viết một bài văn khoảng 200-350 chữ kể về kỉ niệm với người thân mà em xem là điểm tựa tinh thần của mình. trong đó có dùng dấu ngoặc kép lớp
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


a, Một cô bé bán diêm nhà nghèo đang dở dẫm trong bóng tối
Danh từ: cô bé, diêm, nhà nghèo, bóng tối
Cụm động từ: đang dở dẫm
Cụm tính từ: nghèo
b, Suốt cả ngày em không bán được bao viên nào
Danh từ: ngày, bao viên
Cụm động từ: không bán được
c, Sáng hôm sau Tuyết vẫn phủ kín mặt đất
Danh từ: sáng, tuyết, mặt đất
Cụm động từ: phủ kín
d, Em đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa
Danh từ: giá rét, đêm giao thừa
Cụm động từ: đã chết
e, Tuy nhiên em không thể nào về nhà nếu không bán được ít bao diêm hay không ai bố thí cho một đồng xu nào mang về nhất định cha em sẽ đánh em
Danh từ: nhà, bao diêm, đồng xu
Cụm động từ: không thể nào về, không bán được, không ai bố thí, sẽ đánh



Một ô tô đi từ A đến B với vận tốc 40 km/ giờ, đến B nghỉ 30 phút. Lúc về, đi với vận tốc 25 km/ giờ. Biết thời gian cả đi lẫn về và nghỉ là 5 giờ 40 phút. Tính quãng đường AB?
Trong cuộc sống, ai cũng có một điểm tựa tinh thần để giúp mình vượt qua những khó khăn. Với tôi, người đó chính là bà ngoại – người luôn yêu thương, che chở và dạy dỗ tôi bằng tất cả sự bao dung của mình. Tôi vẫn nhớ như in mùa hè năm tôi học lớp năm. Đó là một mùa hè đặc biệt, vì ba mẹ tôi bận công tác xa nên tôi về quê ở với bà ngoại. Những ngày đầu xa nhà, tôi buồn và nhớ ba mẹ lắm. Thấy tôi ủ rũ, bà xoa đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Cháu ngoan nào, có bà ở đây rồi! Đừng buồn nữa nhé!”. Giọng bà trầm ấm như một lời an ủi dịu dàng, khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn. Những buổi chiều, bà dắt tôi ra vườn nhặt rau, tưới cây, vừa làm vừa kể cho tôi nghe những câu chuyện ngày xưa. Bà bảo: “Cuộc sống có lúc khó khăn, nhưng chỉ cần mình cố gắng, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.” Chính câu nói ấy đã khắc sâu vào tâm trí tôi, giúp tôi mạnh mẽ hơn mỗi khi gặp thử thách. Một lần, tôi bị ngã khi tập đi xe đạp. Đau và sợ lắm, tôi òa khóc, định bỏ cuộc. Nhưng bà đến bên, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy rồi mỉm cười: “Cháu có nhớ khi còn bé, cháu tập đi cũng bị ngã suốt không? Nhưng cuối cùng, cháu vẫn đi được đấy thôi!” Nghe bà nói, tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Hít một hơi thật sâu, tôi lại tiếp tục tập, và rồi tôi đã thành công. Dù bây giờ tôi đã lớn, nhưng bà ngoại vẫn luôn là điểm tựa tinh thần vững chắc của tôi. Những lời bà dạy, những kỉ niệm bên bà sẽ mãi là hành trang giúp tôi trưởng thành và mạnh mẽ hơn trong cuộc sống
Trong cuộc sống, ai cũng cần một điểm tựa tinh thần để vững bước trước những thử thách. Với em, người bà hiền hậu chính là chốn bình yên mỗi khi em mệt mỏi hay buồn bã.
Em vẫn nhớ như in một buổi chiều mùa hè năm ấy. Sau một kỳ thi không như mong đợi, em buồn rầu trở về nhà, lòng trĩu nặng. Vừa bước vào sân, bà đã ngồi sẵn trên chiếc ghế mây, mỉm cười dịu dàng: “Lại đây với bà nào, cháu gái!”. Chỉ cần nghe giọng bà thôi, nước mắt em đã rơi lúc nào chẳng hay.
Em òa lên: “Bà ơi, cháu làm bài không tốt. Cháu thấy mình thật tệ!”. Bà xoa đầu em, giọng ấm áp: “Không sao cả, cháu của bà đã cố gắng hết sức rồi. Vấp ngã chỉ là một phần của hành trình trưởng thành thôi mà.”. Rồi bà kể em nghe những ngày xưa cũ, khi bà cũng từng thất bại, cũng từng nản lòng. Nhưng quan trọng nhất, bà chưa từng bỏ cuộc.
Những lời bà nói hôm ấy như một ngọn đèn nhỏ, soi sáng trái tim đang rối bời của em. Nhờ bà, em học được rằng thất bại không đáng sợ, quan trọng là biết đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Từ đó, em không còn để nỗi sợ hãi chiếm lấy mình nữa.
Bà vẫn luôn là thế – một điểm tựa vững chắc trong lòng em. Những lời động viên của bà ngày ấy, em sẽ mãi khắc ghi và trân trọng.