Chiều mai cần rồi mong mọi người giúp
Hãy so sánh để làm rõ sự thú vị của các chi tiết thần kì : tiếng sáo của Sọ Dừa trong truyện Sọ Dừa và tiếng đàn của Thạch Sanh trong truyện Thạch San
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- Thể loại văn bản: văn bản tự sự
- Tác dụng của ngôi kể được sử dụng trong truyện: Câu văn trở nên có chiều sâu, hấp dẫn hơn, đồng thời nhấn mạnh ý nghĩa của câu chuyện.
- Vũ Nương là người phụ nữ truyền thống với những phẩm chất tốt đẹp:
Nàng không chỉ xinh đẹp dịu dàng mà tư dung tốt đẹp.
Khi lấy chồng, luôn giữ gìn mực thước nên gia đình luôn giữ được hòa khí.
- Khi chồng đi lính:
Trước lúc chồng lên đường: Rót chén rượu đầy, dặn dò chống bằng lời lẽ ân cần, dịu dàng "Chàng đi chuyến này …đủ rồi"
Trong lúc chồng đi lính: Lo toan việc nhà, chăm sóc mẹ già, dạy dỗ con thơ đều chu đáo.
- Khi bị chồng ngờ vực:
Hết mực giải thích bằng những lời nói nhẹ nhàng: “Thiếp vốn con kẻ khó … nghi oan cho thiếp”.
Biết không thể giải thích được nữa, nàng chọn cái chết để chứng minh tấm lòng của mình.
=> Vũ Nương chính là người phụ nữ điển hình của xã hội xưa.
a. ......................................
b. .........................................................
c. ................................................................................
có nàm mới có ăn :))))))
Mùa thu đang đến
Bầu trời trong xanh
Gió thổi rì rào
Tiết trời se lạnh
Khắp các con đường
Lá vàng khẽ rơi
Đón mùa thu tới :3
Ngày hè thật rực rỡ
Phượng nở khắp sân trường
Ve ca vang bản nhạc
Chào tạm biệt mái trường.
Chiếc trống nằm im lặng
Những dãy nhà vắng vẻ
Bảng đen và phấn trắng
Buồn bã chào học trò.
“Ầu ơ… cánh võng chao nghiêng
Lời ru đưa cháu tới miền trăng mơ”
Thế hệ ông bà chúng ta đưa con cháu vào giấc ngủ nồng say bằng câu ca, lời ru nhẹ nhàng, sâu lắng. Và bà em cũng như thế, bà ru em ngủ bằng những điệu hò, lời ru à ơi da diết… Bà là một người khéo léo, vui vẻ và có tính cẩn thận cao. Bà là người đã dạy cho em những bài học hay và sâu sắc. Khi còn ở cùng ngoại, em đã có những kỉ niệm đẹp cùng ngoại, những kỷ niệm ấy theo em mãi những năm tháng tuổi thơ và cho tới tận bây giờ, bởi vì những trải nghiệm đó em với ngoại đã cùng trải qua, có khi rất vui cũng có đôi lúc nhiều việc đáng suy ngẫm.
Năm ấy là một năm vô cùng thú vị, năm mà cả đất nước Việt Nam sống trong bình yên, đó là năm 2018. Một hôm, em đã đi ăn cùng gia đình và có bà ngoại, lúc ấy gia đình em đang ăn rất vui vẻ, lúc ăn gần xong cả nhà định đi về thì có một cậu bé bán vé số cỡ tuổi em, đi đến bàn ăn của em để mời vé số, ngoại em thấy vậy liền bảo: “Con có đói không ?” Cậu bé đáp với giọng lắp bắp: “ Dạ…có…ạ!..” Bà em lại hỏi tiếp: “ Vậy con có muốn ăn không, bà sẽ gọi thêm 1 phần thức ăn này cho con nhé!” Cậu bé vui mừng đáp: “ Dạ có ạ” Bà em liền nói với phục vụ lấy thêm cho bà 1 phần thức ăn này vào hộp, rồi đem cho cậu bé bán vé số kia nhé. Lúc đó, cả bàn ai cũng mua vé số để ủng hộ cậu bé, em thì cho cậu bé một cây kẹo của em, cậu bé vui mừng hớn hở cảm ơn mọi người rất nhiều, lúc đó em cúng thấy rất vui. Sau đó, lúc lên xe đi về bà mới nói với em rằng: “ Hồi nãy con có thấy cậu bé bán vé số ấy vui mừng không?” Em đáp: “ Dạ có, con thấy khi bạn ấy được mọi người mua vé số, cho đồ ăn, bạn ấy vô cùng vui mừng.” Bà lại hỏi em: “Vậy con có biết tại sao bạn ấy lại vui không? Vì bạn ấy cảm thấy bạn ấy được tôn trọng, không phân biệt đối xử với bạn ấy đấy con à. Nên mỗi khi con gặp ai có khó khăn giống như bạn ấy con nên giúp đỡ và chia sẽ con nhé!” Lúc đó em vui vẻ đáp lại: “ Con rất thích chia sẽ cho người khác, đó là đức tính tốt của con người mà bà,hihihi” nghe xong bà vui mừng vì em đã biết chia sẽ cho người khác.
Qua lần trải nghiệm trên em đã rút ra được bài học rằng chúng ta phải biết chia sẽ cho những người khác có hoàn cảnh khó khăn hơn mình. Vào lúc đó Em đã cảm thấy rất tự hào vì đã làm được một việc tốt giúp ích cho xã hội và quan trọng hơn hết, em trân quý giá trị đạo đức và nhân văn mà bà ngoại đã dạy cho em. Nhờ có bà dạy dỗ con cháu đúng hướng nên gia đình em mới được hạnh phúc, sum vầy và trọn vẹn như bây giờ. Em nhớ có một câu nói: Khi chúng ta vẩy nước hoa cho mọi người xung quanh, người đầu tiên cảm nhận hương thơm chính là bản thân mình.
oạn văn trên cho em những tưởng tượng tuyệt vời khi nói về quê hương.Những hình ảnh quen thuộc đã gắn bó cùng quê hương khiến người ta dù có đi đâu xa cũng nghĩ về quê hương,về những hình ảnh cánh đồng lúa chín mùa gặt,cánh diều bay phấp phới trên bầu trời xanh.Nơi có những con người thân thương và người mẹ hiền sớm hôm tần tảo nuôi con.Những hình ảnh này làm những đứa con xa nhà luôn luôn nhớ về quê hương,nguồn cội của mình
oạn văn trên cho em những tưởng tượng tuyệt vời khi nói về quê hương.Những hình ảnh quen thuộc đã gắn bó cùng quê hương khiến người ta dù có đi đâu xa cũng nghĩ về quê hương,về những hình ảnh cánh đồng lúa chín mùa gặt,cánh diều bay phấp phới trên bầu trời xanh.Nơi có những con người thân thương và người mẹ hiền sớm hôm tần tảo nuôi con.Những hình ảnh này làm những đứa con xa nhà luôn luôn nhớ về quê hương,nguồn cội của mình
Bài này bạn copy à?
Tiếng đàn thần bởi tiếng đàn này tạo nên những cảm xúc, khơi dậy những tình cảm diệu kì - điều mà những tiếng đàn thông thường không thể nào làm được. Tiếng đàn đó đã chữa khỏi tâm bệnh của công chúa, để nhà vua theo đó mà đưa Thạch Sanh ra khỏi ngục tối. Đó cũng là cơ hội để sự thật được phơi bày trước ánh sáng. Công bằng được thực thi, kẻ ác bị trừng phạt. Những điều tốt đẹp đó được gợi lên, được đánh thức chính bởi tiếng đàn thần. Và cũng chính tiếng đàn đấy đã đánh thức lương tâm trong mọi con người, dù là những chiến sĩ cứng cỏi, tàn bạo nhất. Nhờ đó, chiến tranh kết thúc một cách nhanh chóng mà không có thương vong nào.
Chúc bn học tốttrol trol Việt Nam