Tiếng thì thầm trong gió
Đêm nay, khu rừng đen tối hơn mọi khi. Ánh trăng lưỡi liềm le lói sau những đám mây dày, chỉ để lộ những bóng cây cao lớn như đang thì thầm với nhau. Minh, một cậu bé 14 tuổi, bước chậm rãi trên con đường mòn dẫn về ngôi nhà cũ của bà ngoại ở sâu trong rừng. Cậu chưa từng đến đây vào ban đêm, nhưng một tiếng gọi lạ kỳ đã khiến cậu quyết định khám phá.
Gió thổi mạnh hơn khi Minh tiến gần đến ngôi nhà. Những tán lá xào xạc, như thể đang cố truyền đạt một điều gì đó. Cậu nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng phía sau, nhưng mỗi khi quay lại, chỉ có bóng tối đáp lời. Khi bước qua cánh cửa gỗ cũ kỹ, căn nhà dường như ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Minh bước vào phòng khách. Một cơn lạnh buốt bất ngờ ập đến khi cậu nhìn thấy chiếc ghế bập bênh vẫn đang đung đưa, dù không có ai ngồi. Trên tường, tấm gương cổ kính phản chiếu khuôn mặt cậu một cách méo mó. "Minh... Minh..." – giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy rùng rợn vang lên từ tấm gương. Cậu giật mình, cố giữ bình tĩnh, nhưng chân cậu như bị đóng băng.
Bỗng nhiên, hình ảnh trong gương dần thay đổi. Một bóng hình mờ ảo xuất hiện, giống như bóng dáng của một người phụ nữ già nua. Đôi mắt của bà dõi theo Minh, nhưng lại không có sự sống trong đó. Cậu nhận ra đó là bà ngoại – người đã mất cách đây nhiều năm.
Minh cố hét lên, nhưng không thể. Gương mặt của bà ngoại dần hiện rõ hơn, và cậu nghe thấy giọng nói mơ hồ của bà: "Đừng ở lại... rời khỏi đây trước khi quá muộn..."
Tiếng nói dần biến mất, và căn phòng đột ngột chìm vào im lặng. Minh lập tức lao ra khỏi ngôi nhà, bỏ lại tất cả phía sau, nhưng tiếng thì thầm của bà vẫn đeo đuổi cậu suốt trên đường về.