Khuất Ngọc Hà
Giới thiệu về bản thân
Bài 1:
a) 320 ; 4 914 ; 90
b) 320 ; 2 315 ; 90
c) 4 914 ; 90 ; 543
d) 90
Bài làm
Ai đó đã từng nói rằng: “Người ta không thể sống thiếu kỉ niệm nhưng cũng không thể chỉ sống bằng kỉ niệm”. Những kỉ niệm là hành trang cần thiết đối với cuộc đời mỗi con người. Vậy kỉ niệm đáng nhớ của các bạn là gì? Với tôi, đó là kỉ niệm trong một lần tôi bị ngã ở cuộc thi chạy do trường Tiểu học tổ chức.
Đó là khi tôi học lớp 5, do chạy nhanh nhất lớp nên tôi được cô giáo chủ nhiệm và các bạn cử làm đại diện đi thi chạy ở cuộc thi cấp trường. Buổi sáng hôm ấy, thời tiết khá mát mẻ, bầu trời trong xanh, cao vời vợi. Các cổ động viên đã có mặt đầy đủ ở sân trường để cổ vũ cho thí sinh của lớp mình. Riêng lớp tôi, các bạn đã chuẩn bị cả băng rôn, khẩu hiệu để cổ vũ nhiệt tình khiến tôi rất vui mừng và có thêm động lực để thi đấu.
Cuộc thi bắt đầu, tất cả các thí sinh đều cố gắng chạy hết mình trong tiếng hò reo của cổ động viên. Còn khoảng 15 mét nữa thì về tới đích và tôi đang là người chạy ở vị trí thứ hai. Bỗng nhiên, tôi bị vấp ngã và không tự đứng dậy được. Lúc đó, tôi đã nghĩ mình sẽ là người về đích cuối cùng. Vài phút sau, bạn nữ đang chạy ở vị trí dẫn đầu đã quay lại và đỡ tôi dậy, hai người cùng nhau bước về đích trong những tràng vỗ tay nhiệt tình của khán giả.
Bạn ấy tên là Phương Hà, là học sinh lớp 5E và trước đây, chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau. Hà là một bạn nữ xinh xắn, nước da trắng hồng, đặc biệt bạn ấy có một nụ cười tươi và giọng nói vô cùng ấm áp. Bạn ấy không chỉ là một học sinh giỏi của trường mà còn là một người biết giúp đỡ người khác nên được mọi người rất quý mến. Sau khi cuộc thi kết thúc, Phương Hà đã dẫn tôi đến phòng y tế của trường để kiểm tra xem chân tôi có bị làm sao không. Thật may mắn, chân tôi chỉ bị một vết thương nhỏ, chỉ cần bôi thuốc là sẽ nhanh khỏi. Tôi rất cảm kích về hành động của bạn ấy. Bạn ấy đã từ bỏ vị trí dẫn đầu, có thể là giải nhất trường để quay lại đỡ tôi dậy vì khoảng cách của chúng tôi với các bạn còn lại khá xa. Khi tôi thắc mắc hỏi thì Phương Hà chỉ bảo rằng bạn ấy không quan trọng giải thưởng, điều quan trọng là bạn ấy không thể bỏ mặc bạn bè khi họ gặp khó khăn. Hà quý trọng tình bạn hơn là sự danh giá của giải thưởng. Nhưng dù sao thì cả hai chúng tôi về đích và cùng nhận giải khuyến khích nhằm khích lệ tinh thần thi đấu của nhà trường.
Thời gian trôi đi thật nhanh, bây giờ chúng tôi đã là những học sinh lớp 6 dưới mái trường Trung học cơ sở. Thật may mắn biết bao khi cô giáo xếp chỗ tôi và Phương Hà ngồi cạnh nhau để cùng giúp đỡ nhau học tập. Càng ngày chúng tôi càng trở nên thân thiết hơn. Chúng tôi cùng nhau giải những bài tập khó, cùng nhau tham gia vào đội văn nghệ của nhà trường. Tôi và Hà có khá nhiều sở thích giống nhau, đặc biệt là sở thích đọc sách. Chúng tôi thường xuyên trao đổi những cuốn sách hay với nhau để mở mang hiểu biết về tri thức cũng như về cuộc sống. Tôi học được rất nhiều điều từ bạn ấy, nhất là đức tính giúp đỡ người khác trong lúc khó khăn bởi khi mình cho đi cũng là khi mình được nhận lại, con người cần phải biết yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Như vậy thì một tập thể mới có thể phát triển vững mạnh.
Phương Hà thường xuyên nhắc nhở tôi phải cẩn thận trong tất cả mọi hoạt động, thỉnh thoảng bạn ấy nhắc lại chuyện tôi bị ngã trong cuộc thi chạy cấp trường là do tôi không cẩn thận để tôi rút ra bài học và cũng là để tôi có ý thức hơn. Phương Hà là một người bạn tốt, kỉ niệm giữa tôi với bạn ấy trong cuộc thi chạy sẽ là kỉ niệm tôi không bao giờ quên. Nhờ kỉ niệm ấy mà chúng tôi có một tình bạn thân thiết như bây giờ. Hi vọng rằng tình bạn của chúng tôi vẫn sẽ gắn bó như vậy theo năm tháng cho đến khi cả hai đứa đều lớn lên và trưởng thành.
Bài 9 : em đặt tên cho câu chuyện này là Qủa lạ vì hồi xưa quả này không có
Bài 10 : Em rút ra được bài học là nên chăm sóc , yêu thương mẹ lúc mẹ còn sống
Câu 9 : Em thích hình ảnh thầy giáo nhất vì thầy giáo là người đem lại kiến thức cho chúng em
Câu 10 :
Bài làm
Cho dù cuộc sống vật chất của cơ chế thị trường ngày nay có làm cho giá trị đạo đức có nhiều thay đổi, nhưng với nhiều người, nhiều thế hệ học sinh Việt Nam, tình nghĩa thầy trò đối với họ vẫn hết sức thiêng liêng. Những người thầy, người cô ấy dám hy sinh một cuộc sống sung túc để theo đuổi việc đưa đò cho người khách qua được bến bờ tương lai xây dựng đất nước mà không biết rằng liệu người khách ấy có còn nhớ đến mình hay không? Người cha, người mẹ thứ hai dạy những đứa con yêu của mình bài học làm người, biết đứng lên khi vấp ngã và đối đầu với thử thách. Ôi những đứa con học sinh ngây thơ chúng em làm sao biết được mỗi lần thầy cô nghiêm khắc trách phạt là mỗi con dao cứa vào tim đau xót biết chừng nào; làm sao biết được ẩn sau nụ cười khi thấy chúng em được thành tích tốt là niềm hạnh phúc khôn cùng. Vì những lẽ đó, thay vi vô lễ, hỗn xược, tỏ thái độ vô ơn với thầy cô, học sinh chúng ta cần phải hết lòng kính trọng, suốt đời nhớ ơn “người lái đò” tận tụy ấy. Và hơn hết chúng ta phải cố gắng học thật giỏi để mãi xứng đáng là học trò ngoan của người thầy, người cô.
Tổng trên có số số hạng là:
( 100 - 1 ) : 1 + 1 = 100 ( số hạng )
Tổng trên có kết quả là:
( 100 + 1 ) x 100 : 2 = 5050
Đáp số: 5050
Bài giải
a)Diện tích toàn phần của hình M gấp diện tích toàn phần của hình N là:
3x3=9(lần)
b)Thể tích hình M gấp thể tích hình N là:
3x3x3=27(lần)
Đ/S : a) 9 lần
b) 27 lần
a) Diện tích xung quanh của hình lập phương là:
1,5 x 1,5 x 4 = 9 (m2)
b) Diện tích toàn phần của hình lập phương là:
1,5 x 1,5 x 6 = 13,5 (m2)
c) Thể tích hình lập phương là:
1,5 x 1,5 x 1,5 = 3,375 (m3)
Đáp số: a) 9m2;
b) 13,5m2;
c) 3,375m3.
Mục đích mở đường Trường Sơn là để chi viện lương thực, vũ khí, sức người…