K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

4 tháng 3 2022

anh đi học hay học olnline

4 tháng 3 2022

các bạn giúp mình nha

2 tháng 3 2022

tham khảo

Bố mẹ luôn căn dặn và nhắc nhở em rằng: “Muốn làm con ngoan, trò giỏi không phải chỉ học tập tốt mà còn phải làm thật nhiều việc tốt”. Ghi nhớ lời dạy nên em đã làm được một số việc tốt khiến bố em vui lòng.

Việc tốt mới đây nhất em đã làm đó là nhặt rác vứt vào đúng nơi quy định. Ở gần cổng trường học của em có rất nhiều hàng quán bán bánh kẹo, đồ ăn sáng cho các bạn học sinh ăn trước khi vào trường. Tuy nhiên các bạn học sinh lại rất thiếu ý thức, ân xong thức ăn lại vứt ngay vỏ bánh, kẹo xuống lòng đường, cổng trường, khiến cho cổng trường đầy rác rất ô nhiễm. Lúc đó em nhìn thấy một bạn vừa ném rác xuống liền nhắc nhở bạn nên vứt rác vào thùng không được vứt bừa bãi sẽ làm ô nhiễm môi trường và xấu đi hình ảnh ngôi trường, bạn đó rất xấu hổ và đành cúi xuống nhặt rác của mình vứt rác vào thùng, sau đó em rủ bạn cùng nhặt rác xung quanh cổng trường bỏ vào thùng rác. Bác bảo vệ thấy vậy khen chúng em và cũng nhắc nhở các bạn khác nên hành động như chúng em. Lúc tan học mẹ đến đón em em đã kể cho mẹ nghe về việc làm của mình, mẹ rất vui và tự hào về việc làm tốt của em.

Em nhận ra việc làm tốt của mình không chỉ giúp bảo vệ môi trường, cảnh quan mà còn có thể mang đến những niềm vui cho bố mẹ và chính bản thân mình.

TK:

Hè năm ngoái, em đã làm được việc tốt là cứu một em nhỏ khỏi chết đuối trên đoạn sông chảy qua làng. Em còn nhớ rõ là nghỉ hè được vài ngày, em đăng kí học lớp võ Karate của Câu lạc bộ thể dục thể thao của huyện. Tuần ba buổi, em đạp xe đi tập từ sáng sớm, đến trưa mới về. Karate quả là một môn võ hấp dẫn vô cùng, nhất là đối với lứa tuổi thiếu niên. Cũng bởi say mê tập luyện mà em không ngại đường xa, nắng nôi vất vả.

Một buổi trưa, em về đến gần đầu làng thì thấy mấy bé trai đang kêu thất thanh: “Cứu với! Có người chết đuối!”. Nhìn xuống mặt sông lấp lóa, em thấy một em bé đang nhấp nhô, chới với. Quẳng vội chiếc xe đạp ven đường, em lao xuống nước, bơi nhanh về phía đó. Trong đầu em chỉ có một ý nghĩ là phải cứu bằng được em bé nọ.

Năm sải, mười sải vẫn chưa tới nơi. Khúc sông Ninh chảy qua làng em nước khá xiết. Em bé đã bị cuốn ra gần giữa dòng. Tình thế vô cùng nguy ngập, không nhanh không kịp. Em ngoi lên hít một hơi dài rồi gắng hết sức để bơi. Rất may, em đã nắm được tóc đứa bé. Cậu bé trong cơn kinh hoàng cứ túm chặt lấy em. Vất vả lắm em mới đưa được bé vào bờ.

Đuối sức, em nằm vật ra bờ sông thở dốc, chân tay rã rời. Lúc này, lũ trẻ cũng đã gọi bố mẹ em bé và một số dân làng ra tới nơi. Một cụ già nắm chân cậu bé dốc ngược, quay mấy vòng. Cu cậu ộc ra bao nhiêu là nước rồi dần dần tỉnh lại. Mẹ cậu bé ôm lấy con khóc nức nở. Tự nhiên nước mắt em cũng trào ra vì xúc động. Bố cậu bé nâng em dậy, vừa khóc vừa cảm ơn em.

Đám đông theo em về tận nhà. Thấy xôn xao ngoài ngõ, ông bà, bố mẹ em chạy cả ra. Nghe mọi người kể lại đầu đuôi câu chuyện, bố xiết chặt em vào lòng và nói: “Khá lắm, con trai bố khá lắm! Bố tự hào về con!”. Chuyện em cứu sống cậu bé Tùng lan nhanh khắp làng. Sau đó em trở thành “người hùng” của đám trẻ con trong xóm. Thỉnh thoảng được em dạy cho một vài thế võ, chúng thích mê, càng coi em là “thần tượng”.

Chuyện đó trở thành một kỉ niệm đẹp trong đời, mỗi lần nhớ đến em lại thấy vui vui. Còn cu cậu suýt chết đuối ngày nào, giờ cũng đã học lớp năm rồi đấy. Đương nhiên, cậu ta xin được làm “cái đuôi” rất dễ thương của anh “Nghĩa võ” – cái tên mà lũ trẻ yêu mến đặt cho em.

2 tháng 3 2022

Kỉ niệm luôn đem đến cho chúng ta nhiều cảm xúc đẹp đẽ. Đặc biệt là những kỉ niệm thời thơ ấu đã trở thành hành trang quý giá trong cuộc sống của tôi cho đến bây giờ.

Trong gia đình, người tôi gắn bó nhất chính là ông nội. Năm nay, ông đã ngoài bảy mươi tuổi. Trước khi nghỉ hưu, ông tôi là một cán bộ nhà nước. Ông rất yêu thương con cháu. Nhưng ông cũng rất nghiêm khắc khi chúng tôi mắc lỗi. Tuy tuổi đã cao nhưng ông vẫn còn rất khỏe. Ông đã dạy cho chúng tôi rất nhiều bài học bổ ích. Và tôi cũng có rất nhiều kỉ niệm đẹp về ông.

Trong kí ức của tôi, ông nội là một người rất yêu thích công việc trồng cây nên khu vườn trong nhà luôn xanh tốt quanh năm. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Cứ mỗi buổi chiều, ông lại ra vườn để chăm sóc cây cối. Còn nhớ lúc đó, tôi thường chạy theo ông, đòi được giúp ông tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông đã dạy tôi phải chăm chút chúng một cách nâng niu, cẩn thận. Ông nói rằng: “Cây cối cũng giống như con người cần được chăm sóc”. Nhờ vậy, mỗi loài cây trong vườn đã trở thành người bạn của tôi. Cây ổi cho tôi leo trèo cùng lũ bạn trong xóm. Cây cam cho trái thơm ngọt ngào. Những khóm hoa: đồng tiền, cẩm tú cầu, mười giờ... giúp tôi cảm thấy thư giãn sau một ngày học tập mệt mỏi. Có thể nói, nhờ có ông mà tôi đã trở thành “người làm vườn tài ba”.

Không chỉ là chăm sóc cây trong vườn, tôi còn được nghe ông kể rất nhiều câu chuyện hay về cuộc sống. Những câu chuyện về cuộc sống ngày xưa. Một thời đã xa với những câu chuyện thật thú vị. Giờ đây, những kỉ niệm về ông chỉ còn lại trong kí ức. Nhưng tình cảm với ông vẫn còn mãi đây.

Những kỉ niệm thời thơ ấu cùng ông nội thật đẹp đẽ. Tôi tự hứa bản thân phải cố gắng học tập thật tốt, để ông sẽ luôn tự hào về đứa cháu của mình. Tôi rất yêu ông nội của mình.

2 tháng 3 2022

tham khảo

Tuổi thơ là quãng thời gian đẹp đẽ và êm đềm nhất đối với mỗi chúng ta. Tuổi thơ ấy lưu giữ biết bao kỉ niệm, có những kỉ niệm vui, cũng có những kỉ niệm buồn, nhưng tất cả chúng đều giúp ta khôn lớn, trưởng thành hơn. Trong những kí ức đẹp đẽ ấy, lần tôi về quê đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc và một kỉ niệm khiến tôi không bao giờ quên.

Sau một năm học tập vất vả, bố mẹ cho tôi về quê chơi một tuần để thăm ông bà và họ hàng. Nghe được điều ấy tôi đã buồn chán biết nhường nào, tôi liên tưởng đến những ngày hè nhàm chán, nóng nực ở quê nhà mà lòng buồn rười rượi. Nhưng bố mẹ đã quyết định nên tôi chẳng dám phản đối. Ngày bố mẹ đưa tôi ra xe để về quê lòng tôi buồn thắt lại. Chiếc xe chuyển bánh, hình ảnh thành phố tấp nập xa dần, quang cảnh bắt đầu chuyển sang những cánh đồng lúa xanh rì bát ngát, trải dài đến tận chân trời, nhà cửa cũng dần thưa thớt hơn. Quê tôi ở ngoại thành Hà Nội, đi chỉ trong vòng một giờ đồng hồ đã đến nơi. Đến điểm dừng xe, ông bà và các anh em đã chờ sẵn để đón tôi. Mọi người ai cũng hớn hở, vui mừng.

Ông bà đưa tôi về nhà, tôi rửa mặt mũi rồi đứa em tên Hòa kéo tôi sang nhà của em. Em dẫn tôi vào một góc bí mật và lôi ra không biết bao nhiêu là giấy màu, nan tre,… Cu cậu bảo biết tôi sẽ về nên để dành những thứ này chờ tôi đến làm sáo diều. Nói xong Hòa cười giòn tan, nụ cười trong trẻo làm tôi thấy thân thiết ngay với Hòa, dù trước đây tôi và em rất ít khi trò chuyện với nhau.

Chỉ một lát sau Hòa đã lôi hết dụng cụ ra giữa sân và em bắt đầu bày cho tôi cách làm diều. Những nan tre được vót sẵn, nhẵn thín, những tấm giấy màu xanh đỏ trông thật sặc sỡ,… Hòa vừa hướng dẫn tôi, vừa làm nhoay nhoáy cái diều của mình vậy mà chẳng mấy chốc diều của em đã hoàn thành. Một chiếc diều lớn với màu đỏ rực làm chủ đạo. Sau một hồi hì hụi, cuối cùng diều của tôi cũng hoàn thành, nó siêu vẹo và có vẻ hơi yếu. Nhưng tôi vẫn rất vui, vì đây là lần đầu tiên tôi tự làm được một món đồ chơi cho riêng mình. Làm xong con diều chúng tôi ra triền đê của làng thả, Hòa thả diều vô cùng điệu nghệ, chẳng mấy chốc diều đã bay lên cao vút, hòa trong tiếng gió là tiếng sáo diều vi vu, nghe thật dịu dàng, êm đềm, thiết tha. Cứ vậy cả buổi chiều chúng tôi chơi đùa với nhau. Hòa đã làm tôi thay đổi hẳn suy nghĩ của mình về kì nghỉ hè nhàm chán ở quê.

Những ngày sau đó, tôi còn được Hòa đưa đi khám phá rất nhiều điều thú vị khác: chăn trâu, bắt cá, bơi sông,… những niềm vui tuổi thơ mà tôi sẽ chẳng bao giờ có được nếu không có kì nghỉ hè này.

Kết thúc kì nghỉ, tôi lưu luyến chẳng muốn rời xa quê hương, rời xa ông bà và bé Hòa. Kì nghỉ này đã khiến cho tôi thêm yêu quê hương, yêu nơi chôn rau cắt rốn của mình. Những kỉ niệm này tôi sẽ mãi khắc ghi trong tim, nó cũng đồng thời là động lực để tôi phấn đấu học tập thật tốt để xây dựng quê hương thêm giàu đẹp.

SCP 004: 12 phím gỉ và cửaLớp đối tượng: EuclidQuy trình ngăn chặn đặc biệt: Khi xử lý các mục SCP-004-2 đến SCP-004-13, quy trình thích hợp là rất quan trọng. Các mặt hàng không được phép di chuyển ra khỏi trang web trừ khi có hai nhân viên an ninh cấp 4 đi kèm. Trong mọi trường hợp, không nên lấy bất kỳ thành phần nào khác của SCP-004 thông qua SCP-004-1. Hiệu quả của việc làm như vậy vẫn...
Đọc tiếp

SCP 004: 12 phím gỉ và cửa

Lớp đối tượng: Euclid

Quy trình ngăn chặn đặc biệt: Khi xử lý các mục SCP-004-2 đến SCP-004-13, quy trình thích hợp là rất quan trọng. Các mặt hàng không được phép di chuyển ra khỏi trang web trừ khi có hai nhân viên an ninh cấp 4 đi kèm. Trong mọi trường hợp, không nên lấy bất kỳ thành phần nào khác của SCP-004 thông qua SCP-004-1. Hiệu quả của việc làm như vậy vẫn chưa được biết, và chi phí thử nghiệm hiện tại làm cho nghiên cứu tiếp theo không thực tế. Nếu bất kỳ đối tượng nào có trong ngăn chặn vi phạm SCP-004-1 hoặc cơ sở bị vi phạm, các khóa phải được đưa vào bên trong và đóng cửa trước khi kích hoạt đầu đạn tại chỗ của Trang 62. Loại bỏ khóa trái phép khỏi khu vực thử nghiệm là căn cứ để chấm dứt ngay lập tức.

Cần giải phóng mặt bằng cấp 1 để truy cập cơ bản vào SCP-004-1; Cần giải phóng mặt bằng cấp 4 để sử dụng SCP-004-2 đến -13.

Mô tả: SCP-004 bao gồm một cửa chuồng gỗ cũ (SCP-004-1) và một bộ mười hai phím thép bị rỉ (SCP-004-2 đến SCP-004-13). Cánh cửa chính là lối vào một nhà máy bỏ hoang trong [DỮ LIỆU BỊ XÓA].

Lịch sử thời gian07/02/1949 : Một nhóm gồm ba người chưa thành niên xâm phạm tài sản liên bang gần ██████████ tìm cửa. Theo lời khai của họ, họ đã tìm thấy một bộ chìa khóa rỉ sét trong hộp khóa bằng sắt và xác định cửa nào mở khóa. Người chưa thành niên bị bắt giam sau khi họ liên lạc với Cảnh sát trưởng █████████████████ khi một trong những người bạn của họ (SCP-004-CAS01) mất tích.

07/03/1949 : Chính quyền địa phương tìm thấy bàn tay phải bị cắt đứt của SCP-004-CAS01 cách SCP-004-1 tám km. Các bộ phận khác của cơ thể SCP-004-CAS01 được tìm thấy nằm rải rác cách nhà máy 32 km. Khi bị thẩm vấn, những người chưa thành niên bị bắt giữ nói với các nhà chức trách rằng khi mở cửa bằng một trong các chìa khóa, SCP-004-CAS01 đã bị xé thành nhiều mảnh, mỗi chiếc đều biến mất. Tại thời điểm này, Quỹ SCP tiếp quản cuộc điều tra.

07/04/1949 : Đại lý SCP lấy chìa khóa từ chính quyền địa phương để bắt đầu thử nghiệm. Các thử nghiệm cho thấy SCP-004-2 đến SCP-004-13 đều vừa vặn với một khóa duy nhất trên cánh cửa có rào chắn lớn. 12 nhân viên hạng D được chỉ định để kiểm tra tác động của cửa. Trong số mười hai đối tượng thử nghiệm, mỗi người thử một chìa khóa khác nhau để vào phòng, chỉ có hai người sống sót. Mở cửa bằng bất kỳ chìa khóa nào ngoại trừ SCP-004-7 hoặc SCP-004-12 khiến các đối tượng thử nghiệm bị xé ra theo nhiều hướng; tuy nhiên, không có phần bị mất đi được tìm thấy cho đến sau này. Tại thời điểm viết, chỉ có hai phần của mỗi đối tượng đã được phục hồi (ngoại trừ đối tượng sử dụng SCP-004-, có các phần nằm rải rác gần nhau). Những người khác, vì tất cả ý định và mục đích, đã biến mất khỏi sự tồn tại.

Trong số hai đối tượng còn sống sót, chỉ có một (đã sử dụng SCP-004-7) trở lại không hề hấn gì. Người kia trở lại trong trạng thái gần như catatonic, chỉ có thể tự rời khỏi phòng và ngã xuống sàn, và phải được kiềm chế để ngăn anh ta rời mắt (xem Phụ lục A: Ảnh hưởng Sức khỏe Tâm thần của SCP- 004). Đối tượng sử dụng SCP-004-7 nói rằng anh ta đã bước vào một căn phòng lớn, vô cùng lớn đối với kích thước của tòa nhà kèm theo. Sau khi thoát ra, SCP-004-1 được mở ra và một đội vũ trang gồm 3 nhân viên cấp 3 bước vào. Kích thước của căn phòng là không thể đo được và khung cửa và các cá nhân trong phòng là phần duy nhất của căn phòng có thể cảm nhận hoặc chiếu sáng.

16/07/1949 : Các nghi phạm vị thành niên và Cảnh sát trưởng bị chấm dứt.

08/02/1949 : được tuyên bố là khu vực nguy hiểm "do bom mìn chưa nổ" và hàng rào được dựng lên để ngăn chặn sự xâm nhập của dân sự. Các thử nghiệm để xác định sự an toàn của việc tiếp xúc với môi trường đằng sau SCP-004-1 bắt đầu.

12/01/1950 : Xác nhận dị thường không gian do tiếp xúc với SCP-004. Kiểm tra bị đình chỉ cho đến khi thông báo thêm.

07/02 / 19██ : Phần còn lại chưa được xác định của SCP-004-CAS01 xuất hiện bất ngờ bên ngoài SCP-004-1. Mặc dù đã bị giết hàng thập kỷ trước, phần còn lại của SCP-004-CAS01 không bị phân hủy theo bất kỳ cách nào và vẫn ấm khi chạm vào. Máu vẫn không đông. Phần còn lại được trả lại để thử nghiệm.

07/04 / 19██ : Phần còn lại chưa được xác định của một trong mười hai (12) đối tượng thử nghiệm ban đầu xuất hiện theo cách tương tự như của SCP-004-CAS01. Phần còn lại đã được chỉ định SCP-004-CAS02. Các hồ sơ cho thấy rằng cả SCP-004-CAS01 và CAS02 đều sử dụng SCP-004-.

21/03/1999 : Với sự phổ biến lớn của vũ khí hạt nhân và Thế chiến III chỉ còn năm nữa, việc xây dựng đã bắt đầu trên một địa điểm bên trong SCP-004-1. Các trang web là để cung cấp chứng khoán cho ███████ người-ngày.

21/11/1999 : đã yêu cầu mở rộng trang web bên trong SCP-004-1 để bao gồm lưu trữ khẩn cấp cho tất cả các mẫu SCP-mobile di động và cơ sở dữ liệu-petabyte để lưu trữ tất cả dữ liệu SCP. Cơ sở hiện được gọi là Site-62.

25/9/2000 : Site-62 đang hoạt động. Các phòng thí nghiệm và các đơn vị ngăn chặn đã hoàn thành và có thể chứa các mẫu vật nguy hiểm nhất. Sao lưu cơ sở dữ liệu SCP đã bắt đầu.

25/11/2001 : Do sự bất thường về thời gian (xem phần bất thường về thời gian không gian bên dưới), tất cả nhân viên làm việc tại Site-62 hiện được yêu cầu cư trú tại chỗ vĩnh viễn. Gia đình của các nhân viên sẽ được thông báo rằng những người thân yêu đã thiệt mạng trong một tai nạn công nghiệp. Thi thể nhân bản đã được chuẩn bị cho tang lễ.

14/08/2003 : Mất điện lớn trên khắp Đông Bắc Hoa Kỳ và qua Canada. Do sự thất bại ban đầu của nhiều máy phát SCP, Site-62 không có điện trong năm mươi ba (53) phút. Trong năm mươi ba (53) phút đó, những người trên trang web hoàn toàn không có nguồn sáng nào. Họ đã báo cáo các sinh vật và con người "cảm nhận", mặc dù không thể nhìn thấy hay cảm nhận được bất kỳ thực thể bất thường nào. Nhân viên của cơ sở được chọn được phép đọc (Phụ lục A) và cho biết các sinh vật "cảm nhận" có kích thước hình người nhưng khác với sinh vật màu xanh lá cây khổng lồ được mô tả.

Bất thường thời gianSCP-004 dường như tuyên truyền sự bất thường của spatiotemporal. Nhân sự rời khỏi cơ sở báo cáo mất thời gian. Những người đã ở trong trang web trong nhiều tuần khẳng định rằng họ chỉ ở trong cơ sở trong vài ngày, và hồ sơ công việc đã hoàn thành và nguồn cung cấp tiêu thụ hỗ trợ cho yêu cầu của họ. Các dị thường tạm thời khác liên quan đến SCP-004-2 đến -13, đặc biệt là sự xuất hiện lại của SCP-004-CAS01 và SCP-004-CAS02 chính xác ██ năm sau khi sử dụng SCP-004-. Đã được chỉ định để điều tra tất cả các khía cạnh của những bất thường thời gian này. Các dị thường không gian bao gồm kích thước lớn không thể tưởng tượng được của khu vực được mở bởi SCP-004-7. Tương tự, sự cố mất điện năm 2003 cho thấy tồn tại một mặt phẳng tồn tại thay thế trong cùng một không gian mà Site-62 chiếm giữ.

Ghi chú bổ sungThử nghiệm trên SCP-004 cho thấy mười phím mở SCP-004-1 trên một chiều mà các định luật vật lý và cấu trúc liên kết khác nhau đáng kể so với kích thước nhà của chúng ta. Các đối tượng thử nghiệm đáp ứng các điều kiện thù địch này bị xé toạc, các bộ phận cơ thể của chúng lắng đọng ở nhiều địa điểm khác nhau, chỉ có ba trong số đó được xác minh là ở trên Trái đất. Tài liệu ký gửi tại hai trong số những điểm này xuất hiện ngay lập tức; vật chất ký gửi ở lần thứ ba xuất hiện chính xác năm trong tương lai. Bảy địa điểm khác hiện chưa rõ.

Thử nghiệm hiện tại tập trung vào hai con đường nghiên cứu. Đầu tiên là tìm cách tồn tại các cấu trúc liên kết thù địch của SCP-004. [DATA EXPUNGED] thứ hai đề xuất rằng SCP-004-2 đến -13 có thể mở các cửa khác ngoài SCP-004-1.

Phụ lục A: Ảnh hưởng sức khỏe tâm thần của SCP-004-12Tất cả nhân viên hạng D sử dụng SCP-004-12 trở về trạng thái catatonic, không thể nói được. Một số có thể có đủ năng lượng còn lại để cố gắng vuốt mắt ra. Trong số 16 đối tượng, chỉ có 4 người sống sót. Chỉ có một người đã lấy lại được lời nói, sau liệu pháp tâm lý dài hạn. Anh ta có thể nói với bác sĩ tâm thần rằng anh ta nhìn thấy một sinh vật màu xanh lá cây to lớn, lớn đến mức phần lớn cơ thể của nó vượt ra ngoài tầm nhìn của anh ta. Anh ta báo cáo nỗi sợ bẩm sinh và sự công nhận bất ngờ, như thể đó là một thứ gì đó chôn sâu trong nỗi sợ hãi nguyên thủy của anh ta, anh chàng và bắt buộc cấy ghép những ký ức không thể hiểu được của anh ấy. Đối tượng hiển thị anterograde cấp tính và mất trí nhớ ngược.

Phụ lục B: Thông tin bổ sungMục #: SCP-004-14

Ngày khám phá: 09/02/1950

Nguồn gốc của vật thể: Vật thể được phát hiện ở những nơi khác trong khu vực nhà máy, trong văn phòng quản lý chưa được phát hiện trước đó.

Mô tả: Đối tượng xuất hiện dưới dạng một hộp gỗ lớn, chưa được đánh bóng. Hộp có thể được mở khóa bằng phím "an toàn", SCP-004-7, cũng như năm phím "không an toàn" (xem Tài liệu SCP-004-1).

Khi mở khóa SCP-004-14 bằng SCP-004-7, hộp sẽ tự động mở trên bản lề. Thể tích của không gian bên trong lớn hơn gấp năm lần so với kích thước bên ngoài. Các mặt hàng được đặt trong khi nắp vẫn mở không ảnh hưởng đến trọng lượng hoặc bất kỳ tính chất nào khác của hộp. Tuy nhiên, khi nắp được đóng và khóa, tất cả các vật dụng bên trong đều biến mất không thể cứu vãn. Nhân sự bị khóa bên trong hộp cũng không thể khắc phục được, mặc dù việc mất nhân sự theo cách này dường như ảnh hưởng đáng kể đến những giấc mơ của [DATA EXPUNGED].

0
28 tháng 2 2022

bn tham khảo ạ :

Hai câu thơ đầu:

                        “Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ 

                         Mặt trời chân lí chói qua tim"

Từ ấy là phút giây mà tác giả đón nhận ánh sáng của lí tưởng cộng sản. Đó là phút giây thiêng liêng trong cuộc đời nhà thơ. Câu "Mặt trời chân lí chói qua tim" đó là thứ ánh sáng của sự sống, của lí tưởng đúng đắn, cao đẹp. Nhà thơ đã đón nhận bằng cả trái tim và khối óc, tâm hồn nhà thơ như bừng tỉnh.  Hai động từ bừng, chói đã đặc tả sự thay đổi bất ngờ, mạnh mẽ ấy

Hai câu thơ sau:

                          "Hồn tôi là 1 vườn hoa lá

                           Rất đậm hương và rộn tiếng chim”

Tâm hồn nhà thơ diễn ra cuộc tái sinh màu nhiệm. lí tưởng cộng sản như chiếc đũa thần biến tâm hồn tài lụi lâu nay của nhà thơ bỗng chốc thành vườn hoa lá rực rỡ sắc hương và rộn ràng tiếng chim ⇒ Chuyển cảm giác từ đột ngột, mạnh mẽ sang cảm xúc vui tươi, rộn ràng.

30 tháng 9 2018

Lý Tự Trọng

Lý Tự Trọng tên thật là Lê Văn Trọng. Quê gốc ở xã Thạch Minh, huyện Thạch Hà, tỉnh Hà Tĩnh nhưng lại sinh ra tại làng Bản Mạy, tỉnh NaKhon - Thái Lan trong một gia đình Việt kiều yêu nước có đông anh chị em. Cha ông là Lê Hữu Đạt, mẹ là Nguyễn Thị Sờm. Năm 1923, chỉ mới 10 tuổi, Lý Tự Trọng được sang Trung Quốc học tập, học giỏi, nói thạo tiếng Hán và tiếng Anh. Ông hoạt động trong Hội Việt Nam cách mạng Thanh niên.

Năm 1929, Lý Tự Trọng về nước hoạt động với nhiệm vụ thành lập đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh và làm liên lạc cho xứ uỷ Nam Kì với Đảng Cộng sản Việt Nam. Anh làm liên lạc cho các đồng chí cộng sản ở nước ngoài qua các chuyến tàu đến cảng Sài Gòn. Ngày 09/02/1931, trong buổi kỷ niệm một năm cuộc bạo động Yên Bái, tên thanh tra mật thám Lơ Gơrăng chực nhảy tới bắt người đang giương cờ và diễn thuyết, Lý Tự Trọng đã nhảy ra bắn chết Lơ Gơrang. Lý Tự Trọng bị địch bắt, bị tra tấn hết sức dã man.

Năm 1931, một ngày cuối xuân, thực dân Pháp đưa Lý Tự Trọng từ bót Catina đến tòa án để kết án anh tội tử hình. Người thanh niên cộng sản mới 17 tuổi ấy đã lấy vành móng ngựa để làm diễn đàn lên án bọn thống trị, kêu gọi nhân dân đứng dậy đấu tranh. Luật sư bào chữa cho anh xin tòa mở lượng khoan hồng vì anh chưa đến tuổi thành niên, đã hành động không có suy nghĩ.

Lý Tự Trọng dõng dạc nói: “Tôi hành động không phải là không suy nghĩ. Tôi hiểu việc tôi làm. Tôi làm vì mục đích cách mạng. Tôi chưa đến tuổi thành niên thật, nhưng tôi đủ trí khôn để hiểu rằng con đường của thanh niên chỉ có thể là con đường cách mạng và không thể là con đường nào khác. Tôi tin rằng nếu các ông suy nghĩ kĩ thì các ông cũng cần phải giải phóng dân tộc, giải phóng những người cần lao như tôi”.

Chánh án, một tên quan cai trị thực dân tuyên án xử tử anh Trọng. Lý Tự Trọng vẫn bình tĩnh. Tên thực dân Pháp hỏi anh có ăn năn gì không; Lý Tự Trọng đứng trước vành móng ngựa, mặt thẳng phía trước chỉ nói một câu: “Không ăn năn gì cả!”

Ở trong xà lim án chém khám lớn Sài Gòn, Lý Tự Trọng oanh liệt sống những ngày cuối cùng của cuộc đời mình. Mọi chi tiết về người tù án chém "Trọng con" được những tên gác ngục, tên chủ khám truyền ra ngoài với một lòng cung kính, khâm phục: “Ông nhỏ ngày nào cũng tập thể dục! Nhìn ông nhỏ sống không ai tưởng tượng được là người đợi đến ngày lên máy chém”.

Lý Tự Trọng yêu đất nước, yêu đồng bào, yêu đồng chí của mình, anh càng yêu cuộc sống, sống trọn vẹn những năm tháng ngắn ngủi của đời mình không hề lãng phí, không để mầm bi quan len lỏi vào tâm hồn mình mặc dù biết mình sắp bị giặc đem hành hình. Bọn thực dân tìm cách lung lạc ý chí gang thép của anh, nhưng tất cả những lời dụ dỗ của chúng đều bị anh đánh bại.

Bà Angđơrê Viôlít đã viết về giờ phút cuối cùng của Lý Tự Trọng: “Ngày 21/11/1931 thì Huy (tức là Trọng) bị đem xử tử. Sài Gòn hết sức xúc động. Hôm ấy phải ra lệnh thiết quân luật. Từ khám lớn vang ra ngoài đuờng phố, tiếng la hét của tù chính trị. Tiếng thét từ lồng ngực và từ trái tim của họ đã đi theo Huy ra trường chém. Phải điều quân đội và lính cứu hỏa để phun nước đàn áp họ. Trong những tường giam của khám lớn đã xảy ra những chuyện như thế. Trước máy chém, Huy định diễn thuyết, song hai tên sen đầm nhảy xô đến không cho anh nói. Người ta chỉ nghe thấy tiếng anh kêu “Việt Nam! Việt Nam!”.

Lý Tự Trọng trước khi lên máy chém mấy lần gọi “Việt Nam” thân yêu và đã hát nhiều lần bài “Quốc tế ca”: “Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian!” và anh đã giữ vững ý chí chiến đấu đến phút chót của đời mình. Ngày nay, giữa thành phố Hồ chí Minh, con đường mang tên Lý Tự Trọng, chạy qua nơi anh từng bắn chết tên mật tám Lơ Gơrăng, anh vẫn như còn đó ở tuổi 17 hiên ngang, với tâm hồn trong sáng tràn ngập lòng yêu đời...

27 tháng 2 2022

đấu bếp là thủ phạm

buổi tối cn mà lại nấu bữa sáng

hung thủ thường sẽ đều bị kích động tâm lí bởi hành vi của mình 

27 tháng 2 2022

TL

đầu bếp là thủ phạm 

nha bn

HT

27 tháng 2 2022

ông clark

27 tháng 2 2022

hung thủ là ông Clark