em hãy viết một bài văn đống vai nhân vật vợ của ông Vua chích chòe và kể lại câu truyện
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Hôm nay, mẹ tôi giao cho tôi một nhệm vụ. chả là bà tôi bị ốm trê núi được các Bác Sĩ chữa bệnh. Mẹ đã sai tôi mang nó đến cho bà ngoại bị ốm. Tôi rất vui vì có thể giúp đỡ được mẹ và lại được đi chơi thích thú. Hơn nữa mẹ còn dặn tôi rằng hãy đường lớn, chớ đi đường bé lại gặp phải ông sói quạo là xác định lên trời trước bà ngoại đấy hay là con đi cho ngoan, đừng có lang thang trong rừng lỡ vỡ bình, không có gì mang đến biếu bà. khi đi trên đường, tôi tấy con đường vòng (đường tắt) có rất nhều hoa thơm, cỏ lạ. tôi rất thích thú quên hết cả lời mẹ dặn, bỗng nhiên gặp ông sói =))
Bác sói nói:
- Chào cháu Khăn đỏ!
Tôi thíchthú đáp:
- Cháu xin chào bác!
- Cháu đi đâu sớm thế, cháu Khăn đỏ (bác sói nham hê nói với tôi)
- Cháu đến nhà bà nội.
- Cháu xách gì nặng thế nhỉ?
- Thưa bác, bánh và sữa ạ. Hôm qua, ở nhà mẹ cháu làm bánh, bà nội ốm cháu mang đến để bà ăn cho khỏe người.
Thế rồi tôi đi lại tung tăng đi hái hoa mà chẳng biết nguy hểm đang cập kề mình . Hái được một bông tôi lại nghĩ có lẽ vào thêm tí nữa sẽ có bông đẹp hơn. Cứ như vậy, tôi đã tiến sâu vào trong rừng lúc nào không hay.
+ Trong khi đó, sói lẻn thẳng tới nhà bà cụ và gõ cửa.
- Ai ở ngoài đó đấy?
- Cháu là Khăn đỏ đây, bà mở cửa cho cháu với! Cháu mang bánh và sữa lại cho bà đây. (;-;)
(cái kết thì ai cũng biết : bà lão bị làm bữa tối cho lão sói)
------------------------------------------
Lúc này, Tôi tung tăng hái hoa xong mới nhớ ra bà ngoại đang chờ, vội vã đến thăm bà.Nhưng lạ thay, cửa đã mở sẵn, khăn đỏ gọi nhưng không thấy tiếng trả lời. Lo lắng, khăn đỏ tiến tới gần giường và cất tiếng hỏi bà:
– Bà ơi! Bà ốm lâu chưa bà?
Sói không đáp giả vờ rên hừ… hừ… (giả ệnh ấy mà) 🤣🤣🤣
– Bà ơi, mẹ cháu bảo mang bánh sang biếu bà.
Tôi tiến đến cạnh giường, nhưng cô ngạc nhiên lùi lại hỏi;
– Bà ơi! Sao hôm nay tai bà to thế ? 🤣🤣🤣
Chó Sói vừa rên vừa đáp:
- Tai bà to để bà nghe cháu nói được rõ hơn.
- Thế còn mắt bà, sao hôm nay mắt bà to thế?
- Mắt bà to để bà nhìn cháu được rõ hơn.
Chưa tin, cô bé quàng khăn đỏ lại hỏi:
- Thế còn mồm bà, sao hôm nay mồm bà to thế?
- Mồm bà to để bà ăn thịt cháu dễ hơn.
Tôi sợ hãi hét một tiếng thật to nhưng không kịp làm gì. Thế rồi Sói vùng dậy, nuốt chửng luôn cả Khăn Đỏ vào bụng, ăn no nê, Sói nằm giữa nhà ngáy o..o..
Đúng lúc đó,đạo diễn phái bác thợ săn đi qua. Nghe thấy tiếng hét, bác nghĩ chắc chắn không phải là bà cụ ở nhà, bác đẩy cửa bước vào thì chỉ thấy con Sói đang nằm lăn ra ngủ. Bác thợ săn đoán, chắc nó đã ăn thịt bà rồi. Bác thợ săn liền lấy dao mổ bụng chó Sói và kịp thời cứu được 2 bà cháu Khăn Đỏ ra.
Từ đó trở đi, cô bé quàng khăn đỏ ngoan ngoãn không bao giờ quên lời mẹ dặn nữa.
2
ó thể nói, cuộc đời ta có được như ngày hôm nay là nhờ có phò mã của ta là vua Chích choè. Trước đây ta là một công chúa sắc đẹp tuyệt trần, rất ngông cuồng và kiêu ngạo. Vua cha mở tiệc kén phò mã cho ta nhưng ta không vừa mắt một ai. Không những thế, ta còn buông lời chê bai vì họ béo, gầy, lùn, cao, đặc biệt là tên có cái cằm chẳng khác gì chim chích chòe. Ai ngờ nhà vua không chịu nổi tính tình kiêu ngạo của ta mà hạ lệnh gả cho ta cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung.
Nguồn :Google;Bạn có thể xem qua và thay đổi một số từ nhé!
Vài hôm sau, có tên ăn mày hát rong đi qua cung, hát xong thì vua liền gả ta cho hắn. Than ôi, lấy hắn rồi ta phải bỏ hoàng cung mà theo hắn, dù ta có van xin cách nào cũng không được. Ta đi bộ theo chồng, dọc đường đi toàn là rừng đẹp, thảo nguyên xanh, thành phố lớn, tất cả là của vua chích choè- người mà ta chế nhạo. Khi ấy ta đã rất ân hận và trách mình đáng ra nên lấy vua Chích choè. Người chồng hát rong của ta chỉ có túp lều lụp xụp, những bữa ăn đạm bạc đến đáng thương. Để kiếm tiền sống, ta đã thử qua nhiều nghề như đan sọt, dệt vải, buôn bán nhưng ta chân yếu tay mềm chẳng làm được việc gì. Chồng ta cũng chê trách rằng ta không được việc gì, sống với ta chỉ thêm khổ. Cuối cùng ta phải vào cung vua phụ việc đầu bếp.
Lần đó trong cung tổ chức tiệc cưới cho hoàng tử đầu lòng, ta nhìn cảnh tượng hoành tráng, lộng lẫy, xa hoa mà buồn tủi cho số phận mình, cũng trách bản thân vì tính kiêu căng, ngông cuồng nên bây giờ mới phải chịu cảnh khổ. Bỗng nhiên khi đó có chàng hoàng tử vào kéo tay ta, ta nhận ra đó là vua Chích choè. Ban đầu ta sợ hãi không dám lại gần nhưng vua lại bảo chàng chính là người hát rong sống cùng ta. Hoá ra tất cả mọi việc đều là vua Chích choè vẽ ra để uốn nắn tính cách của ta. Ta xúc động bật khóc, khóc vì tình cảm của vua Chích choè dành cho mình và cũng khóc vì bản thân đã không còn tính kiêu ngạo nữa. Vậy là nhờ có vua Chích choè ta đã có một bài học sâu sắc, trải qua những cay đắng giờ ta đã được hưởng ngọt bùi, cuộc sống hạnh phúc thật sự của ta bắt đầu từ đám cưới với vua Chích choè.