6, tập một, Nguyễn Khắc Phi (TCB) Sđd)
Người thông minh là người
Em bé thông minh
Ngày xưa, có ông vua nọ sai một viên quan đi dò la khắp nước tìm người tài giỏi. Viên quan ấy đã đi nhiều nơi, đến đâu quan cũng ra những câu đố oái oăm để hỏi mọi người. Đã mất nhiều công tìm kiếm nhưng viên quan vẫn chưa thấy có người nào thật lỗi lạc.
Một hôm, viên quan đi qua một cánh đồng làng kia, chợt thấy bên vệ đường có hai cha con nhà nọ đang làm ruộng: cha đánh trâu cày, con đập đất. Ông bèn dừng ngựa lại hỏi:
– Này, lão kia! Trâu của lão cày một ngày được mấy đường?
Người cha đứng ngẩn ra chưa biết trả lời thế nào thì đứa con chừng bảy, tám tuổi nhanh miệng hỏi vặn lại quan rằng:
– Thế xin hỏi ông câu này đã. Nếu ông trả lời đúng ngựa của ông đi một ngày được mấy bước, tôi sẽ cho ông biết trâu của cha tôi cày một ngày được mấy đường.
Viên quan nghe cậu bé hỏi lại như thế thì há hốc mồm sửng sốt, không biết đáp sao cho ổn. Quan thầm nghĩ, nhất định nhân tài ở đây rồi, chả phải tìm đâu mất công. Quan bèn hỏi tên họ, làng xã quê quán của hai cha con rồi phi ngựa một mạch về tâu vua.
Nghe chuyện, vua lấy làm mừng lắm. Nhưng, để biết chính xác hơn nữa, vua cho thử lại. Vua sai ban cho làng ấy ba thúng gạo nếp với ba con trâu đực, ra lệnh phải nuôi làm sao cho ba con trâu ấy đẻ thành chín con, hẹn năm sau phải đem nộp đủ, nếu không thì cả làng phải tội.
Khi dân làng nhận được lệnh vua thì ai nấy đều tưng hửng và lo lắng, không hiểu thế là thế nào. Bao nhiêu cuộc họp làng, bao nhiêu lời bàn, vẫn không có cách gì giải quyết cả. Từ trên xuống dưới, mọi người đều coi là một tai hoạ. Việc đến tai em bé con nhà thợ cày. Em liền bảo cha:
– Chả mấy khi được lộc vua ban, cha cứ thưa với làng giết thịt hai con trâu và đồ hai thúng gạo nếp để mọi người ăn một bữa cho sướng miệng. Còn một trâu và một thúng gạo, ta sẽ xin làng làm phí tổn cho cha con ta trẩy kinh lo liệu việc đó.
– Đã ăn thịt còn lo liệu thế nào? Mày đừng có làm dại mà bay mất đầu, con ạ!
Nhưng đứa con quả quyết:
– Cha cứ mặc con lo liệu, thế nào cũng xong xuôi mọi việc.
Người cha vội ra đình trình bày câu chuyện với dân làng. Mọi người nghe nói vẫn còn ngờ vực, bắt cha con phải làm giấy cam đoan, mới dám ngả trâu đánh chén.
Sau đó mấy hôm, hai cha con khăn gói tìm đường vào kinh. Đến hoàng cung, con bảo cha đứng đợi ở ngoài, còn mình thì nhè lúc mấy tên lính canh vô ý, lẻn vào sân rồng khóc um lên. Vua sai lính điệu em bé vào, phán hỏi:
– Thằng bé kia, mày có việc gì? Sao lại đến đây mà khóc?
– Tâu đức vua – em bé vờ vĩnh đáp – mẹ con chết sớm mà cha con thì không chịu đẻ em bé để chơi với con cho có bạn, cho nên con khóc. Dám mong đức vua phán bảo cha con cho con được nhờ.
Nghe nói, vua và các triều thần đều bật cười. Vua lại phán:
– Mày muốn có em thì phải kiếm vợ khác cho cha mày, chứ cha mày là giống đực làm sao mà đẻ được!
Em bé bỗng tươi tỉnh:
– Thế sao làng chúng con lại có lệnh trên bắt nuôi ba con trâu đực cho đẻ thành chín con để nộp đức vua? Giống đực thì làm sao mà đẻ được ạ!
Vua cười, bảo:
– Ta thử đấy thôi mà! Thế làng chúng mày không biết đem trâu ấy ra thịt mà ăn với nhau à?
– Tâu đức vua, làng chúng con sau khi nhận được trâu và gạo nếp, biết là lộc của đức vua, cho nên đã làm cỗ ăn mừng với nhau rồi.
Vua và đình thần chịu thằng bé là thông minh lỗi lạc. Nhưng vua vẫn còn muốn thử một lần nữa. Qua hôm sau, khi hai cha con đang ăn cơm ở công quán, bỗng có sứ nhà vua mang tới một con chim sẻ, với lệnh bắt họ phải dọn thành ba cỗ thức ăn. Em bé nhờ cha lấy cho mình một cái kim may rồi đưa cho sứ giả, bảo:
– Ông cầm lấy cái này về tâu đức vua xin rèn cho tôi thành một con dao để xẻ thịt chim. Vua nghe nói, từ đó mới phục hẳn.
Lập tức, vua cho gọi cả hai cha con vào, ban thưởng rất hậu.
Hồi đó, có một nước láng giềng lăm le muốn chiếm bờ cõi nước ta. Để dò xem bên này có nhân tài hay không, họ sai sứ đưa sang một cái vỏ con ốc vặn rất dài, rỗng hai đầu, đố làm sao xâu một sợi chỉ mảnh xuyên qua đường ruột ốc.
Sau khi nghe sứ thần trình bày mục đích cuộc đi sứ, vua quan đưa mắt nhìn nhau. Không trả lời được câu đố oái oăm ấy tức là tỏ ra thua kém và thừa nhận sự thần phục của mình đối với nước láng giềng. Các đại thần đều vò đầu suy nghĩ. Có người dùng miệng hút. Có người bôi sáp vào sợi chỉ cho cứng để cho dễ xâu, v.v... Nhưng, tất cả mọi cách đều vô hiệu. Bao nhiêu ông trạng và các nhà thông thái được triệu vào đều lắc đầu bó tay. Cuối cùng, triều đình đành mời sứ thần ra ở công quán để có thời gian đi hỏi ý kiến em bé thông minh nọ.
Khi viên quan mang dụ chỉ của vua đến thì em còn đùa nghịch ở sau nhà. Nghe nói việc xâu chỉ vào vỏ ốc, em bé hát lên một câu:
Tang tình tang! Tính tình tang!
Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưng
Bên thời lấy giấy mà bưng,
Bên thời bôi mỡ, kiến mừng kiến sang,
Tang tình tang...
rồi bảo:
– Cứ theo cách đó là xâu được ngay!
Viên quan sung sướng, vội vàng trở về tâu vua. Vua và các triều thần nghe nói mừng như mở cờ trong bụng. Quả nhiên, con kiến càng đã xâu được sợi chỉ xuyên qua đường ruột ốc hộ cho nhà vua trước con mắt thán phục của sứ giả nước láng giềng.
Liền đó, vua phong cho em bé làm trạng nguyên. Vua lại sai xây dinh thự ở một bên hoàng cung cho em ở, để tiện hỏi han.
(Theo Ngữ văn 6, tập một, Nguyễn Khắc Phi (TCB) Sđd)
Chi tiết "hát lên một câu" cho thấy em bé
Em bé thông minh
Ngày xưa, có ông vua nọ sai một viên quan đi dò la khắp nước tìm người tài giỏi. Viên quan ấy đã đi nhiều nơi, đến đâu quan cũng ra những câu đố oái oăm để hỏi mọi người. Đã mất nhiều công tìm kiếm nhưng viên quan vẫn chưa thấy có người nào thật lỗi lạc.
Một hôm, viên quan đi qua một cánh đồng làng kia, chợt thấy bên vệ đường có hai cha con nhà nọ đang làm ruộng: cha đánh trâu cày, con đập đất. Ông bèn dừng ngựa lại hỏi:
– Này, lão kia! Trâu của lão cày một ngày được mấy đường?
Người cha đứng ngẩn ra chưa biết trả lời thế nào thì đứa con chừng bảy, tám tuổi nhanh miệng hỏi vặn lại quan rằng:
– Thế xin hỏi ông câu này đã. Nếu ông trả lời đúng ngựa của ông đi một ngày được mấy bước, tôi sẽ cho ông biết trâu của cha tôi cày một ngày được mấy đường.
Viên quan nghe cậu bé hỏi lại như thế thì há hốc mồm sửng sốt, không biết đáp sao cho ổn. Quan thầm nghĩ, nhất định nhân tài ở đây rồi, chả phải tìm đâu mất công. Quan bèn hỏi tên họ, làng xã quê quán của hai cha con rồi phi ngựa một mạch về tâu vua.
Nghe chuyện, vua lấy làm mừng lắm. Nhưng, để biết chính xác hơn nữa, vua cho thử lại. Vua sai ban cho làng ấy ba thúng gạo nếp với ba con trâu đực, ra lệnh phải nuôi làm sao cho ba con trâu ấy đẻ thành chín con, hẹn năm sau phải đem nộp đủ, nếu không thì cả làng phải tội.
Khi dân làng nhận được lệnh vua thì ai nấy đều tưng hửng và lo lắng, không hiểu thế là thế nào. Bao nhiêu cuộc họp làng, bao nhiêu lời bàn, vẫn không có cách gì giải quyết cả. Từ trên xuống dưới, mọi người đều coi là một tai hoạ. Việc đến tai em bé con nhà thợ cày. Em liền bảo cha:
– Chả mấy khi được lộc vua ban, cha cứ thưa với làng giết thịt hai con trâu và đồ hai thúng gạo nếp để mọi người ăn một bữa cho sướng miệng. Còn một trâu và một thúng gạo, ta sẽ xin làng làm phí tổn cho cha con ta trẩy kinh lo liệu việc đó.
– Đã ăn thịt còn lo liệu thế nào? Mày đừng có làm dại mà bay mất đầu, con ạ!
Nhưng đứa con quả quyết:
– Cha cứ mặc con lo liệu, thế nào cũng xong xuôi mọi việc.
Người cha vội ra đình trình bày câu chuyện với dân làng. Mọi người nghe nói vẫn còn ngờ vực, bắt cha con phải làm giấy cam đoan, mới dám ngả trâu đánh chén.
Sau đó mấy hôm, hai cha con khăn gói tìm đường vào kinh. Đến hoàng cung, con bảo cha đứng đợi ở ngoài, còn mình thì nhè lúc mấy tên lính canh vô ý, lẻn vào sân rồng khóc um lên. Vua sai lính điệu em bé vào, phán hỏi:
– Thằng bé kia, mày có việc gì? Sao lại đến đây mà khóc?
– Tâu đức vua – em bé vờ vĩnh đáp – mẹ con chết sớm mà cha con thì không chịu đẻ em bé để chơi với con cho có bạn, cho nên con khóc. Dám mong đức vua phán bảo cha con cho con được nhờ.
Nghe nói, vua và các triều thần đều bật cười. Vua lại phán:
– Mày muốn có em thì phải kiếm vợ khác cho cha mày, chứ cha mày là giống đực làm sao mà đẻ được!
Em bé bỗng tươi tỉnh:
– Thế sao làng chúng con lại có lệnh trên bắt nuôi ba con trâu đực cho đẻ thành chín con để nộp đức vua? Giống đực thì làm sao mà đẻ được ạ!
Vua cười, bảo:
– Ta thử đấy thôi mà! Thế làng chúng mày không biết đem trâu ấy ra thịt mà ăn với nhau à?
– Tâu đức vua, làng chúng con sau khi nhận được trâu và gạo nếp, biết là lộc của đức vua, cho nên đã làm cỗ ăn mừng với nhau rồi.
Vua và đình thần chịu thằng bé là thông minh lỗi lạc. Nhưng vua vẫn còn muốn thử một lần nữa. Qua hôm sau, khi hai cha con đang ăn cơm ở công quán, bỗng có sứ nhà vua mang tới một con chim sẻ, với lệnh bắt họ phải dọn thành ba cỗ thức ăn. Em bé nhờ cha lấy cho mình một cái kim may rồi đưa cho sứ giả, bảo:
– Ông cầm lấy cái này về tâu đức vua xin rèn cho tôi thành một con dao để xẻ thịt chim. Vua nghe nói, từ đó mới phục hẳn.
Lập tức, vua cho gọi cả hai cha con vào, ban thưởng rất hậu.
Hồi đó, có một nước láng giềng lăm le muốn chiếm bờ cõi nước ta. Để dò xem bên này có nhân tài hay không, họ sai sứ đưa sang một cái vỏ con ốc vặn rất dài, rỗng hai đầu, đố làm sao xâu một sợi chỉ mảnh xuyên qua đường ruột ốc.
Sau khi nghe sứ thần trình bày mục đích cuộc đi sứ, vua quan đưa mắt nhìn nhau. Không trả lời được câu đố oái oăm ấy tức là tỏ ra thua kém và thừa nhận sự thần phục của mình đối với nước láng giềng. Các đại thần đều vò đầu suy nghĩ. Có người dùng miệng hút. Có người bôi sáp vào sợi chỉ cho cứng để cho dễ xâu, v.v... Nhưng, tất cả mọi cách đều vô hiệu. Bao nhiêu ông trạng và các nhà thông thái được triệu vào đều lắc đầu bó tay. Cuối cùng, triều đình đành mời sứ thần ra ở công quán để có thời gian đi hỏi ý kiến em bé thông minh nọ.
Khi viên quan mang dụ chỉ của vua đến thì em còn đùa nghịch ở sau nhà. Nghe nói việc xâu chỉ vào vỏ ốc, em bé hát lên một câu:
Tang tình tang! Tính tình tang!
Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưng
Bên thời lấy giấy mà bưng,
Bên thời bôi mỡ, kiến mừng kiến sang,
Tang tình tang...
rồi bảo:
– Cứ theo cách đó là xâu được ngay!
Viên quan sung sướng, vội vàng trở về tâu vua. Vua và các triều thần nghe nói mừng như mở cờ trong bụng. Quả nhiên, con kiến càng đã xâu được sợi chỉ xuyên qua đường ruột ốc hộ cho nhà vua trước con mắt thán phục của sứ giả nước láng giềng.
Liền đó, vua phong cho em bé làm trạng nguyên. Vua lại sai xây dinh thự ở một bên hoàng cung cho em ở, để tiện hỏi han.
(Theo Ngữ văn 6, tập một, Nguyễn Khắc Phi (TCB) Sđd)
Chọn từ ngữ thích hợp điền vào chỗ trống.
Truyện "Em bé thông minh" kể về kiểu nhân vật
- bất hạnh
- mồ côi
- thông minh
Em bé thông minh
Ngày xưa, có ông vua nọ sai một viên quan đi dò la khắp nước tìm người tài giỏi. Viên quan ấy đã đi nhiều nơi, đến đâu quan cũng ra những câu đố oái oăm để hỏi mọi người. Đã mất nhiều công tìm kiếm nhưng viên quan vẫn chưa thấy có người nào thật lỗi lạc.
Một hôm, viên quan đi qua một cánh đồng làng kia, chợt thấy bên vệ đường có hai cha con nhà nọ đang làm ruộng: cha đánh trâu cày, con đập đất. Ông bèn dừng ngựa lại hỏi:
– Này, lão kia! Trâu của lão cày một ngày được mấy đường?
Người cha đứng ngẩn ra chưa biết trả lời thế nào thì đứa con chừng bảy, tám tuổi nhanh miệng hỏi vặn lại quan rằng:
– Thế xin hỏi ông câu này đã. Nếu ông trả lời đúng ngựa của ông đi một ngày được mấy bước, tôi sẽ cho ông biết trâu của cha tôi cày một ngày được mấy đường.
Viên quan nghe cậu bé hỏi lại như thế thì há hốc mồm sửng sốt, không biết đáp sao cho ổn. Quan thầm nghĩ, nhất định nhân tài ở đây rồi, chả phải tìm đâu mất công. Quan bèn hỏi tên họ, làng xã quê quán của hai cha con rồi phi ngựa một mạch về tâu vua.
Nghe chuyện, vua lấy làm mừng lắm. Nhưng, để biết chính xác hơn nữa, vua cho thử lại. Vua sai ban cho làng ấy ba thúng gạo nếp với ba con trâu đực, ra lệnh phải nuôi làm sao cho ba con trâu ấy đẻ thành chín con, hẹn năm sau phải đem nộp đủ, nếu không thì cả làng phải tội.
Khi dân làng nhận được lệnh vua thì ai nấy đều tưng hửng và lo lắng, không hiểu thế là thế nào. Bao nhiêu cuộc họp làng, bao nhiêu lời bàn, vẫn không có cách gì giải quyết cả. Từ trên xuống dưới, mọi người đều coi là một tai hoạ. Việc đến tai em bé con nhà thợ cày. Em liền bảo cha:
– Chả mấy khi được lộc vua ban, cha cứ thưa với làng giết thịt hai con trâu và đồ hai thúng gạo nếp để mọi người ăn một bữa cho sướng miệng. Còn một trâu và một thúng gạo, ta sẽ xin làng làm phí tổn cho cha con ta trẩy kinh lo liệu việc đó.
– Đã ăn thịt còn lo liệu thế nào? Mày đừng có làm dại mà bay mất đầu, con ạ!
Nhưng đứa con quả quyết:
– Cha cứ mặc con lo liệu, thế nào cũng xong xuôi mọi việc.
Người cha vội ra đình trình bày câu chuyện với dân làng. Mọi người nghe nói vẫn còn ngờ vực, bắt cha con phải làm giấy cam đoan, mới dám ngả trâu đánh chén.
Sau đó mấy hôm, hai cha con khăn gói tìm đường vào kinh. Đến hoàng cung, con bảo cha đứng đợi ở ngoài, còn mình thì nhè lúc mấy tên lính canh vô ý, lẻn vào sân rồng khóc um lên. Vua sai lính điệu em bé vào, phán hỏi:
– Thằng bé kia, mày có việc gì? Sao lại đến đây mà khóc?
– Tâu đức vua – em bé vờ vĩnh đáp – mẹ con chết sớm mà cha con thì không chịu đẻ em bé để chơi với con cho có bạn, cho nên con khóc. Dám mong đức vua phán bảo cha con cho con được nhờ.
Nghe nói, vua và các triều thần đều bật cười. Vua lại phán:
– Mày muốn có em thì phải kiếm vợ khác cho cha mày, chứ cha mày là giống đực làm sao mà đẻ được!
Em bé bỗng tươi tỉnh:
– Thế sao làng chúng con lại có lệnh trên bắt nuôi ba con trâu đực cho đẻ thành chín con để nộp đức vua? Giống đực thì làm sao mà đẻ được ạ!
Vua cười, bảo:
– Ta thử đấy thôi mà! Thế làng chúng mày không biết đem trâu ấy ra thịt mà ăn với nhau à?
– Tâu đức vua, làng chúng con sau khi nhận được trâu và gạo nếp, biết là lộc của đức vua, cho nên đã làm cỗ ăn mừng với nhau rồi.
Vua và đình thần chịu thằng bé là thông minh lỗi lạc. Nhưng vua vẫn còn muốn thử một lần nữa. Qua hôm sau, khi hai cha con đang ăn cơm ở công quán, bỗng có sứ nhà vua mang tới một con chim sẻ, với lệnh bắt họ phải dọn thành ba cỗ thức ăn. Em bé nhờ cha lấy cho mình một cái kim may rồi đưa cho sứ giả, bảo:
– Ông cầm lấy cái này về tâu đức vua xin rèn cho tôi thành một con dao để xẻ thịt chim. Vua nghe nói, từ đó mới phục hẳn.
Lập tức, vua cho gọi cả hai cha con vào, ban thưởng rất hậu.
Hồi đó, có một nước láng giềng lăm le muốn chiếm bờ cõi nước ta. Để dò xem bên này có nhân tài hay không, họ sai sứ đưa sang một cái vỏ con ốc vặn rất dài, rỗng hai đầu, đố làm sao xâu một sợi chỉ mảnh xuyên qua đường ruột ốc.
Sau khi nghe sứ thần trình bày mục đích cuộc đi sứ, vua quan đưa mắt nhìn nhau. Không trả lời được câu đố oái oăm ấy tức là tỏ ra thua kém và thừa nhận sự thần phục của mình đối với nước láng giềng. Các đại thần đều vò đầu suy nghĩ. Có người dùng miệng hút. Có người bôi sáp vào sợi chỉ cho cứng để cho dễ xâu, v.v... Nhưng, tất cả mọi cách đều vô hiệu. Bao nhiêu ông trạng và các nhà thông thái được triệu vào đều lắc đầu bó tay. Cuối cùng, triều đình đành mời sứ thần ra ở công quán để có thời gian đi hỏi ý kiến em bé thông minh nọ.
Khi viên quan mang dụ chỉ của vua đến thì em còn đùa nghịch ở sau nhà. Nghe nói việc xâu chỉ vào vỏ ốc, em bé hát lên một câu:
Tang tình tang! Tính tình tang!
Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưng
Bên thời lấy giấy mà bưng,
Bên thời bôi mỡ, kiến mừng kiến sang,
Tang tình tang...
rồi bảo:
– Cứ theo cách đó là xâu được ngay!
Viên quan sung sướng, vội vàng trở về tâu vua. Vua và các triều thần nghe nói mừng như mở cờ trong bụng. Quả nhiên, con kiến càng đã xâu được sợi chỉ xuyên qua đường ruột ốc hộ cho nhà vua trước con mắt thán phục của sứ giả nước láng giềng.
Liền đó, vua phong cho em bé làm trạng nguyên. Vua lại sai xây dinh thự ở một bên hoàng cung cho em ở, để tiện hỏi han.
(Theo Ngữ văn 6, tập một, Nguyễn Khắc Phi (TCB) Sđd)
Chi tiết nào dưới đây không chứng minh được sự thông minh của em bé?
Em bé thông minh
Ngày xưa, có ông vua nọ sai một viên quan đi dò la khắp nước tìm người tài giỏi. Viên quan ấy đã đi nhiều nơi, đến đâu quan cũng ra những câu đố oái oăm để hỏi mọi người. Đã mất nhiều công tìm kiếm nhưng viên quan vẫn chưa thấy có người nào thật lỗi lạc.
Một hôm, viên quan đi qua một cánh đồng làng kia, chợt thấy bên vệ đường có hai cha con nhà nọ đang làm ruộng: cha đánh trâu cày, con đập đất. Ông bèn dừng ngựa lại hỏi:
– Này, lão kia! Trâu của lão cày một ngày được mấy đường?
Người cha đứng ngẩn ra chưa biết trả lời thế nào thì đứa con chừng bảy, tám tuổi nhanh miệng hỏi vặn lại quan rằng:
– Thế xin hỏi ông câu này đã. Nếu ông trả lời đúng ngựa của ông đi một ngày được mấy bước, tôi sẽ cho ông biết trâu của cha tôi cày một ngày được mấy đường.
Viên quan nghe cậu bé hỏi lại như thế thì há hốc mồm sửng sốt, không biết đáp sao cho ổn. Quan thầm nghĩ, nhất định nhân tài ở đây rồi, chả phải tìm đâu mất công. Quan bèn hỏi tên họ, làng xã quê quán của hai cha con rồi phi ngựa một mạch về tâu vua.
Nghe chuyện, vua lấy làm mừng lắm. Nhưng, để biết chính xác hơn nữa, vua cho thử lại. Vua sai ban cho làng ấy ba thúng gạo nếp với ba con trâu đực, ra lệnh phải nuôi làm sao cho ba con trâu ấy đẻ thành chín con, hẹn năm sau phải đem nộp đủ, nếu không thì cả làng phải tội.
Khi dân làng nhận được lệnh vua thì ai nấy đều tưng hửng và lo lắng, không hiểu thế là thế nào. Bao nhiêu cuộc họp làng, bao nhiêu lời bàn, vẫn không có cách gì giải quyết cả. Từ trên xuống dưới, mọi người đều coi là một tai hoạ. Việc đến tai em bé con nhà thợ cày. Em liền bảo cha:
– Chả mấy khi được lộc vua ban, cha cứ thưa với làng giết thịt hai con trâu và đồ hai thúng gạo nếp để mọi người ăn một bữa cho sướng miệng. Còn một trâu và một thúng gạo, ta sẽ xin làng làm phí tổn cho cha con ta trẩy kinh lo liệu việc đó.
– Đã ăn thịt còn lo liệu thế nào? Mày đừng có làm dại mà bay mất đầu, con ạ!
Nhưng đứa con quả quyết:
– Cha cứ mặc con lo liệu, thế nào cũng xong xuôi mọi việc.
Người cha vội ra đình trình bày câu chuyện với dân làng. Mọi người nghe nói vẫn còn ngờ vực, bắt cha con phải làm giấy cam đoan, mới dám ngả trâu đánh chén.
Sau đó mấy hôm, hai cha con khăn gói tìm đường vào kinh. Đến hoàng cung, con bảo cha đứng đợi ở ngoài, còn mình thì nhè lúc mấy tên lính canh vô ý, lẻn vào sân rồng khóc um lên. Vua sai lính điệu em bé vào, phán hỏi:
– Thằng bé kia, mày có việc gì? Sao lại đến đây mà khóc?
– Tâu đức vua – em bé vờ vĩnh đáp – mẹ con chết sớm mà cha con thì không chịu đẻ em bé để chơi với con cho có bạn, cho nên con khóc. Dám mong đức vua phán bảo cha con cho con được nhờ.
Nghe nói, vua và các triều thần đều bật cười. Vua lại phán:
– Mày muốn có em thì phải kiếm vợ khác cho cha mày, chứ cha mày là giống đực làm sao mà đẻ được!
Em bé bỗng tươi tỉnh:
– Thế sao làng chúng con lại có lệnh trên bắt nuôi ba con trâu đực cho đẻ thành chín con để nộp đức vua? Giống đực thì làm sao mà đẻ được ạ!
Vua cười, bảo:
– Ta thử đấy thôi mà! Thế làng chúng mày không biết đem trâu ấy ra thịt mà ăn với nhau à?
– Tâu đức vua, làng chúng con sau khi nhận được trâu và gạo nếp, biết là lộc của đức vua, cho nên đã làm cỗ ăn mừng với nhau rồi.
Vua và đình thần chịu thằng bé là thông minh lỗi lạc. Nhưng vua vẫn còn muốn thử một lần nữa. Qua hôm sau, khi hai cha con đang ăn cơm ở công quán, bỗng có sứ nhà vua mang tới một con chim sẻ, với lệnh bắt họ phải dọn thành ba cỗ thức ăn. Em bé nhờ cha lấy cho mình một cái kim may rồi đưa cho sứ giả, bảo:
– Ông cầm lấy cái này về tâu đức vua xin rèn cho tôi thành một con dao để xẻ thịt chim. Vua nghe nói, từ đó mới phục hẳn.
Lập tức, vua cho gọi cả hai cha con vào, ban thưởng rất hậu.
Hồi đó, có một nước láng giềng lăm le muốn chiếm bờ cõi nước ta. Để dò xem bên này có nhân tài hay không, họ sai sứ đưa sang một cái vỏ con ốc vặn rất dài, rỗng hai đầu, đố làm sao xâu một sợi chỉ mảnh xuyên qua đường ruột ốc.
Sau khi nghe sứ thần trình bày mục đích cuộc đi sứ, vua quan đưa mắt nhìn nhau. Không trả lời được câu đố oái oăm ấy tức là tỏ ra thua kém và thừa nhận sự thần phục của mình đối với nước láng giềng. Các đại thần đều vò đầu suy nghĩ. Có người dùng miệng hút. Có người bôi sáp vào sợi chỉ cho cứng để cho dễ xâu, v.v... Nhưng, tất cả mọi cách đều vô hiệu. Bao nhiêu ông trạng và các nhà thông thái được triệu vào đều lắc đầu bó tay. Cuối cùng, triều đình đành mời sứ thần ra ở công quán để có thời gian đi hỏi ý kiến em bé thông minh nọ.
Khi viên quan mang dụ chỉ của vua đến thì em còn đùa nghịch ở sau nhà. Nghe nói việc xâu chỉ vào vỏ ốc, em bé hát lên một câu:
Tang tình tang! Tính tình tang!
Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưng
Bên thời lấy giấy mà bưng,
Bên thời bôi mỡ, kiến mừng kiến sang,
Tang tình tang...
rồi bảo:
– Cứ theo cách đó là xâu được ngay!
Viên quan sung sướng, vội vàng trở về tâu vua. Vua và các triều thần nghe nói mừng như mở cờ trong bụng. Quả nhiên, con kiến càng đã xâu được sợi chỉ xuyên qua đường ruột ốc hộ cho nhà vua trước con mắt thán phục của sứ giả nước láng giềng.
Liền đó, vua phong cho em bé làm trạng nguyên. Vua lại sai xây dinh thự ở một bên hoàng cung cho em ở, để tiện hỏi han.
(Theo Ngữ văn 6, tập một, Nguyễn Khắc Phi (TCB) Sđd)
Đoạn trích dưới đây là lời kể của ai?
(Trích Em bé thông minh)
Văn bản dưới đây là được tạo ra tự động từ nhận diện giọng nói trong video nên có thể có lỗi
- Hi xin chào các em rất vui khi được đồng
- hành cùng các em lớp 6 trong những giờ
- học văn vô cùng thú vị ở trang web
- elleman.vn các em thẩm mỹ nối tiếp chủ
- đề mình cổ tích Hôm nay chứng minh sẽ
- cùng nhau đến với một chuyện cũ dân gian
- Việt Nam được rất nhiều cách thứ hệ kiến
- thức đặc biệt là các bạn nhỏ với những
- tình tiết của cùng thú vị gây cấn và lời
- cuốn cổ tích em bé thông minh tương tự
- như ở những video trước trong Bài học
- này chúng mình cùng sẽ có những video
- đọc văn bản đầy sức rèn luyện kỹ năng
- đọc suy luận phán đoán cùng với việc
- củng cố kiến thức nền để dễ dàng tiếp
- cận với những truyện cổ tích khác không
- chịu thế với những thi đua Tìm hiểu tác
- phẩm sản xuất các bạn nhận biết được các
- yếu tố như đề tài nhân vật cốt truyện
- con cân Và tất nhiên không thể thiếu là
- những bài học
- khi chúng ta ứng dụng vào thực tế Trong
- quá trình đồng hành cùng nhau chứng minh
- sẽ tương tác để có thể hoàn thiện kỹ
- năng nói chỉ Hành Trình bày các bạn nhất
- ở phi tiêu bài học hôm nay các bạn sẽ
- lần lượt đến với những phần sau thứ nhất
- Chuẩn bị đọc thứ hai độc thân bản Thứ Ba
- trải nghiệm cùng căn bản nào cũng hỏi
- sách chuẩn bị bút vỡ các bạn sẽ cùng
- nhau đến thức Phần đầu tiên ngay bây giờ
- trước khi tiếp cận với văn bản theo bàn
- có thể cùng cô suy ngẫm một vài câu hỏi
- sau đây không Lúc đầu tiên Các bạn ơi
- như thế nào là một người thông minh một
- câu hỏi vô cùng đơn giản đúng không nào
- Các bạn sẽ luôn có những suy nghĩ khác
- nhau về một người thông minh Họ là những
- người có những đặc điểm phẩm chất nhưng
- có thể thấy Trung Nguyên lại là những
- con
- vị trí tuệ vượt trội ứng phó với tình
- huống nhân xử lý một việc sắc hiệu quả
- không chịu thuế và còn có khả năng tiếp
- thu nhanh hơn người bình thường trong
- mọi tình huống vậy các bạn hãy thử suy
- nghĩ xem người thông minh có thể giúp
- ích gì cho mọi người đến đây Chúng mình
- Đừng nhầm lẫn người thông minh và người
- từ kế tốt độ người thừa kế tốt bụng là
- những người rung cảm có những số phận
- bất hàng mua sẵn sàng chia sẻ giúp đỡ
- những hoàn cảnh khó khăn ở đây chúng ta
- nói đến người thông minh trong cuộc sống
- họ có thể hỗ trợ chúng mình mình cách
- đưa ra những lời khuyên bổ ích hỗ trợ
- khai trong việc học hành và công việc
- giúp ta xử lý nhanh những tình huống làm
- mình cảm thấy rất khó phân vân suy nghĩ
- thêm nhé câu hỏi vừa rồi cùng những gợi
- ý trên đây sẽ hỗ trợ cho các bạn hiểu
- hơn về việc thế nào
- Tôi là một người thông minh chúng ta
- cũng nên trao đổi với bạn bè thầy cô thì
- cha mẹ để được hiểu thêm và trình bày
- quan điểm cá nhân của mình nhất có thể
- thấy trong phòng này các bạn đã cùng với
- cô bàn với nhau khá nhiều về người thông
- minh một kiểu người trong xã hội phải
- không nào Vậy điều này có liên quan gì
- đến tác phẩm hôm nay mình tìm hiểu với
- ngành về em bé thông minh có phải kể về
- một nhân vật nào đó có trí tuệ của chỗ
- hay không Chúng mình cùng nhau vì vào
- phần đọc văn bản ngày xưa có ông vua nó
- sai một viên quan đi Dò la khắp nước tìm
- người tài giỏi vì quan ấy đã đi nhiều
- nơi đến đâu quanh cụm ra những câu đố
- oái oăm để hỏi mọi người đã mất nhiều
- công Tìm kiếm nhân viên Quang vẫn chưa
- thấy có người nào thật lỗi lạc Một hôm
- vì hoàng đi qua một cánh đồng làng kia
- trở thấy bên về đường có ha
- ở nhà Nó đang làm ruộng trà đánh Châu Kỳ
- con đập đất ông bèn nhiều ngựa lại hỏi
- này lão kia trâu của lão cài một ngày
- được mấy đường người cha đứng nhận ra
- chưa biết trả lời thế nào thì đứa con
- trình bẩy tám tuổi nhanh miệng hỏi phận
- lại quan rằng thế Xin hỏi ông câu này đã
- nếu ông trả lời đúng người của ông đi
- một ngày được mấy bước tôi sẽ cho ông
- biết trâu của cha tôi cây một ngày được
- mấy đường liên quan nghe cậu bé hỏi lại
- như thế thì há Hóc Môn sửng sốt không
- biết đáp sao cho ổn quan trọng nghĩ nhất
- định Nhân tài ở đây rồi chả phải tìm đâu
- mất công quanh miệng hỏi họ tên Lan xả
- quê quán của hai cha con rồi phía nhựa
- một mặt về tao vua di truyền vừa lấy làm
- mừng lắm nhưng để biết chính xác hơn nữa
- vui cho thử lại
- ở hai bên cha Lành ấy bà thú gạo nếp với
- ba con trâu đực ra lệnh phải nuôi làm
- sao cho bà con trâu ấy để thành chín con
- Hẹn năm sau phải đem nộp đủ Nếu không
- thì cả làng phải tội đến đây Chúng Mình
- dừng lại một chút nhé theo các em thì ai
- sẽ là người giải câu đố này có thể là em
- bé thông minh mà phiên Quang đã gặp hai
- người dân trong vùng nhỉ liệu hoặc có
- thành công hay không thì phải chịu hình
- phạt của vua các bạn cùng dự đoán xem
- nhé Đây quả thật là một thử thách rất
- khó cùng cô tiếp tục đọc câu chuyện nào
- khi dân làng nhận được lệnh vua thì ai
- nấy đều tương hưởng và lo lắng không
- hiểu thà thế nào bao nhiêu cuộc họp làng
- bao nhiêu lời bàn vẫn không có cách gì
- sạc Khuyết cả
- Ừ từ trên xuống dưới mọi người đều coi
- là một tai họa việc đến tay em bé còn
- nhà thờ Kỳ em Liên Bảo tra sẽ được lòng
- photon sẽ cứ thừa với làng giết thiệp
- hai con trâu và đồ hay thúng gạo nếp để
- mọi người ăn một bữa cho Xứ Nghệ còn một
- trong và một thốn gạo ta sẽ tin lành làm
- phí tổn sao cha con ta chạy tinh nó liệu
- việc đó để ăn thịt còn lo liệu thế nào
- mày đừng có làm dại mà bé mức đầu con ạ
- ạ nhưng đứa con quả quyết ra cứ mặt con
- la liệu thế nào cũng xong xuôi mọi việc
- em gửi tra vòi gia đình Trình bày câu
- chuyện với dân làng mọi người nghe nói
- vẫn còn nhờ phật bắt cha con phải làm
- giấy cam đoan mới dám nhảy Châu đánh
- chén sau đó mấy hôm mà cha con Khăn gói
- tìm đường vào kinh đến hoàng cung còn
- bào cha đứng đợi ở ngoài Con mình thì
- nhiều lúc mấy tên lính canh vô ý lẻn vào
- xương rồng khóc Ông lên ngồi sai lính
- liệu em bé vào khoản Hỏi thằng bé kia
- mày có việc gì sao lại đến đây mà khóc
- câu đức vua đến bé Vẫn Đáp mẹ con chết
- sớm bạn cha con thì không chịu để em bé
- để chơi với con cháu có bạn cho nên con
- khóc dám mong đức vua Khánh bạo chà con
- cho con được nhờ nghe nói vua và các Trì
- thần đều bật cười Bùa Ngải tán mày muốn
- có em thì phải kiếm vợ khác cho cha mày
- chứ cha mày là sống được làm sao mà để
- được
- chị Huyền Bí bỏng tư Tĩnh Thế sao làng
- chúng con lại có nền trên bất nuôi 3 con
- trâu đực cho đẻ thành chính con để nộp
- nước cua sống được thì làm sao mà để
- được ạ Buồn cười bảo ta thử đấy thôi mà
- thế lành chúng mày không biết đem trâu
- ấy da thịt mà ăn với nhau à tô đức vua
- lành chúng con sau khi nhận được trong
- và gạo nếp biết là Lộc của đức vua cho
- nên đã làm cỗ ăn mừng với nhau rồi vua
- và định thần triệu thằng bé là thông
- minh lỗi lạc chúng ta lại cùng nhau dự
- đoán xem với hành động lời nói của em bé
- nhà vua và triều thần đã tin tưởng em là
- đứa trẻ thông minh suy nghĩ nhiều em có
- được của bàn thưởng thì còn có những thử
- thách si tiếp theo hãy cùng khó lắng
- nghe và thị xã nhất nhưng vua vẫn còn MU
- một lần nữa qua hôm sau khi hai cha con
- đang ăn cơm ở công quán Bỗng có sứ nhà
- vua màn tới một con chim sẻ với lệnh tắt
- họ phải giận thành 3 cổ thức ăn em bé
- nhờ cha lấy cho mình một cái kim bay rồi
- đưa cho Sứ Giả bảo ông cầm lấy cái này
- về tàu đức vua xin dành cho tôi thành
- một con dao để sẽ thịt chim vừa nghe nói
- từ đó mới phục hẳn lập tức vua cho gọi
- cả hai cha con vào bàn thường rất hậu
- hồi đó có một nước láng giềng làm Lem
- chiếm bờ cõi nước ta để dò xem bên này
- có nhân tài hay không họ sai sứ đưa sang
- một cái vỏ con ốc vặn rất dài rộng hai
- đầu đố làm sao Sau một sợi chỉ mảnh
- xuyên qua đường dốc
- ạ sau khi nghề sứ thần Trình bày mục
- đích của sứ vừa quen đưa mắt nhìn nhau
- không trả lời được câu đố ấy anh ấy tức
- là tỏ ra thua kém và thừa nhận sự thuần
- phục của mình đối với nước láng giềng
- các đại thần đều vò đầu suy nghĩ có
- người dùng miệng hút có người bôi sáp
- vào sợi chỉ ra cứng để dễ sau vân vân
- Nhưng tất cả mọi cách đều vô hiệu bao
- nhiêu ông Tràng và các nhà thông thái
- được triệu vào đều lắc đầu bó tay cuối
- cùng triều đình Đàn Mời sứ thần ra ở
- công quán để có thời gian đi hỏi ý kiến
- em bé thông minh nọ khi viên Quang mang
- dù chỉ của vua đến thì em còn đùa nghịch
- ở sau nha nghe nói về sâu chỉ vào vỏ ốc
- Em bé hát lên một câu
- ở tang tình tang tính tình tang bắt con
- kiến càng buộc chỉ ngang lưng Bình thời
- lấy giấy mà mượn bên thời bôi mỡ kiếng
- mừng kiếng xanh toàn tình tan rồi bảo cứ
- theo cách đó là sâu được nghe
- ở đây quả thật là một cách xử lý vô cùng
- độc đáo đúng không Các em em bé đạt giải
- câu đố bằng cách hát lên một câu vậy chi
- tiết này cho em biết gì về nhân vật em
- bé thông minh ẩn đằng sau câu hát của em
- bé đó chính là kinh nghiệm sống của dân
- gian chỉ có con kiến nhỏ bé mới có thể
- chui qua được vỏ ốc vặn và kiến lại rất
- thích bưu vào mở đây là sự quan sát là
- kinh nghiệm sống của người dân ta ngày
- xưa Chính vì vậy mà em bé đã áp dụng nó
- vào cách giải đố vậy cách xài đố này có
- thành công không mọi việc được diễn ra
- tiếp theo như thế nào hãy cùng cô độc
- nhé á
- một viên quan sung sướng vội vàng trở về
- tao vua vua và các triều thần nghe nói
- mừng như mở cờ trong bụng quả nhiên con
- kiến càng đã sâu được sợi chỉ xuyên qua
- đường dốc hồ tra nhà vua trước con mắt
- thán phục của sứ giả nước láng giềng
- liền đó vua Phong cho em bé làm Trạng
- Nguyên vua lại sai xây dinh thự ở một
- bên hoàng cung cho em ở để tiện hỏi han
- à
- Ừ như vậy chúng mình đã cùng nhau đọc
- xong truyện em bé thông minh bây giờ các
- em hẹn cùng với cô đến với phần trải
- nghiệm để tìm hiểu về văn bản nhất đầu
- tiên chúng mình sẽ cùng nhau tìm hiểu về
- nhân vật trong truyện mà mình đã được
- học theo các bạn truyện Em Bé Thông Minh
- Kể về chuyện nhân vật nào trong cổ tích
- a chính xác rồi đấy truyện Em Bé Thông
- Minh Kể về kiểu nhân vật thông minh cụ
- thể là em bé nhân vật chính trong truyện
- họ là những người có đầu óc trí tuệ vô
- cùng sáng suốt vượt trội hơn người điều
- này được chứng minh qua rất nhiều sự
- việc chi tiết trong truyện Theo bạn chi
- tiết nào không chứng minh được sự thông
- minh của em bé
- bạn có thể thấy trong chuyện các giải
- sang gian để cậu bé tự bộc lộ sự thông
- minh qua từng hành động lời nói khi vượt
- qua các câu đố thử thách từ liên quan
- đến vua đến sứ giả nước láng giềng chúng
- mình các thể tìm thấy những dẫn chứng để
- trả lời cho câu hỏi trên như cậu bé đã
- hỏi vặn lại viên Quang người của ông đi
- ngày mấy bước đối đáp với vua và những
- thử thách khó của dân làng Vân Vân em bé
- để giải quyết rất nhiều câu hỏi thử
- thách một cách nhanh chóng và được mọi
- người yêu mến tuy nhiên việc cùng cha
- làm ruộng không phải là một dẫn chứng
- cho sự thông minh mà nó thể hiện Tấm
- lòng hiếu thảo của cậu bé tình yêu
- thương của cậu dành cho cha muốn phụ
- giúp công việc của gia đình tiếp theo
- chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu đến một
- yếu tố vô cùng quan trọng trong chuyện
- cổ tích Đó là lời kể các bạn cùng cô
- ở bảng sau đây
- vì thiếu bạn đây là lời của anh ấy trong
- đoạn văn trên viết cách viết thì đây
- không phải là lời của nhân vật vì không
- được trình bày theo đúng hình thức của
- lời nhân vật như gạch đầu dòng Bên cạnh
- đó về nội dung Đây là lời dẫn chứng về
- sự kiện được diễn ra có thể hiểu là lời
- dẫn truyện không có các từ ngữ xưng hô
- đối đáp không thể hiện lời nói hành động
- hay bất kỳ thái độ nào của một nhân vật
- trong chủ đề này chúng mình sẽ có những
- bài viết kể về câu chuyện cổ tích bằng
- lời văn hay đóng vai để kể lại truyện cổ
- tích Chính vì thế chúng mình sẽ rất hay
- sử dụng đến lời kể của người kể chuyện
- hai nhân vật vân vân các bạn cần lưu ý
- nhé như vậy bài học của chúng mình đến
- đây là hết rồi hãy cùng theo dõi những
- video tiếp theo để tìm hiểu những câu
- chuyện cổ tích thú vị nhé
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây