Nếu mùa xuân đến đem lại sức sống mạnh mẽ cho vạn vật của đất trời sinh sôi nảy nở, mùa hè gửi lại nhân gian màu nắng chói chang, mùa đông mang cái giá rét tê tái len lỏi vào trong mỗi giấc ngủ của con người thì mùa thu lại là một dư vị gì đó rất đặc biệt. Mùa thu đến với những cơn gió heo may se se lạnh cùng những cảm xúc bồi hồi, lưu luyến thật khó tả. Đối với tôi, mùa thu chính là như vậy, mùa của hồi ức và nỗi nhớ về một thời áo trắng đi cắp sách tới trường gặp lại bạn bè sau một mùa hè dài đằng đẵng và cả những ngày tựu trường không bao giờ có thể trở lại. Tôi sinh ra vào một ngày thu nên tôi luôn cảm thấy mùa thu và tôi có một sợi dây liên kết đặc biệt với nhau. Khi còn bé, tôi là con một, vì vậy thường cảm giác cô đơn, trống trải trong chính ngôi nhà của mình khi bố mẹ vắng nhà. Chì có khi mùa thu tới, tôi chào tạm biệt mùa hè và cắp sách tới trường thì sự cô đơn ấy mới vơi dần. Tôi đến trường có bạn bè xung quanh, có thầy cô nâng đỡ và cũng từ đó tôi có những kỉ niệm tuổi học trò thật khó quên. Và có lẽ trong những ngày thu đã qua ấy tôi nhớ nhất là lễ khai giảng - ngày tựu trường của các bạn học sinh chuẩn bị bước vào năm học mới đầy hứa hẹn. Tôi không thể quên được không khí của những buổi lễ khai giảng dù thời gian đã qua rất lâu rồi. Ngày hôm ấy, sân trường đầy ắp tiếng nói đùa và lời chào hòa quyện cùng những tiếng bước chân tung tăng vào lớp, không gian đầy ắp niềm vui, hứng khởi. Khuôn mặt ai cũng thể hiện rõ sự vui mừng xen lẫn một chút hồi hộp khi sắp bước vào năm học mới. Trên sân khấu được trang trí bằng cờ, hoa, băng rôn rực rỡ, tất cả đều chuẩn bị cho buổi lễ đặc biệt này. Bắt đầu luôn là những tiết mục văn nghệ đặc sắc phần nào khuấy động không khí của buổi lễ khai giảng. Sau đó là buổi lễ chào cờ đầy trang nghiêm. Buổi lễ kết thúc bằng tiếng trống khai trường rộn rã đầy mạnh mẽ. Mỗi lần nghe tiếng trống ấy, tôi lại cảm thấy lòng mình rộn ràng xen lẫn một chút hồi hộp mong chờ. Đây chính là báo hiệu cho một năm học mới đã bắt đầu với nhiều cơ hội mới được mở ra. Có vài suy nghĩ lướt qua tâm trí tôi như mây qua đỉnh núi, tôi muốn làm gì đó để ghi dấu ấn trong năm học sắp tới. Hiện tại tôi cũng không còn là học sinh khoác bộ đồng phục đến trường nữa. Vì vậy khi thu đến tôi vẫn luôn dành một góc suy tư để nhớ về những kỉ niệm thời học sinh đã qua. Với tôi giờ đây thu đã trở thành mùa hội ngộ nhưng vẫn mang hình hài của nuối tiếc. Không biết đến bao giờ mới có một ngày tựu trường với đầy đủ những gương mặt từng chung lớp, cùng trải qua những ngày đẹp nhất của thanh xuân. Mùa thu lại trở về, vẫn là mùa thu của đất trời nhưng tôi đã không còn là tôi của những ngày ngây dại. Song tôi vẫn ngóng trông mỗi dịp thu sang để tôi được sống lại những kỉ niệm đẹp nhất, để những hồi ức trở nên vĩnh cửu trước sức mạnh của thời gian.