Vào một đêm tối muộn, tôi cùng người bạn là N rủ nhau đi ra cái nghĩa trang lớn ở gần nhà. Cái nghĩa trang đó khá lớn nhưng đã đóng cửa từ lâu không có ai ra vào. Hai đứa thống nhất sẽ vào trong bằng cách trèo tường. Sau khi vào bên trong, tôi ngó chiếc đồng hồ trên tay, chỉ 12 giờ đêm, trong lòng có đôi chút sợ hãi. Sau đó, chúng tôi cùng nhau đi vòng quanh khu nghĩa trang vừa trò chuyện. Cảm giác khá sợ, dưới ánh đèn mập mờ ngoài đường lớn và chiếc đèn pin cầm tay của chúng tôi. Đi hết cái nghĩa trang ấy cũng phải tầm 2 tiếng rưỡi, đi hết , chúng tôi ngồi nghỉ lại ở một gốc cây. Ngồi nói chuyện được một chút, tôi cảm giác như có làn gió lạnh nào thổi qua sau gáy khiến tôi rùng mình ớn lạnh. Quay sang thấy cạnh thằng bạn còn một người nữa, tôi cứ tưởng đó là ai đó cũng vào đây khám phá giống chúng tôi. Ngồi bắt chuyện một hồi thì cũng đến 3 giờ sáng, chúng tôi quyết định đi về. N hỏi người bạn kia nhà ở đâu để đi về cùng,người đó trả lời:"Nhà tôi ở trong đây này, gần thôi, thi thoảng qua thăm tôi tiếp nhé, ở đây cô đơn lắm.". Nói rồi nó nở một nụ cười man rợ và biến mất, điều đó làm chúng tôi hoảng sợ, trèo lẹ qua tường rồi chạy thục mạng về nhà. Từ đó chúng tôi không bao giờ còn dám bén mảng tới nơi đó một lần nào nữa.