đề bài 1 : kể về những đổi mới ở quê em
đề bài 2 : kể về một kỉ niệm đáng nhớ .
làm cả 2 đề cho mình nhé
mình đang cần gấp thứ 5 tuần này mình kiểm tra rồi . thank
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Thanh Hóa , ngày 14 tháng 11 năm 2017
Gửi đến mẹ người con luôn yêu và kính trọng!
Thật ra khi viết bức thư này con cũng không biết mình nên viết về cái gì nữa không phải vì con không có gì để nói với mẹ mà chỉ là những điều mà mẹ làm cho con quá nhiều, quá lớn lao khiến chính bản thân con cũng không biết mình nên nói từ đâu nữa. Giờ đây con là một cô gái 15 rồi cũng được coi là một thiểu nữ mẹ nhỉ? Nhưng trong mắt mẹ con vẫn luôn là đứa con gái bé bỏng cần đến từng sự chở che, giúp đỡ của mẹ.Một cô nhóc ương bướng, ngang ngạnh như con đã không ít lần khiến mẹ buồn chỉ vì những lời nói thiều suy nghĩ và tính tình trẻ con của bản thân , mẹ luôn muốn tốt cho con con biết điều đó nhưng khi mẹ dạy bảo con lại khư khư ích kỉ ôm lấy ý kiến riêng của mình mà không nghe lời của mẹ chỉ biết khiến mẹ thêm phiền lòng. Hối hận, con không biết nên chữa lỗi lầm của mình ra sao vì vậy con đã rèn luyện mình biết điều gì sai điều gì đúng nên sống ra sao để không uổng phí “Công cha-Nghĩa mẹ’’.
Mẹ ơi mẹ biết không đối với con 9 năm không dải cũng không ngắn nhưng nó lại là quãng thời gian con cảm thấy đẹp nhất. Đi qua từng năm từng năm một con lớn lên trưởng thành hơn, trở thành một cô gái hoàn hảo hơn qua bàn tay của mẹ. Con hạnh phúc nhiều lắm, vui nhiều lắm vì con có mẹ người luôn lắng nghe tâm sự của con, cho con cảm nhận được tình yêu thương ấm áp của gia đình mà không phải đứa trẻ nào cũng có. Đôi khi con cũng chạnh lòng vì mẹ so sánh con với chị hay với bạn bè xung quanh lúc đó con chỉ biết giận hờn một cách vô lí cau có nhiều khi phát ngôn ra những lời nói nông cạn làm tổn thương mẹ tại sao lúc đó con lại ngờ nghệch đến thế ?Mẹ chính là người nuôi nấng con mà,sao mẹ lại muốnc con trở nên xấu đi,mẹ chỉ muốn thúc đẩy con thôi.Nghĩ đến, con lại muốn đánh, muốn mắng nhiếc bản thân mình ngu ngốc chỉ biết suy nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến tấm lòng của người mẹ, tội lỗi của con đáng trách
Hằng ngày mẹ phải lo toan bộn bề công việc kiếm tiền nuôi gia đình quán xuyến mọi việc lớn nhỏ trong nhà, có lẽ con chưa bao giờ nói điều này nhưng con ngưỡng mộ mẹ rất nhiều con muốn rằng mai sau lớn lên cũng sẽ trở thành một người tài giỏi như mẹ vậy chỉ là ước mơ đơn giản như vậy thôi. Có lẽ trong mắt người khác mẹ không hoàn mĩ, không tuyệt vời nhưng trong mắt con mẹ và gia đình luôn là số một không gì sánh bằng, là tất cả và luôn là lí do để con cố gắng vươn lên từng ngày, rèn luyện bản thân trở nên tốt đẹp. Rồi ngay cả khi gia đình ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất, con thì chỉ biết khóc nhưng mẹ- với trái tim kiêu hãnh của một người từng trải vẫn không suy sụp cùng bố, hai bàn tay trắng mà bắt đầu lại từ đầu. Từ khi con nhận thức được mọi việc, con biết mẹ của con là người mạnh mẽ, thật không dễ dàng thấy được giọt nước mắt yếu đuối đọng ở khóe mắt nơi mẹ vì mẹ biết mình là điểm tựa của con cái, của cả gia đình này. Vì thế khi thấy mẹ khóc con buồn lắm nhưng con lại càng quyết tâm mình phải trở nên tài giỏi, trở nên mạnh mẽ để bảo vệ khỏi những giọt nước mắt kia.
Đến lớp đến trường đến với những nơi mới gặp những điểu mới những tình bạn mới con bỡ ngỡ, lo âu từng ngày đi học cắp sách đến trường với con luôn là lời bảo ban của mẹ, những chuyện vui chuyện buồn những thắc mắc có đến hàng nghìn hàng vạn câu hỏi trong cái đầu của con cần lời giải đáp. Mẹ ôn tồn giảng giái không phải những triết lí cao xa, những lời hoa mĩ mà đơn giản đó là lời khuyên của mẹ dành cho con gái của mình đối với cuộc sống xung quanh. Mẹ cho con biết cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng nó có những mảng sáng tối những điều cần học tập những điều không nên học tập cám ơn mẹ vì tất cả có mẹ mới có con ngày hôm nay đây.
Kỉ niệm của con và mẹ không nói nhiều không nhiều mà nói ít cũng không ít đó không phải là những chuyến đi chơi đi du lịch mà hình ảnh tồn tại trong con kỉ niệm mà con không bao giờ quên được là được ngôi bên mẹ cùng tâm sự những chuyện trên trời dưới bể không biết chán. Quãng thời gian đẹp đẽ không lung linh đâu nó êm đềm lắm nhẹ nhàng lắm như dòng nước ấm chảy trong lòng con mẹ à.
Mẹ rất hay đau đầu, đau lưng và hay ốm vào đầu năm nữa con thương mẹ nghe tiếng mẹ ho lòng con như quặn lại vậy những cơn ho dai dẳng cũng như nỗi lòng dai dẳng trong lòng con. Vì lo cho mẹ, con lúc nào cũng nhắc nhở bản thân mình phải cố hết sức để giúp mẹ giảm di gánh nặng hay chí ít cũng không để mẹ phải phiền lòng vì con, tóc mẹ bạc nhiều mỗi năm qua đi là mẹ lại thêm tuổi con lớn lên còn mẹ già đi từng ngày, thời gian không dài nhưng con sẽ không để nó uổng phí đâu mỗi ngày con sẽ mang đến trên môi mẹ một nụ cười xóa đi một giọt nước mắt của mẹ không nhiều nhưng sẽ có ngày con xóa được đi hết lo âu mệt mỏi của mẹ mẹ nhé .
Dù mệt mỏi mẹ cũng không bao giờ để lộ ra bên ngoài lúc nào con cũng chỉ thấy ánh mắt biết cười của mẹ luôn hướng đến con mà thôi đôi khi con nghĩ mẹ mạnh mẽ thật đấy không gì có thể đánh gục được cả nhưng không phải mẹ mạnh mẽ là vì gia đình chứ không phải vì mẹ là những siêu anh hung trong các bộ phim mà vì mẹ là mẹ của con. Con khóc mẹ luôn là người bên cạnh ủng hộ con nhưng mẹ không phải là người nâng con dậy mà mẹ muốn con đứng dậy trên đôi chân của mình mà không cần ai giúp đỡ dù đó là mẹ đi chăng nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh mẹ nhỉ mới đó mà đã 9 năm rồi con đã lớn hơn đã tự lập đã biết đứng trên đôi chân của chính mình. Con đã sắp xa rời mái trường cấp 2 thân thương nơi mà chất chứa biết bao kỉ niệm buồn vui với bạn bè, những bài giảng, lời dạy bảo của thầy cô nơi đây,…. Con có buồn có khóc là vì nơi đây là ngôi nhà thứ hai của con mẹ à. Nhưng con vẫn phải đi về phía trước phải tiến lên vì thầy cô vì cha mẹ vì bạn bè nên con sẽ càng vững bước hơn con biết con không cô đơn đâu vì còn mẹ và còn ban bè còn tấm lòng của thầy cô luôn sát cánh bên chúng con.
Con biết có lẽ bây giờ con chưa đủ tốt hay thâm chí là rất tệ nhưng mẹ ơi con biết một điều có thể con đường tương lai phía trước của con sẽ có những rào cản, những cám dỗ, … làm con lạc mất phương hướng nhưng ở kia phía con đường tương lai của con luôn có nụ cười, ánh mắt, tình thương yêu của mẹ chính là ánh sáng là sự thức tỉnh khi con lạc lối, con biết bàn tay mẹ sẽ luôn năm lấy tay con cho con niềm tin và sức mạnh. Con sợ lắm khi nghĩ đến mai này có một ngày mẹ sẽ rời xa con sẽ đi đến một nơi mà con không nhìn thấy mẹ nữa nỗi sợ hãi đó bủa vây lấy con không lối thoát khiến con hoang mang rất nhiều vì nếu mẹ đi thì con sẽ dựa vào ai, sẽ nắm lấy tay ai, sẽ nghe những lời nói của ai để con có niềm tin về phía trước. Nhưng nghe lời cô nói con đã biết con sẽ sống tốt hơn yêu quý mẹ nhiều hơn học tập tốt hơn để một mai đây con sẽ không phải hối hận về những việc làm của mình.
Trong mắt con mẹ là người đẹp nhất khi mệt mỏi vì học tập, vì bạn bè hay cuộc sống đơn thuần xung quanh con, ôm mẹ con lại có được cảm giác bình yên thư thái, mùi hương của mẹ nhè nhẹ đưa con vào giấc ngủ yên lành. Mẹ là người đã ban cho con cuộc sống này, là người dạy con tất cả, cho con biết sống biết yêu thương trở thành một con người tốt. Kỉ niệm bên mẹ là những hồi ức đẹp đẽ của con là những trang kỉ niệm theo con suốt cuộc đời mà nếu con quên đi sẽ là đánh mất chính bản thân mình.
Bước vào cấp 3 sẽ là một trải nghiệm mới một môi trường mới là một nơi con có thể khám phá tìm tòi ra những bài học mới mẻ có thêm bạn bè thêm thầy cô nhưng trong trái tim con luôn có mẹ và gia đình tình yêu của con sẽ luôn hướng về những kỉ niệm thân thươn về mái trường vè tuổi học trò ghế đá nơi đây. Con khồng sợ hãi vì con đã có hành trang mang theo không tchỉ tri thức mà thầy cô đã magn đén cho con mà cả vốn kinh nghiệm sống của cha mẹ nữa. Và con muốn nói với mẹ một điều rằng : Con sẽ lớn sẽ trưởng thành sẽ phấn đấu hết sức mình vì mai này con muốn là điểm tựa của cha và mẹ để con có thể báo đáp được công ơn không gì sánh bằng mà có lẽ không bao giờ là đủ với những gì mẹ đã làm đã hi sinh cho con. Dù con đường phía trước của con có khó khăn có vất vả con có thể gục ngã có thể rơi nước mắt nhưng cạnh con lúc đó không phải là mẹ mà là trái tim của mẹ của cả gia đình luôn ở cạnh con cho con thêm dũng khí đánh bại những khó khăn những chông gai trước mắt chắc chắn sẽ là vậy. Và câu nói cuối cùng mà con luôn nói với mẹ: Con yêu mẹ rất nhiều mẹ ơi !
Thân ái gửi đến mẹ!
con trai
Nguyễn Huy Hoàng
Ba mẹ ơi, mới ngày nào con vẫn là cô bé vậy mà giờ đây con đã học lớp mười hai và con phải sắp bước vào xã hội. Ba mẹ biết không, thấm thoát con cũng đã mười tám tuổi rồi, mười tám năm qua ba mẹ đã nuôi con nên người và cho con cắp sách đến trường cùng với bạn bè. Công ơn đó con không sao trả hết nhưng cho đến ngày hôm nay, cha mẹ biết không đây là lần đầu tiên con viết lá thư này gửi đến ba mẹ bằng những tình cảm của con trong suốt mười năm tám năm qua mà con chưa một lần nào dám can đảm đề bày tỏ lòng mình với ba mẹ.
Khi ba mẹ cầm bức thư trên tay thì chắc ba mẹ ngạc nhiên lắm phải không, cô bé ngày nào còn nhõng nhẽo, đòi ba mẹ mua đồ chơi vậy mà bây giờ con đã sắp trưởng thành để bước vào đời, sắp phải rời xa ba mẹ đến một nơi hoàn toàn mới lạ nhưng ba mẹ ơi, dù con có trưởng thành hay là một cô bé thì con vẫn là đứa con nghịch ngợp của ba mẹ như ngày nào và ba mẹ sẽ mãi mãi trong lòng con dù con có đi xa hay bất cứ nơi đâu và ba mẹ biết không ba mẹ chính là cánh chim để đưa con bay thật xa vào khung trời mơ ước của con không chỉ thế ba mẹ còn là cánh hoa đẹp nhất nở trong vườn dưới ánh nắng ban mai dịu dàng và mẹ sẽ là cánh hoa cho con cài lên ngực để luôn luôn được khoe sắc như những bông hoa ấy. Ba mẹ ơi ba mẹ thật tốt biết bao vậy mà con lại vô tư làm cho ba mẹ phải buồn phiền. Ba năm trước ngay ngày con thi tuyển sinh vào lớp mười không biết ba mẹ còn nhớ không chứ hình ảnh ấy con không bao giờ quên, ba mẹ đã lo cho con đóng tiền đóng học phí lúc đó gia đình mình việc làm ăn đang có sự trục trặc về kinh tế mà ba mẹ vẫn không than thở vẫn để con ôn thi tuyển sinh nhưng lúc ấy con đã làm cho ba mẹ thất vọng rất nhiều vì một phút ham chơi của con và khi thi xong con còn xin tiền ba mẹ để đi Vũng Tàu với bạn bè, ba mẹ thật thương con ba mẹ vẫn cho con tiền đi chơi vì vậy con cảm thấy thật ray rứt và ân hận, ba mẹ đã lo cho con quá đầy đủ không để con thua thiệt hay thiếu thốn bất cứ thứ gì cả. Trong kì thi tuyển sinh ấy khi con nghe thông báo là con thi rớt lúc đó tâm trạng con rất buồn lại sợ ba mẹ sẽ đánh con nhưng sự thật không thể nào giấu được nên con đã can đảm nói kết quả thi của con là thi rớt khi nói xong con thấy ba buồn lắm còn mẹ thì tính tình đó giờ vẫn vậy nhưng lân này mẹ không đánh con nữa chỉ la con một trận rồi thôi nhưng con không trách mẹ, mẹ làm vậy là đúng người sai là con. Ba mẹ ơi, nghĩ tới chuyện ấy thì con lại thấy lòng mình đau nhói, con có lỗi với ba mẹ nhiều lắm, con thật không biết phải đối diện với ba mẹ như thế nào nữa, nhưng từ lâu con đã muốn nói với ba mẹ rằng “con xin lỗi ba mẹ” vì ba mẹ luôn cho con những điều tốt nhất trên đời này và ba mẹ biết không từ bữa đó con đã tự nhốt mình trong phòng để suy nghĩ lại những lỗi lầm của mình và đột nhiên con hiểu ra rằng sự hy sinh của ba mẹ quá lớn đốivới con rồi ba mẹ đã lo cho con đâu vào đó hết rồi, ba mẹ cũng đã chọn cho con con đường tương lai tốt nhất cho mình để con trên đường ấy sẽ không bị vấp ngã vậy mà lúc đó con không biết suy nghĩ chỉ biết ham chơi bỏ dỡ việc học của mình. Ba mẹ ơi con ước rằng con được thi lại một lần nữa để con sẽ không làm ba mẹ buồn lòng vì ba mẹ biết không nó chỉ là mơ ước của con cơ hội chỉ đến với ta một lầ thôi phải không ba mẹ. Nghỉ hè năm ấy con suy nghĩ rất nhiều về cuộc đời mình, con không biết sau này mình sẽ làm gì cho tương lai nữa nghĩ mình có lỗi nhiều quá bao nhiêu lời xin lỗi cũng không đủ để con thấy nhẹ lòng và ba mẹ ơi con rất vui không ngờ ba mẹ cho con đi học tiếp tục tuy nó không là trường công lập như người ta nhưng đối với con, nó là trường yêu thương của ba mẹ dành cho con. Ki vào học trường này thì ba mẹ phải vất vả kiếm tiền lo cho con học đến nơi đến chốn nhưng học phí thì rất cao. Có một lần gia đình mình lại gặp khó khăn nhất thì con thấy ba mẹ đến nơi này đến nới khác để mượn tền đóng học phí cho con từ đó con thấy thương ba mẹ nhiều lắm ba mẹ đã hi sinh quá nhiều cho cuộc đời con rồi. Dù là gian nan, vất vả, đổ cả mồ hôi nước mắt ba mẹ vẫn cố gắng vì con. Ba mẹ biết không, bài thơ
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm lòng thân cha che chở đời con.”
Bài thơ ấy làm con thấy yêu thương cha mẹ nhiều hơn bây giờ nữa và những việc làm của ba mẹ dành cho con cùng với bài thơ ấy đã giúp con có thêm động lực để vươn lên cho đến ngày hôm nay. Cho đến thời điểm này ba mẹ biết không con phải đối mặt với hai kì thi quan trọng nhất của đời mình và ba mẹ ơi, con không hứa sẽ đậu đại học nhưng con sẽ cố gắng hết khả năngcó thể, còn thi tốt nghiệp con xin hứa sẽ đậu một trăm phần trăm và sẽ không để cho ba mẹ thất vọng vì một lần nào nữa sẽ cho ba mẹ luôn tự hào về con. Bây giờ con không biết viết thêm gì nữa nhưng còn một lời cuối cùng con muốn nói với ba mẹ là ba mẹ ơi ba mẹ ba mẹ phải sống thật tốt đấy nhé. Con mãi luôn là con gái ngoan của ba mẹ dù con ở đâu trên đường đời có vấp ngã hay không con vẫn luôn nhớ đến công ơn của ba mẹ đã sinh con ra trên cuộc đời này và nuôi con khôn lớn. Ba mẹ biết không từ mười tám năm nay con chưa bao giờ nói câu gì cả và hôm nay con muốnn nói với ba mẹ rằng “ Con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm. Con yêu ba mẹ.”
Kính thư
“Con yêu của ba mẹ”
1/- Nhắc nhở chúng ta nhớ về nguồn gốc cao quý của dân tộc : Con Rồng cháu Tiên ===> Tinh thần tự hào và tự tôn dân tộc
2/- Nhắc nhở chúng ta phải biết yêu thương đùm bọc lẫn nhau trong tình thân ruột thịt của hai tiếng "đồng bào" (có nghĩa là cùng một cái bọc trăm trứng của mẹ Âu Cơ) ===> Truyền thống đoàn kết của dân tộc
3/- Sự phân bố địa bàn dân cư ở nước ta : 50 con theo mẹ Âu Cơ lên rừng trở thành đồng bào các dân tộc ở miền rừng núi, cao nguyên ... 50 con theo cha Lạc Long Quân xuống biển là các dân tộc sinh sống ở miền đồng bằng...
Thuở xa xưa ở miền Lạc Việt có một vị thần, nòi rồng, tên là Lạc Long Quân. Thần mình rồng, là con trai của nữ thần Lạc Long Nữ nơi thuỷ cung tráng lệ.
Lạc Long Quân có sức khoẻ phi thường, lắm phép lạ, đã vì dân mà ra tay diệt Hồ Tinh, Ngư Tinh, Mộc Tinh và nhiều yêu quái khác. Thần còn dạy dân biết cách trồng trọt, chăn nuôi, săn bắn, chài lưới, cách làm nhà để ở,...
Cũng thuở ấy, ở vùng núi phương Bắc có nàng Âu Cơ, thuộc dòng dõi Thần Nông, tuyệt trần xinh đẹp. Nghe tin vùng đất Lạc Việt phương Nam là một xứ sở nhiều hoa thơm cỏ lạ, Âu Cơ bèn du ngoạn tới thăm.
Âu Cơ gặp Lạc Long Quân, người mến sắc, kẻ tham tài, rồi yêu nhau, nên vợ nên chồng. Sau mối kỳ duyên hạnh ngộ, Âu Cơ đẻ ra một cái bọc trăm trứng, nở ra một trăm đứa con trai khôi ngô, tuấn tú tuyệt trần. Cuộc sống đang diễn ra vô cùng hạnh phúc, thì một hôm Lạc Long Quân nói với Âu Cơ rằng: Ta vốn nòi rồng ở nước, nàng là dòng tiên ở non cao. Khó ở với nhau một nơi lâu dài được. Ta sẽ đưa năm mươi con xuống biển; nàng sẽ đưa năm mươi, con lên núi, chia nhau trấn giữ các phương. Khi có đại sự nhớ giúp nhau, chớ sai lời hẹn....
Âu Cơ đưa đàn con lên rừng núi sinh cơ lập nghiệp. Người con trưởng được tôn lên làm vua, lấy hiệu là Hùng Vương, đóng đô tại Phong Châu, truyền ngôi mười mấy đời uy danh rạng rỡ bốn phương. Con cháu ngày một thêm đông đúc.
Từ sự tích Trăm trứng này mà người Việt Nam ta vẫn tự hào nhắc đến nguồn gốc dòng dõi của mình là con Rồng cháu Tiên.
Truyện Con Rồng cháu Tiên là một huyền thoại đẹp, giàu ý nghĩa. Nó giải thích, ca ngợi và khẳng định nguồn gốc, dòng giống của con người Việt Nam ta vô cùng cao quý (dòng giống Rồng Tiên). Truyện đã thể .hiện một cách sâu sắc niềm tự tôn, tự hào dân tộc, khơi dậy tình yêu thương, đoàn kết dân tộc trong tâm hồn mỗi con người Việt Nam chúng ta. Nó nhắc nhở chúng ta rằng nghĩa đồng bào là cao cả, thiêng liêng. Đúng như nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm đã viết:
... Đất nước là nơi dân mình đoàn tụ
Đất là nơi Chim về
Nước là nơi Rồng ở
Lạc Long Quân và Âu Cơ
Đẻ ra đồng bào ta trong bọc trứng
Những ai đã khuất
Những ai bây giờ
Yêu nhau và sinh con đẻ cái
Gánh vác phần người ai trước để lại
Dặn dò con cháu chuyện mai sau
Hằng năm ăn đâu làm dâu
Cũng biết cúi đầu nhớ ngày giỗ Tổ...
(Đất nước - Trường ca mặt đường khát vọng)
Our country stretches from the North to the South where there are also unique landscapes that make people wonder. Each province in each locality has its own beautiful scenery that people admire. . For example, Ninh Binh is not to mention Trang An Bai Dinh resort. When referring to Phan Thiet Binh Dinh we can not mention eco-tourism. Phan Thiet. Located in the resort is a lot of beautiful wilderness and talk about here can not mention Mui Ne. 22 km north-east of Phan Thiet City, Mui Ne is one of the most beautiful and roman marine eco-tourist spots in Binh Thuan province. Visitors to Mui Ne are not only attracted by the wild beauty of nature but also attracted by modern sports activities, excursions and even by the life of the people here. The sun-drenched beach is the perfect place for a dip in the warm waters or for sunbathing in the sand. The hammock lies sprawled under the large coconut palms, enjoy the airy space, the air in harmony with the saltiness of the sea breeze is also a beast of the city.
Mui Ne is a popular tourist destination of Phan Thiet known for its wide stretch of white sand, blue sea and curved coconut trees. Coming to Mui Ne, you not only have sightseeing, sightseeing but also can enjoy countless delicious dishes made from seafood. This is one of the pride of the sea people, Come here you will admire the rocky island straw. The scenic landscape is located in the beach complex of Hon Rom. This place has a strange charm because there are many rocks with strange shape opposite the sea. Especially the rainy season, the whole mountain is covered by the blue of nature. Sunny season, yellow grass season of power, standing from a distance look a giant straw so the fishing net called this is Hon Rom. Beside that, you can enjoy beautiful view in the stream. This is the area that Mui Ne tourists prefer to name as "Bong lai scene". Fairy Stream is a small waterfall located next to Hon Rom, this is a walking stream with beautiful sandy valley. Next to the stream are the natural stone hills of red and white. Due to the erosion of time should create the stalactite shape strange.
Mui Ne is a popular tourist destination of Phan Thiet known for its wide stretch of white sand, blue sea and curved coconut trees. Coming to Mui Ne, you not only have sightseeing, sightseeing but also can enjoy countless delicious dishes made from seafood. This is one of the pride of the sea people, Come here you will admire the rocky island straw. The scenic landscape is located in the beach complex of Hon Rom. This place has a strange charm because there are many rocks with strange shape opposite the sea. Especially the rainy season, the whole mountain is covered by the blue of nature. Sunny season, yellow grass season of power, standing from a distance look a giant straw so the fishing net called this is Hon Rom. Beside that, you can enjoy beautiful view in the stream. This is the area that Mui Ne tourists prefer to name as "Bong lai scene". Fairy Stream is a small waterfall located next to Hon Rom, this is a walking stream with beautiful sandy valley. Next to the stream are the natural stone hills of red and white. Due to the erosion of time should create the stalactite shape strange.
Thank you
Có lẽ sẽ có rất nhiều điều để nói sau chuyến đi dã ngoại vừa rồi mà em và các bạn đã được trải qua. Nhưng khi cầm bút viết về những kỉ niệm chuyến đi ấy thì em lại thấy không một từ ngữ nào có thể diễn tả cho hết cảm xúc của các bạn. Điều duy nhất mà em và các bạn có thể cảm nhận được lúc này là những kỷ niệm đáng yêu ấy, những khoảng thời gian thật đẹp đẽ ấy, đã được chúng em cẩn thận thu lại vào chiếc hộp mang tên ký ức. Ngay từ sáng sớm, không khí háo hức đã tràn ngập khắp sân trường. Chúng em được làm quen với những anh chị hướng dẫn viên nhiệt tình và dễ mến – những người đã hết lòng lo cho chúng em trong suốt chuyến đi. Sau ít phút ổn định và chụp những tấm hình lưu niệm, đoàn xe chuyển bánh, chúng em bắt đầu cuộc hành trình với biết bao điều lí thú. Đoàn xe đưa chúng em đi, để lại sau lưng không khí náo nhiệt của một thành phố du lịch và tất cả các bạn được đến với khung cảnh yên tĩnh của khu tưởng niệm Bác sĩ Alexandre Yersin. Khu tưởng niệm nằm trên một ngọn đồi nhỏ tại khu vực Suối Dầu huyện Diên Khánh. Ngay từ trước ngày đi, nhà trường đã tạo điều kiện tốt nhất để chúng em hiểu về cuộc đời và sự nghiệp của Bác sĩ Alexandre Yersin. Ông sinh ngày 22/9/1863 tại Thụy Sĩ nhưng ông lại coi Việt Nam là quê hương thứ hai của mình. Gần 50 năm sống và gắn bó với Nha Trang, ông dành trọn cả cuộc đời mình cho sự nghiệp khoa học, nghiên cứu thành công việc sản xuất thuốc chữa bệnh dịch hạch. Ông còn có nhiều đóng góp cho mảnh đất Việt Nam như một người con đang nỗ lực để xây dựng và phát triển mảnh đất mẹ thân yêu. Ông sống giản dị, gần gũi với mọi người, nên được người dân Xóm Cồn quý mến gọi ông với cái tên thân mật là ông Năm. Ngày 1/3/1943, ông mất tại Nha Trang. Theo di chúc, khi khâm liệm người ta đặt ông nằm sấp, đầu quay về biển để ông mãi mãi được ôm mảnh đất quê hương thứ hai của mình. Qua những gì được biết, em càng thêm khâm phục và biết ơn ông vì những cống hiến của ông để giúp nền y học thế giới, đặc biệt là nền y học Việt Nam được phát triển như ngày hôm nay. Đứng trước khu tưởng niệm, chúng em xếp hàng lần lượt, lên thắp nhang cho ông trong không khí trang nghiêm và sự thành kính sâu sắc.
Chia tay khu tưởng niệm bác sĩ Yersin, đoàn xe đưa chúng em đến với địa điểm thứ hai là Khu bảo tồn di tích nhà xưa ông Hai Thái. Khi đến nơi, trời cũng đã gần trưa, chúng em nhanh chóng ổn định, đi theo từng hàng vào tham quan các gian nhà cùng các hiện vật nơi đây. Ở đây, chúng em được trực tiếp nhìn thấy, được chạm vào những hiện vật mà chúng em chỉ mới được biết qua sách vở, hay chưa được nhìn thấy lần nào. Những hiện vật được trưng bày, chứng tỏ người Việt Nam ta từ xưa đến nay luôn có sự sáng tạo trong lao động để có thể tạo ra được những tuyệt tác đẹp đến như vậy. Chúng em còn được các anh chị hướng dẫn chơi các trò chơi tập thể thật vui. Tuy thua các bạn lớp khác nhưng chúng em vẫn tham gia hăng hái để chứng tỏ rằng lớp 9/1 chúng em không chỉ là những con gà công nghiệp, suốt ngày chỉ biết cặm cụi vào sách vở. Tại đây chúng em đã có những kỷ niệm vui bất tận, nhưng cũng có một kỷ niệm đáng nhớ nhất, đó là câu chuyện “ Mất mắt kính”. Giữa lúc các bạn đang chơi vui vẻ, có một bạn cùng lớp, ngồi buồn rầu một góc. Hỏi ra thì mới biết bạn đã làm rơi chiếc kính ở nhà banh khi vui chơi. Giờ tìm lại thật đúng là “mò kính giữa biển bóng” đúng như thầy Thiện nói, nhưng chẳng ai bảo ai, các bạn đều sắn tay áo lao vào tìm. Những giọt mồ hôi lăn dài trên má, tay chân mặt mũi thì lấm lem, nhưng ai nấy đều hăng hái, vui vẻ, cố tìm giúp bạn mình. Đối với em, đó là những thước phim thật đáng ghi, thật xúc động và thật đẹp mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được và em đã hiểu được giá trị của tình cảm bạn bè, hiểu được sự quan tâm chia sẻ, hiểu được sức mạnh của sự đoàn kết. Thật đúng trời không phụ lòng người, sau những cố gắng tìm kiếm của các bạn, cuối cùng chúng em cũng tìm được chiếc kính thất lạc trong nhà banh. Nhìn nụ cười rạng rỡ của bạn mình khi nhận lại chiếc kính, tuy mệt nhưng ai nấy đều rất vui vì việc làm của chúng em đã đem lại niềm vui cho bạn.
Sau bữa trưa, chúng em cùng nhau vui chơi ở hồ bơi, đây là khoảng thời gian vui nhất trong suốt chuyến đi. Bao nhiêu trò chơi ngộ nghĩnh của tuổi học trò được bày ra. Nào là đá gà, nào là nhảy cầu, từng tốp còn làm đoàn tàu nối đuôi nhau chạy quanh hồ. Niềm vui cứ nối tiếp niềm vui, tiếng cười, tiếng nói làm rộn rã cả không gian vốn thường ngày yên tĩnh của khu nhà.
Qua bài viết ngắn ngủi này em không thể diễn tả được hết những cảm xúc mà mình cùng các bạn đã và đang trải qua. Những cảm xúc như vậy, chỉ có thể cảm nhận trọn vẹn nhất khi chúng ta được trải nghiệm trực tế. Chúng em là những học sinh lớp 9 – năm học cuối cấp của thời THCS đầy mộng mơ và chỉ vài tháng nữa thôi, chúng em sẽ phải chia tay nhau tạm xa mái trường Thái Nguyên thân yêu. Nhưng những chuyến tham quan, học hỏi thực tế này sẽ mãi mãi là những kỷ niệm đẹp của tuổi học trò, là những hành trang quý báu mà chúng em mang theo trong suốt cuộc hành trình, để nhắc cho chúng em nhớ rằng ở ngôi trường Thái Nguyên này, chúng em đã có những người bạn tốt, luôn bên cạnh sẻ chia, đã có các thầy cô giáo như những người cha, người mẹ luôn hết lòng chăm lo, dìu dắt chúng em. Trên hết sau chuyến đi này, chúng em càng cảm nhận rõ hơn về tình đoàn kết bền chặt, tình thầy trò keo sơn. Và cuối cùng em muốn gửi lời cảm ơn chân thành và sâu sắc nhất đến BGH nhà trường, các thầy cô giáo và Hội phụ huynh học sinh – những người đã không ngại gian khổ tạo điều kiện tốt nhất để chúng em có được chuyến đi dã ngoại đầy ý nghĩa này. Để rồi qua đó, điều đọng lại trong chúng em không chỉ là niềm vui của tình bạn, sự ấm áp của tình thầy trò, mà còn là những kiến thức, những bài học không có trong sách vở, mà chỉ có được trong những chuyến đi dã ngoại. Qua chuyến đi tham quan, tìm hiểu, khám phá cùng các bạn học sinh khối 9 vừa qua, đã giúp chúng em tích lũy thêm kỹ năng sống của bản thân, cách ứng xử với mọi người, cách sinh hoạt, vui chơi cùng tập thể và phần nào hiểu thêm về lịch sử, những danh lam thắng cảnh của quê hương Khánh Hòa - nơi mình sinh ra và lớn lên. Một lần nữa, em thay mặt các bạn học sinh khối 9 nói riêng, học sinh của trường THCS Thái Nguyên nói chung xin chân thành cảm ơn BGH, các thầy các cô – những người cha, người mẹ thứ hai của chúng em. Chúng em xin gửi tấm lòng tri ân tình nghĩa của mình đến BGH nhà trường và các thầy cô giáo
Đối với mỗi người chắc hẳn đều có những kỉ niệm không thể nào quên được. Đó có thể chỉ là những kỉ niệm rất thân thương nhưng đôi khi cũng chỉ là những kỉ niệm về một tiết học nào đó hay đó là buổi khai giảng đầu tiên. Tôi cũng có những kỉ niệm như thế nhưng đối với tôi kỉ niệm về buổi chào cờ đầu tiên khi tôi mới bước vào lớp sáu luôn để lại trong tôi những ấn tượng mà tôi không thể nào quên được.
Đó là một buổi sáng thứ hai đầu tuần, khí trời hôm nay khiến cho tôi cảm thấy rất thoải mái. Mẹ gọi tôi dậy sớm hơn mọi ngày bởi đây là buổi chào cờ đầu tiên mà tôi được tham dự nên tôi sẽ phải chuẩn bị khá nhiều thứ đây. Tôi dậy sớm đánh răng rửa mặt ăn nhanh chiếc bánh mì chuẩn bị lại sách vở đồ dùng và quần áo để chuẩn bị cho buổi chào cờ. Tôi đến lớp chuẩn bị một số thứ như ghế và mũ rồi đến đúng bảy giờ mười lăm phút tiếng trống rộn ràng báo hiệu buổi chào cờ đã đến. Lúc bấy giờ tất cả các học sinh từ tất cả các lớp ùa ra như bầy chim vỡ tổ từ tất cả các hành lang. Lúc bấy giờ tôi mới để ý chỗ khán đài của trường từ bao giờ đã được các anh chị khóa trên trang trí và bày bàn ghế ra thật nhanh chóng. Hai hàng ghế gỗ mỗi hàng có hai dãy được kê rất ngay ngắn và cẩn thận phía hai bên của khán đài để lộ ra một không gian ở giữa rất rộng để một chiếc míc đứng ở đó và một chiếc bàn khá cao ở đó được trải một tấm vải đỏ lên ,phía trên để tượng Bác rất trang nghiêm nhưng cũng rất đẹp. Dưới sân tất cả các bạn xếp thành những hàng ghế thẳng tắp lớp nào ra lớp đấy trông rất đẹp. Vì chưa quen nên cô giáo chủ nhiệm phải xuống dưới chỗ chúng tôi chỉ cho chúng tôi về vị trí xếp và thứ tự hàng như nào cho đúng. Các anh chị lớp trên do đã quen nên xếp khá nhanh các anh chị chỉ xếp một loáng là đã xong rồi.
Cuối cùng công tác chuẩn bị cũng đã xong chúng tôi đã xếp được thành các hàng ngay ngắn còn trên phía khán đài các thầy cô giáo đã ra hết để chuẩn bị cho buổi lễ chào cờ đầu tuần. Chị liên đội trưởng với dáng vẻ nhanh nhẹn hô cho chúng tôi làm lễ chào cờ. Chị không cao nhưng cũng không lớn nhưng giọng nói của chị khiến cho chúng tôi nghiêm trang làm theo lời chị. Chị hô to “Chào cờ! Chào”tiếng hô của chị thật dõng dạc. Tức thì chúng tôi ai nấy đều đưa tay lên chỗ thái dương mắt nhìn cờ. Không biết các bạn có như tôi không nhưng đối với tôi mỗi lần nhìn lên lá cờ đỏ thắm ấy đều mang lại cho tôi rất nhiều những cảm xúc đặc biệt lắm.
Tiếp đó là phần hát bài “Quốc ca” và “Đội ca”. Tất cả các bạn hát rất to và đều. Sau khi câu hát cuối cùng được vang lên, bạn liên đội trưởng hô to khẩu hiệu: “Vì Tổ quốc xã hội chủ nghĩa, vì lý tưởng của Bác Hồ vĩ đại, sẵn sàng”, học sinh toàn trường cùng hô theo: “Sẵn sàng”. Sau đó thầy cô và các bạn ngồi xuống, nghe cô tổng phụ trách nhận xét về nền nếp, hoạt đông đội của toàn trường trong tuần qua và đọc điểm thi đua của mỗi lớp trong tuần, tuyên dương những lớp có thành tích xuất sắc và đưa ra hình thức kỉ luật với những cá nhân hoặc tập thể vi phạm nội quy của nhà trường. Những lúc như thế toàn trường đều ngồi im phăng phắc lắng nghe. Thật may là tuần này chúng tôi không vi phạm lỗi nào nên được nhà trường tuyên dương nữa. Chúng tôi đứa nào đứa đấy đều vui và phấn khởi lắm tự hứa với mình phải cố gắng hơn nữa để được cô tuyên dương. Đôi khi cô đang nói nhưng có một nhóm bạn lớp bên chúng tôi mất trật tự liền bị cô nhắc nhở ngay. Nghe chừng các bạn ấy sợ lắm chẳng thế mà mấy bạn đó ngồi im phăng phắc không dám nói gì. Thấy thế anh sao đỏ lớp đó cũng nhanh chóng ghi khuyết điểm lớp đó vào , Thế là mới đầu tuần lớp bên chúng tôi đã bị khuyết điểm rồi các bạn phải cố gắng nhiều đây. Sau phần nhận xét của cô chúng tôi về lớp để tiếp tục tiết học tiếp theo. Riêng lớp trực tuần phải ở lại để thu dọn lại bàn ghế.
Những buổi chào cờ như thế luôn để lại trong tôi rất nhiều ấn tượng, Sau mỗi buổi chào cờ dường như tôi thấy phấn trấn hơn sảng khoái hơn và sẵn sàng cho những giờ học sau đó.
Đối với mỗi người chắc hẳn đều có những kỉ niệm không thể nào quên được. Đó có thể chỉ là những kỉ niệm rất thân thương nhưng đôi khi cũng chỉ là những kỉ niệm về một tiết học nào đó hay đó là buổi khai giảng đầu tiên. Tôi cũng có những kỉ niệm như thế nhưng đối với tôi kỉ niệm về buổi chào cờ đầu tiên khi tôi mới bước vào lớp sáu luôn để lại trong tôi những ấn tượng mà tôi không thể nào quên được.
Đó là một buổi sáng thứ hai đầu tuần, khí trời hôm nay khiến cho tôi cảm thấy rất thoải mái. Mẹ gọi tôi dậy sớm hơn mọi ngày bởi đây là buổi chào cờ đầu tiên mà tôi được tham dự nên tôi sẽ phải chuẩn bị khá nhiều thứ đây. Tôi dậy sớm đánh răng rửa mặt ăn nhanh chiếc bánh mì chuẩn bị lại sách vở đồ dùng và quần áo để chuẩn bị cho buổi chào cờ. Tôi đến lớp chuẩn bị một số thứ như ghế và mũ rồi đến đúng bảy giờ mười lăm phút tiếng trống rộn ràng báo hiệu buổi chào cờ đã đến. Lúc bấy giờ tất cả các học sinh từ tất cả các lớp ùa ra như bầy chim vỡ tổ từ tất cả các hành lang. Lúc bấy giờ tôi mới để ý chỗ khán đài của trường từ bao giờ đã được các anh chị khóa trên trang trí và bày bàn ghế ra thật nhanh chóng. Hai hàng ghế gỗ mỗi hàng có hai dãy được kê rất ngay ngắn và cẩn thận phía hai bên của khán đài để lộ ra một không gian ở giữa rất rộng để một chiếc míc đứng ở đó và một chiếc bàn khá cao ở đó được trải một tấm vải đỏ lên ,phía trên để tượng Bác rất trang nghiêm nhưng cũng rất đẹp. Dưới sân tất cả các bạn xếp thành những hàng ghế thẳng tắp lớp nào ra lớp đấy trông rất đẹp. Vì chưa quen nên cô giáo chủ nhiệm phải xuống dưới chỗ chúng tôi chỉ cho chúng tôi về vị trí xếp và thứ tự hàng như nào cho đúng. Các anh chị lớp trên do đã quen nên xếp khá nhanh các anh chị chỉ xếp một loáng là đã xong rồi.
Cuối cùng công tác chuẩn bị cũng đã xong chúng tôi đã xếp được thành các hàng ngay ngắn còn trên phía khán đài các thầy cô giáo đã ra hết để chuẩn bị cho buổi lễ chào cờ đầu tuần. Chị liên đội trưởng với dáng vẻ nhanh nhẹn hô cho chúng tôi làm lễ chào cờ. Chị không cao nhưng cũng không lớn nhưng giọng nói của chị khiến cho chúng tôi nghiêm trang làm theo lời chị. Chị hô to “Chào cờ! Chào”tiếng hô của chị thật dõng dạc. Tức thì chúng tôi ai nấy đều đưa tay lên chỗ thái dương mắt nhìn cờ. Không biết các bạn có như tôi không nhưng đối với tôi mỗi lần nhìn lên lá cờ đỏ thắm ấy đều mang lại cho tôi rất nhiều những cảm xúc đặc biệt lắm.
Tiếp đó là phần hát bài “Quốc ca” và “Đội ca”. Tất cả các bạn hát rất to và đều. Sau khi câu hát cuối cùng được vang lên, bạn liên đội trưởng hô to khẩu hiệu: “Vì Tổ quốc xã hội chủ nghĩa, vì lý tưởng của Bác Hồ vĩ đại, sẵn sàng”, học sinh toàn trường cùng hô theo: “Sẵn sàng”. Sau đó thầy cô và các bạn ngồi xuống, nghe cô tổng phụ trách nhận xét về nền nếp, hoạt đông đội của toàn trường trong tuần qua và đọc điểm thi đua của mỗi lớp trong tuần, tuyên dương những lớp có thành tích xuất sắc và đưa ra hình thức kỉ luật với những cá nhân hoặc tập thể vi phạm nội quy của nhà trường. Những lúc như thế toàn trường đều ngồi im phăng phắc lắng nghe. Thật may là tuần này chúng tôi không vi phạm lỗi nào nên được nhà trường tuyên dương nữa. Chúng tôi đứa nào đứa đấy đều vui và phấn khởi lắm tự hứa với mình phải cố gắng hơn nữa để được cô tuyên dương. Đôi khi cô đang nói nhưng có một nhóm bạn lớp bên chúng tôi mất trật tự liền bị cô nhắc nhở ngay. Nghe chừng các bạn ấy sợ lắm chẳng thế mà mấy bạn đó ngồi im phăng phắc không dám nói gì. Thấy thế anh sao đỏ lớp đó cũng nhanh chóng ghi khuyết điểm lớp đó vào , Thế là mới đầu tuần lớp bên chúng tôi đã bị khuyết điểm rồi các bạn phải cố gắng nhiều đây. Sau phần nhận xét của cô chúng tôi về lớp để tiếp tục tiết học tiếp theo. Riêng lớp trực tuần phải ở lại để thu dọn lại bàn ghế.
Những buổi chào cờ như thế luôn để lại trong tôi rất nhiều ấn tượng, Sau mỗi buổi chào cờ dường như tôi thấy phấn trấn hơn sảng khoái hơn và sẵn sàng cho những giờ học sau đó.
Mẹ em là giáo viên ở trường Tiểu học. Hằng ngày, mẹ đến lớp giảng dạy cho học sinh. Mẹ rất yêu thích nghề giáo. Trong buổi tối sum họp gia đình, mẹ thường kể về công việc ở trường. Em mơ ước lớn lên sẽ theo nghề của mẹ, trở thành một cô giáo. Công việc này rất có ích cho mọi người. Vì ai cũng phải đi học để hiểu biết và trở thành người tốt.
Mẹ em là giáo viên ở trường Tiểu học. Hằng ngày, mẹ đến lớp giảng dạy cho học sinh. Mẹ rất yêu thích nghề giáo. Trong buổi tối sum họp gia đình, mẹ thường kể về công việc ở trường. Em mơ ước lớn lên sẽ theo nghề của mẹ, trở thành một cô giáo. Công việc này rất có ích cho mọi người. Vì ai cũng phải đi học để hiểu biết và trở thành người tốt.
Em là một đứa con hư. Lúc nào em cũng tự trách mình như vậy, mặc dù dã ba bốn năm nay em chưa bao giờ làm điều gi khiến cha mẹ phải phiền lòng. Thời gian trôi qua cũng đã khá lâu mà cái bài học đường đời đầu tiên của em vẫn không hề phai nhạt. Nó vẫn trở về khiến em luôn day dứt và nhói đau.
Ngày ấy em đang học lớp 3. Nhà chỉ có một mình nên em được cả cha và mẹ nuông chiều. Lũ bạn chơi cùng không đứa nào được sung sướng như em. Nhưng tất cả lại bắt đầu từ đó.
Sống cùng gia đình em còn có thêm bà nội. Trong nhà chỉ có bà là hay nhắc nhở những thói quen xấu của em. Nội nói: sáng dậy con phải thu dọn giường chiếu gọn gàng, chỗ nghỉ lúc nào cũng phải ngăn nắp. Đi học về hay lúc học bài xong, con nhớ cất gọn đồ dùng học tập. Con chớ mải chơi, phải chú ý vào việc học hành vì cả tương lai của mình ở đó...". Nhưng vốn tính ham chơi lại được bố mẹ nuông chiều, thú thật có nhiều lần em đã cãi lại bà. Mặc dù sau mỗi lần như vậy em lại thấy mình có lỗi, muốn xin lỗi bà nhưng không sao nói được.
Hôm ấy mới sáng sớm lũ bạn đã réo ầm ngoài cổng dù còn lâu mới đến giờ vào lớp. Nhà ở cách trường không quá xa, bố mẹ lại hay bận đi làm sớm nên hầu như hôm nào em cũng cùng lũ bạn tự đi đến lớp. Em khoác vội chiếc áo còn chưa kịp cài khuy đề chạy theo lũ bạn cốt để được đến trường đùa nghịch trước giờ vào lớp. Nhưng mới đến sân, bà đã gọi giật em trở lại:
Khánh à! Hôm nay trời sẽ mưa to đấy! Cháu đã mang theo áo mưa chưa?
Em giật mình nhưng không dừng lại, vừa chạy tung ra cổng, em còn cãi lại một câu:
Cháu không mang đâu! Cặp cháu hôm nay nặng lắm! Mưa thì mặc kệ mưa!
Không ngờ hôm ấy trời đổ mưa to thật. Tan buổi học, lũ bạn đã ra về hết tất cả còn trơ lại mình em. Lúc đó em nghĩ, bố mẹ thì đi làm đến tối mới về, còn bà thì lúc đi đã nhắc mình, mình còn cãi lại, bây giờ chắc chẳng ai đến đón mình về.
Nhưng chưa kịp hết băn khoăn thì em đã nhận thấy bóng ai thấp thoáng như bóng bà. Bà ra đón em về thật. Hôm đó hai bà cháu đội mưa về nhà dưới cái lạnh căm căm. Em không bị ướt nhưng bà bị mưa tạt ướt hết vì che cho em lúc gió to. Không ngờ đêm hôm đó nội em bị cảm lạnh. Đến sáng, nội đi.
Em đứng lặng trước bàn thờ nội một ngày liền không ăn không nói. Bố mẹ cứ nghĩ em đau xót vì bà đã ra đi nhưng bố mẹ em đâu biết em đang sám hối về những tội lỗi của mình. Bà ơi! Giờ đây cháu đã nhận ra tất cả những lầm lỗi của mình. Bây giờ cháu mới hiểu ý nghĩa những lời dạy dỗ của bà, mới hiểu sự lo lắng âm thầm của bà đối với cháu con. Nhưng bà ơi! Sẽ chẳng bao giờ cháu kịp nói lời xin lỗi với bà được nữa.
Các bạn ạ! Trong cuộc sống không ai là không có lỗi lầm. Nhất là ở tuổi như của chúng ta, những lỗi lầm sinh ra từ việc không nghe lời chẳng ít. Nhưng có những lỗi lầm kịp sửa, và còn có cơ hội để sửa sai, có những lỗi lầm sẽ theo ta day dứt suốt cuộc đời.
Từ ngày nội mất, tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng không hiểu sao, vết gợn trong lòng về cái bài học đường đời đầu tiên lúc nào cũng quặn đau mỗi khi ai đó nhắc đến bà. Các bạn ạ! Chỉ vì một lần không nghe lời mà tôi đã mất đi người bà yêu quý. Nỗi đau ấy thật xót xa.
Câu chuyện tôi kể cho các bạn nghe hôm nay thật vô cùng xấu hổ. Nhưng tôi hy vọng rằng qua câu chuyện này, các bạn đừng bao giờ để rơi vào hoàn cảnh như tôi.
Xin chào, tên tôi là Linh. Tôi mười hai tuổi . Tôi sống ở thành phố với em gái của tôi, cha tôi và mẹ tôi. Chúng ta sống trong một ngôi nhà gần một hồ nước. Có một sân nhỏ trước nhà chúng tôi. Có rất nhiều hoa trong sân. Đằng sau ngôi nhà của chúng tôi, có một số cây cao và có một hồ bơi lớn gần cây. Trong nhà tôi, có một hiệu sách lớn. Bố mẹ tôi yêu tôi rất nhiều. Và tôi yêu gia đình tôi rất nhiều.
chúc bạn học giỏi
Xin chào,tên tôi là Linh.Tôi 12 tuổi.Tôi sống với một người em gái,với bố và mẹ tôi.Chúng tôi sống trong 1 căn nhà gần hồ.Có một trước nhà của chúng tôi.Sau nhà của chúng tôi,có một vài cây cao và có một cái bể lớn gần nhưỡng cái cây.Trong nhà của tôi,có một giá sách lớn.Bố mẹ của tôi yêu tôi rất nhiều.Và tôi yêu gia đình tôi nhiều lắm.
Đề bài 2 : Kể về một kỉ niệm đáng nhớ.
Bài làm
Em nhớ mãi tiết trả bài hôm ấy ... Giờ phút ngỡ ngàng và đau khổ nhất đối với em từ khi bước vào lớp 6, bởi vì em đã bị một điểm 3 môn Làm văn.
Cô Thanh trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đặt quyển vở của em xuống bàn, nét mặt có vẻ không vui. Linh tính như mách bảo điều gì, em vội vã lật giở từng trang. Những điểm 8, 9 đỏ chói lần lượt mỉm cười với em – cô học sinh giỏi Văn của lớp. Em lật tiếp. Chao ôi! Em không thể tin vào mắt mình: một điểm 3 to tướng! Choáng váng, em như lịm đi trước sự thật phũ phàng ấy.
Không, không thể như vậy được! Em cố định thần nhìn lại, nhưng còn nghi ngờ gì nữa? Con số 3 in rõ trong khung điểm. Em vội vàng gập vở lại, bần thần nhìn các bạn xung quanh. Hình như bạn nào cũng hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để ý đến nỗi đau khổ của em. Có lẽ các bạn nghĩ rằng em đang sung sướng với điểm khá giỏi như mọi lần vì em là cây Văn của lớp cơ mà! Càng nghĩ càng xấu hổ, em cúi gầm mặt xuống. Lần giở lại bài, dòng chữ cô phê hiện lên rõ ràng trước mắt: Lạc đề!
Em đọc lại đề bài và nhận ra đúng là mình sai thật. Đề bài yêu cầu tả một dòng sông (một cánh đồng hay một góc phố ...) gắn với kỉ niệm thời thơ ấu, vậy mà em lại đi kể về một kỉ niệm sâu sắc thời nhỏ. Đề bài đó đối với em không khó. Tại em quá chủ quan, chẳng chịu đọc kĩ. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, em đã nộp bài đầu tiên trước bao cặp mắt thán phục của bạn bè mà quên mất lời cô nhắc nhở: Các em phải xem lại bài thật kĩ trước khi nộp. Có lẽ vì ỷ vào sức học của mình, và thỏa mãn trước lời khen của thầy cô và bè bạn nên em đã thành một cô bé kiêu căng, hợm hĩnh từ lúc nào chẳng biết.
Đúng lúc ấy, bạn Hà thì thào bên tai em, giọng mừng rỡ:
- Lan ơi, hôm nay tớ được 7 điểm nhé! Cố mãi rồi mình cũng đạt điểm khá rồi đây. Mẹ mình chắc mừng lắm ... Ủa! Mà sao mặt cậu tái thế kia? Được mấy điểm? Cho tớ xem nào!
Nghe Hà nói, em lại càng buồn bã và xấu hổ. Hà đang sung sướng với điểm 7 đầu tiên của môn Làm văn. Còn em, kẻ vẫn coi điểm 7 là xoàng xĩnh, hôm nay lại bị điểm 3! Không thể nào diễn tả hết nỗi đau khổ của em lúc ấy. Em cảm thấy ánh mắt cô giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng: Sao lại thế hả Lan? Cô rất buồn ...
Trên đường về, em lo lắng và bối rối. Bố mẹ tin tưởng ở em nhiều lắm. Nếu biết em bị 3 điểm Làm văn thì bố mẹ em sẽ nghĩ gì đây? Bố thường động viên em học cho giỏi và ước mơ rằng em cũng sẽ trở thành luật sư như bố. Còn mẹ nữa, biết bao đêm mẹ ngồi đan len, cố chờ em học xong bài mới cùng đi ngủ. Mẹ cũng chỉ mong có một điều là con gái mẹ học giỏi. Không thể làm bố mẹ thất vọng, em sẽ giấu bài đi, sẽ nói rằng cô giáo không chấm vì cả lớp làm bài kém quá ... Quanh quẩn với ý nghĩ dối trá ấy, em đã về đến nhà mà đầu óc vẫn mông lung.
Vừa vào đến cổng, mẹ dịu dàng bước xuống thềm đón em. Ánh mắt mẹ chợt hoảng hốt khi thấy em bơ phờ mệt mỏi. Em đã ôm chầm lấy mẹ, khóc tức tưởi. Không, em không thể lừa dối người mẹ yêu kính của mình.
Tối hôm ấy, em đã xem kĩ lại bài. Điểm 3 nhắc nhở em hãy nhìn lại mình. Em tự nhủ: Nhất định chỉ có một điểm 3 này mà thôi. Em sẽ tiếp tục giành được những điểm 9, điểm 10 và sẽ lại được cha mẹ, thầy cô, bè bạn tin yêu như trước.
Đề 1:
Đã rất lâu rồi em không có dịp về thăm quê nội. Hôm nay, sau một năm học vất vả, em được bố mẹ thưởng một chuyến về quê chơi. Chao ôi! Quê em đổi mới nhiều quá!
Từ xa nhìn lại quê hương em như một bức tranh nhiều màu sắc. Đến gần là rặng tre làng, cánh đồng lúa,... Đứng lên trần nhà bà nội, em phóng tầm mắt nhìn dòng sông Đáy hiền hoà chảy quanh năm. Những trưa hè nóng bức, chúng em thường lội xuống dòng sông để rửa chân, tay và tắm mát. Dòng nước như ôm những đứa con vào lòng. Đông vui và tấp nập nhất là lúc 6 - 7 giờ sáng. Lúc đó là các bạn học sinh đi học, các bác đi làm và các cô đi chợ trên chiếc cầu phao bằng gỗ nối từ bờ sông này sang bờ sông kia. Ở dưới sông, tàu bè xuôi ngược. Trước mặt em là cánh đồng lúa. Từ xa cánh đồng như một tấm thảm màu xanh, lác đác có vài bác nông dân đi thăm lúa. Ra về, ai cũng khen lúa năm nay tốt thật. Em nghe bà kể rằng: "Xưa kia cánh đồng lúa này mọc toàn cỏ, một sào chỉ thu hoạch được gần một tạ thế mà giờ đây một sào có thể thu hoạch được ba tạ thóc. Phía bên phải em là những dãy núi, dãy núi này chồm lên dãy nọ. Những cây mọc quanh sườn núi trông xanh mượt. Em xuống dưới nhà, chỉ cần bước qua khỏi cổng là đã đứng trên con đường làng. Mẹ em nói: "Con đường này trước đây còn là đường đất, khi trời đổ mưa thì đường lầy lội, trơn như đổ mỡ và có rất nhiều ổ gà. Ngày ấy, mẹ đi học toàn bị ngã, nước bắn bẩn hết quần áo, phải về nhà thay". Thế mà giờ đây được sự quan tâm của xã, con đường làng em đã được khoác trên mình một tấm áo bê tông.
Hai bên đường trước dãy là những ngôi nhà mái tranh vách đất, cứ lúc mưa là lại bị dột. Ngày ấy cũng chưa có điện, cứ đến chập tối là thắp đèn dầu và đóng cửa ở trong nhà, ngại sang nhà hàng xóm chơi vì trời tối quá. Thế mà giờ đây hai bên đường san sát những ngôi nhà hai tầng mọc lên. Đèn điện được thắp sáng trưng. Những cột giàn ăng ten dựng lên cao ngất. Chắc hẳn ở khắp các miền quê trên đất nước ta, có rất nhiều nơi có cảnh đẹp và sự đổi mới giống như quê em
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người
Câu hát trên cứ văng vẳng bên tai. Em nghĩ lớn lên dù có đi đâu xa, em cũng không thể quên nơi chôn rau, cắt rốn. Hiện nay, đang ngồi trên ghế nhà trường em nghĩ sẽ học tập giỏi để mai này lớn lên, xây dựng quê hương em ngày càng giàu đẹp, để không phụ công lao dưỡng dục của cha mẹ và thầy cô.