Bài làm
Không ngờ, một quyết định tưởng rằng chẳng quan trọng năm xưa, nay lại ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của tôi.Tôi lớn lên trong một vùng quê nhỏ, yên tĩnh. Cuộc sống hàng ngày của tôi là đi học, ăn uống và giúp đỡ bố mẹ hàng ngày. Tôi có một khát khao mãnh liệt là sau này sẽ đi theo con đường bác sĩ, chữa bệnh cho những người dân ở vùng quê tôi và cả những bệnh nhân khác.Một câu chuyện đã xảy ra với tôi đã khiến cho tôi thêm yêu mến nghề bác sĩ hơn, khiến cho tôi không thể nào quên được ngày ấy.
Vào một buổi chiều đông giá rét, lạnh lẽo, khi đó tôi mới chỉ là một cô bé Tiểu học đang ngồi nhặt rau cho mẹ, bỗng có một tiếng gõ cửa vang lên kèm với một giọng nói yếu ớt :"Có ai ở nhà không?" .Tôi vội ra mở cửa xem ai đang ở ngoài, bên ngoài là một cậu bé bán hàng rong, mặt mũi lem nhem, người xanh xao, nhỏ bé. Cậu bé ngượng ngùng hỏi có thể cho cậu xin một cốc nước uống cho đỡ khát không, tôi niềm nở mời vào nhà ngồi cho ấm. Vào nhà khi biết được cậu tên Minh, mồ côi cha mẹ phải đi làm xa ở thành phố, tôi vô cùng thương cảm cho Minh.Tôi nghĩ bụng trời lạnh thế này chắc hẳn Minh rất muốn uống một thứ gì đó thật ấm áp, tôi liền bê ra cho Minh một cốc sữa nóng . Khi thấy tôi bê ra cốc sữa to như vậy, Minh vô cùng xúc động, rối rít cảm ơn tôi ,uống hết cốc sữa trong nháy mắt . Khi ra về, Minh rút ra vài đồng tiền lẻ và hỏi :"Mình nợ bạn bao nhiêu tiền ". Tôi vội đáp lại :" Ồ không, mẹ mình bảo giúp đỡ người khác là điều mình nên làm". Minh cảm ơn tôi thêm lần nữa và vui vẻ ra về. Hơn hai mươi năm sau, tôi đã không còn nhớ gì về cậu bé Minh năm đó nữa. Tôi đã gần đạt được ước mơ trở thành một bác sĩ giỏi, khi đó tôi đang thực tập trong một trạm xá ở gần nhà. Năm đó ở làng tôi có một dịch bệnh vô cùng nguy hiểm, căn bệnh đã cướp đi vô số sinh mạng của người dân, căn bệnh đó được gọi là bệnh Covid 19. Vì là thực tập sinh, tiếp xúc quá nhiều với người mắc căn bệnh nên tôi đã bị mắc căn bệnh này, đã vậy còn là tình trạng nguy cấp nhất. Ở vùng tôi không có bác sĩ giỏi, phải lên thành phố và tìm một bác sĩ chuyên khoa giỏi mới có thể giữ được tính mạng.Tôi vội vã gom, vay tiền làng xóm, họ hàng nhưng cũng chỉ đủ tiền thuốc thang. Tính mạng của tôi đang rất nguy kịch.Giây phút mơ màng trên giường bệnh, chờ bệnh viện tìm bác sĩ, tôi cứ nghĩ mình sẽ không còn hi vọng nữa. Nhưng tôi đã được một bác sĩ trẻ mới đi du học về nhận chữa trị cho tôi. Trong lúc tiêm thuốc mê, tôi mơ màng cảm thấy vị bác sĩ trẻ này có gì đó rất quen thuộc, đã vậy bác sĩ ấy còn làm vô cùng cẩn thận và nhẹ nhàng. Sau hơn một tuần cách ly và chữa bệnh, tôi đã mau chóng khỏe trở lại. Khi ra quầy hóa đơn tính tiền, tôi không dám nhìn vào hóa đơn vì biết số tiền đó tôi làm cả đời cũng không trả được hết. Lấy hết dũng khí nhìn vào bỗng có một dòng chữ : " Đã được thanh toán bằng một ly sữa, ký tên : Minh ". Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra, vị bác sĩ trẻ đã cứu mạng tôi chính là Minh - cậu bé mà tôi đã giúp đỡ ngày trước. Tôi vừa kinh ngạc, vừa xúc động, chạy ra xin y tá cho tôi gặp Minh. Nhưng Minh đã được chuyển sang thành phố khác để cứu những người bị bệnh khác. Tôi mỉm cười và thầm cảm ơn một " Ông tiên" trẻ đã cứu vớt sinh mạng gần như vụt tắt của tôi. Trở về quê hương mình để gặp lại bố mẹ, làng xóm đang lo lắng chờ mình, tôi vô cùng biết ơn Minh. Tôi không nghĩ hành động đơn giản năm xưa đã giúp tôi có thêm cơ hội được sống và làm việc mình yêu thích.
Qua lần đó, tôi như có nhiều sức sống hơn, yêu đời hơn, hi vọng hơn, và giúp đỡ được nhiều người hơn. Bây giờ tôi đã trở thành một bác sĩ giỏi trong một bệnh viện Quốc gia, tôi được như vậy cũng là nhờ Minh - người đã cho tôi được sống tiếp, cho tôi có nhiều hi vọng để thực hiện mơ ước hơn. Để tỏ lòng biết ơn Minh, tôi chỉ biết cố gắng cứu sống thật nhiều sinh mạng - giống như cách Minh đã làm với tôi.
Bình luận (0)