Không ngờ một quyết định tưởng rằng chẳng quan trọng năm xưa nay lại ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của tôi. Hồi đó, khi còn là học sinh cấp hai, tôi đã vô tình đồng ý tham gia câu lạc bộ văn học của trường. Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi sáng mùa thu, khi tôi tình cờ nghe được thông báo về buổi sinh hoạt đầu tiên của câu lạc bộ. Tôi không phải là người yêu thích văn học, nhưng vì muốn trốn tránh những giờ thể dục khắc nghiệt, tôi đã quyết định thử tham gia, chỉ với suy nghĩ rằng nó không có gì quan trọng.

Những buổi chiều sau giờ học, tôi ngồi bên cửa sổ trong căn phòng nhỏ của câu lạc bộ, nghe thầy giáo chia sẻ về những tác phẩm văn chương cổ điển. Ban đầu, tôi chỉ coi đây là cách để giết thời gian, nhưng dần dần, những câu chuyện và nhân vật trong sách đã cuốn hút tôi. Tôi bắt đầu thấy mình bị cuốn vào từng câu chữ, tưởng tượng về những vùng đất xa xôi và những cuộc đời khác nhau. Niềm yêu thích văn học lúc nào không hay đã nhen nhóm trong tôi, và tôi bắt đầu thử viết những câu chuyện ngắn của riêng mình.

Thời gian trôi qua, từ một học sinh không hề quan tâm đến văn chương, tôi trở thành một người không thể rời xa sách vở và viết lách. Quyết định tham gia câu lạc bộ năm xưa tưởng chừng chỉ là một sự lựa chọn thoáng qua, nhưng nó đã định hình con đường tương lai của tôi. Sau khi tốt nghiệp, tôi quyết định theo học ngành báo chí và trở thành một nhà văn. Mỗi khi cầm bút, tôi luôn nhớ về những buổi chiều bên cửa sổ, về quyết định nhỏ bé mà tôi đã vô tình đưa ra, và nhận ra rằng cuộc đời chúng ta thật khó đoán.

Những điều tưởng như không quan trọng có thể mở ra những cánh cửa mà chúng ta không bao giờ ngờ tới. Giờ đây, tôi hiểu rằng mỗi sự lựa chọn, dù nhỏ nhặt đến đâu, đều có thể dẫn dắt chúng ta đến những hành trình không ngờ. Và đôi khi, những quyết định vô tình ấy lại là mảnh ghép quan trọng trong bức tranh lớn của cuộc đời.

                        !MAI NGUYÊN HƯNG!